chương 119/ 261

Lâm Phong đầu mày cau lại, cái họa này đúng là do hắn tạo ra, đáp: "Chuyện này… thần thánh giáo hội tạm thời sẽ không hướng bàn tay vào Lâm gia chúng ta chứ?"

Lão gia tử hừm một tiếng, cười lạnh nói: "Nếu nói loại sinh vật tối ti bỉ vô sỉ trên Thản Tang đại lục là bọn nào, tự nhiên là không ngoài lũ cam nguyện làm chó săn cho đám thần tộc hạ tiện. Đám bò sát tham lam đó không phải mới chỉ dòm ngó Lâm gia chúng ta trong 1,2 năm. Từ thời chúng thần đại chiến đến giờ, giáo hội lúc nào cũng muốn loại trừ Lâm gia của chúng ta, bất quá ta há có thể để bọn chúng được như ý muốn."

Lâm Phong phồng mồm trợn mắt, lão gia tử xua xua tay nói: "Trước kia bởi vì mối quan hệ với chu tước gia tộc, đám tay sai giáo hội đó không dám hung hăng càn quấy. Nhưng một năm trước, Chu tước gia tộc đột nhiên đơn phương giải trừ khế ước cổ xưa, Lâm gia chúng ta mất đi sự hậu thuẫn phía sau, không tránh khỏi phải tự mình cầu tồn."

Lâm Phong ngạc nhiên nói: "Chu tước gia tộc như thế nào lại đơn phương giải trừ hiệp ước từ viễn cổ, chẳng lẽ có kẻ gây cản trở từ bên trong?"

Lão gia tử lắc lắc đầu, rồi chuyển qua chủ đề khác: "Mặc dù là Lâm gia chúng ta dựa vào Chu tước gia tộc mới đứng vững ngàn năm không đổ, nhưng Lâm gia có thể từ thời viễn cổ tồn tại đến ngày nay, tự nhiên cũng có đạo lí trong đó tịnh không phải chỉ dựa vào một mình Chu Tước gia tộc mà đứng vững cả ngàn năm, đám chó săn đó chủ ý muốn xô đổ Lâm gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!"

Lâm Phong nói: "Lâm gia chúng ta cũng vị tất phải nhìn sắc mặt của Chu Tước gia tộc, Thần tộc đã không thể trực tiếp hàng lâm, chỉ bằng một cái thần thánh giáo hội đó liệu gây ra được bao nhiêu sự tình ầm ĩ chứ. Ma đạo quân đoàn của Khắc Khố Sâm Đạt đã được thành lập, nếu Lâm gia chúng ta cứ giúp người khác đánh thiên hạ, cháu cảm thấy có chút không đáng."

Lâm lão gia tử mắt lấp lóe một tia tàn khốc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong làm sao có thể tỏ ra yếu kém, chỉ nói tiếp: "Cháu không có ý nghĩ gì khác, chỉ là đem suy nghĩ trong lòng nói ra mà thôi.!"

Lão gia tử nhìn hắn nửa ngày rồi thở dài đáp: "Trở thành vương thất là tối kỵ của Lâm gia chúng ta, gia quy của lịch đại tiên tổ để lai, con cháu Lâm gia vĩnh viễn không được bước chân lên ngôi cửu ngũ, bởi vậy mà Lâm gia chúng ta mới có thể đứng vững trên Thản Tang đại lục ngàn năm không đổ, loại suy nghĩ đó của cháu Lâm gia tử tôn nào cũng đều từng nghĩ tới, nhưng tổ huấn là không thể sửa đổi."

Lâm Phong nhịn không được nói: "Cháu tuy không dám bàn luận bừa bãi về tổ huấn, nhưng hiện giờ thời thế đã thay đổi, Chu tước gia tộc đã đơn phương giải trừ viễn cổ khế ước, tổ huấn của Lâm gia chúng ta cũng phải tùy thời mà thích nghi chứ. Dù là cự long ngủ đông ngàn năm cũng sẽ đến lúc vươn dậy tỏ rõ uy phong. Giờ đây loạn lạc trên đại lục đã xuất hiện, Lâm gia chúng ta vì cái gì lại không thể bước ra, khai sáng nên một cục diện mới.

Lão gia tử dứt khoát phất tay nói: "Việc này không nói đến nữa, Hải Cống đại hội 10 năm một lần này Lạc Nhật đế quốc chúng ta do ngươi và Khắc Lạp Mỗ dẫn đoàn tham gia tới Lãng Nguyệt đế quốc, nhất định không được làm hổ thẹn bộ mặt của đế quốc. Sáng sớm mai hoàng đế bệ hạ có thể sẽ triệu ngươi vào cung, ngươi nên đi chuẩn bị một chút, không thể để người ta nắm được thóp của mình."

