chương 337/ 541


Dạo qua một vòng, Hàn Phong liền trở lại chỗ Đường Vũ Nhu.
 
Lần này vẫn như trước, không có chút đầu mối nào.
 
Phiến sơn cốc này, ngoại trừ lá vàng và củi khô, xung quanh cũng không có bất luận bóng dáng người nào khác.
 
Về phần tầng năng lượng bí ẩn bao phủ bốn phía, Hàn Phong cũng thử nghiệm qua, kết quả hắn chỉ vừa tiếp xúc liền bị một cỗ lực lượng đẩy ngược trở về.
 
Cũng may thân thể hắn đã khôi phục, tuy không thể sử dụng đấu khí, nhưng lực phản chấn vẫn chưa thể gây tổn thương cho hắn.
 
Đi hết một vòng, Hàn Phong cũng có chút bất đắc dĩ, như vậy xem ra trừ phi thực lực của hắn khôi phục hoàn toàn, bằng không muốn rời khỏi nơi này là chuyện không thể được.
 
Hơn nữa, dù cho thực lực của hắn khôi phục cũng chưa chắc có thể phá vỡ được tầng lực lượng vô hình kia.
 
Vài ngày kế tiếp, Hàn Phong cũng không ngừng tìm kiếm mối liên hệ với đấu khí trong người, chẳng qua mỗi lúc như vậy, đấu khí vốn bình tĩnh trong người hắn lại trở nên cực kỳ cuồng bạo, không ngừng phá hư trong cơ thể hắn.
 
Khi đó, cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt cũng khiến Hàn Phong đổ mồ hôi lạnh khắp người.
 
Cuối cùng cũng phải buông tha thử nghiệm, trong lòng Hàn Phong cười khổ, qua nhiên không thể cố được.
 
Hơn nữa, bọn họ bị nhốt lại nơi vắng vẻ hoang tàn này, Hàn Phong căn bản không có biện pháp nào trị liệu thương thế cho mình.
 
Vả lại lần trước muốn trị khỏi cho Lý Thần cũng phải mất một năm thời gian, mà hiện tại tình huống thân thể của Hàn Phong so với Lý Thần nặng hơn nhiều lắm, Hàn Phong thậm chí còn không nắm chắc khả năng khôi phục.
 
Dù sao, nhìn khắp đại lục, bao gồm cả Hàn Phong kiếp trước, hắn cũng chưa từng nghe qua việc chữa trị dứt điểm cho người đã đứt đoạn hết toàn bộ kinh mạch.
 
Trong suy nghĩ của Hàn Phong, chỉ sợ trong tình huống này hắn và Đường Vũ Nhu muốn kêu trời trời không biết, kêu đất đất cũng không hay.
 
Về phần bao giờ mới ly khai khỏi nơi này, trong lòng Hàn Phong căn bản không chút khái niệm.
 
Mà Đường Vũ Nhu, tuy rằng qua mấy ngày, thân thể của nàng đã khôi phục lại năng lực hành động, nhưng chẳng biết tại sao đấu khí trong cơ thể nàng vẫn không có dấu hiệu khôi phục.
 
Cũng kể từ đó, mỗi khi màn đêm buông xuống, Đường Vũ Nhu đều không thể chịu được hàn ý xâm lấn tới tận xương tủy trong cơ thể nàng.
 
Cuối cùng, phải đợi tới khi nằm gọn trong lòng Hàn Phong, nàng mới tìm thấy một tia ấm áp.
 
Tuy rằng đã trải qua tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng mỗi lần được Hàn Phong ôm vào lòng, Đường Vũ Nhu vẫn luôn có dáng dấp mảnh mai e thẹn không ngừng.
 
Sáng sớm hôm nay, khi Đường Vũ Nhu tỉnh dậy trong lòng hàn Phong, qua nhiều ngày ở chung, tuy rằng vẫn còn xấu hổ không ngớt nhưng cuối cùng vẫn tốt hơn lúc ban đầu rất nhiều.
 
Bởi vậy, khi nàng rời khỏi ngực Hàn Phong, cũng trầm mặc, sau đột nhiên mở miệng nói:
 
- Hàn Phong, chúng ta có phải hay không không thể rời khỏi nơi này?
 
