chương 269/ 541


"Thiên giai cường giả?"
 
Một Thiên giai cường giả mà dễ dàng bị một Nhân giai võ giả đẩy ngã sao?
 
Hàn Phong cẩn thận nhìn vị "Thiên giai cường giả" này từ trên xuống dưới rồi có chút buồn cười lắc đầu, hắn căn bản không cảm thấy một chút đấu khí nào trên người lão.
 
Lão khất cái này đừng nói là một Thiên giai cường giả mà ngay cả đấu khí cũng chưa từng luyện qua. Nhưng Hàn Phong cũng không có mở miệng phản bác, đối với hắn thì lão khất cái này cũng chỉ là một người qua đường, hắn chỉ thuận tiện giúp đỡ một chút thôi.
 
Đợi cho lão khất cái đứng vững, Hàn Phong cũng không nhiều lời liền cáo biệt rồi tiếp tục hướng lãnh địa Hàn gia đi tới.
 
Về phần chuyện phát sinh giữa lão và Hàn Nhạc hắn không có hứng thú hỏi thăm.
 
Bất quá, sự đời thường không chỉ đơn giản như vậy.
 
Hàn Phong vừa đi được vài bước thì đằng sau vang lên tiếng gọi, hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện người gọi hắn lại là lão khất cái kia.
 
Lão khất cái lúc này đang bước nhanh tới chỗ hắn, có lẽ cho hồi nãy bị ngã khá đau nên tướng chạy của lão có hơi chút không tự nhiên.
 
Thấy lão đầu này chạy tới chỗ mình, Hàn Phong nhướng nhướng mày hỏi:
 
- Lão trượng, còn có chuyện gì sao?
 
Lão khất cái khi chạy tới trước mặt Hàn Phong liền thở mạnh một hơi rồi nhìn chằm chằm Hàn Phong nói:
 
- Ta biết ngươi là ai!
 
- Hửm?
 
Hàn Phong nghe lão khất cái nói thì cũng có chút sửng sốt khó hiểu.
 
- Ta biết ngươi là ai!
 
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão khất cái này, Hàn Phong cũng hơi do dự.
 
Hàn Phong thầm nghĩ: "Lão đầu kì quái này có ý gì?"
 
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, lão khất cái đã nói tiếp:
 
- Ta biết ngươi gọi là Hàn Phong! Mấy ngày trước trong đại hội luyện dược sư ta cũng có mặt ở quảng trường, ta biết ngươi!
 
Nghe vậy, Hàn Phong liền cảm thấy có chút phiền muộn. Lão khất cái này vừa nói xong thì Hàn Phong tin chắc rằng phải trên bảy phần người đi đường lúc này đã biết hắn là ai.
 
Hắn thực sự không hiểu, lão khất cái này nói vậy có mục đích gì?
 
Trong lúc Hàn Phong còn đang phiền muộn thì lão khất cái lại nói thêm một câu khiến hắn càng cảm thấy phiền muộn hơn.
 
- Tên tiểu tử vừa rồi ta cũng biết, hắn dường như cũng là người của Hàn gia.
 
- Lão trượng, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
 
Hàn Phong có chút khó hiểu hỏi.
 
Lão khất cái nghe vậy liền cười gian gian vừa cẩn thận quan sát Hàn Phong vừa nhỏ giọng tấm tắc, thẳng đến khi thấy vẻ mặt Hàn Phong đã thiếu kiên nhẫn lão mới lẩm bẩm:
 
- Người trẻ tuổi bây giờ sao đều không biết nhẫn nại như vậy!
 
Sau đó lão hai tay chống nạnh nhìn Hàn Phong nói:
 
- Sự tình là thế này, vừa rồi tiểu tử chê bộ dáng của lão phu, lão phu liền tìm hắn lý luận một phen, ai ngờ tên tiểu tử đó không biết kính già yêu trẻ mắng lão phu, cuối cùng còn đẩy ngã lão phu xuống đất. Ngươi nói hắn có phải rất quá phận không?
 
- Cái đó tựa hồ không quan hệ gì tới ta?
 
Hàn Phong dở khóc dở cười nói.
 
Ai ngờ lão khất cái nghe Hàn Phong nói vậy, thanh âm liền đề cao vài phần nói:
 
- Sao không quan hệ? Ngươi cũng họ Hàn, nhìn bộ dáng của ngươi thì chắc hẳn ngươi cũng là người của Hàn gia, người Hàn gia các ngươi đẩy ngã ta sau đó bỏ chạy, ta không làm gì được hắn thì chỉ có thể tìm người Hàn gia khác là ngươi tính sổ!
 
Đây là kiểu lý luận gì? Đầu Hàn Phong như nở to ra.
 
Rất nhanh, Hàn Phong đã xếp lão khất cái này vào nhóm người điên.
 
Mà lão khất cái này cho dù có là người điên thì cũng là người điên không muốn sống nữa, dĩ nhiên lại dám tính sổ lên đầu Hàn gia!
 
Tuy thực lực Hàn gia hiện nay không còn như trước nhưng với một lão khất cái như thế này thì đối phó rất nhẹ nhàng.
 
