chương 39/ 541


Nghe vậy, Hàn Phong liền minh bạch, nếu như hắn không phải có chút hiểu biết văn hoá của đại lục phương tây thì có lẽ hắn cũng không tin.
 
Ngẫm nghĩ một lát, Hàn Phong nhìn Gia Nhĩ nói:
 
- Ta tin tưởng ngươi, nếu ngươi nguyện ý, sáng sớm ngày mai tới rừng trúc sau núi tìm ta, ta sẽ giúp ngươi đạt được nguyện vọng trở thành luyện khí tông sư.
 
- Ngươi giúp ta?
 
Gia Nhĩ có chút nghi hoặc hỏi.
 
Hàn Phong gật đầu nói:
 
- Đúng, ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ.
 
Nói xong, Hàn Phong liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi được vài bước hắn quay đầu lại nói:
 
- À, tên hỗn đản lãng phí tài liệu mà vừa nãy trong miệng ngươi chính là ta. Ta mới mượn dùng lò luyện ở đây để cường hoá vũ khí của ta!
 
Gia Nhĩ nghe vậy, hai mắt liền mở to ra nhìn bóng lưng đang chậm rãi đi xa của Hàn Phong, vẻ mặt có chút khó tin.
 
Sáng sớm hôm sau, Gia Nhĩ một mình đi tới rừng trúc phía sau núi.
 
Hôm qua hắn đã suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định đi tới đây. Hắn nghĩ, Hàn Phong hiện tại là người duy nhất tin tưởng hắn. Hơn nữa hắn cũng suy nghĩ cẩn thận ý tứ câu nói sau cùng của Hàn Phong.
 
Ý của Hàn Phong rất rõ ràng, hắn đúng là dùng ngũ sắc thạch để cường hoá một thanh kiếm rất bình thường. Điều này nói rõ hắn căn bản không quan tâm đến những thứ tài liệu trân quý này. Hay nói cách khác là hắn có rất nhiều tài liệu trân quý như vậy.
 
Đối với một luyện khí sư, còn cài gì có thể so với cực phẩm tài liệu và phương pháp luyện chế trân quý chứ!
 
Đi tới sau núi, từ xa Gia Nhĩ đã thấy thân ảnh của Hàn Phong. Bên cạnh hắn còn có một người to cao.
 
Lúc này, Hàn Phong và người đó đang luân bàn.
 
Vì vậy, Hàn Phong đành đứng một bên quan sát.
 
Càng xem, Gia Nhĩ càng thấy kinh hãi.
 
Người cao to kia niên kỷ so với hắn hẳn là nhỏ hơn nhưng trên người người đó phát ra khí thế rất mạnh, mơ hồ khiến hắn có cảm giác bị áp bách.
 
Nhìn kỹ thì các chiêu thức tấn công của người này chỉ có ba chiêu, nhưng mỗi chiêu lại thiên biến vạn hoá.
 
Mà người chân chính khiến Gia Nhĩ kinh hãi chính là Hàn Phong.
 
Niên kỷ của Hàn Phong so với hai người càng nhỏ hơn nhưng dưới thế công mãnh liệt của người cao to kia mà Hàn Phong vẫn có vẻ thong dong.
 
Công kích của người cao to thuỷ chung vẫn không đả thương được Hàn Phong.
 
Gia Nhĩ có cảm giác chỉ cần Hàn Phong muốn thì chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại người cao to kia lập tức.
 
Thật ra, hai người Hàn Phong và Mạnh Hùng đã sớm thấy Gia Nhĩ tới nhưng hai người cũng không có dừng tay mà vẫn tiếp tục luận bàn.
 
Chính xác mà nói thì Mạnh Hùng liên tục tấn còn Hàn Phong liên tục tránh né, không hề phản kích.
 
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Gia Nhĩ, Hàn Phong biết mục đích đã đạt được nên sau khi né tránh một chiêu của Mạnh Hùng hắn nhàn nhạt nói:
 
- Ta sẽ xuất thủ, cẩn thận!
 
Dứt lời, Hàn Phong chớp mắt đã tới sau lưng Mạnh Hùng, một cước đạp ngay mông của Mạnh Hùng.
 
Mạnh Hùng căn bản không kịp phản ứng đã bị Hàn Phong đá bay ra ngoài, trên mặt dính đầy bụi.
 
Đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu, Mạnh Hùng bất mãn nói:
 
- Hàn Phong, mỗi lần ngươi xuất thủ có thể đừng đá vào mông ta nữa được không!
 
Hàn Phong nhún vai nói:
 
- Có thể, nếu ngươi muốn nằm trên giường nửa tháng thì lần sau ta sẽ không ngại đánh bại ngươi bằng cách khác.
 
Mạnh Hùng vừa nghe liền rùng mình không nói được lời nào.
 
Hàn Phong không để ý tới Mạnh Hùng nữa mà đi về phía Gia Nhĩ.
 
Gia Nhĩ lúc này vẫn còn chấn động vì một cước vừa rồi của Hàn Phong. Không ngờ thực lực của Hàn Phong lại mạnh như vậy, chỉ tuỳ ý xuất một chiêu liền dễ dàng phá giải công kích của người cao to kia.
 
Mà Hàn Phong sở dĩ để lộ thực lực trước mặt Gia Nhĩ cũng không phải vì Gia Nhĩ đáng tin cậy mà ngược lại bởi vì hắn không hiểu con người của Gia Nhĩ nên hắn mới phủ đầu đối phương bằng hành động như vậy.
 
