chương 87/ 541


Bây giờ thì đám thủ hạ mới phản ứng lại, tên này đẩy tên kia, lao về phía Hàn Phong.
 
Hừ! Một đám du côn. Hàn Phong lạnh lùng nhìn đám người đang lao về phía mình, thân hình không lùi mà tiến lên phía trước, len vào giữa đám người.
 
Nhanh chóng, từ giữa đám du côn không ngừng truyền ra những tiếng lêu thảm thiết.
 
Không đến một lúc, cả đám du côn vốn dĩ khí thế hừng hực, lúc này không còn một tên nào là có thể đứng vững.
 
Sau lưng Hàn Phong, những người phục vụ trong tửu lầu thấy đám du côn khí thế hừng hực trong chớp mắt đã bị một người thiếu niên giải quyết dễ dàng, đồng loạt hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Hàn Phong.
 
Hàn Phong phủi phủi tay áo, đi đến trước mặt La Phi, dẫm chân lên ngực đối phương, lạnh lùng nói:
 
- Là ai sai ngươi đến đây gây chuyện?
 
La Phi cũng khá cứng đầu, cố nhìn đau, không lên tiếng.
 
Hàn Phong thấy vậy cũng không quan tâm, nhấc bàn chân đang dẫm lên ngực La Phi lên.
 
La Phi đang định thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ chân trái mà Hàn Phong vừa nhấc lên bất ngờ trực tiếp dẫm mạnh lên cánh tay phải bị gãy của Hàn Phi.
 
Một tiếng kêu xé gan xé ruột vang lên, vang khắp cả tửu lầu, thậm chí ngay cả những người đi ngang qua tửu lầu cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó.
 
- Đồ… đồ khốn… mau bỏ ra!
 
Nỗi đau quá lớn khiến thân thể La Phi không ngừng run rẩy, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.
 
Đám thủ hạ bên cạnh hắn thấy Hàn Phong hung hãn như vậy, nhất thời cũng sợ hãi vô cùng.
 
- Bây giờ ngươi có nói hay không?
 
Hàn Phong lạnh lùng nhìn La Phi đang nhăn nhó hết cả mặt vì đau, nói.
 
- Ngươi muốn ta nói gì, ta cái gì cũng không biết.
 
La Phi lúc này nói chuyện vô cùng phí lực, hắn hận sao mình không trực tiếp ngất đi, để đỡ phải tiếp tục đau đớn thế này.
 
- Được lắm!
 
Hàn Phong bình thản nói.
 
Hàn Phong nhấc chân, chuyển sang bên kia của La Phi, nhưng lần này Hàn Phong không lập tức dẫm xuống.
 
Nhưng cảm giác đó càng khiến La Phi khó chịu hơn, gần như không chịu được kiểu giày vò đó, La Phi cuối cùng cũng sợ, mệt mỏi nói:
 
- Là người khác bỏ tiền bảo ta đến đây gây chuyện, ta không quen người đó nhưng ta biết tửu lầu này gần đây kinh doanh rất tốt, khiến những tửu lầu khác căn bản không thể làm ăn được gì, ta đoán chắc là những người đó phái người đến tìm ta.
 
La Phi nói xong, thấy Hàn Phong vẫn lạnh lùng nhìn mình, chẳng dám thở, vội vàng nói:
 
- Ta chỉ biết vậy, xin ngươi… tha cho ta!
 
Rõ ràng, một dẫm vào rồi của Hàn Phong khiến một tên cường hào ác bá nhiều năm tung hoành trong Hồng Diệp Thành như La Phi lúc này cũng chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, để tránh đụng phải sát tinh trước mắt.
 
Hàn Phong thấy La Phi sợ hãi nhìn mình, biết những gì đối phương vừa nói không phải là giả, gật gật đầu, sau đó lại trực tiếp dẫm xuống trước mắt ánh kinh hoàng của La Phi.
 
A!
 
Lại một tiếng thét đau đớn nổi da gà nữa vang lên, La Phi trực tiếp ngất đi.
 
Đám du côn xung quanh run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn Hàn Phong, không hiểu tại sao lão đại đã nói rõ mọi chuyện rồi mà đối phương vẫn đối xử tàn nhẫn vậy.
 
