chương 116/ 541


Thời gian trôi qua, cả đám hộ vệ đều là đấu khí tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, trừ Bố Lôi Địch cùng Phí Lão bảo hộ thuyền chính, những thuyền còn lại đã có hai cái bị phá hoại.
 
Lúc này, Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc cũng là vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa phòng của Hàn Phong, sự tình xảy ra bên ngoài, hai nàng cũng biết, nhưng các nàng càng lo lắng chính là Hàn Phong đang trùng kích địa giai chi cảnh, bên ngoài động tĩnh lớn như thế, không biết có ảnh hưởng tới hắn hay không?
 
- Linh nhi, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Hàn Phong bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, vạn nhất để cho chúng xông tới, chẳng phải là hỏng bét sao?
 
Trầm Ngọc vẻ mặt u sầu nói.
 
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Linh cũng tràn ngập lo lắng, nắm chặt hai tay lại.
 
Đối với câu hỏi của Trầm Ngọc, nàng cũng không biết phải giải thích ra sao.
 
Lúc này hộ vệ bên ngoài đã dần dần có chút lực bất tòng tâm. Theo thời gian từng phút trôi qua, Kiếm Xỉ Huyễn Sa đã dẫn tới gần thuyền đội.
 
Đúng lúc này, một con Kiếm Xỉ Huyễn Sa thừa dịp một hộ vệ thoát lực đột nhiên nhảy lên cao, rơi xuống boong thuyền, trong miệng hét ra những tiếng chói tai.
 
Vài tên hộ vệ bên cạnh thấy thế, vội vàng xông lên phía trước, đem Kiếm Xỉ Huyễn Sa đánh gục.
 
Nhưng là càng lúc càng nhiều Kiếm Xỉ Huyễn Sa thừa cơ nhảy lên thuyền.
 
Hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão thấy thế cũng nhíu mày, nhưng vẫn không thể phân thân được.
 
Tình huống đã đến sinh tử tồn vong trước mắt, mà lúc này Hàn Phong vẫn không có chút động tĩnh gì.
 
Hai ngày hai đêm đã trôi qua, chiến đấu đã duy trì liên tục, mà đấu khí trong cơ thể Hàn Phong cũng không ngừng vận chuyển.
 
Lập tức, Hàn Phong chậm rãi mở hai mắt ra, bên trong một đạo tinh quang lạnh thấu xương bắn ra.
 
Ngay sau đó, thân thể Hàn Phong phát ra tiếng "răng rắc". Theo biến hóa xuất hiện, Hàn Phong chỉ cảm thấy thân thể nguyên bản có chút nặng nề, so với lúc trước càng thêm nhẹ nhàng hơn.
 
Đấu khí vừa chuyển, thân thể Hàn Phong liền bay bổng từ trên giường xuống mặt đất.
 
Cảm nhận được một loạt biến hóa của thân thể, Hàn Phong kinh hỉ phát hiện bản thân đã là một địa giai nhất phẩm võ giả.
 
Sau khi tiến nhập địa giai, Hàn Phong cảm thấy rõ ràng thị giác cùng thính giác đều tăng cường hơn rất nhiều.
 
Đột nhiên, Hàn Phong đang chìm đắm trong niềm vui sướng tiến nhập địa giai chi cảnh, nhất thời nghe được một trận động tĩnh kịch liệt ở bên ngoài.
 
Ngay sau đó, bên ngoài phòng truyền đến tiếng hét thương tâm của Tiêu Linh:
 
- Đừng mà!
 
Nghe được tiếng la của Tiêu Linh, Hàn Phong bỗng nhiên kinh hãi, sắc mặt một trận biến đổi đột ngột.
 
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, hai chân Hàn Phong phát lực, thân hình trực tiếp lao ra.
 
Phanh!
 
Cửa phòng trực tiếp bị hắn phá ra.
 
Bên ngoài Trầm Ngọc nhìn Kiếm Xỉ Huyễn Sa hình dạng xấu xí, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ đến trắng bệch. Hai tay tức thì bị nàng nắm chặt trước ngực, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
 
Đối mặt với Kiếm Xỉ Huyễn Sa đột nhiên xuất hiện, Trầm Ngọc thậm chí quên mất sử dụng Tuyệt Ảnh Mê Tung mà lúc trước Hàn Phong đã dạy nàng. Cả người chỉ ngây ngốc nhìn quái vật không ngừng tới gần mình.
 
Tiêu Linh ở bên cạnh thấy thế, vốn định tiến lên hỗ trợ, thế nhưng lại bị một con Kiếm Xỉ Huyễn Sa khác quấn chặt lấy, lấy thực lực nhân giai ngũ phẩm của nàng tuy Kiếm Xỉ Huyễn Sa không thể uy hiếp gì được, nhưng muốn thoát khỏi nó cũng không dễ dàng.
 
Bởi vậy, khi nàng thấy Kiếm Xỉ Huyễn Sa mở cái miệng lớn, muốn cắn tới Trầm Ngọc, thì không khỏi kêu lên một tiếng.
 
Còn Trầm Ngọc sớm đã nhắm chặt hai mắt, thân thể không hề nhúc nhích.
 
Lúc này, trong đầu nàng tràn đầy hình bóng của Hàn Phong.
 
Thình thịch!
 
Kiếm Xỉ Huyễn Sa tự nhiên sẽ không để ý tới ý nghĩ của Trầm Ngọc, hàm răng lớn cắn tới Trầm Ngọc.
 
Sau một lát, không hề có tràng diện huyết nhục bắn tung tóe xảy ra.
 