Hàn Phong thấy Đường Vũ Nhu hỏi như vậy, cũng không trả lời nay mà lặng yên trong chốc lát, lúc này mở thở dài nói:
 
- Tuy rằng ta cũng không biết, chẳng qua xung quanh sơn cốc này đều bị một cỗ lực lượng vô hình cách trở, dùng năng lực hiện tại của chúng ta căn bản không thể rời khỏi nơi này. Hơn nữa, cơ thể ta hiện thành như vậy, muốn khôi phục càng không phải chuyện dễ.
 
Nghe vậy, Đường Vũ Nhu không khỏi ngẩng đầu nhìn Hàn Phong, sau khi nghe hắn nói, trong lòng nàng cũng đau xót, lại lo lắng hắn vì vậy mà sinh lòng cam chịu, không khỏi ôn nhu trấn an nói:
 
- Hàn Phong, ngươi không nên ủ rĩ, chỉ cần chúng ta còn sống, chắc chắn sẽ có cơ hội.
 
Lập tức, khuôn mặt Đường Vũ Nhu đỏ lên, nàng nghĩ tới nếu như bọn họ không ra được, vậy chẳng phải nàng sẽ sống suốt đời còn lại bên người nam nhân này.
 
Nhớ tới khuôn ngực ấm áp của Hàn Phong, trong lòng Đường Vũ Nhu lại trào lên cỗ cảm giác khó hiểu.
 
Hàn Phong ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn đang có cảm giác thúc thủ vô sách, chỉ có thể đi từng bước xem tình hình mà thôi.
 
Ngay khi đôi nam nữ đang mải mê với những suy nghĩ của mình, sơn cốc nguyên bản đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong.
 
Chứng kiến cuồng phong kéo tới, Hàn Phong cũng có chút vô cùng kinh ngạc.
 
Ngược lại, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh sau khi thấy cuồng phong nổi lên, sắc mặt không khỏi biến đổi, lập tức nhớ lại tình huống lúc bọn họ vừa rơi xuống sơn cốc, gấp giọng hô lên:
 
- Hàn Phong, là người nọ trở lại.
 
- Hả?
 
Hàn Phong sửng sốt, lập tức bật người phản ứng, nói:
 
- Nàng nói là lão giả quái dị đã tập kích nàng khi ta hôn mê?
 
- Hắc hắc, ngươi nói không sai, chính là ta! Lần trước ta đã nói, ta sẽ còn trở lại!
 
Đường Vũ Nhu còn chưa trả lời, từ bên trong cuồng phong lập tức hiện ra một đạo nhân ảnh mơ hồ.
 
Mà thanh âm vừa rồi cũng phát ra từ trong miệng người này.
 
Nghe được thanh âm khàn khàn bén nhọn, Hàn Phong nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm tới lão giả đột nhiên xuất hiện, tuy rằng chỉ là một bóng người mơ hồ, nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm thụ được một cỗ khí tức mười phần cường đại.
 
Trong lòng Hàn Phong không khỏi trầm xuống, cỗ khí tức này, chỉ sợ ngay cả khi hắn chưa thụ thương cũng không thể chống lại, chớ nói chi là lúc này.
 
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, vì sao ở địa phương này lại gặp phải một cường giả như vậy.
 
Lập tức, Hàn Phong cũng nhớ tới cỗ lực lượng vô hình bao vây xung quanh sơn cốc, chẳng lẽ có quan hệ tới lão giả trước mắt.
 
Trong lòng Hàn Phong âm thầm suy đoán, thế nhưng lão giả kia một lần nữa lại mở miệng, nói:
 
- Tiểu oa, lần trước cho ngươi may mắn thoát một mạng, hôm nay lão phu nhất định phải tự tay giết ngươi!
 
Nói xong, bóng hình lão giả chợt lóe, trước ánh mắt giật mình của hai người đã thấy xuất hiện trước người Đường Vũ Nhu.
 
Lúc này có thể nói Đường Vũ Nhu tay không sức lực, càng không phải đối thủ của lão giả.
 
Mắt thấy Đường Vũ Nhu nguy hiểm Hàn Phong cũng bất chấp, thân hình chợt lóe, không còn đấu khí gia trì, chỉ dùng đơn thuần lực lượng cơ thể nên tốc độ chậm hơn trước một chút.
 
Cũng may, hắn đứng rất gần Đường Vũ Nhu, cuối cùng vẫn kịp thời chạy tới.
 
