chương 393/ 541


Rời khỏi đại đường, Hàn Phong liền chuyển bước chân đi về phía tiểu viện nơi Lâm Nguyệt sinh hoạt.
 
Vốn sau khi đàm luận xong với Huyền Cơ Tử và các trưởng lão, Hàn Phong tự nhiên giới thiệu Hư Không cho mọi người.
 
Đối với Hư Không, nguyên bản đám người Huyền Cơ Tử chỉ cảm thấy trên người đối phương phát tiết một cỗ khí tức vô cùng thần bí, mà Lý Thần tương đối quen thuộc đã hơi chút tiết lộ thân phận của Hư Không, chính là Lão tổ Thiên Môn.
 
Như vậy, Huyền Cơ Tử tự nhiên không dám chậm trễ, đối với hắn tiếp đãi rất trang trọng.
 
Chỉ bất quá, khi hắn từ trong miệng Hàn Phong biết được Hư Không dĩ nhiên là tuyệt thế cường giả Thiên giai thất phẩm, cho dù là Huyền Cơ Tử có hàm dưỡng mấy chục năm cũng không tránh khỏi ngẩn người tại chỗ, Hàn Phong lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Cơ Tử thất thố như vậy.
 
Có lẽ bởi vì quan hệ với Hàn Phong, tuy rằng Hư Không rất cao ngạo lạnh lùng, thế nhưng đối với "phụ mẫu tái sinh" Hàn Phong, trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
 
Vì vậy, đối với sư môn Hàn Phong cũng có hảo cảm nhất định, không hề bởi vì thực lực của đám người Huyền Cơ Tử nhỏ yếu mà biểu hiện bất cứ thái độ cao ngạo nào, trái lại tương đối khách khí chào hỏi với đám người Huyền Cơ Tử.
 
Nhưng điều này khiến Hàn Phong bên cạnh có chút kinh ngạc.
 
Kỳ thực, chính bản thân Hàn Phong cũng không hề biết, tính cách của Hư Không hiện tại đã bị bộ hài cốt Lý Thanh lưu lại ảnh hưởng, tích dần dần có chút chuyển biến kỳ lạ.
 
Đương nhiên, điều này sẽ không ảnh hưởng tới những phương diện khác, dù sao bộ thân thể này vẫn dùng linh hồn Hư Không làm chủ đạo.
 
Trong đầu liên tục suy nghĩ về chuyện tình Tống Nhất Hàn phản bội, cho tới bên tai đột nhiên nghe được mấy tiếng cười thanh thúy, lúc này mới khiến Hàn Phong giật mình tỉnh lại.
 
Nguyên lai, bất tri bất giác, hắn đã chạy tới tiểu viện của Lâm Nguyệt.
 
Giương mắt nhìn qua, nhất thời không khỏi trước mắt sáng ngời.
 
Bốn đạo thân ảnh tinh tế xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Phong.
 
Mà tiếng cười vui vẻ vừa rồi chính là do Lâm Phỉ Vân lúc trước có chút bất mãn với Hàn Phong phát ra.
 
- Tiểu Vân nhi, đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?
 
Hàn Phong vừa bước tới gần mọi người, vừa cười nói với Lâm Phỉ Vân.
 
Tuy rằng không biết lúc trước vì sao lại đắc tội với tiểu tổ tông này, thế nhưng Hàn Phong tự nhiên không muốn tiểu nha đầu bực bội, vì vậy liền chủ động lấy lòng.
 
Lúc này, bốn nữ trong tiểu viện nhìn thấy Hàn Phong bước đến, đều dừng nói chuyện lại, ánh mắt ào ào quét về phía Hàn Phong.
 
Đối với bốn đôi mắt đẹp quét tới, tâm trí Hàn Phong coi như kiên cường, không hề biểu hiện ra bất cứ luống cuống gì, lần lượt đảo qua trên người bốn nữ.
 
Ngồi ở chính giữ là Tiêu Linh với khuôn mặt e thẹn đỏ hồng, mà ngay bên cạnh chính là Lâm Nguyệt với vẻ thành thục gợi cảm, mà phía sau hai người chính là Trầm Ngọc với vẻ mặt trầm tĩnh, mặc trường bào luyện dược sư màu trắng không nhiễm bụi trần.
 
Cuối cùng, tự nhiên chính là tiểu sư muội Lâm Phỉ Vân, nàng buộc bím tóc hai bên, mặc bộ quần áo bách hoa, hiện rõ vẻ dí dỏm đáng yêu.
 
