chương 335/ 541


"Tê!"
 
Trong sơn cốc tĩnh lặng, chất đầy không biết bao nhiêu lá khô vàng, xung quanh ngay cả một tiếng gió thổi cũng không thấy đâu.
 
Mà một tiếng gọi bất chợt vang lên cũng đủ vang dội khắp sơn công này.
 
Hàn Phong mới vừa tỉnh dậy liền cảm thấy toàn thân đau đớn rã rời.
 
Cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh trước khi rơi vào hôn mê, hắn mới biết được thân mình đang ở nơi nào.
 
Lập tức, Hàn Phong vừa định ngồi dậy, nhưng lại phát hiện tứ chi như mất đi tri giác, một điểm khí lực cũng không còn.
 
Mà trên người hắn như có thứ gì đè nặng, miễn cưỡng ngẩn đầu lên, Hàn Phong liền thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngã nằm trên người mình.
 
Một mái tóc đen dài mượt che mất hơn phân nữa khuôn mặt của nàng, nhưng Hàn Phong chỉ liếc mắt đã nhận ra chủ nhân của thân hình xinh đẹp này là ai.
 
Mấp máy miệng, Hàn Phong thật vất vả lắm mới khàn khàn lên tiếng, nhẹ giọng kêu:
 
- Vũ Nhu!
 
Chẳng qua tiếng hô quá nhỏ, Đường Vũ Nhu đang ngã trên người hắn căn bản không có bất luận phản ứng nào, Hàn Phong từ lúc rơi xuống vẫn luôn chìm trong hôn mê, tự nhiên không hề biết tình huống về sau thế nào, lúc này thấy Đường Vũ Nhu đang trong trạng thái hôn mê, trong lòng hắn cũng không biết làm sao.
 
Quan sát một chút tình thế xung quanh, phát hiện nơi này khắp nơi đều là cây khô, dưới thân hắn còn là một lớp lá khô thật dầy.
 
Nguyên lai, lúc bọn họ đang rơi nhìn xuống phía dưới thấy một rừng rậm, nhưng thật ra lại là một mảnh rừng trụi đã suy tàn.
 
Hàn Phong ngược lại không dành nhiều thời gian đi nghiên cứu mảnh rừng chết này, sau một hồi quan sát không thấy có gì nguy hiểm, Hàn Phong lại chậm rãi nhắm hai mắt, cẩn thận kiểm tra thương thế trong người.
 
Nhưng vừa mới kiểm tra liền khiến hắn không khỏi nhíu mày.
 
Hiện tại kinh mạch trong thân thể hắn không sai biệt lắm đã bị hủy hoại hoàn toàn, Hàn Phong kiểm tra một lượt cũng không có phát hiện một chút địa phương nào còn hoàn hảo.
 
Về phần bên ngoài, bởi vì tồn tại kim nguyên chi thể, ngược lại không hề có chút ngoại thương nào đáng kể.
 
Hàn Phong tử vận  Quyết, kết quả phát hiện đấu khí lưu lại trong cơ thể căn bản không nghe lệnh hắn chỉ huy mà không biết đã trốn mất ở nơi nào.
 
Quả nhiên không được!
 
Hiện tại, tình huống này so với của Lý Thần năm đó còn nghiêm trọng hơn! Trong lòng Hàn Phong cảm khái.
 
Lý Thần thụ thương hai mươi năm, kinh mạch trong cơ thể cũng chỉ hủy hoại mấy phần mà thôi, mà nhiêu đó cũng đủ khiến Lý Thần phải đau nhức tới hai mươi năm ròng.
 
Mà hiện tại, kinh mạch toàn thân Hàn Phong bị hủy hoại, tìm không ra một địa phương hoàn chỉnh nào.
 
Kinh mạch đối với một võ giả có ý nghĩa quan trọng thế nào không cần nhắc cũng biết, kinh mạch trong cơ thể bị đứt đoạn cũng đồng nghĩa với người này cả đời đều không thể tu luyện đấu khí nữa.
 
