chương 252/ 541


Dừng một chút, Lâm Chấn Khôn nói tiếp:
 
- Theo biểu hiện hôm nay của tiểu tử đó thì hắn không hề để những luyện dược sư khác trong mắt, người như hắn căn bản không cần phải lo lắng!
 
- Lâm gia chủ cũng không nên quá mức đại ý, người không có khả năng mà cuồng vọng thì là tự đại, còn đối với người có khả năng thì cuồng vọng chính là biểu hiện sự tự tin của họ. Ta thấy tên tiểu tử Hàn Phong kia không giống với một tên vô năng.
 
Hắc bào nhân nhàn nhạt nói.
 
Lâm Chấn Khôn nghe vậy lại xua xua tay cười nói:
 
- Lời của sứ giả tự nhiên ta hiểu được, nhưng dù sao tiểu tử này cũng quá trẻ, tuổi còn chưa tới 20. Cho dù thực lực có cường đại thì vẫn mắc phải khuyết điểm trí mạng đó là kinh nghiệm. Về mặt này thì vô luận là Dịch Phong hay Vân Thành Hạo cũng đều rất cao.
 
Dừng một chút, Lâm Chấn Khôn nói tiếp:
 
- Ngay cả Hinh Nhã kinh nghiệm chắc chắn cũng hơn Hàn Phong ít nhất là mười năm, ta nghĩ không ra tên tiểu từ này dựa vào cái gì có thể đánh bại ba người này!
 
Hắc bào nhân nghe Lâm Chấn Khôn nói cũng biết đây là sự thật. Luyện dược không giống tu luyện đấu khí, kinh nghiệm mới là vấn đề then chốt quyết định thành bại.
 
- Nói đến đây, lần này còn phải đa tạ sứ giả ra tay. Không ngờ năng lực của này lại cao như vậy, có thể trong vòng nửa ngày liên hệ được luyện dược sư của mười quốc gia khiến họ đồng thời đưa ra yêu cầu hoãn trận đấu lại.
 
Lâm Chấn Khôn cười nói.
 
- Đây không phải là bản lĩnh của một mình ta mà của tổ chức.
 
Nói tới đây, hắc bào nhân dừng một chút rồi nói sang chuyện khác.
 
- Việc thảo luận lần trước, chuẩn bị thế nào?
 
Lâm Chấn Khôn vừa nghe hắc bào nhân hỏi liền thu hồi bộ dáng tươi cười, nghiệm mặt nói:
 
- Đã cơ bản bố trí ổn thoả, ta tin tưởng ngay cả Tiêu Tấn cũng vô pháp nhìn ra manh mối gì. Nhưng lần này lại cần sứ giả ngài hỗ trợ, lão phu mấy ngày tới phải thường xuyên xuất hiện trước mặt Tiêu Tấn, như vậy mới có thể khiến hắn bớt cảnh giác.
 
- Ừm, tới Lâm gia lâu như vậy, ta cũng nên hoạt động gân cốt rồi.
 
Hắc bào nhân nhàn nhạt nói.
 
Vài ngày kế tiếp, bởi vì đại hội bị kéo dài nên Hàn Phong ngoại trừ tu luyện cũng không có việc gì khác để làm.
 
Ba ngày cũng không dài lắm, rất nhanh liền đã qua.
 
Trong ba ngày này, Hàn Phong đều tập trung vào tu luyện, đối với trận đấu thứ hai của đại hội hắn không hề lưu tâm.
 
Nhưng ba ngày này đối với mấy người Dịch Phong và Vân Thành Hạo lại cực kỳ quý giá. Ba ngày trước, tinh thần lực của bọn chúng bị Hàn Phong ảp đảo gây phản phệ, nên chúng phải tập trung điều dưỡng. Lúc này cũng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
 
Mà Hinh Nhã, bởi vì làm người dẫn của linh hồn hợp kích thuật nên dưới công kích của Hàn Phong, nàng là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Hơn nữa còn bị phản phệ cho nên tinh thần lực của nàng bị tổn hại rất nghiệm trọng.
 
Tuy đã trải qua ba ngày điều dưỡng nhưng cũng chỉ khôi phục được bảy thành.
 