Lâm Phong cũng thầm hiểu nhiều lời chỉ vô ích, liền tán gẫu vài việc nhà thường ngày rồi lui ra ngòai.

Là gia tộc lâu đời nhất của quốc gia nhân loại, Lâm gia sớm đã tồn tại trước khi loài người trở thành chủ tể của Thản Tang đại lục, Lâm gia truyền đời đã được mấy ngàn nắm, quan niệm gia tộc được hình thành từ hàng ngàn năm trước không phải chỉ nói là có thể thay đổi được. Lão gia tử mặc dù là người già tâm không già, nhưng cũng không dám khinh dịch đem hàng vạn sinh mệnh Lâm gia mạo hiểm phen này.

Nhưng….

Lâm Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng là loại người biết nghe lời, hắn chỉ im lặng, cười lạnh…

Biệt viện nơi hắn ở trong Đại Công phủ cũng chưa bị người ta chiếm mất, mẫu thân hắn liền phái người tới giúp hắn dọn dẹp, tất cả những người đi theo hắn từ Khắc Khố Sâm Đạt cũng đều ở lại trong biệt viện này. Phụ thân và đại ca Lâm Long đã đi đến quân doanh, Đại Công phủ vốn có chút tĩnh lặng, lạnh lẽo từ sau khi Lâm Phong trở về đã nhiệt náo trở lại

Khắp nơi đều thấy hình bóng bận rộn của đám nha hoàn và nô bộc, và đám hạ nhân nhỏ giọng nghị luận.

Chủ đề bọn hạ nhân nói đến không nằm ngoài chuyện tam thiếu gia lần đầu tiên về nhà sau 10 năm. Khắc Khố Sâm Đạt sau 10 năm đã trở thành lĩnh địa giàu có nhất đại lục, Lâm Phong thanh danh vang xa, đám hạ nhân đương nhiên là hiếu kỳ không kìm nổi.

Lúc Lâm Phong quay trở lại biệt viện, LA Đế Phong và nhị ca Lâm Hổ đang thôi diễn quân kì (đánh cờ) trên bàn ở ngòai vườn, Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế lão đầu ngồi ở bên cạnh quan chiến, vài ma pháp sư cũng ở bên cạnh say sưa theo dõi, không phát hiện ra lĩnh chủ đại nhân đang đi vào.

Lâm Phong tiến tới xem, hai người đang hừng hực khí thế đánh qua đánh lại. Chỉ có điều La Đế Phong rốt cục cũng không phải là tướng quân trên sa trường, bị Lâm Hổ đánh cho tơi bời hoa lá, tán loạn không chịu nổi. Mặt lão nhân đỏ lừ, hiển nhiên cảm thấy mất mặt cực kỳ.

Quân kỳ thôi diễn Lâm Phong cũng có biết chơi. Lúc trước khi còn nhỏ đã bị lão phụ thân bức ép phải học rất nhiều binh thư, hiện tại chính là lúc tốt để dùng đến. Lập tức ngồi thế vào chỗ của La Đế Phong. Mặc dù đã ở thế thua không thể gỡ lại được, nhưng vẫn trong trận doanh của Lâm Hổ chém qua giết lại, thong dong thoát ra, sát khí tỏa ra trên bàn cờ mấy lão nhân đều cảm giác được.

Tạp Lạp Kì chuyển động đôi mắt cá chết nói: "Sát khí quá nặng, chủ tướng trên chiến trường chú ý tới tòan bộ đại cục, nào có liều mạng như ngươi!"

Lâm Hổ vốn đã nắm chiến thắng trong tay, lại bị kẻ địch ở trung quân chém giết một hồi, thiếu chút nữa cả soái kỳ cũng bị đoạt mất, vẫn còn giữ được sĩ diện, nhưng nhịn không được liền nói: "Đại quân đối chiến thực lực của cá nhân không thể quyết định được tòan cục, đệ liều mạng chém giết một hồi như thế này, còn thiếu nửa điểm khí độ của tướng cầm quân.

La Đế Phong bị tiểu tử này đánh cho tơi bời, giận hắn không chịu nhường nhịn một chút, cũng cười lạnh nói: "Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, Khắc Khố Sâm Đạt binh lính đứng đầu thiên hạ. 3000 cuồng chiến sĩ hết thảy đều mặc Phong Bế Thức chiến giáp, lại được những mãnh tướng vô địch chỉ huy, cho dù là giữa trăm vạn đại quân cũng có thể tùy tiện đoạt sóai, mấy trò tạp kĩ của ngươi thì có tính là cái gì chứ!"