Không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Phong đánh mạnh ra một quyền, tuy rằng chỉ bằng lực lượng cơ thể đơn thuần nhưng lực bạo phát vẫn mạnh mẽ vô cùng, không phải người bình thường có thể đón đỡ được.
 
Hiển nhiên, lão giả thấy Hàn Phong ra quyền cũng nhịn không được kinh nghi.
 
Nhưng thực lực lão giả đích thực vượt xa Hàn Phong, ngoại từ kinh ngạc xong cũng không quá lưu ý, lập tức đảo chưởng, dễ dàng tiếp được đầu quyền của Hàn Phong.
 
Ngay sau đó, bắt lấy tay Hàn Phong, khẽ dùng lực.
 
Một cỗ lực lượng Hàn Phong không thể chống cự lập tức từ đầu quyền truyền tới khắp thân thể.
 
Trong chớp mắt, thân thể Hàn Phong liền mất đi không chế, không ngừng lảo đảo lui lại phía sau vài bước.
 
Bất quá, lão giả sau đánh ra một chưởng đẩy lui Hàn Phong, cũng không tiếp tục tấn công, trái lại dừng thân ảnh, ánh mắt có chút tò mò nhìn về Hàn Phong, trong mắt lóe lên những tia quang mang khó hiểu.
 
Đường Vũ Nhu đỡ lấy Hàn Phong, cả hai đều kỳ quái nhìn lên lão giả, không rõ hắn đang làm sao.
 
Chỉ bất quá sắc mặt hai người đều mười phần ngưng trọng, thực lực lão giả trước mắt này quá mức kinh khủng, bọn họ lúc này căn bản không có sức chống lại.
 
Tuy rằng không biết lão giả đang suy nghĩ gì, nhưng Hàn Phong rất rõ ràng, chỉ cần lão giả này tiếp tục động thủ, hắn và Đường Vũ Nhu phải chết không thể nghi ngờ.
 
Mà ngay khi hai người còn đang lo lắng, lão giả kia một lần nữa mở miệng, nói:
 
- Tiểu tử, vì sao ngươi biết Cửu Chuyển Huyền Công?
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng chấn kinh, lão giả trước mắt này là ai, dĩ nhiên một câu liền nói ra chính xác công pháp của hắn.
 
Tuy rằng Cửu Huyền Huyền Côn có rất nhiều người từng nghe nói qua, nhưng Hàn Phong tin tưởng, ngoại trừ bản thân Cổ Thanh năm đó, trên đời này hẳn không còn ai biết được hình dạng chân chính của Cửu Chuyển Huyền Công thế nào.
 
Nhưng vì sao lão giả trước mắt này chỉ liếc mắt là có thể thấy?
 
Đường Vũ Nhu ở một bên lúc này cũng kinh ngạc, cái tên Cửu Chuyển Huyền Công này, Đường Vũ Nhu thân là đệ tử thủ tịch Băng Tuyết Các, tự nhiên cũng từng nghe qua.
 
Bất quá nàng với công pháp này cũng không quá lưu ý, có điều hiện tại dĩ nhiên từ trong miệng lão giả này biết được Hàn Phong tu luyện chính là Cửu Chuyển Huyền Công, chuyện này sao không khiến nàng khiếp sợ cho được.
 
Nếu như lão giả kia nói là sự thật, đây chẳng phải nói, Hàn Phong trước đó đã trở thành cường giả Thiên giai.
 
Nhưng nàng còn nhớ rõ, năm đó trên Thiên Thánh đại hội, Hàn Phong bất quá chỉ có thực lực Địa giai nhị phẩm.
 
Vậy hắn dùng thời gian bao lâu để tu luyện tới Thiên giai? Trong lòng Đường Vũ Nhu dâng lên một cỗ khiếp sợ nồng đậm.
 
Chuyện này so với lúc trước Đường Vũ Nhu biết được Hàn Phong tiến vào cảnh giới Thiên giai càng khiến người ta chấn động không ngớt.
 
Hàn Phong thấy trong mắt Đường Vũ Nhu hiện rõ vẻ chấn động, cũng cười cười, lập tức quay đầu nhìn về phía lão giả, trầm giọng hỏi:
 
- Ngươi làm sao biết được Cửu Chuyển Huyền Công?
 