Hàn Phong tự nhiên cũng rõ ràng tình huống này, thế nhưng lúc trước khi đối mặt với ba gã hắc bào của Võ Hoàng Điện, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
 
Nếu như lúc đó không dùng Tăng Nguyên Thuật, có lẽ lúc này hắn và Đường Vũ Nhu đã biến thành hai cỗ thi thể rồi.
 
Bất quá, tuy rằng kinh mạch bị đứt, thế nhưng Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí vẫn còn tồn tại.
 
Hàn Phong không rõ ràng lắm mình đã hôn mê bao lâu, nhưng năng lực khôi phục của Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí xác thực kinh người, từ lúc hắn hôm mê cho tới hiện tại, đấu khí trong cơ thể đã khôi phục lại năm thành.
 
Chẳng qua năm thành đấu khí này hiện Hàn Phong cũng không thể sử dụng được.
 
Một lần nữa mở mắt, Hàn Phong cũng có chỗ bất đắc dĩ, lúc này bọn họ thân ở nơi nào còn chưa rõ ràng, hơn nửa bản thân còn trọng thương, muốn động cũng không thể động được.
 
Nhìn vào tình huống này, ngược lại có chút giống với câu trời không dung đất không tha.
 
Lại thử kêu gọi Đường Vũ Nhu vài tiếng, nàng vẫn lẳng lặng nằm yên trên ngực hắn, một điểm phản ứng cũng không có.
 
Nếu như không phải vẫn nghe tiếng nàng thở đều, cùng với tiếng tim đập truyền tới qua tiếp xúc thân thể, chỉ sợ Hàn Phong sẽ cho rằng Đường Vũ Nhu đã có chuyện ngoài ý muốn.
 
Suy nghĩ thoáng chốc, Hàn Phong biết lúc này sốt ruột cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thử điều động đấu khí trong cơ thể.
 
Tuy rằng nơi này là dưới đáy vực sâu vạn trượng, nếu không có gì che lấp ở phía trên, đáng lẽ ra phải có ánh dương quang chiếu xuống mới đúng.
 
Chỉ bất quá, không biết vì sao trên đầu bọn họ vẫn luôn ngưng tụ một tầng sương trắng, che mất đại bộ phận ánh sáng.
 
Bởi vậy, hiện tại sơn cốc ngược lại có vẻ u ám mười phần.
 
Mà theo thời gian trôi đi, khi sắc trời hoàn toàn về đêm, trong sơn cốc càng thêm hôn ám, có thể nói đưa tay không nhìn được năm ngón.
 
Có lẽ bởi vì nơi này cách mặt đất vô cùng xa, lại thêm quanh năm không có ánh sáng chiếu tới.
 
Thế nên nhiệt độ xung quanh so với mặt đất thấp hơn rất nhiều.
 
Nhất là lúc buổi tối, Hàn Phong thậm chí cảm giác mình như tiến nhập vào hầm băng.
 
Một ngày nằm đây, hiện thân thể Hàn Phong tựa hồ đã khôi phục một chút khí lực, vì vậy liền cố vận động thân thể mình một chút.
 
Tuy rằng kinh mạch trong thân thể bị đứt đoạn, nhưng đây chẳng qua chỉ khiến Hàn Phong không thể vận dụng đấu khí, còn lại tuyệt không ảnh hưởng tới năng lực hành động của hắn.
 
Sở dĩ có cảm giác mất hết khí lực lúc trước là vì khi hắn rơi xuống vực đã tiêu hao toàn bộ lực lượng bản thân mà thôi.
 
Ngồi dậy trên mặt đất, Hàn Phong thuận lợi nâng Đường Vũ Nhu dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, lúc này Hàn Phong mới có cơ hội kiểm tra tình huống của Đường Vũ Nhu.
 
Sau khi kiểm tra một hồi, hắn cũng không rõ ràng lắm trên người Đường Vũ Nhu xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn qua hẳn là không có gì nguy hiểm tới tính mạng.
 
