chương 74/ 541


Hàn Phong phát hiện, với tốc độ tu luyện hiện tại, chỉ cần nửa ngày nữa, đấu khí của hắn sẽ đột phá lên nhân giai ngũ phẩm, sớm hơn so với dự định những một tháng.
 
Nhưng Hàn Phong không chủ quan mà càng thêm tập trung tinh lực, điều khiển tiên thiên đấu khí.
 
Lại nửa ngày nữa trôi qua.
 
Bên ngoài, trời đã dần tối, trong phòng, sắc mặt Hàn Phong chuyển sang màu đỏ rực, mồ hôi đầm đìa trên trán, thấm ướt cả y phục.
 
Đột nhiên, thân thể Hàn Phong khẽ rung lên một cái, cặp lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra.
 
Hàn Phong kiểm tra tiên thiên đấu khí trong cơ thể, lúc nãy, kinh mạch trong cơ thể hắn không thể chịu đựng được nguồn năng lượng khổng lồ nên được mở rộng ra, tu vi của Hàn Phong cũng theo đó mà mở rộng, trùng phá nhân giai tứ phẩm, đạt tới nhân giai ngũ phẩm.
 
Tiên thiên đấu khí như tìm được chỗ phát tiết, không ngừng chảy vào kinh mạc vừa mới được mở rộng.
 
Hàn Phong trong lòng có chút vui mừng, không ngờ tiên thiên đấu khí lại cường đại hơn cả những gì mà hắn tưởng tượng.
 
So với việc đột phá nhân giai ngũ phẩm mà nói, có được tiên thiên đấu khí dụng pháp trong tay, càng khiến Hàn Phong cảm thấy hưng phấn.
 
Ngay cả ở kiếp trước hắn cũng không có được thứ này!
 
Bây giờ có tiên thiên đấu khí dụng pháp, Hàn Phong tin rằng tốc độ tu luyện của hắn sau này sẽ có một bước đột phá lớn, Hàn Phong đột nhiên có chút mong đợi, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hắn mới có thể quay trở về thiên giai.
 
Trong lúc Hàn Phong đang mừng thầm thì đột nhiên hắn lại ngây người, có chút ngạc nhiên trước những biến hóa kì lạ bên trong cơ thể.
 
Ngay lúc nãy, hắn đã dừng việc điểu khiển tiên thiên đấu khí, nhưng tiên thiên đấu khí vẫn chưa quay trở lại trạng thái ban đầu, đi theo lộ tuyến đặc định.
 
Mà ngược lại chậm rãi chạy khắp cơ thể theo lộ tuyến mà Hàn Phong đặt ra.
 
Mặc dù tốc độ hấp thu năng lượng và tốc độ di chuyển của tiên thiên đấu khí đã chậm hơn so với lúc được điều khiển rất nhiều, nhưng cũng đủ để Hàn Phong phải kích động.
 
Như vậy, sau này Hàn Phong dù không tu luyện, hắn vẫn có thể tấn thăng tu vi nhanh hơn người khác?
 
Bây giờ Hàn Phong mới hiểu, tại sao chỉ cần tiến nhập thiên giai, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn so với địa giai hay nhân giai.
 
Bừng tỉnh từ trong ý niệm, Hàn Phong cử động một chút thân thể sớm đã căng cứng của mình, để phát ra những tiếng xương kêu răng rắc. Từ lúc ở hối đấu giá quay về đến giờ, hắn đã tu luyện hết hai ngày hai đêm.
 
Hàn Phong phun ra một ngụm khí độc, mở rộng cửa phòng.
 
Ai ngờ, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Trầm Ngọc với một chiếc ghế nhỏ, ngoẹo đầu dựa vào cây cột ngủ say như chết.
 
Trong lòng cô, Tiểu Bạch cũng lười biếng nằm dài, thỉnh thoảng lại ve vẩy cái đuôi.
 
Tiếng mở cửa của Hàn Phong không lớn, nhưng cũng đủ để Tiểu Bạch bừng tỉnh. Tiểu Bạch nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, hai mắt sáng rực, nhảy ra khỏi lòng Trầm Ngọc, vác cái bụng căng tròn chạy lon ton về phía hàn Phong, không ngừng cắn cắn vào ống quần hắn.
 
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tiểu Bạch, Hàn Phong mới nhớ ra mình bế quan hai ngày mà quên mất nó. Nhìn khuôn mặt trần đầy hi vọng của Tiểu Bạch, Hàn Phong không khỏi phì cười.
 
Đang định nói gì thì Trầm Ngọc đột nhiên tỉnh dậy, chắc động tác vừa rồi của Tiểu Bạch mạnh quá, làm ồn đến cô. Hàn Phong không khỏi dậm chân dọa dẫm Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch đâu có sợ, nhìn Hàn Phong kêu lên hai tiếng khe khẽ.
 
- Hàn Phong, ngươi ra rồi à!
 
Ngữ khí Trầm Ngọc tràn đầy sự phấn khích.
 
Nói đoạn, Trầm Ngọc đứng bật dậy, có thể vì đã ngồi quá lâu nên chân có chút tê mỏi, thân thể mất đi trọng tâm, loạng choạng ngã nhào về phía trước.
 
Biến cố này khiến Trầm Ngọc có chút kinh hoảng.
 
Hàn Phong vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, bàn tay chạm vào eo đối phương, lại chỉ cách một tầng áo mỏng nên Hàn Phong có thể cảm nhận rõ được sự mềm mại của da thịt.
 