Quan sát bốn nữ với bốn phong thái bất đồng, Hàn Phong nhất thời mở rộng tầm mắt, phiền não trong đầu trước đó cũng giảm đi rất nhiều.
 
Chẳng qua, tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân, khi nhìn thấy Hàn Phong bước đến, nhãn thần quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn quay sang một bên, căn bản không phản ứng Hàn Phong.
 
Thấy vậy, Hàn Phong không khỏi không giải thích được sờ sờ mũi, ngược lại đưa ánh mắt chuyển dời sang Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh, hi vọng nàng có thể trợ giúp bản thân một chút.
 
Nhìn thấy Hàn Phong từ một thiếu niên có chút ngây thơ trở thành thiếu niên thành thục ổn trọng, trong đầu Lâm Nguyệt không ngừng hồi tưởng lại những chuyện trước kia, nhất là tràng cảnh lần đầu tiên dẫn hắn gia nhập Huyền Thiên Tông.
 
Ai có thể nghĩ đến, một tiểu hài tử trong mắt nàng vốn có chút nghèo khổ đáng thương, hôm nay lại có thành tựu kinh người như vậy, đấu khí càng tăng trưởng tới trình độ không ai so sánh nổi.
 
Lập tức, Lâm Nguyệt lại chuyển ánh mắt nhìn sang Tiêu Linh vừa bị các nàng trêu chọc tới mặt mũi đỏ bừng, trong lòng nhiều ít có chút cảm khái, cũng chỉ có Hàn Phong mới xứng với nữ tử xuất chúng như vậy, ngược lại cũng là như vậy.
 
Bất quá, đối với việc Hàn Phong vô thanh vô tức "làm thịt" Tiêu Linh, trong lòng Tiêu Nguyệt ngoài có chút bất mãn, coi như mười phần vui vẻ.
 
Dù sao, cả hai người đều là đệ tử của bản thân, nhất là Hàn Phong, càng là môn sinh đắc ý nhất, hai người bọn họ có kết quả tốt, trong lòng Hàn Nguyệt tự nhiên vô cùng hài lòng.
 
Chẳng qua, không biết vì sao, ở tận đáy lòng Lâm Nguyệt mơ hồ có chút thất lạc, chỉ bất quá rất nhanh bị cảm giác hài lòng thay thế.
 
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt vô tội không giải thích được của Hàn Phong, Lâm Nguyệt không khỏi lườm hắn một cái, lập tức tỏ rõ tư thái sư phụ, oán trách nói:
 
- Ngươi ngày hôm qua vừa mới trở về liền trốn vào trong khuê phòng Linh nhi không ra ngoài, việc này khiến cho tiểu Vân nhi của chúng ta rất tức giận, ngươi xem nàng hiện tại không để ý ngươi, còn không mau cúi đầu nhận tội.
 
- Ta mới không giận hắn, người ta hiện tại có thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn, đâu còn trông nom tới tiểu sư muội ta đây, hừ!
 
Lâm Phỉ Vân đầu tiên ngoảnh đầu sang một bên, nhưng hai lỗ tai thỉnh thoảng chớp động lại bán đứng chính nàng.
 
Nghe được lời Lâm Nguyệt nói, Hàn Phong hiểu ra, nguyên lai tiểu nha đầu này ăn dấm chua, điều này cũng khiến Hàn Phong có chút cười khổ không ngớt.
 
Bất quá, lấy sủng ái của Hàn Phong đối với nàng, tự nhiên không tranh luận với nàng những chuyện này, đầu tiên là đánh ánh mắt cảm kích về phía Lâm Nguyệt, sau đó tiến tới trước người Lâm Phỉ Vân, cưng chiều xoa xoa đầu tiểu nha đầu, vẻ mặt ôn hòa nói:
 
- Thế nào, đang trách sư huynh trở về không đến thăm muội sao?
 
- Huynh thích ai thì thích, ta không thèm quan tâm!
 
Cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân càng ngoảng ra sau, đẩy bàn tay to trên đầu, vẻ mặt không thèm để ý nói.
 
Thấy bộ dạng của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong không khỏi nhẹ cười rộ lên, thầm nghĩ trong lòng:
 
"Thực sự là một tiểu nha đầu chưa lớn!"
 
Đương nhiên, miệng hắn không dám phát ra những lời như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dỗ ngọt.
 
