chương 146/ 261

Hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả bầu trời, khiến cho cả Lạc Nhật đế đô hiện ra như một cụ già đứng lặng lẽ trước gió, vẻ phồn hoa bên ngoài và sự thối nát bên trong phơi bày ra một cách trái ngược, ẩn hiện trên khuôn mặt của những kẻ bình dân bận rộn là thần sắc âu lo, trên khuôn mặt của những kẻ khất cái bên các góc đường cũng đầy sự tuyệt vọng và hoang mang.Tam huynh đệ Lâm gia sánh vai nhau bước ra từ tửu lâu lớn nhất đế đô, có vẻ như đang bàn luận về một vấn đề thú vị, theo sau là một đám hộ vệ quần áo trang trọng đang đứng cạnh một vài chiếc xe ngựa, tiếp đó là mấy tên quý tộc có vẻ ngoài sáng sủa "kiêu lệ" bước xuống xe ngựa, cái vẻ ngông nghênh ngạo mạn nguyên bổn khi nhìn thấy ba huynh đệ Lâm gia liền lập tức biến mất, bộ dạng chẳng khác gì chuột nhắt gặp phải mèo, lẩn ngay ra phía xa.

Lâm Phong liếc nhìn mấy tên quý tộc ngoan ngoãn đang cúi đầu khom lưng, nói: "Thời thế ở đế đô này đã thay đổi rồi a, Lâm gia chúng ta không biết tự lúc nào mà lại có sức hấp dẫn như vậy!"

Lâm hổ cười khan một tiếng, nói: "Những thứ cỏ cây thích "theo chiều gió" này cũng là khéo cư xử, Uy Nhĩ Tốn bị đệ tiêu diệt, tam hoàng tử Áo La Tư của Ngãi Sâm Đế Quốc kế vị, hiện đang lo lắng củng cố hoàng vị, bọn khốn Tỉnh Thái gia đã mất đi sự hậu thuẫn, bây giờ chỉ giống như con chuột khôn khéo, đám người như thuyền gặp bão này làm sao mà không nhìn thấy rõ tình thế trước mắt được nữa!"

Lâm Long nói: "Sứ thần của Ngãi Sâm Đế Quốc hôm qua hình như đã đến đế dô, muốn kết liên minh với Lạc Nhật Đế Quốc chúng ta, hoàng đế bệ hạ mãi không chịu lên thiết triều, việc triều chính đều do Tỉnh Thái gia nắm giữ, có điều phải cảnh giác một chút đừng để bọn xấu xa đó đâm từ sau lưng.

Ba người tiếp tục sánh bước, Lâm Hổ nói: " Nếu không phải là e sợ chính cục của đế quốc nảy sinh sự biến động, thì ta đã điều động Cấm Vệ Binh Đoàn giúp Lâm gia quét sạch một mẻ lũ xấu xa đó, để tránh bọn chúng ở sau lưng là vướng chân vướng tay, cản đường đi của Thiết Huyết Quân Đoàn!"

Lâm Phong lắc đầu nói: "Tỉnh Thái gia tộc là một trong tam đại quý tộc của Lạc Nhật đế quốc, thế lực của chúng đã bám rễ sâu vào trong đế quốc, bây giờ nếu muốn đối phó với chúng, e rằng đế quốc sẽ nhanh chóng rơi vào tình thế hỗn loạn. Cũng cần phải đề phòng chó cùng cắn giậu, bây giờ có những con chó này coi như đang an phận, chúng ta tạm thời không cần để ý tới chúng, đợi đến khi có thể làm cho thế lực của Tỉnh Thái gia yếu đi, chúng ta làm một mẻ lưới tóm gọn.

Lâm Long nói: " gia gia và phụ thân đại nhân dường như không tán thành cách làm của đệ, sự tồn tại của Tỉnh Thái gia và Pháp Lạp Đế gia chính là để cân bằng cán cân quyền lực trong triều đình, tam gia mỗi bên chiếm cứ một phương để tránh cho hoàng thượng bệ hạ phải dè chừng Lâm gia chúng ta, bây giờ Lâm gia đã bị chính đệ đẩy vào con đường cùng, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ không còn đường để rút lui nữa!"

Lâm Hổ cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong nói: "Lẽ nào đại ca cũng muốn vì kẻ khác mà chuyển đổi?"Lâm Long trầm ngâm nói: "Nếu để ta làm gia chủ, ta khẳng định là sẽ không tán thành với đề nghị của đệ, có điều bây giờ gia gia đã cho người xây dựng quân đoàn, xem ta là muốn tách Lâm gia ra làm hai, có thể coi như đã ngầm chấp nhận đề nghị của đệ, ta đương nhiên cũng không có ý kiến gì cả!"

Lâm Phong khẽ gật đầu, vấn đề mà Lâm Long nghĩ đến hắn ta đương nhiên cũng đã nghĩ đến, Thiết Huyết Quân Đoàn là biểu tượng của Lâm gia, bây giờ lão gia tử để cho hắn ta xây dựng quân đoàn khác. Điều này rõ ràng là muốn tách Lâm gia ra làm hai, cũng có nghĩa là đã ngầm chấp nhận đề nghị của hắn.Có điều nên phân chia cụ thể thế nào, để Lâm gia vẫn có thể đứng vững ở đại lục chính là vấn đề đáng để suy nghĩ. Lão gia tử không nói, ba huynh đệ bọn họ cũng không nghĩ ra nổi lí do.