Đối với ánh mắt của chúng, Hàn Phong hoàn toàn không quan tâm, lạnh lùng nói:
 
- Đưa lão đại của các ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không hậu quả thế nào các ngươi chắc cũng rõ!
 
Đám du côn nghe vậy, lập cập bò dậy, bất chấp vết thương trên ngươi, kéo lão đại của chúng, thảm hại chạy khỏi tửu lầu.
 
Sau khi thấy đám du côn rời đi, Hàn Phong thầm nghĩ. Xem ra bên này kinh doanh quá tốt, khiến những tửu lầu khác bất mãn, vấn đề này nhất định phải xử lý, nếu không sẽ lại có rắc rối lớn.
 
Về phần đám du côn, chỉ đóng vai trò rất nhỏ, loại người đó chuyên bắt nạt người lành, chỉ cần đánh cho chúng sợ, chúng sẽ không dám đến nữa.
 
Đấy chính là lý do tại sao Hàn Phong ra tay tàn nhẫn như vậy.
 
Nhưng, Hồng Diệp Thành không lớn, nhưng có vô số cường hào ác bá, nói không chừng ngày mai lại chạy đến một nhóm, cứ đà này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không ở lại lâu, dặn dò những người trong tửu lầu mấu câu, bước nhanh về nhà, kể lại chuyện này cho La Mạn vẫn còn đang say ngủ.
 
La Mạn vừa nghe thấy có người đến tửu lầu gây chuyện liền tỉnh như sáo, sau khi biết Hàn Phong đã đuổi đám du côn phiền phức ấy đi mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau đó hai người thương lượng một hồi, quyết định thuê một nhóm thủ vệ để bảo đảm an toàn cho tửu lầu.
 
Bàn xong, La Mạn vội vàng dẫn theo Tát Khắc rời khỏi nhà.
 
Lúc này, trong phủ thành chủ Hồng Diệp Thành.
 
Thành chủ Đỗ Bán Thành hai mắt tràn ngập lo lắng, nhìn tên thủ hạ đang quỳ trước mawtjm ngữ khí lạnh băng hỏi:
 
- Kiểm tra kĩ chưa?
 
Tên thủ hạ cúi đầu, dường như biết được sự phẫn nộ trong lòng Đỗ Bán thành, vội vàng nói:
 
- Đại nhân, kiểm tra kĩ rồi ạ, thiếu chủ và con trai Trương gia gia chủ Trương Tử Lăng hai người cùng mất tích, ngoài ra còn có hai tên thủ vệ quân tinh nhuệ đi theo.
 
- Ta chỉ muốn biết ai là hung thủ!
 
Đỗ Bán Thành rõ ràng đã giận đến cực điểm, ngữ khí lạnh như băng.
 
Tên thủ hạ vội vàng nói tiếp:
 
- Theo như thủ hạ điều tra, Trương Tử Lăng từng xảy ra xung đột với một cô gái tên Liên Linh trong rừng liễu ven sông, cô gái đó thực lực cao cường, đã dạy cho Trương Tử Lăng và hai tên gia bộc của hắn một bài học. Sau đó Trương Tử Lăng đến cầu cứu thiếu chủ, bảo thiếu thủ chọn ra hau tên thủ vệ tinh nhuệ nhất trong đám thủ vệ quân, cùng đi tìm cô gái đó, sau đó thì không có thông tin gì nữa.
 
Dừng lại một lúc, dường như cảm nhận được sự bực bội của Đỗ Bán Thành, tên thủ hạ vội vàng nói:
 
- Thủ hạ điều tra tiếp, cuối cùng phát hiện ra manh mối trong một ngôi nhà nhỏ ngoài ngoại ô, ở đó rõ ràng có dấu vết ẩu đả, hơn nữa, phát hiện tổng cộng bốn vết máu khác nhau, có lẽ là của bốn người thiếu chủ, theo như thủ hạ đoán, bốn người thiếu chủ bị đối phương tấn công trong cùng một thời gian ngắn.
 
Nói đoán đây, tên thủ hạ cẩn thận nhìn Đỗ Bán Thành, xác nhận Đỗ Bán Thành không có bất cứ biểu tình gì, mới tiếp tục nói:
 
- Thủ hạ cũng điều tra qua, căn nhà nhỏ đó thuộc về một cô gái tên Liên Linh, chỉ có điều bây giờ Liên Linh không còn sống trong đó nữa.
 