Hai lão nhân cũng gật mạnh đầu nói: "Đúng rồi, không sai. 3000 thiết huyết thân vệ và 3000 cuồng chiến sĩ của Khắc Khố Sâm Đạt đều được trang bị Phong Bế Thức chiến giáp, chỉ cần có Lâm Phong chỉ huy, giữa trăm vạn quân cũng có thể lấy đầu tướng lĩnh. Thiểm tộc thiết kị cũng đánh không nổi, chút trò chiến trận hoa dạng này của ngươi một chút tác dụng cũng không có, căn bản là không chống nổi một đòn!"

Đám pháp sư của Khắc Khố Sâm Đạt cũng lập tức lên tiếng phụ họa.

Lâm Hổ làm sao chịu phục, máu chảy trong người chính là dòng máu của Lâm gia. Trên phương diện quân sự, năng lực của hắn không cần phải nghi ngờ. Bước ra sa trường tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí đại tướng, vậy làm sao hắn có thể cam tâm, liền nói: "Mang cửu chuyển thật huống (thật huống: tình huống thực ->cái này là từ riêng của truyện, không tiện dịch qua tiếng việt) của các ngươi cho ta xem!"

Có thể ghi lại toàn bộ tình huống thực tế là năng lực độc quyền của Cửu Chuyển Thủy Tinh, Khắc Khố Sâm Đạt giàu nhất thiên hạ, tự nhiên là không thiếu loại thủy tinh hiếm có này, Lâm Phong cười nói: "Vị nhị ca này của ta tâm khí cao ngạo, nếu không cho y hiểu rõ, y có chết cũng không nhận thua đâu!"

Lâm Phong dụng thủ nhất chỉ, một màn nước màu xanh nhạt vẩy ra, trước mặt tình huống ghi lại trên Âm Tương Cụ Tòan lúc Lâm Phong xuất chinh Thiểm Tộc lập tức hiện ra trong căn biệt viện. Trên chiến trường đẫm máu đó, Lâm Phong mang theo 3000 cuồng chiến sĩ tung hoành vô địch, đánh tới đâu thắng tới đó không gì cản nổ, cưỡi trên Bạch long tung hoành khắp nơi, uy vũ thần tuấn vô cùng.

Tình hình thảm liệt của cuộc chiến cùng sự dũng mãnh đến cực điểm của Thiểm Tộc chiến sĩ khiến Lâm Hổ nhìn đến nỗi máu nóng bừng bừng trỗi dậy, Tự cổ sa trường là nơi anh hùng sinh ra. Việc thuần túy dựa vào thực lực để liều mạng trên sa trường trong mắt thế nhân mà nói, bất luận là phe địch hay phe ta đều tuyệt đối là biểu tượng của anh hùng.

Cảm thán Cuồng chiến sĩ không hổ là chiến sĩ mạnh nhất trên đại lục, đồng thời, Lâm Hổ cũng giống như tự mình trải qua trận chiến, lĩnh hội được hãn dũng của người Thiểm Tộc. Nếu như cởi bỏ tinh lương chiến giáp,Thiết huyết quân đòan đích xác không có năng lực chống cự với Thiểm Tộc thiết kị, chỉ cần để những Thiểm tộc thiết kỵ dũng mãnh ấy mặc trên người khải giáp chế tạo ở Khắc Khố Sâm Đạt thì Lang Kị binh của Thần Vũ đế quốc cũng chẳng là cái gì.

Bất quá, dù nhìn đến nhiệt huyết sôi trào, Lâm Hổ làm thế nào cũng không chịu phục, nói: "Dưới điều kiện không có ma pháp sư tham gia tác chiến, 3000 cuồng chiến sĩ đích xác không ai cản nổi, nhưng nếu một khi có đội ngũ ma pháp sư tham gia, 3000 cuồng chiến sĩ này vị tất đã có thể tung hoành vô địch, đoạt suất tam quân(cướp tướng giữa quân địch)!"

Lâm Phong ha ha cười đáp: "Nhị ca thân ái của ta, xem rốt cuộc là huynh phục hay không phục, dưới chung cực lĩnh vực của ta, dù là thần thú cũng không cách nào thi phóng ma pháp, không lẽ huynh cho là đám ma pháp sư đó có thể tạo thành uy hiếp với ta?"

Lâm Hổ sửng sốt, vẻ mặt lập tức mất tinh thần, trong lòng chịu phục nói: "Ngươi đúng là quái vật mà!"