Chẳng qua, lần này tựa hồ Lâm Phỉ Vân đã quyết tâm không để ý tới Hàn Phong, vô luận Hàn Phong nói cái gì cũng không thèm để ý tới hắn.
 
Rơi vào đường cùng, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua dụ ngọt tiểu nha đầu.
 
Bắt đầu chuyển hướng sang Lâm Nguyệt nói:
 
- Sư phụ, mấy ngày nữa ta khả năng đi đế đô một chuyến!
 
- Lại phải đi?
 
Lâm Nguyệt nghe vậy, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu, lập tức bất mãn nói:
 
- Ngươi vừa mới trở về, tại sao phải vội vã rời đi.
 
Trong lòng Hàn Phong cười khổ, lập tức nói ra thương lượng với đám người Huyền Cơ Tử.
 
Vừa nghe là tông chủ phân phó, Lâm Nguyệt không tiếp tục phản đối, chẳng qua vẫn như trước nói:
 
- Những năm gần đây, ngươi không được yên ổn lâu dài trong Huyền Thiên Tông, quả thực rất mệt nhọc, đã làm khó ngươi rồi!
 
Mà Tiêu Linh một bên cũng ngẩng đầu lên, có chút chờ mong nhìn Hàn Phong.
 
Dù sao, ngày hôm qua mới trở thành người của Hàn Phong, mà đảo mắt liền nghe được tin hắn phải rời đi, trong lòng tự nhiên vô cùng không muốn, nhưng nàng không phải là loại người không nói lý, tự nhiên không phản đối.
 
Về phần Trầm Ngọc đằng sau, từ đầu tới giờ thủy chung không nói câu nào, chỉ lặng lặng nhìn về phía Hàn Phong. Chỉ trong lòng Trầm Ngọc rõ ràng, chỉ cần nàng lẳng lặng nhìn Hàn Phong như vậy, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn.
 
Thậm chí ngay cả biết được chuyện phát sinh tối hôm qua giữa Hàn Phong và Tiêu Linh, trong lòng không hề có chút ghen tuông nào, ngược lại từ đáy lòng chúc phúc cho hai người.
 
Đối với tất cả biểu hiện của Trầm Ngọc, Hàn Phong tự nhiên không biết, chỉ bất quá Tiêu Linh vốn có tâm tư rất tinh tế, thỉnh thoảng chú ý tới ánh mắt Trầm Ngọc thường xuyên phát ra một tia ý vị không tên, khóe miệng chợt nhếch lên cười cười khó nói rõ ràng.
 
Còn Lâm Phỉ Vân nguyên bản tức giận quay đầu đi, nghe được Hàn Phong sắp đi đế đô, nhất thời quên mất bản thân cần phải tỏ thái độ tức giận, lập tức lao tới bên người Hàn Phong, ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng nói:
 
- Sư huynh, muội cũng muốn đi đế đô!
 
Hàn Phong buồn cười nhìn Lâm Phỉ Vân, nghĩ thầm tiểu nha đầu này mới làm bộ tức giận không để ý chính mình, thế nào đảo mắt một cái liền làm nũng với hắn, vì vậy ngón tay nhéo nhéo cái mũi quỳnh đáng yêu, buồn cười nói:
 
- Tiểu nha đầu muội không phải đang tức giận sư huynh hay sao, thế nào đảo mắt đã thay đổi thái độ?
 
Nghe vậy, Lâm Phỉ Vân đầu tiên là sửng sốt, lập tức thẳng khí hùng hồn nói:
 
- Muộn đương nhiên tức giận, ai kêu huynh có Linh nhi tỷ tỷ liền quên mất người ta. Muội mặc kệ, dù sao lần này huynh cũng phải dẫn muội đi, nếu không cả đời này cũng không tha thứ cho huynh.
 
- Vân nhi, không được hồ đồ, sư huynh của ngươi cần đi làm chính sự!
 
Lâm Nguyệt nghiêm mặt khiển trách.
 
Đừng xem thường ngày Lâm Phỉ Vân có thói quen cười đùa với Lâm Nguyệt, thế nhưng đối với Lâm Nguyệt, từ đáy lòng vẫn còn có chút sợ hãi, lúc này thấy Lâm Nguyệt nghiêm mặt lại, nhất thời không dám lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là đứng một bên cúi đầu, trên mặt tràn ngập ủy khuất.
 