- Vậy cô gái tên Liên Linh đâu?
 
Lúc này, Đỗ Bán Thành không sao kìm được nộ hỏa trong lòng, bóp nát chiếc cốc trong tay thành mảnh vụn.
 
Nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Đỗ Bán Thành, tên thủ hạ cũng toát mồ hồi, ấp úng trả lời:
 
- Tạm thời chưa có tin tức.
 
- Đây là kết quả điều tra của ngươi sao?
 
Đỗ Bán Thành bật cười.
 
Cho đến khi lưng áo tên thủ hạ ướt đẫm mồ hôi, Đỗ Bán Thành mới cố nén nộ hỏa trong lòng, ngữ khí lạnh lùng nói:
 
- Ta muốn người điều tra ngay cô gái tên Liên Linh, cho dù cô ta có không phải là hung thủ giết con trai ta thì chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này, ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như không tìm thấy cô ta, ngươi không cần phải đến gặp ta nữa.
 
- Rõ!
 
Tên thủ hạ đáp lời, như được đại xá, lui nhanh ra ngoài.
 
Trong đại sảnh chỉ còn lại mình Đỗ Bán Thành, lúc này sắc mặt của hắn có chút dữ tợn.
 
- Bất luân là ai làm hại con trai ta, ta sẽ xé kẻ đó thành nghìn mảnh để trả mối hận giết con này!
 
Mấy ngày sau, Hàn Phong đến cửu tiệm Mạc gia.
 
Lúc này, trong cửa tiệm chỉ có con trai lớn của Mạc Thiên Cân Mạc Bình một mình ngồi trông cửa tiệm, Mạc Thiên Cân đang ở trong phòng luyện khí rèn thiết cụ.
 
Trước đây Mạc Thiên Cân cũng biết luyện chế một vài binh khí bình thường, nhưng vì hạn chế một vài nguyên tố, nên ông chỉ có thể luyện chế ra những binh khí cấp thấp.
 
Bất luận thử thế nào, cũng đều không thể nâng cao năng lực luyện khí của mình, cuối cùng đành phải từ bỏ, chuyển sang làm thợ rèn.
 
Sau khi tìm hiểu tình hình Mạc Thiên Cân, Hàn Phong không ngừng hồi tưởng lại những kí ức liên quan đến kiếp trước, sau khi nghe Mạc Thiên Cân trình bày, Hàn Phong nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
 
Trước đây, tổ tiên của Mạc Thiên Cân Mạc Thương trừ việc là một luyện khí tông sư được người đời tôn trọng ra, bản thân cũng là một địa giai cao thủ.
 
Cũng vì có khí lực và đấu khí cường đại nên ông mới có thể luyện chế ra hung khí đại hạ long tước chấn động đại lục. Nhưng không biết vì sao, trước khi chết, Mạc Thương chép lại bản lĩnh luyện khí và tâm đắc cả đời mình, làm thành một cuốn luyện khí bảo giám, truyền lại cho con cháu đời sau mà không truyền lại tâm pháp tu luyện ban đầu.
 
Luyện khí bảo giám là một cuốn bí kíp luyện khí cường đại, nhưng đồng thời cũng cần phải có tu vi đấu khí tương ứng.
 
Điều đó dẫn đến Mạc gia sau này mặc dù ai cũng có bản lĩnh luyện khí tinh thông, nhưng lại không tìm ra tâm pháp tương ứng.
 
Đây chính là vấn đề mà Mạc Thiên Cân đang gặp phải, đối với luyện khí bảo giám mà tổ tiên lưu truyền, ông đã nắm bắt được bảy tám phần, nếu như có đủ đấu khí tu vi đối ứng, đương nhiên chỉ cần ba năm thời gian là có thể trở thành một luyện khí sư thượng phẩm ưu tú, nếu như vận khí tốt, đạt tới luyện khí đại sư cảnh giới cũng không biết chừng.
 
Đáng tiếc, khổ tâm tu luyện đấu khí bao năm nay, bây giờ vẫn chỉ dừng lại ở nhân giai tam phẩm cảnh giới, hơn nữa đấu khí tu vi này, so với yêu cầu đấu khí trong luyện khí bảo giám vẫn còn thua xa.
 