Hiện tại, Hàn Phong cũng không còn biện pháp nào, thoáng động chân một chút, mặc dù không có đấu khí, nhưng qua chín lần tán công, lại được đấu khí Thiên giai rèn luyện nên thân thể hắn cũng không chỉ là sắt vụn.
 
Dùng chút lực, nhẹ nhàng bế Đường Vũ Nhu đang mê man lên, Hàn Phong liền bắt đầu chậm rãi tìm hiểu tình hình sơn cốc.
 
Dựa theo quan sát lúc trước khi rơi xuống của Hàn Phong, sơn cốc này hẳn là rất lớn.
 
Nhưng chỉ đi vòng vo một hồi, Hàn Phong đã chạy tới đầu cùng.
 
Không biết vì nguyên nhân gì, Hàn Phong đi không lâu lâu, phía trước liền bị một cỗ lực lượng không rõ ngăn trở.
 
Dùng tình huống thân thể hắn lúc này căn bản không thể phá được ngăn trở của cỗ lực lượng kia, rơi vào đường cùng, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là trở lại chỗ lúc đầu, mà hắn cũng phát hiện nơi này căn bản không có bất luận lối ra nào.
 
Nói cách khác, bọn họ đã bị nhốt ở nơi này.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi nhức đầu.
 
Nhưng hiển nhiên lúc này Hàn Phong cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi chung quanh tìm một địa phương sạch sẽ rồi nhóm lên một đống lửa.
 
Nơi này khắp nơi đều là cành khô lá rụng, công việc nhóm lửa vô cùng dễ dàng.
 
Mà theo ánh lửa cháy lên, nguyên bản sơn cốc tối tăm, đưa tay không nhìn thấy năm ngón cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
 
Đồng dạng, nhiệt độ xung quanh cũng ấm áp lên một chút.
 
Đương nhiên Hàn Phong tuy rằng không thể đưa đấu khí ra ngoài, nhưng đấu khí trong cơ thể vẫn còn, cộng thêm kim nguyên chi thể nên hắn cũng không bị lạnh.
 
Chẳng qua, lúc vừa tỉnh lại, hắn liền cảm giác được, thân thể Đường Vũ Nhu đang rất hư nhược, tuy rằng đang trong hôn mê nhưng thân thể mềm mại xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại phát rung lên, hiển nhiên nhiệt độ xung quanh quá thấp khiến nàng cảm giác lạnh.
 
Thẳng đến khi Hàn Phong ôm nàng vào ngồi cạnh đống lửa, thân thể nàng mới thoáng bình yên trở lại.
 
Hàn Phong đã lẽ định để nàng lại một bên, nhưng không biết có phải hay không Đường Vũ Nhu cảm giác thân thể Hàn Phong tương đối ấm áp, nên đôi tay nàng vẫn chăm chú ôm chặt không rời lấy Hàn Phong.
 
Hàn Phong cũng chỉ còn cách mặc nàng ôm lấy mình.
 
- Hiện tại bị vây ở đây, cũng không biết tình huống ngũ đại tông môn thế nào rồi!
 
Hàn Phong nhìn đống lửa trước mắt, thì thào lẩm bẩm.
 
Tuy rằng lo lắng, nhưng hắn không có bất luận biện pháp nào.
 
Lúc này chỉ có thể chờ tới khi Đường Vũ Nhu tỉnh lại mới có thể biết được rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi cúi đầu, nhìn người con gái xinh đẹp đang ngủ vùi trong lòng mình.
 
Lý này Đường Vũ Nhu ngược lại ít đi một phần băng lãnh so với thường này, lại thêm vào một phần điềm đạm và nhu hòa.
 
Bộ dáng này của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong vẫn là lần đầu tiên thấy được.
 
Nói thật, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tâc, Hàn Phong cũng nhịn không được mọc lên một cỗ xung động.
 
May rằng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu đã bị Hàn Phong đè nén xuống, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hơn nữa quan hệ của hai người chỉ giới hạn trong bằng hữu bình thường mà thôi, tuy rằng dung mạo và khí chất Đường Vũ Nhu cũng là thứ vô cùng hấp dẫn với Hàn Phong.
 
