chương 65/ 261

Vào hai ngày sau!

Tại Đế Đô.

Bầu trời đêm nay đã báo trước đây không phải là một đêm yên bình.

Đúng nửa đêm, khi mọi người trong phủ Công Tước đang chuẩn bị đi nghỉ, bỗng có tiếng thét thê lương như xé toạc màn đêm vọng đến, khiến mọi người đang say giấc nồng ở Đế Đô bừng tỉnh giấc, đám thành vệ binh( quân lính bảo vệ trong thành) ngay sau khi xác định được tiếng kêu từ đâu vọng tới, lập tức kéo đến.

Cùng lúc ấy, Lâm Lão gia vừa mới chuẩn bị đi ngủ nghe thấy tiếng kêu thất thanh thì ngưng trọng sắc mặt, không suy nghĩ nhiều, thân hình quỷ dị lướt khỏi phòng ngủ như cánh chim đêm lao vút vào bóng đêm, hướng về phía Tây Bắc.

Tại Hoa Luân Công Tước Phủ.

La Đế Phong như u linh xuất hiện, mười ngón tay xạ xuất kim sắc đấu khí, điểm điểm kim mang trong bóng đêm như câu hồn vô thường đang giành lấy những sinh mệnh bé nhỏ, vài vị Ma Pháp sư vừa xông ra, chưa kịp thi triển ma pháp đã bị đấu khí đoạt đi tiểu mệnh.

Lĩnh vực của Kiếm Thánh thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu không thể thành công gia nhập cảnh giới này thì dù là Kiếm Thần, thực lực chỉ kém chút xíu nữa là lên được đến Kiếm Thánh, nhưng cũng chẳng thế nào hiểu được sức mạnh thực sự của Kiếm Thánh.

La Đế Phong căn bản không sử kiếm, mười đầu ngón tay chẳng bắn ra thứ đạn nào mà xuất ra mười đạo kiếm khí, tại những nơi tập trung đông địch nhân, kiếm khí hoành tảo, huyết nhục tung toé, ít nhất cũng phải có đến hơn trăm người bị mất mạng, đó là lĩnh vực Kiếm Thánh, nó cũng chẳng kém công kích ma pháp của Ma Pháp Sư là mấy, cũng là sức mạnh không thể tưởng tượng, khac biệt so với Kiếm Thần.

Tạp Lạp Kì đang đứng trên lưng Băng Sương cự hạc Mã Lệ Kiều, pháp trượng lay động, phát ra công kích ma pháp cấp mười"Điện Thiểm Lôi Minh", phát ra tiếng nổ như sấm chớp, một luồng lửa thiểm điện phá không đánh xuống, mang cả Hoa Luân đại công tước phủ trở thành nơi phát tiết nộ hỏa của lãnh chủ Khố Khắc Sâm Đạt đại nhân.

Được Khắc Lạp Đạo Phu thu nhận, vì thế vị Công tước đại nhân này đã ngay lập tức đã được coi như một trong bốn thế lực lớn nhất của Đế Đô. Tuy nhiên, gia tộc của Hoa Luân đại công tước giờ đã suy sụp. Ngoài ra, dù tước vị công tước có truyền thống kế truyền, nhưng vị thế vẫn không thể so sánh với Lâm gia - dòng họ quý tộc nắm trong tay hơn nửa số quân binh đế quốc.

Nhưng hiện tại thì vị Hoa Luân công tước già vẫn còn rất tráng kiện, trong phủ hiện đã có giấu vài Tinh Linh Mĩ Nữ cùng Dực Phong Tộc Thiên Sứ đều là tiểu mĩ nhân, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nên đã sai tâm phúc Khắc Lạp Đạo Phu đích thân đến Khố KhắcThâm Đạt tìm bắt thêm mĩ nữ.

Có lẽ chẳng quí tộc nào thèm để mắt đến những pháp lệnh mà Khố Khắc Sâm Đạt lãnh chủ đại nhân đã đưa ra, chỉ coi đó là những trò đùa vớ vẩn của con trẻ, thực sự chẳng đáng để những đại quí tộc với thân phận tôn quí để tâm tới.

Tầng lớp quí tộc đều rất cao ngạo, tuy rằng có thể họ phải nể sợ lão gia của Lâm gia, nhưng họ tuyệt đối sẽ không thèm để tâm gì tới tên tiểu tử vị thành niên của Lâm gia, Hoa Luân đại công tước cũng không phải là một ngoại lệ. Vì thế, Hoa Luân đại công tước một đời chưa từng tranh quyền , đoạt lợi với ai, lần này lại phạm phải một sai lầm vô cùng to lớn đã dẫn tới việc chỉ trong một đêm mà cả gia tộc Hoa Luân giờ đã thành đống tro tàn.