Thân là một luyện khí sư, bản thân phải bỏ rất nhiều thời gian vào việc luyện khí mới có được thành tựu, đấu khí chỉ là phụ trợ. Hai thứ không thể bao đồng, đấy cũng chính là lý do tại sao đại lục này luyện khí sư lại ít hơn luyện dược sư.
 
Hàn Phong hồi tưởng lại kiếp trước, năm đó Mạc Phàm là kì tài số một, mới hai mươi tuổi đã trở thành luyện khí đại sư, chấn động đại lục.
 
Đồng thời, đấu khí tu vi của Mạc Phàm cũng đạt đến nhân giai cửu phẩm, chỉ luận thực lực không thôi, những người cùng tuổi hiếm ai có được thiên phú dị thường như vậy.
 
Nhưng, điều khiến người ta bất ngờ nhất, đấu khí tâm pháp mà Mạc Phàm tu luyện, là ly hỏa phần quyết rất phổ thông trên đại lục. Say khi trở thành luyện dược đại sư năm hai mươi tuổi, Mạc Phàm gần như không luyện chế một món binh khí nào mà khổ tâm tu luyện ly hỏa phần quyết.
 
Chỉ có điều không gian phát triển của môn tâm pháp ấy quá hạn hẹp, nên dù Mạc Phàm nỗ lực thế nào, hai mươi năm sau cũng không thể tiến bộ.
 
Trong lúc mọi người sắp quên mất luyện khí thiên tài trẻ tuổi nhất đại lục thì Mạc Phàm dựa vào thiên tư siêu phàm và nỗ lực không mệt mỏi của mình, biến ly hỏa phần quyết thành một môn tâm pháp phù hợp với mình, người đời cũng không rõ tên của môn tâm pháp đó.
 
Nhưng, Mạc Phàm với bộ tâm pháp danh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi tiến nhập thành công địa giai cảnh giới, hơn nữa tu vi tăng mạnh, cho đến khi trở thành địa giai đỉnh phong mới chịu dừng lại.
 
Sau đó, Mạc Phàm nhốt mình vào phòng luyện khí mà đã hai mươi năm nay hắn chưa bước ra, một tháng sau, hắn mang theo món thần khí đầu tiên, vụt xuất hiện trong mắt người đời.
 
Sự xuất hiện này lập tức khiến cả đại lục chấn động.
 
Mạc Phàm năm bốn mươi tuổi, dùng một món thần khí tuyên bố với cả thế giới rằng luyện khí đại sư trẻ nhất đã trở lại.
 
Hơn nữa, lúc này hắn đã không còn là luyện khí đại sư nữa mà là luyện khí tông sư luyện chế ra thần khí mà đại lục ngàn năm mới có một.
 
Lúc này, thế nhân đã ghi nhớ cái tên Mạc Phàm.
 
Nghĩ lại một số tài liệu kiếp trước, Hàn Phong không khỏi cảm thán thiên tư siêu phàm của Mạc Phàm, đồng thời cũng hiểu Mạc Thiên Cân lúc này cần một tâm pháp tu luyện thích hợp.
 
Sau hôm gặp cha con Mạc Thiên Cân, Hàn Phong truyền dạy ly hỏa phần quyết cho Mạc Thiên Cân.
 
Ly hỏa phần quyết nghe nói được Mạc Phàm lựa chọn từ vô số tâm pháp bình thường, mặc dù là một môn tâm pháp cấp thấp nhưng lại rất thích hợp với Mạc Thiên Cân, nói một cách chính xác tâm pháp tu luyện phù hợp với luyện khí bảo giám nhất.
 
Hơn nữa, cho Mạc Thiên Cân tu luyện ly hỏa phần quyết cũng là để cho Mạc Phàm sau này lĩnh ngộ vô danh tâm pháp, thế giới này trừ Mạc Phàm ra, không một ai biết bộ tâm pháp đó nên Hàn Phong chỉ có thể giúp đỡ kiểu này.
 
Biết Hàn Phong đến, Mạc Thiên Cân cũng từ phòng luyện khí đi ra, Hàn Phong nhìn Mạc Thiên Cân một lượt, sau đó mới hỏi tình hình mấy ngày gần đây.
 