- Hắc! Năm đó gia hỏa Cổ Thanh kia đầu óc có vấn đề, không biết thế nào lại ngoài ý luyện ra, kết quả cuối cùng cũng vì vậy mà chết, ta thế nào lại không biết Cửu Chuyển Huyền Công?
 
Lão giả chẳng thèm để ý nói.
 
Nhưng Hàn Phong nghe được vào trong tai cũng khiếp sợ dị thường.
 
Cổ Thanh chính là nhân vật từ ngàn năm trước, mà nghe ngữ khí lão giả này, tựa hồ rất nhận thức Cổ Thanh, chẳng lẽ lão giả này cũng là nhân vật từ ngàn năm trước?
 
Trong lòng Hàn Phong âm thầm suy tính, mở miệng nghi hoặc hỏi:
 
- Ngươi nhận thức Cổ Thanh?
 
- Tạm được, tên kia năm đó bởi vì Cửu Chuyển Huyền Công mà chết, không nghĩ tới cách lâu như vậy ta lại gặp được người tu luyện công pháp của hắn, hơn nữa nhìn bộ dáng ngươi tựa hồ đã đạt tới tầng thứ chín Kim nguyên chi thể rồi. Gia hỏa Cổ Thanh cũng nhắm mắt được rồi!
 
Lão giả đột nhiên bình tĩnh nói.
 
Dừng lời, không chờ Hàn Phong nói chuyện, lão giả lại tiếp tục:
 
- Xem ngươi có chút liên hệ sâu xa với Cổ Thanh ta sẽ thả cho ngươi một đường, bất quá nha đầu tu luyện Hàn Băng Quyết kia ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
 
Nói xong, lão giả liền muốn động thủ với Đường Vũ Nhu, mà lúc này sắc mặt Hàn Phong cũng biến đổi, vội vàng chắn trước người Đường Vũ Nhu, gấp giọng nói:
 
- Tiền bối, xin chờ một chút!
 
- Tiểu tử, không nên gọi ta cái gì là tiên bối, dù cho ngươi có quan hệ thế nào, ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình, nếu như ngươi còn cố ý che chở cho nha đầu này, ngay cả ngươi lão phu cũng giết!
 
Lão giả trợn mắt, nhãn thần đột nhiên cực kỳ sắc bén, ngữ khí tràn ngập uy hiếp nói.
 
Hàn Phong không rõ vì sao lão giả này cố ý muốn giết Đường Vũ Nhu như vậy, nhưng hắn tự nhiên sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn nàng bị giết, vì vậy liền mở miệng nói:
 
- Tiền bối, tại sao người khăng khăng muốn xuất thủ với nàng?
 
- Có trách chỉ có thể trách nàng là người Băng Tuyết Đường mà thôi!
 

 
- Băng Tuyết Đường?
 
Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đồng thời sửng sốt, đều không rõ vì sau lão giả này gọi tên Băng Tuyết Đường thay vì Băng Tuyết Các.
 
Mà Đường Vũ Nhu cũng lập tức kịp phản ứng. Băng Tuyết Đường này không phải tiền thân của Băng Tuyết Các sao?
 
Khi Tứ Diệu Các còn chưa phân liệt, Băng Tuyết Các chẳng qua chỉ là một trong bốn đường thuộc Tứ Diệu Các.
 
Những Liệt Diễm Các, Thiên Lôi Các, Phong Minh Các cũng đều từ bốn đường này diễn hóa mà thành.
 
Nhưng hiện tại đã trôi qua ngàn năm, Tứ Diệu Các đã lâu không còn tồn tại, nhưng lão giả này còn không biết tới, lẽ nào hắn đã sống trong sơn cốc này gần ngàn năm rồi?
 
Đường Vũ Nhu bị suy đoán của bản thân dọa hoảng sợ, lập tức Hàn Phong cũng kịp phản ứng, đương nhiên suy nghĩ của hai người hoàn toàn giống nhau, tuy rằng hắn không phải người trong Tứ Diệu Các, nhưng bởi vì kiếp trước Tứ Diệu Các và Võ Hoàng Điện diễn ra hồi đại chiến, hắn đối với sự tình Tứ Diệu Các cùng từng tìm hiểu qua, tự nhiên rõ ràng tiền thân của Băng Tuyết Các chính là Băng Tuyết Đường thuộc Tứ Diệu Các.
 