Tạp Lạp Kì và La Đế Phong theo lệnh lãnh chủ đại nhân đến Đế Đô tiếp kiến Hoàng đế bệ hạ, tiện thể cũng lên tiếng cảnh báo với đám người quí tộc trước nay không thèm đếm xỉa gì đến mình, cho bọn họ biết kết cục của Hoa Luân đại công tước, là kết quả tât yếu nếu bất kì ai lại lặp lại sai lầm đó.

Muốn tạo quyền uy thì chắc chắn không thể không thẳng tay trừng phạt.

Vị Hoa Luân đại công tước này quả là đã quá đen đủi, đã thành nơi để thị uy trước nhất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cả gia tướng và hộ vệ ở phủ của Hoa Luân đại công tước mà chưa đến một nghìn người, tính ra Ma Pháp Sư cũng chỉ có vài vị, trông tưởng là nhiều nhưng thực lực tính ra rất yếu, do đó hiển nhiên với hai Băng Sương Cự Hạc, một vị viễn cổ kiếm thánh cùng với một thánh giai pháp sư, đi ức hiếp một tên tiểu tử không có khả năng hoàn thủ như vậy, kể ra cũng làm mất phong độ của thánh giới bọn họ.

Tuy nhiên hai lão đầu ấy thì già cũng không thể già hơn được nữa, đều là những người đã từng chết một lần, nào còn cần gì để ý đến phong độ, sau mười ngàn năm mới trở lại thành người, thà nhận một dao còn hơn lại trở về cảnh giam cầm đó, do đó càng không một chút khách khí.

La Phong Đế sau vài lần công kích đã tiêu diệt đến một phần tư đám hộ vệ và gia tướng .Tiếp đó, Tạp Lạp Kì đại pháp sư dùng pháp trượng xuất ra lôi hệ ma pháp cấp mười "Điện Thiểm Lôi Minh", phát tiết cơn phẫn nộ của lãnh chủ đại nhân, nhấn chìm cả phủ của đại công tước.

Lãnh chủ đại nhân Đông chinh Tây Phạt, sưu tập vô số nguyên liệu Ma Pháp cực phẩm, những thứ có giá trị đâu để người ngoài lấy được. Lão đầu tử chẳng hề khách khí, lão ta vốn đã chẳng giữ đựoc nửa điểm phong độ của một thánh giai pháp sư. Bây giờ thì chẳng cần biết đến thánh giới hay phong độ gì nữa, hiện tại thánh giai chẳng phải thánh giai, phong độ chẳng còn phong độ, nếu không tìm cho mình những trang bị tốt nhất thì làm sao có thể an ủi được lương tâm của chính mình.

Vì thế lúc này toàn thân lão đầu Tạp Lạp Kì đều mang những trang bị ma pháp cực phẩm, được Khố Khắc Sâm Đạt làm ra, do chính Luyện Kim đại sư-Pháp Lạp Đế tự thân xuất thủ, tuyệt đối là những cực phẩm trang bị độc nhất vô nhị tại đại lục.

Đắc ý ngắm nghía kiệt tác của mình, Tạp Lạp Kì liếc nhìn La Đế Phong nói: "Lão đầu thân mến, chẳng phải ngươi vẫn từng cho rằng ma pháp của ta không lợi hại được như đấu khí của ngươi sao? Bây giờ thì sao hả, ta chỉ cần một ma pháp là đã tiêu diệt được cả đại công phủ này, đấu khí của ngươi có thể so sánh được không?"

La Đế Phong nói: " Tạp Lạp Kì đại sư thân ái, đã khi nào ta nói ma pháp của Đại sư không bằng đấu khí của ta, ma pháp và đấu khí thực chất là hai loại lực lượng sức mạnh khác nhau, mối loại đều có những ưu khuyết điểm khác nhau.Ngay cả lĩ lẽ đơn giản ấy mà Đại sư cũng không hiểu sao, ta chẳng thể nào mà hiểu nổi tại sao Đại sư lại có thể gia nhập được thánh giới, lẽ nào ma pháp công hội lại không khai phá tư tưởng của Đại sư?

" Hắc hắc, chỉ là đùa vui thôi mà, đạo lí cỏn con ấy sao có thể làm khó được Tạp Lạp Kì thánh giai đại pháp sư tôn kính như ta".Lão đầu đang tự tâng bốc mình thì đột nhiên ngoảnh đầu lại, nheo mắt nhìn, không còn cười vui vẻ nữa, mà nụ cười bây giờ trở nên lạnh lùng, rồi nói: " Bằng hữu đã xem xong màn kịch hay rồi, còn chưa xuất hiện cho Lão Đầu Tử ta được kiến thức sao?"