Trông thấy bộ dáng của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong nhanh chóng mềm nhũn, không khỏi cười nói với Lâm Nguyệt:
 
- Sư phụ, nếu như Tiểu Vân nhi muốn đi, vậy để cho nàng đi là được, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng rời khỏi Huyền Thiên Tông, vừa lúc dẫn nàng ra ngoài lịch lãm một chút, dù sao cũng là ta đi đế đô điều tra tin tức, đến lúc đó để Linh tri trông chừng nàng, không có trở ngại gì.
 
- Quá tốt! Sư huynh tốt nhất! Huynh quả nhiên hiểu rõ Vân nhi nhất!
 
Lâm Phỉ Vân nghe vậy, không khỏi vui mừng không tả siết nhảy cẫng lên nói.
 
Mà Lâm Nguyệt thấy Hàn Phong đồng ý, đầu tiên là cau mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
 
- Nếu như vậy, nhất định ngươi phải chiếu số sư muội cho tốt, đừng để nàng gặp phải nguy hiểm gì.
 
- Sư phụ, người tốt nhất!
 
Lâm Phỉ Vân thấy sư phụ của mình đồng ý, liền càng hài lòng nhào vào trong lòng nàng, bắt đầu làm nũng.
 
Cử động ngây thơ đáng yêu của Lâm Phỉ Vân nhất thời khiến mọi người cười khẽ.
 
Lúc này, Hàn Phong chú ý tới Trầm Ngọc đứng đằng sau không nói lời nào, thầm nghĩ một chút, liền ôn nhu nói:
 
- Trầm Ngọc, mấy năm nay cũng cố gắng khổ cực, lần này hãy cùng ta đi đế đô, coi như đi du lịch giải sầu đi!
 
- Này…
 
Trầm Ngọc do dự, không khỏi lắc đầu, vừa định cự tuyệt.
 
Bất quá lúc này Linh nhi đột nhiên đứng dậy, kéo kéo cánh tay Trầm Ngọc, thấp giọng khuyên nhủ vài câu.
 
Cũng không biết Tiêu Linh nói với Trầm Ngọc cái gì, cuối cùng Trầm Ngọc cắn chặt môi mềm, gật đầu đáp ứng.
 
- Sư phụ, nếu không người cũng cùng Vân nhi đi đế đô, Vân nhi nhớ rõ người chưa từng đi qua nơi đó, lần này để sư huynh dẫn theo chúng ta đi chơi một chuyến, có được hay không?
 
Lâm Phỉ Vân làm nũng trong lòng Lâm Nguyệt nói.
 
Hàn Phong vừa nghe, cũng đang định mở lời đồng ý, Lâm Nguyệt từ nhỏ lớn lên trong Huyền Thiên Tông, thực sự rất ít khi ra ngoài, vì vậy coi như đồng ý với ý kiến của Lâm Phỉ Vân.
 
Cuối cùng thực sự không lay chuyển được mọi người, Lâm Nguyệt chỉ đành gật đầu đáp ứng.
 
Rất nhanh, Hàn Phong liền nói việc này cho Huyền Cơ Tử, nguyên bản còn lo lắng Huyền Cơ Tử quở trách hắn hồ đồ, không hề nghĩ tới Huyền Cơ Tử không một chút do dự, trực tiếp cười a a nói:
 
- Việc này, chính ngươi làm chủ là được.
 
Một câu nói đã quyết định thay Hàn Phong.
 

 
Trong một khu rừng núi tương đối hẻo lánh cách đế đô không xa, nơi đây gọi là Ám Hắc Chi Lâm.
 
Trong Ám Hắc Chi Lâm thường xuyên có ma thú qua lại, vì vậy lữ nhân bình thường hoặc là võ giả thực lực thấp một chút đều tình nguyện vòng qua khu rừng này, không muốn trực tiếp xuyên thẳng.
 
Chỉnh thể thực lực ma thú nơi đây tuy rằng không kinh khủng như trong U Ám Sâm Lâm, thế nhưng đối với võ giả bình thường, thực lực hơi thiếu một chút, muốn đi vào coi như có chút nguy hiểm.
 
Vạn nhất gặp phải ma thú cao cấp ẩn nấp bên trong, vậy thì càng đừng nghĩ tới chuyện còn sống rời khỏi.
 
Bất quá, trong khu rừng núi bình thường vô cùng vắng vẻ, ngày hôm nay lại náo nhiệt dị thường.
 