Với tình trạng như vậy, Hinh Nhã hiển nhiên ở trận thí đấu kế tiếp này không có khả năng phát huy thực lực quá lớn.
 
Cho dù là vậy thì trận đấu cũng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.
 
Trận thi đấu thứ hai bắt đầu!
 
Sáng sớm, trên quảng trường đã chật kín người.
 
Trận đấu mấy ngày trước đã khiến mọi người rất kích động, cho nên trận đấu thứ hai là đấu luyện đan này tuy có chút khô khan nhưng mọi người vẫn rất hăng hái đến xem.
 
Nhất là đối với Hàn Phong, bọn họ càng muốn biết hắn hôm nay còn có thể tạo ra kỳ tích gì nữa hay không!
 
Dưới ánh mắt của mọi người, Hàn Phong chậm rãi đi vào trong quảng trường.
 
Mà ngay khi hắn vừa đi vào không lâu thì đằng sau chợt truyền tới một thanh âm ngọt ngào dễ nghe:
 
- Hàn Phong!
 
Hàn Phong vừa nghe, quay đầu lại thì thấy Hinh Nhã không biết từ lúc nào đã đứng phía sau hắn.
 
Thấy vẻ mặt tươi cười của nàng còn ẩn dấu một chút tái nhợt, Hàn Phong liền minh bạch tinh thần nàng bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục.
 
Sau khi thoáng quan sát một chút, Hàn Phong liền thu hồi ánh mắt, có chút nghi hoặc hỏi:
 
- Có chuyện gì sao?
 
Hinh Nhã mím đôi môi gợi cảm của nàng lại, đôi mắt khẽ đảo một chút rồi nói:
 
- Là thế này, bởi vì lần trước tinh thần lực của ta bị phản phệ, tăng thêm bị tinh thần lực của ngươi đả thương nên tinh thần hải của ta vẫn có chút hỗn loạn. Nhưng ta nghe thị vệ của ta nói là ngươi đã cứu ta tỉnh lại, mà lúc đó ta lại không nhớ rõ nên vẫn chưa đa tạ ngươi.
 
Đối với việc cỏn con này, nếu Hinh Nhã không nói thì Hàn Phong cũng không nhớ tới. Nghe nàng nói xong, hắn cười nói:
 
- Hinh Nhã cô nương quá khách khí rồi, đây chẳng qua là nhấc tay mà thôi.
 
- Đối với ngươi thì chỉ là một cái nhấc tay nhưng với ta lại rất quan trọng. Nếu không nhờ ngươi xuất thủ kịp lúc thì lúc này ta có lẽ đã trở thành một người ngu ngốc!
 
Hinh Nhã nghiêm túc nhìn Hàn Phong nói.
 
Vừa nghĩ tới việc này, bề ngoài có vể rất kiên cường của Hinh Nhã cũng nhịn không được mà thoáng rùng mình một cái.
 
Bất quá, Hàn Phong lại có thể hiểu được. Là một luyện dược đại sư, đột nhiên lại biến thành ngu ngốc thì đả kích đó quả thực là sống không bằng chết.
 
Khách sáo vài câu, Hàn Phong dưới ánh mắt của Hinh Nhã tiếp tục đi tới giữa sân. Tuy rằng Hinh Nhã bị thương không nhẹ nhưng hắn cũng không có thừa hơi đi trợ giúp.
 
Bởi vì tràng thi đấu này không chỉ đại biểu một mình hắn mà còn đại biểu cho cả đế quốc.
 
Mà nguyên nhân lớn hơn là bởi vì sự việc của Lâm gia.
 
Vẫn như lần trước, người chủ trì trận đấu đầu tiên là giới thiệu ngắn gọn quy tắc thi đấu.
 
Quy tắc tràng thi đấu này cũng rất đơn giản.
 
Mọi người tham gia đều phải tại đây luyện chế một quả đan dược không kể thời gian, chỉ cần hiệu quả. Hiệu quả càng tốt thì thành tích càng cao.
 
Sau đó đại hội sẽ thông qua hai trận thi đấu mà thống kê chọn ra quán quân lần này.
 
Sau khi người chủ trì đại hội nói xong, mọi người đều đồng loạt hưng phấn cổ vũ.
 