Không còn thái độ đùa cợt nữa, Lão Đầu Tử ngay lập tức thể hiện đúng phong độ của một bậc đại sư.

La Đế Phong cũng quay người lại, hai mắt rực sáng, khí thế cường đại toàn thân phát ra, tập trung về một phía.

Hai lão đầu đứng yên lặng trên không trung, vây chặt lấy một hắc ám không gian, hai cánh của hai cự hạc đập cánh tiến về phía hai người, chuẩn bị phát động công kích như lôi đình vạn quân.

Hắc ám không gian được giải khai, Lâm Lão gia tử xuất hiện với vẻ không cam tâm, bước từng bước như bước trên chiếc thang vô hình nối dài từ trên cao xuống. Lâm lão gia dừng lại khi cách hai người Tạp Lạp Kì và La Đế Phong hai mươi mét, mỉm cười nói: "Hai vị khách tôn quí từ xa tới đây chỉ với mục đích là nhắm vào Hoa Luân gia tộc - một dòng họ trong lịch sử đáng bị xoá tên trong danh sách các gia tộc bị suy tàn sao?"

Hiển nhiên trong lời nói vừa rồi đã cho thấy Lâm lão gia biết lai lịch của hai người.

"Huyền Cương Đấu Khí", La Đế Phong cũng mỉm cười, "Thì ra là gia gia của Lâm tiểu tử, ha ha ha!! Nói cho cùng, thì mọi người đều là người một một nhà cả, công tước đại nhân kĩnh mến, chẳng lẽ ngài lại không mời bọn tôi vào quí phủ uống chén rượu nhạt được sao?"

Lão đầu Tạp Lạp Kì lúc này cũng tỏ ra vô cùng phong độ, " Thánh giai cường giả tôn quí, đó là tiểu tôn của ngài muốn xoá tên Hoa Luân gia tộc trong lịch sử, ngài xem, thành vệ quân đã sắp đến rồi, hai lão đầu tử bọn ta rất lấy làm vui mừng vào Lâm phủ cùng uống chén rượu, rồi chúng ta cùng ngồi nói chuyện!"

Lâm lão gia thoáng nghĩ: " Chẳng rõ hai lão đầu này lai lịch ra sao, thực lực đúng là không thể so sánh, ngay cả Lão Đầu tử ta còn chưa từng được nghe đến tên hai nhân vật này trong Đại Lục hiện nay, nhưng đã là bằng hữu của Tiểu Tam thì cũng coi như là người của Lâm gia ta.Tiểu Tam mời hai người này đến Đế Đô thì ắt là cũng có cái lí của nó, nó ắt phải hiểu rõ về hai người này rồi."

Lâm lão gia vui vẻ nói: "Như vậy thì hay quá, hai vị đại sư mời". Trong lúc đó, Lâm lão gia nhìn thấy thân hình khủng bố của Băng Sương Cự Hạc, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết hai con Băng Sương Cự Hạc này từ đâu ra. Lâm lão gia ngày càng cảm thấy tò mò về tiểu tôn của mình.Trong lúc thành vệ quân đang vội vã đến, ba người bọn họ đã vào đến Lâm phủ.

Đêm nay đích thực không phải là một đêm yên bình.

Hầu hết quí tộc đều đã bị âm thanh chém giết làm tỉnh giấc. Sau khi biết Hoa Luân đại công tước hoàn toàn đã trở thành đống tro tàn chỉ vẻn vẹn trong nửa canh giờ đã thì không ai tài nào ngủ tiếp nổi. Họ sợ nguy hiểm bất ngờ có thể sụp xuống đầu, nên dù có được bao bọc bởi vòng tay ôn nhu của mĩ nữ cũng không thể nào dập tắt được sự sợ hãi trong đám người quí tộc.

Đang lúc nửa đêm, khi đang nằm cùng sủng phỉ bị đánh thức dậy, Hoàng Đế Bệ Hạ, nộ hỏa vạn trượng, chỉ phụ trách phòng vệ đế đô, thống lĩnh cấm vệ quân Tỉnh Thái Nhị Tuyền mắng:

" Đồ phế vật, óc ngươi bị chó nó tha đi rồi à, hay là ngươi chỉ có năng lực với đàn bà, Hoa Luân gia tộc bị tiêu diệt mà không biết hung thủ là ai, sao ngươi không đi chết luôn đi!"