Hàn Phong cũng không có ý định dây dưa với Lâm Chấn Khôn điên tự nhận mình là "Thiên giai cường giả" này, nhưng tựa hồ lão không có ý thức giác ngộ.
 
Thấy Hàn Phong không để ý tới lão, xoay người bỏ đi mà lão vẫn đuổi theo phía sau không ngừng lải nhải.
 
Hàn Phong nghe một hồi thì phát hiện những lời lão khất cái điên này nói cũng có chút hoạt kê.
 
Vừa nói bản thân là một Thiên giai cường giả thành danh đã lâu, vừa than vãn đám hậu bối bây giờ không biết kính già yêu trẻ.
 
Sau đó lão lại quở trách Hàn Phong khiến Hàn Phong như rơi vào ảo giác, cảm giác bản thân hắn tựa hồ đã trở thành một ác nhân tội ác đầy trời như lời lão khất cái này.
 
Điều này làm Hàn Phong cười khổ không thôi, hắn quay đầu nhìn lão khất cái vẫn đang lải nhải phía sau. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định dứt khoát dứt ra khỏi lão già không rõ lai lịch này.
 
Lúc Hàn Phong vừa định hành động thì lão khất cái này lại phun ra một câu làm dự định của hắn bất đắc dĩ phải tạm hoãn.
 
- Người trẻ tuổi, lão phu đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi đã không thèm nghe mà còn định rời đi là sao? Ta biết bí mật trên người ngươi đó!
 
lão khất cái cười tà nói.
 
Nghe lão nói thế, Hàn Phong không hiểu tại sao trong lòng lại có chút tin tưởng.
 
Vì vậy, hắn xoay người lại hỏi:
 
- Trên người ta có bí mật gì?
 
- Hắc hắc.
 
lão khất cái đầu tiên là cười hề hề vài tiếng rồi mới nói:
 
- Không có bí mật gì! Ngươi bởi vì nghe ta nói vậy mới dừng lại sao?
 
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận ta với mục đích gì?
 
Hàn Phong nghe lão khất cái nói vậy, vẻ mặt liền biến đổi, dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi.
 
- Hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng trách ta không khách khí!
 
Ai ngờ lão đầu này lại không để uy hiếp của Hàn Phong vào tai, lão vẫn dùng bộ dạng cao nhân như cũ nói:
 
- Người trẻ tuổi, ngươi quá nóng nảy rồi, phải biết rằng ta là một lão già, người phải biết kính trên nhường dưới chứ, sao lại dùng khẩu khí như vậy nói với ta?
 
- Ngươi đã không nói, vậy đừng trách ta!
 
Dứt lời, Hàn Phong đã mất đi kiên nhẫn với lão khất cái này, thân hình khẽ động, hắn đã tới trước mặt lão, lập tức một cái bạo liệt quyền oanh xuất, quyền đầu mang theo kình phong nhắm thẳng đầu lão khất cái.
 
Lão khất cái này cũng bị hành động bất ngờ này của Hàn Phong làm cho choáng váng, lão căn bản không thấy rõ động tác của Hàn Phong, nhưng phản ứng cũng không chậm vội vàng ngồi xổm xuống, hai tay che đầu, miệng hô to:
 
- Chuyện gì cũng từ từ, ngàn vạn lần đừng động thủ, bộ xương già của ta không chịu nổi nắm tay của ngươi đâu!
 
Hàn Phong nghe vậy, động tác liền dừng lại, hắn nguyên bản cũng chỉ định doạ lão khất cái này một chút để moi miệng lão thôi.
 
Hắn không tin lão khất cái này tiếp cận hắn mà không có mục đích gì.
 
Lúc này, Hàn Phong chỉ có thể xác định lão khất cái này không có bất luận một chút đấu khí nào, nếu không một quyền vừa rồi hắn không đúng lúc dừng lại thì chỉ sợ lão khất cái này đã đi gặp diêm vương rồi.
 
Thấy Hàn Phong ngừng tay lại, lão khất cái đang ngồi chồm hổm dưới đất liền nhảy bật lên, hai tay vỗ vỗ ngực, bộ dáng như bị kinh sợ không nhẹ, lão dùng ngữ khí có chút bất mãn nói:
 
- Người trẻ tuổi bây giờ thật là …
 
Lời còn chưa nói xong lão đã cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình nên vội vàng dừng lại, nhìn Hàn Phong nói:
 
- Được rồi, được rồi, ngươi đúng là không có tính kiên nhẫn mà, lão phu nói chuyện không hề sai sự thật. Ta nói biết bí mật trên người ngươi là ta biết, vậy mà ngươi còn không tin. Nếu là trước đây, ai mà dám đối xử với ta như vậy thì ta đã trực tiếp một chưởng phách chế hắn!
 
Hàn Phong giống như đã quen với mấy lời nói huyên thuyên của lão khất cái này nên cản bản không để ý, hắn chỉ nhàn nhạt nói:
 
- Ta đã mất đi sự kiên nhẫn với ngươi rồi, ngươi tự mình nói hay để ta bắt ngươi phải nói?
 

Bình luận





Chi tiết truyện