Hắn làm vậy có hai mục đích. Một là để Gia Nhĩ tin tưởng hắn có khả năng giúp được Gia Nhĩ, lời nói ngày hôm qua của hắn không phải chỉ là nói suông. Hai là hắn muốn để lại trong lòng Gia Nhĩ một mầm móng sợ hãi đối với hắn. Như vậy thì sau này cho dù Gia Nhĩ có đạt tới luyện khí tông sư cũng đảm bảo sẽ không có ý niệm bất lợi nào với hắn.
 
- Xin lỗi đã bắt ngươi phải chờ.
 
Hàn Phong áy náy gật đầu.
 
Gia Nhĩ lúc này còn chưa hoàn hồn, thấy Hàn Phong mở miệng nói, hắn vô thức gật đầu nói:
 
- Không … không có gì!
 
- Được rồi, ta giới thiệu một chút.
 
Hàn Phong vừa cười vừa nói:
 
- Đây là Mạnh Hùng.
 
Mạnh Hùng tiến lên mấy bước, cười nói:
 
- Xin chào, ta có nghe Hàn Phong nói về ngươi, biết ngươi gặp khó khăn trong ở Thần Binh các, sau này có chuyện gì cứ tới tìm ta.
 
Lúc này, Gia Nhĩ mới hoàn hồn, nhìn Mạnh Hùng đang nói chuyện rồi liên tưởng đến người vừa rồi luận bàn với Hàn Phong, quả thật là không thể nhập lại làm một được.
 
Nhưng Gia Nhĩ vẫn lễ độ nói:
 
- Xin chào, ta là Gia Nhĩ.
 
Hàn Phong nhìn Gia Nhĩ rồi nói:
 
- Sau này, ngươi cần tài liệu luyện kim gì thì cứ tìm Mạnh Hùng, hắn sẽ giúp ngươi đi tìm.
 
Mạnh Hùng cũng vỗ vỗ ngực nói:
 
- Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.
 
Gia Nhĩ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người Hàn Phong,
 
Thấy vậy, Hàn Phong đành giải thích cho hắn một chút.
 
Với thực lực và tốc độ trưởng thành của Mạnh Hùng hiện nay, tất nhiên sẽ được tông chủ và các trưởng lão trong tông đặc biệt bồi dưỡng. Nhất là hiện nay hai người có tứ chất xuất chúng là Giang Hiên Bạch và Lục Minh đã chết thì Mạnh Hùng nghiễm nhiên trở thành đệ tử hàng tam đại được Huyền Thiên Tông hi vọng nhất.
 
Do đó nên thân phận của Mạnh Hùng cũng nước lên thuyền lên, nếu hắn muốn lấy một ít tài liệu luyện khí thì cũng khá dễ dàng. Đương nhiên là ngoại trừ một ít tài liệu đặc thù và trân quý.
 
Sau khi Hàn Phong giải thích, Gia Nhĩ cũng hiểu ra, hắn nhìn Mạnh Hùng nói cảm kích.
 
Nhưng Mạnh Hùng lại lắc đầu nói:
 
- Ngươi muốn cám ơn thì hãy cám ơn Hàn Phong, ta có thể có được như ngày hôm nay toàn bộ là nhờ hắn.
 
Gia Nhĩ nghe vậy thì trong lòng càng khiếp sợ. Hàn Phong này rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà có bản lĩnh lớn như thế?
 
Lúc này, Hàn Phong trong mắt Gia Nhĩ đã được phủ bởi một màn hào quang thần bí.
 
Sau đó Hàn Phong lại đưa cho Gia Nhĩ một cái bình nhỏ rồi nói:
 
- Thiên phú luyện khí của ngươi rất cao nhưng đấu khí cũng không kém quan trọng, không có đấu khí tương ứng hỗ trợ thì cho dù ngươi có thiên phú luyện khí tốt tới đâu cũng vô dụng. Bình Ngưng Thần đan này ngươi cầm lấy, nhớ kỹ không được nói cho người khác biết!
 
Nhận bình Ngưng Thần đan từ tay Hàn Phong, trong lòng Gia Nhĩ nhất thời cảm động không thôi.
 
Một người lưu vong như hắn đi tới địa phương xa lạ này, tuy rằng may mắn được Huyền Thiên Tông thu nhận nhưng hắn vẫn không thể hoà nhập vào được, những người bên cạnh hắn đều có ý bài xích và xa lánh hắn.
 
Cảm giác cô độc này khiến hắn rất khổ sở.
 
Hành động hôm nay của Hàn Phong đã triệt để cảm động hắn, không biết đã bao lâu rồi hắn mới được cảm nhận lại cảm giác lúc này.
 
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn tới Huyền Thiên Tông được người khác coi trọng.
 
Hai tay run run cầm bình đan dược, Gia Nhĩ có chút kích động nói:
 
- Cám ơn!
 
Hàn Phong cười nói:
 
- Ta bây giờ chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi, sau này cần nhờ vào sự nỗ lực của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể chứng minh được thiên phú luyện khí của mình, ta tin rằng ngươi rất nhanh sẽ được coi trọng, đến khi đó cũng không cần Mạnh Hùng phải hỗ trợ nữa.
 
Đạo lý này, Gia Nhĩ tự nhiên minh bạch. Hắn cảm ơn thêm lần nữa rồi chậm rãi xoay người rời đi.
 

Bình luận





Chi tiết truyện