chương 504/ 541


Tử Y nghe xong, đầu tiên ngây người, sau đó cười lớn nói:
 
- Người bạn nhỏ Hàn Phong, ngươi hình như đã hiểu lầm điều gì đó, thiên khởi giả nhất tộc ta từ xưa đến nay chưa từng ép buộc ai điều gì. Bất luận là người của thiên khởi nhất tộc ta hay không, tự do cá nhân tuyệt đối không bị ai can thiệp, điều này người bạn nhỏ Hàn Phong có thể yên tâm.
 
Hàn Phong nghe vậy, gật gật đầu, kì thực hắn nói ra điều này là để giảm bớt sự nghi ngờ của Tử Y với mình, Tử Y hiểu nhầm hắn là ẩn tu giả, đương nhiên hắn phải giả cho giống một chút.
 
Bây giờ mới là mục đích thực sự.
 
- Tử Y tộc trưởng, ngoài chuyện này ra, tại hạ vẫn còn một chuyện muốn nhờ tộc trưởng giúp đỡ
 
Hàn Phong nói.
 
Tử Y nhìn Hàn Phong, có chút hiếu kì hỏi:
 
- Ngươi nói thử xem nào, nếu như giúp được, ta nhất định sẽ không từ chối!
 
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng hỏi:
 
- Cách đây khá lâu, sư phụ tại hạ không biết vì lý do gì, đột nhiên rơi vào hôn mê, mặc dù ta đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể giúp ông ấy tỉnh lại.
 
- Ồ? Có chuyện này sao, người bạn nhỏ Hàn Phong, có cần ta tìm người chữa trị cho sư phụ của ngươi không?
 
Tử Y nghe vậy, nhanh ý nói.
 
Từ những biểu hiện trước đây của Hàn Phong, có thể nhìn ra so với các thanh niên đồng trang lứa, tu vi của hắn vô cùng thâm hậu, Tử Y chưa bao giờ có cảm giác này trên người ai cả.
 
Ngay cả Lục Hạo, người từ xưa đến nay luôn được ông đánh giá cao cũng còn kém Hàn Phong rất nhiều.
 
Mặc dù đây chỉ là kết luận từ những quan sát bên ngoài của Tử Y, nhưng ông rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình.
 
Có thể đào tạo ra một đệ tử cường đại như Hàn Phong, vị sư phụ sau lưng hắn chắc hẳn phải rất phi phàm.
 
Không ngờ từ miệng Hàn Phong lại nghe được chuyện về sư phụ hắn. Hàn Phong đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ ông, nếu như có thể giúp được nói không chừng lại lôi kéo được cả hai thầy trò.
 
Nghĩ đến đây, Tử Y trong lòng hạ quyết tâm, nếu như đủ sức, ông nhất định phải giúp đỡ Hàn Phong.
 
Lý do rất đơn giản, sự cường đại mà Hàn Phong thể hiện ra ngoài, đã khiến Tử Y động lòng.
 
Hàn Phong đầu tiên trầm ngâm, sau đó mới thăm dò nói:
 
- Tình trạng của sư phụ ta rất quái dị, ta đã từng kiểm tra rất nhiều lần mới tìm được một phương pháp điều trị trong đống sách cổ của ông.
 
Dừng lại một lúc, Hàn Phong nói tiếp với vẻ ngại ngùng:
 
- Chỉ có điều, phần lớn nguyên liệu cần thiết ta đã tìm thấy rồi, chỉ còn duy nhất một vật quan trọng là ta vẫn chưa lần ra manh mối.
 
Tử Nhược đứng bên cạnh nghe vậy, hiếu kì nhìn Hàn Phong, nghi hoặc hỏi:
 
- Đó là thứ gì? Ngươi muốn phụ thân ta giúp người tìm manh mối vật đó sao?
 
Hàn Phong nghe xong, gật gật đầu, nói:
 
- Không sai, ta muốn tộc trưởng giúp đỡ ta, tìm ra vật đó, theo như những ghi chép trong sách cổ thì vật đó được gọi là đá hiền giả!
 
- Đá hiền giả!
 
Hàn Phong vừa dứt lời, Tử Y lập tức nhắc lại vói ngữ khí có chút kì dị.
 
Nhìn thấy biểu hiện dị thường của Tử Y, Hàn Phong không khỏi có chút hiếu kì, không lẽ Tử Y biết chuyện đá hiền giả?
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong vội vàng hỏi:
 
- Tử Y tộc trưởng, không lẽ ông biết chuyện về đá hiền giả?
 
Tử Y nhìn Hàn Phong, tâm tư thay đổi liên tục, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Không khí đại điện rơi vào yên lặng.
 
Hàn Phong không hiểu sao Tử Y lại có phản ứng đó, nhưng nhìn bộ dạng Tử Y, hắn không nói gì mà chỉ im lặng chờ đợi.
 
Tử Y bên cạnh tròn mắt, hết nhìn Hàn Phong rồi lại nhìn Tử Y.
 
Một lúc lâu sau, Tử Nhược đảo mắt, chạy đến bên cạnh Hàn Phong, nhẹ nhàng kéo kéo tay hắn, thì thầm nói:
 
- Ngươi ra ngoài với ta trước, để phụ thân yên lặng suy nghĩ.
 