Cõ lẽ bởi vì Hàn Phong nhìn mình chăm chú, Đường Vũ Nhu đang trong hôn mê cũng tỉnh lại, mí mắt chớp động, đôi con ngươi sáng trong như bảo thạch lập tức mở ra.
 
Chẳng qua, so với bình thường, lúc này đôi mắt Đường Vũ Nhu lại có vẻ vô thần, trong đó còn kèm theo một tia thống khổ.
 
Thấy biểu tình Đường Vũ Nhu như vậy, Hàn Phong cũng kinh dị, lập tức hỏi:
 
- Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao nàng lại lâm vào hôn mê?
 
Mới vừa mở mắt ra, Đường Vũ Nhu liền phát hiện mình nằm gọn trong lòng Hàn Phong, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng nghe được nghi vấn của Hàn Phong, nàng liền nghĩ lại tình huống cơ thể mình.
 
- Ta… Dường như không có chút khí lực, hơn nữa toàn thân như nhũn ra.
 
Đường Vũ Nhu quan một hồi quan sát tình huống thân thể mình, không khỏi nhăn mặt, yếu ớt nói.
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng cau mày, lúc trước Đường Vũ Nhu vẫn chưa bị chút thương tổn, thế nào lại biến thành bộ dạng này.
 
Qua miêu tả của Đường Vũ Nhu, rất rõ ràng nàng đã sinh bệnh rồi.
 
Chỉ là, đối với một võ giả mà nói, muốn sinh bệnh cũng là chuyện không dễ.
 
Nhất là một võ giả có thực lực Địa giai tứ phẩm như Đường Vũ Nhu.
 
Có đấu khí hộ thể, dưới tình huống bình thường, căn bản không có khả năng sinh bệnh được.
 
Bất quá, Hàn Phong liền nhớ lại tình huống lúc bị bốn gã hắc bào vây công.
 
Chẳng lẽ là vì cỗ lực lượng kỳ quái kia tạo thành.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong liền cảm thấy rất có khả năng, dù sao cỗ lực lượng kia ngay cả cường giả Thiên giai như hắn cũng phải ăn thiệt thòi, huống chi người chỉ có thực lực Địa giai như Đường Vũ Nhu.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong mở miệng nói:
 
- Nàng trước hảo hảo nghỉ ngơi đi, hiện chúng ta đang bị nhốt trong sơn cốc này, chỉ sợ không dễ dàng đi ra.
 
Đường Vũ Nhu lại nhíu mày, lập tức nói:
 
- Hàn Phong, nơi này cũng không an toàn, lúc trước khi ngươi chưa tỉnh lại, không biết từ chỗ nào chui ra một một người rất cổ quái, xuất thủ với ta.
 
- Người cổ quái?
 
Hàn Phong nghi hoặc hỏi lại.
 
- Không sai, thực lực người nọ rất mạnh, ta không phải đối thủ của hắn!
 
Dừng một chút, Đường Vũ Nhu lại nói tiếp:
 
- Bất quá, ngay khi ta không còn chống cự được nữa, người nọ lại biến mất kỳ quái, sau đó ta liền ngất đi, cũng không biết người nọ có quay lại hay không.
 
Nghe Đường Vũ Nhu nói phen này, Hàn Phong không khỏi rơi vào trong trầm tư.
 

 
Trầm ngâm trong chốc lát, Hàn Phong lại nhíu mày.
 
Lập tức nghi hoặc nói:
 
- Nàng xác định thật sự có một người như vậy không? Ta vừa rồi có dạo qua một vòng trong sơn cốc, căn bản không thấy bất cứ bóng người nào.
 
- Điều này sao có thể?
 
Đường Vũ Nhu có chút kinh dị nói.
 
Lập tức, Đường Vũ Nhu nhớ tới tình cảnh quái dị của lão giả kia lúc cuối cùng, vì vậy liền thuật lại cho Hàn Phong.
 