Tiêu Linh một chiêu bức lui Kiếm Xỉ Huyễn Sa, thân hình nhanh chóng lao tới chỗ của Trầm Ngọc.
 
Tiêu Linh lo lắng tìm kiếm, nhưng không hề phát hiện bóng dáng của Trầm Ngọc, trong lòng nhất thời lạnh toát. Ngay cả hai đầu Kiếm Xỉ Huyễn Sa đằng sau lao tới cũng không biết.
 
Đúng lúc này, bên tai Tiêu Linh đột nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ:
 
- Linh nhi mau tránh ra!
 
Ngay sau đó, chợt nghe thấy âm hưởng trầm trọng.
 
Tiêu Linh nhanh chóng xoay người, nhất thời phát hiện Kiếm Xỉ Huyễn Sa không biết từ lúc nào đã ngã xuống trước người mình, cái đầu đã bị vỡ nát.
 
Sau đó, thân ảnh Hàn Phong xuất hiện ở trước mặt nàng. Trong lòng hắn chính Trầm Ngọc mới vừa rồi bị sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
 
Thấy hai người đều là bình an vô sự, Tiêu Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Về phần Trầm Ngọc vốn đã bị sợ tới mức ngây ngốc, đột nhiên có cảm giác ôm ấp quen thuộc, nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời tiêu thất.
 
Chậm rãi mở mắt ra, đó là ánh mắt vô cùng thân thiết của Hàn Phong. Trong lòng Trầm Ngọc ấm áp, có chút lưu luyến tựa đầu vào ngực hắn, tựa như làm nũng không muốn dậy.
 
Hàn Phong nhìn thấy Trầm Ngọc không có việc gì, trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã xuất hiện kịp thời, nếu chậm một bước, e là nha đầu nãy đã bị hương tiêu ngọc vẫn rồi.
 
Lập tức, Hàn Phong nhìn hai đầu hải quái nằm trên mặt đất, nghi hoặc hỏi Tiêu Linh:
 
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao trên thuyền lại xuất hiện loại vật này?
 
Tiêu Linh cũng biết bây giờ không phải lúc để tâm sự, vội vàng thu thập tâm tình, nhanh chóng kể tóm tắt lại mọi việc.
 
Lúc này Hàn Phong cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, đem Trầm Ngọc trong lòng giao cho Tiêu Linh, rồi phân phó cả hai ở trong phòng, không được ra ngoài.
 
Sau đó, Hàn Phong rất nhanh đi tới boong thuyền.
 
Đập vào mắt là một đám quái vật lục sắc.
 
Kiếm Xỉ Huyễn Sa? Hàn Phong liếc mắt liền nhận ra lai lịch của đám hải quái này. Trong lòng hắn sản sinh nghi hoặc giống Hoắc Lợi.
 
Kiếm Xỉ Huyễn Sa theo lý không thể xuất hiện nhiều như thế.
 
Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới, Hắc Phệ Phong Bạo bọn họ vừa mới gặp phải, Kiếm Xỉ Huyễn Sa có lẽ đã bị Hắc Phệ Phong Bạo ảnh hưởng nên mới xuất hiện ở đây.
 
Sở dĩ có thể liên tưởng đến điểm này nhanh như vậy cũng là nhờ kiếp trước Hàn Phong chịu thiệt bởi thua thiệt, sau đó bọn hắn cũng gặp phải một đám Kiếm Xỉ Huyễn Sa tương tự bây giờ.
 
May mắn chính là vị thuyền trưởng kia tựa hồ đã từng gặp phải nguy hiểm tương tự nên dễ dàng giải quyết.
 
Nhớ tới phương pháp mà vị thuyền trưởng sử dụng năm đó, thân hình Hàn Phong chợt lóe, đi tới boong thuyền, hai mắt nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão.
 
Lúc này hai người đang tách ra, không ngừng đi lại trong đàn Kiếm Xỉ Huyễn Sa, nhưng nơi đi qua đều lưu lại hai cỗ thi thể.
 
Hàn Phong vừa trợ giúp đánh chết Kiếm Xỉ Huyễn Sa, đồng thời cao giọng hô:
 
- Phí Lão, Bố Lôi Địch, các ngươi tìm trong đàn hải quái, một con Kiếm Xỉ Huyễn Sa toàn thân tím đen, đánh chết nó. Đó chính là thủ lĩnh của đám hải quái này. chỉ cần nó chết rồi, cả đám sẽ mất đi khống chế, tự động lui về thôi.
 
Bố Lôi Địch cùng Phí Lão ở phía bên kia cũng đã thấy Hàn Phong, lại nghe được lời nói của hắn, hai mắt đồng thời rực sáng.
 
Lúc trước Hàn Phong dự đoán Hắc Phệ Phong Bạo giúp thuyền đội của bọn họ may mắn thoát khỏi, bất tri bất giác, hai người đối với lời nói của hắn hoàn toàn tin tưởng.
 
Khí thế trên người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão đồng thời bắn ra, Kiếm Xỉ Huyễn Sa nguyên bản quấn quanh hai người đều không chịu nổi khí thế cường đại như vậy, ào ào bạo thể mà chết.
 
Hai đại thiên giai cường giả liên thủ nhanh chóng mở đường máu lao ra.
 
Nguy cơ trước mắt, khí thế của hai người không hề ẩn dấu, hải quái bên ngoài đều sợ hãi cuống cuồng thối lui.
 
Lấy tốc độ của hai người, chỉ trong chốc lát, trong đám Kiếm Xỉ Huyễn Sa, tìm được Kiếm Xỉ Huyễn Sa toàn thân màu tím như lời nói của Hàn Phong.
 

Bình luận





Chi tiết truyện