chương 515/ 541


Hàn Phong đứng từ trên cao, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến hắn không khỏi rùng mình.
 
Lúc này, sau một thời gian hồi phục, Tử Nhược đã có thể tự mình đi lại, không còn cần Hàn Phong cõng nữa.
 
So với Hàn Phong, sắc mặt Tử Nhược tái nhợt như tuyết, thậm chí còn tái hơn cả so với lúc bị thương.
 
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì địa ngục trần gian.
 
Khắp nơi ngổn ngang những thi thể không toàn vẹn, mặt đất chi chít lỗ, chẳng đâu có lấy một tia hoàn chỉnh.
 
Giữa chiến trường là một con quái vật xấu xí đang dang rộng cánh, cao ngạo ngẩng đầu, trên lưng có một bóng người đang đứng.
 
Xung quanh con quái vật cũng có mấy người, Hàn Phong nhanh chóng nhận ra họ, là người của thiên khởi giả nhất tộc.
 
Tử Nhược lo lắng nhìn khắp một lượt, nhanh chóng nhận ra một bóng hình thân quen.
 
- Phụ thân!
 
Lúc Tử Nhược nhìn thấy phụ thân mình, không khỏi hét lên một tiếng.
 
Hàn Phong nhìn theo mắt Tử Nhược, cũng phát hiện ra bọn Tử Y.
 
Chỉ có điều, Tử Y lúc này có chút thê thảm, đầu tóc rũ rượi, toàn thân bê bết máu, xung quanh là các vị trưởng lão đang bảo vệ cho ông.
 
Hàn Phong nhìn đến đây, không chần chừ thêm nữa mà quay sang nói với Tử Nhược:
 
- Đứng im ở đây, ta đi hỗ trợ họ
 
- Không! Ta cũng đi, ta phải ở bên cạnh phụ thân ta.
 
Tử Nhược lắc đầu nói.
 
Hàn Phong khuyên nhủ:
 
- Bây giờ sức khỏe cô vẫn chưa hồi phục, không giúp được gì ông ấy đâu!
 
- Không được, ta là con gái cha ta, cũng là một thành viên của thiên khởi giả nhất tộc. Trước tình thế này, sao ta có thể yên tâm đứng đây chờ chết chứ, ta cũng muốn cùng sống chết với người của tộc ta!
 
Tử Nhược ngữ khí kiên định nói.
 
Thấy Tử Nhược bướng bỉnh như vậy, Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ biết thở dài, không nói gì thêm nữa.
 
Nắm lấy tay Tử Nhược, Hàn Phong động thân hình, một giây sau đã xuất hiện bên cạnh bọn Tử Y.
 
Hàn Phong tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi khi hắn và Tử Nhược xuất hiện bọn Tử Y vẫn chưa kịp phản ứng.
 
- Phụ thân, không sao chứ!
 
Tử Nhược mặc dù bị tốc độ của Hàn Phong làm cho giật mình, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là chạy đến bên Tử Y, lo lắng hỏi.
 
Tử Y nghe thấy giọng nói thân thuộc, ngẩng đầu kinh ngạc, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương của Tử Nhược và khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Phong, trong lòng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Mấy ngày nay, chuyện khiến Tử Y lo lắng nhất cuối cùng cũng có kết quả, biết con gái mình bình yên vô sự, Tử Y vui sướng vô cùng.
 
Nhưng, thần kinh nhanh chóng kịp phản ứng, Tử Y nhíu mày nói:
 
- Sao lại đến đây?
 
Hàn Phong nhận ra ngữ khí bất mãn của Tử Y, đương nhiên biết ông đang lo lắng cho mình và con gái, nên không cảm thấy khó chịu, chỉ khổ tiếu nói:
 
- Nha đầu này cứ đòi đi nên ta cũng không biết làm thế nào.
 
- Phụ thân, đừng trách Hàn Phong, là con ép hắn đưa con theo, con là con gái cha, cũng là một thành viên của thiên khởi giả, sao có thể núp sau lưng đứng nhìn mọi người huyết chiến được?
 
Tử Nhược vội vàng nói.
 
Tử Y nghe vậy, chỉ thở dài:
 
- Tình hình bây giờ thay đổi nhiều rồi, hôm nay, chỉ e thiên khởi giả nhất tộc không qua nổi kiếp nạn này.
 
Lúc nói câu này, ánh mắt Tử Y khóa chặt vào con quái vật xấu xí đang đứng ở xa.
 
Rõ ràng, tất cả đều do con quái vật đó tạo thành.
 
- Tử Y tộc trưởng, con quái vật này là gì vậy?
 
Hàn Phong quan sát một lúc, xác nhận khí tức tán phát từ người quái vật chính là nguyên nhân mang lại cho hắn cảm giác bất an lúc trước.
 
Tử Y nghe thấy Hàn Phong hỏi, đơn giản kể lại một lượt câu chuyện.
 
Hàn Phong nghe thấy con quái vật này được tạo nên bởi đá hiền giả, trong lòng thoáng giật mình, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm trọng.
 
Hôm nay nếu như không tiêu diệt được nó thì sẽ không thể lấy được đá hiền giả. Như vậy Trầm Ngọc không gian khác sẽ không thể tỉnh lại được.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi siết chặt nắm tay, ánh mắt hướng về phía con quái vật càng thêm kiên định.
 