Hôm nay, Thiên Tinh đế đố sẽ là nơi được vạn chúng chú mục, ánh mắt của cả đại lục đều hội tụ ở đây.
 
Đại hội luyện dược này cũng không đơn thuần là so đấu giữa các luyện dược sư. Từ xưa tới nay, mỗi một quán quân của đại hội đều có uy danh hiển hách được sử sách lưu lại. Vì vậy mà hầu hết luyện dược sư trên đại lục đều lấy vị trí quán quân của đại hội làm mục tiêu phấn đấu.
 
Lúc này, giữa quảng trường đã bày ra hơn mười cái đỉnh chuyên dụng để luyện dược.
 
Tuy rằng một số luyện dược sư đều có dược đỉnh của bản thân nhưng mà dược đỉnh càng tốt thì thể tích lại càng khổng lồ, cho nên mọi người không thể vì lần đại hội này mà từ ngàn dặm xa xôi mang theo dược đỉnh của mình tới đây.
 
Do đó Thiên Tinh đế quốc đã chế tạo hơn mười cái dược đỉnh phẩm chất khá tốt này để dùng trong đại hội.
 
Khi toàn bộ người tham gia bắt đầu luyện chế đan dược thì cả quảng trường cũng đồng thời tràn ngập dược hương.
 
Mà Hàn Phong lúc này cũng không có vội vàng đông thủ, hắn trước tiên đứng tại vị trí của mình nhìn thoáng qua một vòng xung quanh.
 
Người tham gia đại hội lần này đều là những thương phẩm luyện dược sư đến từ khắp nơi trên đại lục. Trong đó có vài người, thủ pháp luyện chế rất cao siêu, thậm chí không kém hắn bao nhiêu.
 
Mà ba người luyện dược đại sư của lần đại hội này, Hàn Phong càng quan sát cẩn thận hơn.
 
Vân Thành Hạo và Dịch Phong lúc trước tinh thần lực đều bị phản phệ nhưng nhờ có ba ngày điều dưỡng, thêm vào bản lĩnh luyện dược của họ nên lúc này đã hoàn toàn bình phục, không hề ảnh hưởng tới trận đấu hôm nay.
 
Cảm thụ được ánh mắt của Hàn Phong, Dịch Phong cũng hướng Hàn Phong nhìn lại, nhưng hắn cũng chỉ thoáng nhìn rồi lại tiếp tục vùi đầu vào dược đỉnh của mình.
 
Mà Vân Thành Hạo lại khác, khi cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phong, hắn lại cười khinh thường. Hắn đã nghe nói về hành động kiêu ngạo ba ngày trước của Hàn Phong. Đối với sự kiêu ngạo của Hàn Phong, một người trời sinh cao ngạo như hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được! Vì vậy hắn đã thầm quyết định, hôm nay nhất định phải cấp Hàn Phong một cái giáo huấn.
 
Mà Hàn Phong cũng biết được bản tính cao ngạo của Vân Thành Hạo nên cũng không để ý. Loại người như Vân Thành Hạo thì không thể đơn thuần dùng lời nói được, phải dùng thực lực mạnh mẽ trấn trụ thì hắn mới có thể thành thật.
 
Nhưng người khiến Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc chính là Hinh Nhã. Vị trí của nàng vừa khéo là ở đối diện hắn, khoảng cách giữa hai bên cũng rất gần.
 
Không thể không nói, Hinh Nhã cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ, nhất là lúc này trên mặt nàng còn có thêm chút tái nhợt càng làm tăng thêm vài phần ôn nhu.
 
Nhưng Hàn Phong bây giờ cũng không quá quan tâm tới dung mạo của Hinh Nhã mà lại tập trung vào quá trình luyện chế của nàng.
 
Tuy rằng thủ pháp của nàng cũng rất thanh nhã phiêu dật, lưu loát như mây bay nước chảy, nhưng Hàn Phong vẫn nhìn ra có điểm không hài hoà trong đó. Đây khẳng định là do tinh thần lực của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục.
 
Hinh Nhã cảm thụ được ánh mắt của Hàn Phong thì ngẩn đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Phong. Ánh mắt của nàng lúc này khiến Hàn Phong không hiểu sao lại cảm giác có chút là lạ, tựa hồ như trong ánh mắt nàng có thêm một ý vị gì đó.
 