Hàn Phong không hiểu gì nhưng thấy Tử Nhược kéo mình ra ngoài, chỉ liếc nhìn Tử Y rồi cũng đi theo Tử Nhược.
 
Bị Tử Nhược kéo ra khỏi đại điện, Hàn Phong phát hiện Lục Hạo lúc này đang đứng trong sân bên ngoài đại điện.
 
Lúc này, Lục Hạo cũng đã phát hiện ra Hàn Phong.
 
Còn ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm vào cánh tay Hàn Phong.
 
Lý do rất đơn giản, chỉ bởi vì trên cánh tay Hàn Phong lúc này có một bàn tay trắng ngần, mềm mại đang ôm chặt lấy.
 
Chủ nhân của bàn tay đó, đương nhiên là Tử Nhược.
 
Lúc Lục Hạo nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng tràn ngập ghen tị, ánh mắt nhìn Hàn Phong đầy khó chịu.
 
Nhìn thấy ngọn lửa ghen tị trong mắt Lục Hạo, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, rõ rãng tên này đang hiểu lầm mình.
 
Chỉ có điều Hàn Phong không muốn giải thích nhiều, Lục Hạo tuổi còn trẻ, tu vi cũng không tệ, nếu không đâu có được Tử Y đối xử thân mật như vậy. Nhưng luận tâm trí, Lục Hạo vẫn còn thua xa Hàn Phong.
 
Người ta có thể nhìn ra tâm trạng từ những biểu hiện trên mặt hắn.
 
Đối với những người như vậy, Hàn Phong đương nhiên không sợ, thậm chí đối với Hàn Phong mà nói, những người như vậy căn bản không thể sản sinh bất cứ uy hiếp gì.
 
Nên, hắn cũng chẳng buồn giải thích.
 
Tử Nhược thì ngược lại, lúc nhìn thấy Lục Hạo cũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng cô cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt Lục Hạo, nghi hoặc hỏi:
 
- Biểu ca, sao huynh lại ở đây?
 
Nghe thấy Tử Nhược hỏi, Lục Hạo nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng thu lại tâm tư, trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, nói với Tử Nhược:
 
- Tử Nhược biểu muội, biểu ca đã nhiều năm không về Thiên Khởi Thành, đang định ra ngoài dạo chơi một chuyến.
 
Lục Hạo vừa nói vừa nhìn Hàn Phong uy hiếp.
 
Rõ ràng đang cố ý thể hiện cho Hàn Phong thấy mối quan hệ giữa hắn và Tử Nhược.
 
Trong mắt Lục Hạo, trước đây chỉ cần hắn đến Thiên Khởi Thành, vị biểu muội xinh đẹp tuyệt trần này sẽ rất nhiệt tình mời hắn ra ngoài chơi.
 
Lần này hắn chủ động đề cập, nghĩ rằng Tử Nhược sẽ không bao giờ từ chối.
 
Hàn Phong nhìn hành động này của Lục Hạo, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì.
 
Tử Nhược thì ngược lại, nghe Lục Hạo nói muốn ra ngoài chơi, đầu tiên hơi nhíu đôi mày lá liễu, sau đó ngại ngùng nói:
 
- Biểu ca, muội bây giờ có chút chuyện muốn thương lượng với Hàn Phong, nếu như huynh muốn ra ngoài chơi, muội sẽ bảo người khác đi cùng huynh?
 
Lục Hạo nghe vậy, ngây người tại trận, vốn cứ tưởng Tử Nhược nghe xong sẽ vui vẻ cùng hắn đi chơi.
 
Ai ngờ, lại bị Tử Nhược từ chối.
 
Và lý do lại chính là người đàn ông xa lạ này.
 
Khoảnh khắc đó, Lục Hạo cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, hình như có cái gì đang mắc ở đó.
 
Vốn tưởng có thể lấy le được với Hàn Phong, ai ngờ từ đầu đến cuối đều là mình mất mặt….
 
Điều này khiến cho sắc mặt Lục Hạo không khỏi lúc đỏ lúc xanh.
 
Hàn Phong nhìn bộ dạng Lục Hạo, chỉ lắc lắc đầu, không muốn lằng nhằng thêm với hắn, quay sang nói với Tử Nhược:
 
- Được rồi, cô kéo ta ra ngoài đây có chuyện gì?
 
Tử Nhược nghe Hàn Phong nói, sực nhớ ra mục đích kéo hắn ra ngoài, bỏ qua luôn câu chuyện với Lục Hạo.
 
Kéo tuột Hàn Phong vào nội viện, đồng thời nói:
 
- Ngươi cứ đi theo ta, đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ nhún nhún vai, mặc kệ cho Tử Nhược kéo đi.
 
Nhìn theo bóng dáng hai người, Lục Hạo hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, biểu tình trở nên vô cùng âm u, nghiến răng nhìn theo bóng dáng Hàn Phong, ngọn lửa ghen tị trong lòng không ngừng bốc lên.
 
Một lúc lâu sau, Lục Hạo mới hừ lạnh một tiếng, phẩy tay quay người bỏ đi.
 
Lúc nãy mất mặc trước mặt hàn Phong, Lục Hạo đương nhiên không ngốc đến mức tiếp tục đi theo gây chuyện.
 
Như vậy chẳng có lợi gì cho hắn, ngược lại còn khiến Tử Nhược cảm thấy phản cảm.
 

Bình luận





Chi tiết truyện