Hàn Phong nghe Đường Vũ Nhu kể rõ một lượt, cũng không lộ ra chút cổ quái nào, lập tức nói:
 
- Chiếu theo nàng mô tả, bản thân ta cũng từng thấy qua loại tình cảnh này.
 
- Thực sự?
 
Đường Vũ Nhu kinh ngạc nhìn Hàn Phong, hỏi lại.
 
Sauk hi nghe Đường Vũ Nhu thuật lại, Hàn Phong liền nghĩ tới sự tình Lâm gia phản loạn lần trước tại đế đô, lúc đó Địa Chu và Địa Tá cũng vận dụng loại bí thuật quỷ dị như vậy để chạy trốn.
 
Chẳng qua về sau lại bị Hàn Phong vận dụng phương pháp phá giải biết được từ đời sau, xuất kỳ bất ý giết chết Địa Chu.
 
Lẽ nào lão giả kia theo như lời Đường Vũ Nhu cũng đến từ Võ Hoàng Điện?
 
Nghĩ đên đây, Hàn Phong liền cảm giác đau đầu. Võ Hoàng Điện này thực sự là âm hồn không tan a! Xem ra nếu không diệt được Võ Hoàng Điện này, chỉ sợ hắn và Huyền Thiên Tông cũng không thể bình an lâu dài.
 
Bất quá, lập tức Hàn Phong liền nghĩ tới hiện trạng thân thể mình, không khỏi cười khổ.
 
Hắn lúc này tự thân còn khó bảo toàn, có thể hay không rời khỏi địa phương quỷ quái này còn là một vấn đề, đừng nói chi những chuyện khác.
 
Hàn Phong hơi cau mày trầm tư, lúc này Đường Vũ Nhu đột nhiên dùng ngữ khí yếu ớt, e thẹn của nữ nhi, nhẹ giọng nói:
 
- Ngươi… Có thể buông ta ra?
 
- Hử?
 
Nghe vậy, Hàn Phong cúi đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra một tia đỏ ửng mê người của Đường Vũ Nhu, dáng dấp này thật sự tràn ngập vô hạn mê hoặc.
 
Lúc này, Hàn Phong mới phát hiện, tư thế hai người có chút mập mờ.
 
Lúc trước khi Đường Vũ Nhu vẫn còn hôn mê thì không sao, nhưng hiện tại hai người đang giống như một đôi phu thê mười phần ân ái, thân mật cuộn vào một chỗ.
 
Chẳng qua, Hàn Phong có chút cười khổ nói:
 
- Cái này, trước tiên nàng buông tay ra, ta mới có thể động a!
 
Đường Vũ Nhu nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lúc này mới phát giác nguyên lai không biết từ lúc nào hai tay mình đang ôm chặt lấy thắt lưng Hàn Phong, đưa toàn thân mình dựa lên người hắn.
 
Nhìn thấy bản thân mình có cử động như vậy, Đường Vũ Nhu càng thêm xấu hổ không dám nhìn Hàn Phong, trên mặt không còn nữa điểm lãnh tính ngày thường.
 
Cắn răng, Đường Vũ Nhu dùng hết toàn bộ khí lực không nhiều lắm của mình, buông hai tay đang ôm cứng Hàn Phong xuống.
 
Hiện tại thân thể nàng đúng là mềm nhũn, không chút khí lực.
 
Nàng từ Hàn Phong tự nhiên biết được, có thể là do ảnh hưởng từ cỗ lực lượng thần bí trong rừng kia mới khiến nàng trong thời gian ngắn mất đi đấu khí.
 
Hiện tại, nàng hoàn toàn trở thành một nữ tử bình thường, sức trói gà không chặt, so với Hàn Phong mà nói càng thêm suy nhược.
 
Nhìn thấy Đường Vũ Nhu buông tay khỏi người mình, Hàn Phong cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nàng xuống một bên, động tác mười phần cẩn thận.
 
Thấy động tác này của Hàn Phong, nội tâm Đường Vũ Nhu cũng có chút ấm áp.
 

Bình luận





Chi tiết truyện