Lắc lắc đầu, Hàn Phong đem những suy nghĩ này quăng ra khỏi đầu, bắt tay vào quá trình luyện chế của hắn.
 
Một lát sau, cả quảng trường đột nhiên bùng lên hơn mười đạo hoả diễm huyễn lệ.
 
Luyện đan cần hoả diễm có độ ấm cao hơn rất nhiều so với hoả diễm bình thường. Vì vậy, hơn mười đạo hoả diễm này vừa xuất hiện liền khiến nhiệt độ trong quảng trường nhanh chóng tăng cao, ngay cả những người quan khán cũng cảm thấy một cỗ nhiệt lượng mạnh mẽ tạp vào người.
 
Trận đấu này, Hàn Phong luyện chế chính là Huyễn Thần đan mà lúc trước đã quyết định.
 
Cùng những lần luyện chế khác bất đồng, bởi vì đây là đại hội luyện dược nên luyện dược sư không có khả năng ở đây duy trì liên tục mấy ngày để luyện chế. Dù sao mỗi luyện dược sư khi luyện chế đan dược đều có những bí mật riêng không muốn công bố cho mọi người.
 
Vì vậy, từ trước khi đại hội diễn ra, mỗi luyện dược sư tham gia đều đã chuẩn bị tốt tài liệu cần thiết đem luyện thành sồ đan. Để đến lúc đại hội bắt đầu, họ chỉ cần lấy sồ đan này tiếp tục luyện chế các bước cuối cùng để biến nó thành đan dược chân chính.
 
Mà Hàn Phong từ trước cũng đã luyện chế tốt sồ đan của Huyễn Thần đan. Lúc này việc hắn cần làm chỉ là đem toàn bộ dược liệu cô động trong viên sồ đan này hoá giải rồi tiến hành dung hợp thành Huyễn Thần đan.
 
Dung hợp này chẳng qua là đem thiên đại nguyên tố năng lượng khác nhau có lực bài xích rất mạnh trong các loại dược liệu bên trong sồ đan dung hợp lại với nhau.
 
Mà sồ đan này chính là dùng thủ pháp đặc biệt áp chế những năng lượng đó mà thành.
 
Vì vậy trận đấu này chân chính khảo nghiệm là khả năng dung đan của các luyện dược sư.
 
Theo Hàn Phong dự đoán thì quá trình dung đan này cũng không lâu lắm, đại khái mất hai ngày là có thể hoàn thành.
 
Hít sâu một hơi, dẹp bỏ tạp niệm, Hàn Phong một tay lấy sồ đan Huyễn Thần đan đã chuẩn bị từ trước ném vào trong dược đỉnh. Theo đó, một đạo tinh thần lực dẫn dắt đấu khí của hắn cũng tiến nhập vào trong dược đỉnh.
 
Quát khẽ một tiếng, dược đỉnh trước mặt Hàn Phong trong nháy mắt liền xuất hiện một ngọn hoả diễm rất diễm lệ.
 
Hoả diểm mới sinh ra là màu hồng sắc nhưng dưới sự điểu khiển của Hàn Phong rất nhanh đã chuyển thành hoàng bạch sắc. Đây cũng là cực hạn mà đại bộ phận các luyện dược sư ở đây làm được.
 
Khống hoả cũng là một loại khảo nghiệm đối với luyện dược sư, vì hoả diễm có độ ấm càng cao thì càng dễ dàng luyện chế đan dược hơn.
 
Độ ấm của hoả diễm từ thấp đến cao phân thành: hồng sắc, hoàng bạch sắc, thanh sắc, lam sắc và cuối cùng là tử sắc.
 
Trong truyền thuyết, còn có hình thái tối cao của hoả diễm mà luyện dược sư có thể nắm giữ là vô hình chi hoả. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết, đại lục mấy ngàn năm qua không có người nào có thể chân chính gặp qua. Nghe nói chỉ có thể trở thành luyện dược tông sư mới có cơ hội nắm giữa loại hoả diễm này.
 
Mà lúc này, hoả diễm trong tay Hàn Phong chỉ dừng lại ở hoàng bạch sắc một lúc rồi lập tức chuyển thành thanh sắc, cũng là cấp bậc hoả diễm mà một luyện dược đại sư cần có.
 