Ngay lúc hai người còn đang khiếp sợ, lão giả kia không cho hai người kịp phản ứng, thân hình một lần nữa khẽ động, đánh về phía Đường Vũ Nhu.
 
Hàn Phong lúc này tự nhiên rõ ràng, chỉ sợ lão giả thần bí trước mắt này có tồn tại cừu hận gì với Băng Tuyết Các, mới có thể khiến hắn chấp nhất muốn giết Đường Vũ Nhu như vậy.
 
Nhưng Hàn Phong sao có thể mở mắt trừng trừng nhìn Đường Vũ Nhu gặp chuyện không may, ngầm áp chế khí huyết nhộn nhạo trong người, Hàn Phong một lần nữa chắn trước người Đường Vũ Nhu.
 
Lão giả thấy vậy, không khỏi giận tím mặt, thanh âm chợt trở nên lạnh lùng, nói:
 
- Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết!
 
- Tiền bối, chỉ sợ trong này có hiểu lầm, Tứ Diệu Các gần nghìn năm trước đã không còn tồn tại, trên đời này cũng không còn băng Tuyết Đường nào nữa.
 
Hàn Phong vội nói.
 
Hắn biết mình không phải là đối thủ của lão giả, lúc này chỉ có thể tận lực thuyết phục đối phương buông tha bọn họ.
 
Quảy nhiên, lão giả vừa nghe Hàn Phong nói vậy, động tác rõ ràng chậm đi nhiều. Hàn Phong tranh thủ vội ôm Đường Vũ Nhu lùi lại phái sau mấy bước, tách khỏi công kích cũa lảo giả.
 
Mà lão giả lúc này cũng không tiếp tục tấn công, đứng yên tại chỗ, biểu tình dần trở nên mê mang, trong mắt cũng không ngừng lấp lóe quang mang kỳ quái.
 
Hàn Phong và Đường Vũ Nhu liếc mắt nhìn nhau, lập tức chăm chú nhìn sang lão giả.
 
Đột nhiên, lão giả như phát cơn điện, thân thể không ngừng rung động, trong miệng càng không ngừng tự lẩm bẩm:
 
- Tứ Diệu Các không còn… Thế nào lại không còn… Thế là sao… Là sao… Sao có thể?
 
Ngay khi hai người Hàn Phong đang không biết làm sao thì thân ảnh lão lại đột nhiên nhoáng lên, một lần nữa biến mất không còn tung tích.
 
Nhìn một lúc lâu, Hàn Phong xác định lão giả kia đã ly khai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
- Lão giả này thật cổ quái, qua lời lão nói, thật giống như là nhân vật từ ngàn năm trước. Hơn nữa nhìn hình dáng bên ngoài ngược lại không giống với người của Võ Hoàng Điện…
 
Hàn Phong lắc đầu, có chút nghi hoặc nói.
 
Mà lúc này, Đường Vũ Nhu đột nhiên nhớ tới những lời lão giả nói trong lần gặp mặt đầu tiên, có chút không xác định nói:
 
- Ta nhớ kỹ lúc đó, khi chúng ta vừa rơi xuống đây, gặp phải lão giả này, ta vừa nhắc tới Võ Hoàng Điện thì phản ứng của lão hết sức kích động, dường như có tồn tại mối huyết hải thâm cừu nào đó với Võ Hoàng Điện vậy…
 
Nghe thế, Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc. Lão giả kia thoạt nhìn điên điên khùng khùng, suy nghĩ mười phần hỗn loạn, nhưng dưới tình huống như vậy vẫn nhớ kỹ mối cừu hận với Võ Hoàng Điện, không khó tưởng tượng lúc trước đây lão với Võ Hoàng Điện tồn tại mối oán cừu sâu đậm ra sao, cõ lẽ lão cũng giống như bọn họ, đều vì Võ Hoàng Điện mới có thể rơi xuống nơi này.
 
Lập tức, trong lòng Hàn Phong trầm xuống, nếu quả đúng như mình suy nghĩ, bằng vào thực lực hiện tại của lão giả cũng không thể ly khai địa phương quỷ quái này, như vậy hắn và Đường Vũ Nhu có năng lực gì để rời đi?
 

Bình luận





Chi tiết truyện