Sau khi biết ly hỏa phần quyết đúng là có giúp đỡ được cho Mạc Thiên Cân, Hàn Phong hài lòng gật gật đầu. Mặc dù Mạc Thiên Cân và con trai lớn của ông ta Mạc Bình đã bỏ qua giai đoạn tu luyện tốt nhất, nhưng luyện khí sư đấu khí chỉ dùng để phụ trợ, chứ không dùng để chiến đấu, nên ly hỏa phần quyết ít nhiều cũng có tác dụng không nhỏ.
 
Lại hướng dẫn cho Mạc Thiên Cân vài điểm mà ông còn đang nghi hoặc, Hàn Phong lúc này mới rời đi.
 
Bởi vì căn nhà của Hàn Phong ở nơi tương đối hẻo lánh nên quãng đường về nhà càng lúc càng trở nên vắng vẻ.
 
Nhưng, Hàn Phong lúc này cảm thấy có chút không ổn.
 
Con đường hình như yên tĩnh hơn thường ngày.
 
Trong lòng thầm cảnh giác, đột nhiên một luồng sát khí nồng đậm xộc đến.
 
Hàn Phong giật mình, không kịp nghĩ, thân thể nhanh nhẹn tránh sang một bên.
 
Ầm!
 
Nơi mà Hàn Phong vừa đứng, lúc này đã bị người đào một cái hố sâu hoắm.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Phong không khỏi rùng mình.
 
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến tai Hàn Phong, chớp mắt đã thấy hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
 
- Hắc hắc! Tính cảnh giác của thắng nhóc này cũng không tệ đấy chứ, chẳng trách giết được hai thủ vệ tinh nhuệ nhất của thủ vệ quân.
 
Vừa nhìn thấy hai người này, đồng tử Hàn Phong không khỏi co rút lại.
 
Địa giai cao thủ, hơn nữa còn mạnh hơn Tát Khắc rất nhiều!
 
Hàn Phong cảnh giác nhìn hai bóng người vừa xuất hiện.
 
Người vừa đến là hai vị lão giả, một khoắc hắc bào, một khoắc lam bào, Hàn Phong phát hiện hai người này có tướng mạo rất giống như, nhau đúc từ cùng một khuôn vậy.
 
Khí tức phát ra từ cơ thể họ khiến Hàn Phong có chút chấn động. Mặc dù vẫn chưa đạt đến khí thế của thiên giai cường giả, nhưng so với Tát Khắc thì hơn hẳn.
 
- Các ngươi là ai?
 
Hàn Phong trầm giọng hỏi.
 
Lão giả áo lam nhìn Hàn Phong một lượt, cất giọng khàn khàn nói:
 
- Có thể tránh được nhất kích vừa rồi quả nhiên không đơn giản, xem ra hai thủ vệ quân thủ vệ là do ngươi giết.
 
Hàn Phong nghe vậy, thoáng rùng mình, sau đó mới hiểu ra có lẽ chuyện giết Trương Tử Lăng và Đỗ Bằng hôm trước đã bị phát hiện.
 
- Ngươi tự bó tay chịu trói, hay là để ta phải động thủ!
 
Lão giả áo lam mặt đầy vẻ khinh thường, nhìn Hàn Phong như nhìn một con kiến.
 
Hàn Phong không trả lời, trong đầu đang nghĩ làm thế nào để đối phó với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
 
Đối với một địa giai thất phẩm cao thủ như Tát Khắc, mặc dù không có khả năng chống lại nhưng muốn bỏ chạy cũng không phải là khó.
 
Nhưng lúc này, hắn đang phải đối diện với hai kẻ có địa giai đấu khí còn cường đại hơn cả Tát Khắc, theo như khí tức của họ thì hai vị lão giả chí ít cũng tiếp cận địa giai cửu phẩm.
 
Dưới sự vây hãm của hai địa giai cửu phẩm, Hàn Phong muốn an toàn rút lui, chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
 
Thấy Hàn Phong im lặng không nói, hắc bào lão giả nãy giờ vẫn chưa lên tiếng chăm chú nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt sắc bén, sau đó lạnh lùng nói:
 
- Đừng tìm cách bỏ chạy, cho dù là thiên giai cường giả bình thường, muốn chạy thoát khỏi hai lão già này cũng không dễ đâu!
 
Những gì hắc bào lão giả vừa nói Hàn Phong đương nhiên biết, nhưng ngồi im chờ chết không phải là tác phong của hắn.
 

Bình luận





Chi tiết truyện