Tỉnh Thái Nhị Tuyền đang ở phủ lão lão gia, vừa rồi đúng là hắn còn mải mê với sủng thiếp của hắn, vẫn còn chưa biết tin Hoa Luân gia tộc bị tiêu diệt. Như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, Tỉnh Thái Nhị Tuyền chẳng còn bụng dạ nào mà để ý đến thiếp yêu của mình đang ỉ ôi làm nũng. Tỉnh Thái Nhị Tuyền vội vã mặc y phục , lao thẳng đến hiện trường chuẩn bị truy bắt hung thủ.

Nhưng đúng như những lời hoàng đế bệ hạ đã nói, tên Tỉnh Thái Nhị Tuyền này suốt ngày chỉ tốn thời gian vào việc vui thú với đàn bà thì làm sao có thể bắt được hung thủ. Chưa nói đến là có bắt được hay không, bây giờ ngay cả đến việc ai là kẻ ám hại Hoa Luân gia tộc hắn còn chẳng biết. Lúc này, hiện trường chẳng còn lại đến một nhân chứng. Hoa Luân gia tộc không còn một ai sống sót, muốn điều tra cũng chẳng biết điều tra từ đâu.

Tỉnh Thái Nhị Tuyển chẳng dám vọng tưởng rằng Hoàng Đế bệ hạ sẽ nguôi cơn thịnh nộ đang ngùn ngụt bốc lên này. Ngay cả thở , Tỉnh Thái Nhị Tuyền cũng chẳng dám thở mạnh, đành ngậm ngùi chửi rủa ba mươi sáu đời tổ tông nhà hắn chuyên lo việc phục dịch cho các bậc đế vương, thành ra bây giờ hắn cũng phải kế tục, báo hại hắn sắp mất đầu vì không làm tròn chức trách.

Hoàng đế bệ hạ Ái Đức Hoa nhìn thấy đại thống lĩnh cấm vệ quân im lặng, không hé răng đến nửa lời, đã tức giận lại càng cáu tiết, chỉ thẳng vào Tỉnh Thái Nhị Tuyền đang câm như thóc mà mắng: "Đáng chết, ngươi đúng là phế vật, vì ngươi đã không làm tròn chức trách nên ngay ngày mai ta sẽ triệu tập toàn bộ đại thần và thượng thư lên điện để xét tội và cách chức đồ vô dụng nhà ngươi. Ta phải đổi một thống lĩnh khác phụ trách an toàn cho Đế Đô, để bách tính có thể yên tâm.Ngươi cút đi cho khuất mắt ta, càng xa càng tốt, không thì đừng trách ta sẽ lấy cái đầu chó của ngươi".

" Tạ ơn bệ hạ đã không giết", Tỉnh Thái Nhị Tuyền không dám nói gì nữa, nói rồi thục mạng bỏ chạy. Xảy ra sơ suất lớn như thế, Tỉnh Thái Nhị Tuyền là đại thống lính cấm vệ quân mà ngay cả hung thủ cũng không biết. Hoàng đế không chặt cái đầu chó của hắn là đã quá khai ân. Hắn đâu dám mơ ước cao sang tiếp tục được ngồi vào ngôi vị khiến bao người phải ngẩng đầu ngước nhìn ghen tị đó nữa.

Đợi khi Tỉnh Thái Nhị Nguyệt đã chạy bán sống bán chết khỏi đại điện, Hoàng đế bệ hạ Ái Đức Hoa mới quay sang Ngân tu Lão Pháp Sư hỏi: " Pháp Nặc Khắc lão pháp sư tôn quý, ngài có thể cho ta biết kẻ nào đứng đằng sau sự tình không?"

Lão Pháp Sư vuốt vuốt bộ râu dài, chậm rãi nói: " Việc này, chúng giải quyết nhanh gọn quá, lại rất dứt khoát, trước sự phòng vệ nghiêm ngặt của binh lính Đế Đô mà vẫn hành động được gọn lẹ đến như vậy thì chỉ có Bệ Hạ và Lâm gia Lão Gia Tử, tuy nhiên đêm nay đã có vài cường đại khách nhân. Chuyện này không phải do Lâm gia gây ra, xét cho cùng Hoa Luân đại công tước cũng chưa từng đắc tội với Lâm gia!"

Hoàng Đế bệ hạ tiếp lời: " Lão pháp sư thân ái, ta không hề nghi ngờ thực lực của ngươi, nhưng chuyện này cuối cùng thì Lâm gia lại là kẻ được lợi nhất. Những kẻ ngu độn Tỉnh Thái gia không tìm ra hung thủ, chức vị đại thống lĩnh cấm vệ quân chắc chắn rơi vào tay tiểu tử Lâm Hổ. Lão cũng biết, Lâm gia thế lực bành trướng quá mức thật không có nửa điểm tốt đẹp với ta."

Bình luận





Chi tiết truyện