- Tộc trưởng, để ta thử đối phó với nó.
 
Hàn Phong trầm giọng nói.
 
Mọi người nghe xong, hết thảy ngây ra, mấy vị trưởng lão thấy Hàn Phong nói vậy đều nghĩ hắn là kẻ không biết trời cao đất dày.
 
Mấy ngày hôm nay, thiên khởi giả nhất tộc gần như dùng hết sức lực của mình mà vẫn không thể làm gì được nó. Bây giờ nhân số hắc ám thuật sĩ chỉ còn lại một phần tư, nhưng vẫn không thể tạo nên dù chỉ một vết thương ngoài da cho nó.
 
Hắc ma viêm có năng lực miễn dịch với mọi loại thuật pháp, thực sự là khắc tinh của hắc ám thuật sĩ.
 
Tử Y nghe xong, phản ứng đầu tiên cũng giống như mọi người, nhưng ngay sau đó, trong lòng lại nổi lên một tia hi vọng.
 
Mặc dù tiếp xúc với Hàn Phong chưa lâu, nhưng ông rất hiểu tính cách hắn, biết Hàn Phong không phải là một kẻ hồ đồ.
 
Cộng thêm Tử Y vẫn nghĩ Hàn Phong là ẩn tu giả, trong lòng không khỏi sản sinh một tia hi vọng, biết đâu người thanh niên này lại hạ được con hắc ma viêm.
 
Tử Nhược biết thân phận thực của Hàn Phong nên khi nghe Hàn Phong nói sẽ một mình đối diện với con quái vật đáng sợ, môi hơi mấp máy, hình như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nổi nên lời.
 
Hàn Phong không đợi Tử Y trả lời, vận đấu khí, loáng một cái đã thấy xuất hiện trước mặt hắc ma viêm, tình thế hiện tại đã rất nguy cấp nên Hàn Phong cũng không quan tâm đến chuyện thân phận nữa.
 
Nếu như không đánh bại được hắc ma viêm, vậy thì vĩnh viễn không bao giờ có được đá hiền giả.
 
Để cứu sống Trầm Ngọc, Hàn Phong có thể đánh đổi tất cả.
 
Hắc Trạch đứng sau lưng hắc ma viêm, đang hưởng thụ niềm vui của kẻ chiến thắng, đám người ô hợp này trong mắt hắn chẳng khác gì một đám sâu bọ, thực ra hắn có thể giết chết họ bất cứ lúc nào, nhưng Hắc Trạch không làm thế.
 
Mà như đang chơi trò mèo vờn chuột, đối với hắn, những con người này căn bản không thể tạo ra sóng gió gì nên không cần phải để ý quá.
 
Đúng lúc này, đột nhiên một thanh niên xuất hiện trước mặt hắn, khiến Hắc Trạch có chút hiếu kì.
 
Nhưng, nghĩ lại, Hắc Trạch lại bật cười.
 
- Tiểu tử, ngươi tên gì? Không ngờ dám đơn phương độc mã khiêu chiến với hắc ma viêm, xem ra thiên khởi giả nhất tộc cũng không phải toàn một lũ vô dụng!
 
Lúc Hắc Trạch nói những lời này, mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
 
Hàn Phong chỉ lạnh lùng nhìn hắc ma viêm, căn bản không quan tâm đến Hắc Trạch.
 
Hắc Trạch thấy Hàn Phong lờ mình đi, đang cười thành giận, lạnh giọng nói:
 
- Hừ! Xem ra lại là một tên không biết tự lượng sức mình. Vậy thì cho ngươi thử nếm mùi lợi hại của hắc ma viêm!
 
Nói đoạn, hắc ma viêm dưới chân Hắc Trạch quay người, thò cái đầu lớn về phía Hàn Phong.
 
Cái miệng máu mở to, một luồng khí nóng xuất hiện.
 
Cảm nhận sức mạnh đáng sợ của luồng khí nóng, Hàn Phong không dám liều lĩnh, di hình hoán ảnh khởi động thân hình, tránh khỏi luồng khí nóng.
 
- Con quái vật này quả nhiên lợi hại, nếu như không cẩn thận, e rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
 
Hàn Phong thầm nghĩ.
 
Sau đó, Hàn Phong trở nên cẩn thận hơn, không vội xuất thủ mà vừa tránh né công kích của hắc ma viêm, vừa thăm dò năng lực thực hư của nó.
 
Vài lần giao thủ, Hắc Trạch cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ Hàn Phong lại có thể chèo chống được lâu như vậy.
 
Trước đây, không một ai trong thiên khởi giả nhất tộc mà không bị hắc ma viêm trực tiếp biến thành thịt nát, nếu như bị trúng luồng khí nóng mà hắc ma viêm thổi ra sẽ bị bốc hơi sạch sẽ.
 
Nên, thấy Hàn Phong chống đỡ lâu như vậy, Hắc Trạch cũng thấy bất ngờ.
 
Hàn Phong sau một hồi giao thủ, cũng am hiểu phần nào năng lực của hắc ma viêm.
 

Bình luận





Chi tiết truyện