Trong rừng núi, trên một mảnh cỏ dại dày đặc xanh mượt, mơ hồ truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, đồng thời là tiếng gọi trầm thấp ồn ào.
 
Rất nhanh, cỏ dại phía trước bị đè ép xuống, từ bên trong bụi cỏ chậm rãi xuất hiện một nhóm người.
 
Xa xa nhìn lại, tổng cộng có mười sáu mười bảy người, nếu chỉ nhìn qua, tuổi tác bảy người này không tính lớn, trong đó có nam có nữ, mà tuổi lớn nhất chỉ chừng hơn hai mươi, nhỏ nhất mới chỉ hơn mười lăm tuổi.
 
Tuy rằng nhóm người này ăn mặc quần áo hình thức hết sức bình thường, thế nhưng nếu là người tinh mắt sẽ phát hiện ra trong đó ẩn chứa tay nghề thợ khéo tay cực kỳ dồn tậm lực, hiển nhiên giá trị không nhỏ.
 
Hơn nữa hình dạng và cử chỉ của nhóm thanh thiếu niên này gần giống như một đám đệ tử thế gia quyền quý ra ngoài du ngoạn.
 
Chỉ bất quá, đám đệ tử quyền quý này có lẽ có chút ngốc nghếch, sao lại chạy tới Ám Hắc Chi Lâm tìm kích động?
 
Lúc này, một nữ tử cao gầy đi trước nhất, mặc một bộ trang phục màu đỏ hồng, đầu tóc dài mềm mượt theo thân thể đong đưa không ngừng lắc lư.
 
Mà khuôn mặt tuy không tính hại nước hại dân, nhưng tụ tập linh khí thiên đại, hiện rõ vẻ anh khí bừng bừng.
 
Chỉ cần nhín ánh mắt tràn ngập ý ái mộ của đám thanh niên phía sau nhìn nàng là có thể chứng minh điểm này.
 
Về phần vóc người nữ tử, tuy rằng bị bộ trang phục màu đỏ hồng che giấu, thế nhưng sau vểnh trước căng, nữ tử mỹ lệ như vậy, không biết vì sao lại chạy vào trong rung núi nguy cơ tầng tầng như vậy.
 
Lúc này, nữ tử tiến lên hai bước, sau khi liếc mắt quan sát bốn phía một chút liền quay sang hướng về đám người còn lại nói:
 
- Tốt rồi, bên này không có gì nguy hiểm, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây!
 
- Nặc Nặc tỷ, chúng ta mấy ngày nữa mới có thể trở về nha! Tới nơi này đã ba ngày rồi, ngay cả một đầu ma thú kha khá một chút cũng không có, quá buồn chán!
 
Trong đám người, một thiếu niên thoạt nhìn dùng mạo có cút thanh tú non nớt, khua khua trường kiếm trong tay, vẻ mặt không thèm để ý nói.
 
Lời thiếu niên vừa phát ra, mọi người bên cạnh đều ào ào phụ họa, tiếp đó là tốp năm tốp ba ríu ra ríu rít nói chuyện với nhau.
 
Nử tử cao gầy lúc trước, cũng chính là nữ tử mỹ lệ tên gọi Nặc Nặc, nhìn thấy thái độ của đám người phía sau, không khỏi nhíu đôi mày thanh tú, bất mãn nói:
 
- Các ngươi không nên quá mức sơ ý, chỉ là chúng ta may mắn không gặp phải nguy hiểm nà thôi, nói chung lần này vài đại gia tộc liên hợp an bài lịch lãm, là cho các ngươi cơ hội tốt tăng trưởng thực lực, các ngươi phải tập trung toàn bộ tinh thần!
 
- A! Tiết đại tiểu thư, càng ngày càng có tư thế, thực sự khiến ta bội phục không ngớt.
 
Nữ tử cao gầy thấy ý tốt của chính mình đưa tới hành động châm chọc khiêu khích, đôi lông my thanh tú không nhịn được nhíu sát lại, lập tức ánh mắt sắc bén quét qua phương hướng phát ra âm thanh.
 
Chỉ thấy, một người thanh niên đứng bên phải nhóm người, tuổi tác tương đương với nữ tử gao gầy, lúc này đang cười nhạt, vẻ mặt đầy ngạo mạn nhìn lại nữ tử cao gầy, khéo miệng hiện rõ vẻ xem thường.
 

Bình luận





Chi tiết truyện