……………

Nhanh đến buổi chiều, thị nữ bên cạnh mẫu thân tiến đến kêu mọi người đến tiền đường ăn cơm. Mấy lão nhân thóai thác không đi, Lâm Phong đành phải phân phó hạ nhân dọn bữa cho mấy lão và 20 ma pháp sư ở biệt viện, rồi cùng nhị ca Lâm Hổ đi đến tiền đường. Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc vào đến tiền đường, lão gia tử và mẫu thân cũng ngồi tại chỗ, 4 nữ nhân chia ra ngồi ở cạnh mẫu thân, Khải Lâm Na và Toa Lị Na có điểm khác thường, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia đỏ ửng, rất là thục nữ ngồi ở một bên.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cũng không cố kị cùng với mẫu thân trò chuyện hăng say, pha trò khiến Tình Nguyệt công chúa liên tục cất lên tiếng cười. Lão gia tử ngồi ở chính nguy khâm tọa(vị trí VIP nhất trong bàn ăn) đối diện cũng không nói gì.

Lâm Phong và Lâm Hổ tiến đến ngồi ở hai bên lão gia tử, Ngải Lâm Uy Na liền đứng ở phía sau lưng Lâm Phong.

Lão gia tử liếc mắt nhìn Lâm Phong nói: "Tiểu tam à, bảo vị bằng hữu đó của cháu ngồi xuống đi, cử hành gia yến không cần quá cố kị như thế!"

Lâm Phong "a a" cười, sai thị nữ mang đến 1 chiếc ghế, quay đầu hướng đến Ngải Lâm Uy Na nói: "Ngồi xuống cùng dùng bữa đi, ở đây đều là người thân của ta, không cần cố kị gì cả!"

Ngải Lâm Uy Na do dự một trận, cười rụt rè, rồi cũng chầm chậm ngồi xuống một bên Lâm Phong.

Mặc dù đã tiến hóa đến cấp cao trí tuệ, nhưng cỗ khí tức băng lạnh khiếp người từ ngòai ngàn dặm của đại lực chiến thần cũng không hề tiêu biến, bởi vậy ngoại trừ Lâm Phong ra, trong tiềm thức những người khác đều bảo trì một cự li nhất định với nàng, ngay cả mẫu thân Tình Nguyệt công chúa cũng không dám tiến đến cùng vị nữ thị vệ của con trai chủ động lập quan hệ, vô thức lảng tránh ra xa.

Lâm Hổ nhìn mà hâm mộ muốn chết, thầm mắng nữ thần hạnh vận một chút cũng không có công bằng, làm thế nào mà bản thân hắn lại không có được tý diễm phúc nào như vậy.

Thức uống là Ba la mật tửu, đồ ăn là La Nhĩ Hoa Thái, cả nhà ăn uống rất vui vẻ đầm ấm, không khí hòa đồng, tịnh không vì có một khối băng lạnh ngồi đó mà xua đi sự hào hứng. Thấy Lâm Phong ra hiệu, Khải Lâm Na và Toa Lị Na liền đứng dậy kính rượu cho lão gia tử. Hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp tâm lí lại có chút không muốn làm.

Bất quá, hai tiểu nữu mặc dù trời không sợ, đất không sợ, nhưng cũng không dám làm cho Lâm Phong tức giận, chỉ đành rất không thống khóai hướng đến lão gia tử kính rượu.

Lão gia tử cũng không dám thờ ơ, hai tiểu nữu đó mặc dù là vợ của cháu mình, nhưng các đại chủng tộc có trí tuệ trên đại lục đều có những phong tục và tín ngưỡng bất đồng. Tinh Linh và cự long mặc dù không phải chủ tể của đại lục, nhưng cũng là chủng tộc trí tuệ thượng vị, nếu nói rộng ra, lão gia tử đại diện cho cả Lâm gia, Toa Bối Lạp cũng có thể đại diện cho cự long gia tộc, Lâm gia làm thế nào có thể nhận được đại lễ này của cự long gia tộc.

Lão gia tử đứng dậy uống rượu mời của hai tiểu nữu rồi mới ngồi xuống, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn đứa cháu.

Thật không ngờ Lâm Hổ rất bất mãn, trừng mắt với Lâm Phong nói: "Ta nói với tiểu tam này, mấy vị đệ muội đúng là lần đầu tiên tham gia gia yến của Lâm gia chúng ta, làm thế nào lại không để các nàng ấy mời nhị ca này uống một chén rượu chứ?"

Bình luận





Chi tiết truyện