Điều này khiến hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Trầm Ngọc không mặc gì trong U Ám sâm lâm.
 
Nhưng, lúc ôm Trầm Ngọc vào lòng, đôi mắt quan tâm có chút kích động đó đột nhiên bừng tỉnh.
 
Trong lòng không khỏi ngượn ngùng. Hàn Phong đỡ Trầm Ngọc đứng thẳng, sau đó rút tay lại, cười nói:
 
- Sao cô lại ngồi ngủ ở đây, cẩn thận cảm lạnh đấy!
 
Bị Hàn Phong nói vậy, Trầm Ngọc bối rối nói:
 
- Hôm đó ta thấy ngươi vội vàng đóng chặt cửa phòng, sợ ngươi xảy ra chuyện gì, hơn nữa hai ngày liền ngươi chẳng có một chút động tĩnh, ta không yên tâm, định ngồi ở cửa chờ ngươi ra, chẳng may ngươi có xảy ra chuyện gì ta còn kịp thời phát hiện, nhưng không biết tại sao lại ngủ thiếp đi mất.
 
Càng nói, giọng Trầm Ngọc càng nhỏ dần đi. May mà Hàn Phong có tiên thiên đấu khí nên vẫn nghe ra được.
 
Sau khi nghe Trầm Ngọc nói xong, trong lòng có chút cảm động, không ngờ nha đầu ngốc này đã ngồi chờ trước cửa phòng mình hai ngày hai đêm, cuối cùng vãn còn tự trách mình vì chuyện trót ngủ quên.
 
Nghĩ đến đây, hàn Phong thở dài, giơ tay xoa nhẹ đầu Trầm Ngọc, Trầm Ngọc giật bắn người, đầu càng cúi thấp hơn, gần như sắp ngang với ngực.
 
- Được rồi ta không sao, sau này đừng làm những chuyện ngốc như vậy. bây giờ thì mau về phòng nghỉ ngơi đi!
 
Hàn Phong dịu dàng nói.
 
Trầm Ngọc không dám nhìn Hàn Phong, dùng giọng mũi ừ nhẹ một tiếng, quay người đi như chạy về phòng mình.
 
Nhìn theo dáng chạy của Trầm Ngọc, Hàn Phong lắc lắc đầu.
 
Lúc này, Tiểu Bạch lại tiếp tục kéo kéo gấu quần Hàn Phong, như muốn nhắc nhở hắn đến sự tồn tại của mình.
 
Hàn Phong cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, bực bội nói:
 
- Cái tên này, chỉ biết có ăn, thật phục ngươi quá đấy, theo ta vào đây.
 
Nói đoạn, Hàn Phong xoay người bước vào phòng, Tiểu Bạch mặt mày rạng rỡ theo sát sau lưng.
 
Hàn Phong lấy một viên tụ năng tán đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên một tiếng khe khẽ, vươn cổ, nuốt chửng viên đơn dược màu xanh đen vào bụng.
 
Sau đó thản nhiên nhảy lên giường Hàn Phong, thoải mái nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
 
Nhìn thấy bộ dạng đó của Tiểu Bạch, Hàn Phong cũng chỉ biết lắc đầu, tên này năng lực không tăng được bao nhiêu nhưng động tác thần thái thì càng lúc càng giống con người.
 
Thấy Tiểu Bạch đã ngủ, Hàn Phong không để ý đến nó nữa, đi thẳng ra sân, hắn không ngờ mình đã tu luyện hết hai ngày hai đêm.
 
Bước ra khỏi nhà, Hàn Phong suy nghĩ một lát rồi đi về phía Phong Vân thương hội.
 
Trong Hồng Diệp Thành này, biết hắn là chủ nhân của số vật phẩm đấu giá kia, chỉ có những người trong Phong Vân thương hội.
 
Hai tên đi theo hắn hôm trước, biết rõ mọi chuyện về hắn, từ việc phân tích câu chuyện giữa hai bên, Phong Vân thương hội có lẽ không phải là chủ mưu chuyện này, vậy có thể nói, bên trong Phong Vân thương hội khẳng định có nội ứng.
 
Chỉ có điều hai tên kia đã chết hai ngày trước, cũng không biết đối phương đã biết tin hay chưa, nhưng bây giờ có nghĩ cũng vô dụng, đành phải chấp nhận nghe theo mệnh trời, hi vọng tên nội ứng bên trong Phong Vân thương hội vẫn chưa phát hiện ra hai kẻ đó đã chết, như vậy hắn vẫn có cơ hội tìm ra kẻ nội ứng đó, và lấy được thông tin hữu dụng từ miệng hắn.
 
Nếu không, đối diện với một kẻ thù giấu mặt, lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn cho mình một miếng, cảm giác này khiến Hàn Phong cảm thấy khó chịu vô cùng.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi rảo nhanh bước chân, chỉ một loáng đã đến Phong Vân thương hội.
 
Bước vào bên trong thương hội, vừa hay Tất Thanh Sơn cũng có mặt ở đó, nhưng sắc mặt ông có chút nghiệm trọng, hình như đang nghĩ chuyện gì đó.
 
Hàn Phong đi thẳng đến chỗ Tất Thanh Sơn, hộ vệ hai bên cũng nhận ra Hàn Phong nên biết ý không ngăn hắn lại.
 

Bình luận





Chi tiết truyện