Trong quảng trường hiện giờ cũng chỉ có Hinh Nhã trước mặt Hàn Phong điều khiển lam sắc hoả diễm. Nhưng Hàn Phong cẩn thận nhìn thì phát hiện trong đó cũng mơ hồ có chút lam sắc, mặc dù có rất bất ổn định nhưng cũng có.
 
Về phần Vân Thành Hạo và Dịch Phong thì hoả diễm trong tay thuỷ chung vẫn bảo trì màu lam sắc. Hiển nhiên, hai người này đối với khả năng khống diễm đã rất tinh chuẩn.
 
Hàn Phong nhìn thoáng qua nhưng cũng không hề cảm thấy kinh ngạc mà lại mỉm cười, hoả diễm trong tay hắn lại tiếp tục chuyển mày, từ thanh sắc trực tiếp biến thành lam sắc.
 
Bởi vì biểu hiện mấy ngày trước, mà lúc này rất nhiều người cũng đang tập trung ánh mắt lên người hắn. Lúc họ thấy hoả diễm trên tay hắn là thanh sắc cũng thoáng thất vọng, nhưng vẻ thất vọng này rất nhanh đa bị lam sắc hoả diễm trong tay hắn dập tắt.
 
- Quả nhiên Hàn Phong cũng có thể điều khiển lam sắc hoả diễm, lần đại hội này, xem ra Hàn Phong rất có khả năng đạt được quán quân!
 
Tiêu Tấn đang ngồi trên khán đài thấy biểu hiện của Hàn Phong thì hết sức hài lòng, gật gật đầu nói.
 
Nhưng không chờ Tiêu Tấn và mọi người kịp phản ứng, màu sắc hoả diễm trên tay Hàn Phong lại lần nữa chuyển biến.
 
Lam sắc hoả diễm trên tay hắn chỉ duy trì trong chốc lát, dưới sự điều khiển bằng tinh thần lực của hắn lại tiếp tục có sự biến hoá.
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt ngoài hoả diễm chậm rãi xuất hiện một chút tử sắc, rồi rất nhanh tử sắc đã hoàn toàn thay thế cho lam sắc!
 
Chỉ trong nháy mắt, nguyên bản lam sắc hoả diễm đã triệt để biến thành một luồng tử sắc hoả diễm cực lỳ diễm lệ.
 
Khi tử sắc hoả diễm vừa hình thành, nhiệt độ trong không khí lần thứ hai tiếp tục đề thăng.
 
Kinh ngạc hơn là vài luồng hoả diễm hoàng bạch sắc gần Hàn Phong cũng nhanh chóng bị áp chế khiến chúng có chút mờ đi. May là mấy luyện dược sư gần đó tuy kinh ngạc nhưng cũng phản ứng rất nhanh, cuối cùng cũng miễn cưỡng khống chế được hoả diễm trong tay tránh cho chúng biến mất.
 
Ánh mắt mọi người lúc này toàn bộ đều tập trung lên luồng tử sắc hoả diễm trước mặt Hàn Phong mang theo vẻ khó tin.
 
- Lại là tử sắc hoả diễm!
 
Vân Thành Hạo đứng cách đó không xa cảm thụ được sự biến hoá xung quanh liền quay đầu nhìn Hàn Phong. Vừa nhìn qua, hắn liền kinh hãi.
 
Tuy mấy ngày trước Hàn Phong bày ra cường đại tinh thần lực hắn cũng đã có sở liệu nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
 
- Hừm, cho dù ngươi có tử sắc hoả diễm thì sao! Chỉ cần ta có thể luyện chế viên sồ đan này thành công thì phần thắng vẫn thuộc về ta!
 
Vân Thành Hạo nhìn lam sắc hoả diễm trong dược đỉnh trước mặt, tràn đầy tự tin nói.
 
Lâm Chấn Khôn đang ngồi trên khán đài lúc này ánh mắt nhìn Hàn Phong cũng có chút bất an. Bởi vì hắn rõ ràng ngay cả luyện dược đại sư như Thượng Quan Vô Ngã cũng chỉ có thể nắm trong tay lam sắc hoả diễm giống như Vân Thành Hạo mà thôi.
 

Bình luận





Chi tiết truyện