Lâm Hổ cười hắc hắc một tiếng, rồi liếc nhìn Lâm Phong, lại liếc nhìn Lâm Long, nói: "Ta chẳng có tham vọng muốn làm hoàng đế gì cả, chỉ cần có thể làm một vương gia tự do thoải mái, cấp thêm cho ta mấy mĩ nữ tinh linh và mĩ nữ thiên sứ ở lĩnh địa của đệ là ta đã mãn nguyện lắm rồi, làm hoàng đế chỉ thêm mệt người, mỗi ngày lại còn phải đấu mưu đấu khẩu với kẻ khác, chưa biết chừng một ngày nào đó còn bị "lôi xuống ngựa", thật là không đáng!"

Lâm Long cũng nói: "Ta thà ở trong doanh trại chứ nhất định không chịu ở trong hoàng cung!"

Lâm Phong khẽ thở dài nhẹ nhõm trong lòng, hắn tuy cũng không có dã tâm muốn làm hoàng đế gì cả, nhưng hắn cũng không muốn Lâm gia có kết cục giống như các hoàng thất khác, huynh đệ vì tranh giành ngai vàng mà tàn sát lẫn nhau, hai ca ca của hắn đều không có tham vọng muốn là bá vương, đây là việc đáng mừng, chỉ có điều lớp hậu sinh trăm năm sau liệu có thể giữ được gia phong hay không mà thôi.bản thân chấp chưởng Phượng Hoàng Kim Lệnh, phải tiếp tục khiến cho Lâm gia ngày càng đứng vững. Về hoàng vị, kế sau cha là đại ca Lâm Long và nhị ca Lâm Hổ sẽ có một người lên nắm cửu ngũ chi quyền, chỉ là không biết đến lúc đó họ có chống lại được sức cám dỗ của quyền lực, có khiến cho nội bộ Lâm gia mục nát hay không.

Đến thế giới này đã mười năm, Lâm Phong sớm đã coi Lâm gia như nhà của mình, giống như hai vị ca ca, hắn ta cũng luôn đặt sự vinh nhục của Lâm gia lên vị trí hàng đầu, có thể nói tất cả những điều mà bây giờ hắn ta đang làm cũng đều là vì Lâm gia, nếu như vì ngai vàng mà xảy ra những việc mà hắn không mong muốn, sẽ khiến cho lương tâm của hắn cảm thấy bất an.

Trở về lâm phủ, Lâm Phong liền bị lão gia tử gọi lại.

Trong thư phòng của lão gia tử, cha hắn Lâm Khiếu Thiên cũng có mặt.Lão gia tử đợi hắn ta ngồi xuống, rồi mới hỏi: "Hai mươi tám kị sĩ đã bị cháu tiêu diệt một nửa, vậy số còn lại đi đâu?"

Lâm Phong giả như không biết, hỏi: "Gia gia nghe ai nói vậy ạ?"

Lâm Khiếu Thiên trừng mắt, nói: "Đừng có giả bộ nữa, về Nguyệt Nha của Lâm gia, ta không tin là con không biết chút gì, gần mười năm nay Nguyệt Nha đã phát hiện có một tổ chức thần bí đang âm thầm hoạt động, đừng nói với ta đây không phải là trò quỷ của con!"

Lâm Phong cứng lưỡi không nói được gì, thật không hổ là gừng càng già càng cay, không gì có thể giấu nổi mấy ông lão hồ li này, hắn đành thật thà nói: "Một nửa Thánh Kị Sĩ đã bị con bắt rồi, con đang suy nghĩ xem có nên giết tất cả bọn chúng không, hắc hắc, còn mấy con Cự Long kia thì đều là một khối tài phú lớn, từ trước tới nay con chưa bao giờ chê ít!"

Lão gia tử cũng không biết nên quẳng đám Thánh Kị Sĩ bị bắt đi đâu, chỉ gật đầu nói: " Thua trận bị giết là đúng rồi, đám kị sĩ còn lại hãy sử lí hết đi, còn mấy con Cự Long thì hãy thả hết ra, bây giờ nếu lại giết chúng thì không khác gì chúng ta đã nhổ nước bọt vào mặt tứ đại hoàng kim gia tộc"

Lâm Phong khẽ gật đầu, nhưng lại có chút không cam tâm nói: "Thả ra thì đáng tiếc lắm, để toàn bộ bọn chúng làm thuộc hạ của con là được, mấy chục Thánh Kị Sĩ sẽ giúp con trông nhà, con sẽ không chê nhiều đâu!"

Lâm Khiếu Thiên nhíu mày nói: "Đừng có làm bừa, cường giả phải có khí độ của cường giả, con đường đường là đại lục đệ nhất cường giả, mà lại có nhữngh ành vi chẳng khác chi cường đạo, chẳng có lấy nữa điểm khí độ của cường giả già cả!"

Lão gia tử xua xua tay nói: "Để nó tự đi giải quyết việc của mình là được rồi!" Sau đó quay sang nói với Lâm Phong: "Tiểu thiên sứ mà con bắt về là thế nào, lưỡng dực thiên sứ sao lại cùng thập tứ dự thiên sứ rời khỏi thiên giới được chứ?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

" Không phải chứ?" Lâm Phong há hốc miệng ra, nói: "Gia gia không phải là muốn cháu phải giết thiên sứ thiếu nữ đó chứ?"

Lão gia tử nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở con, phải lấy gia tộc làm trọng, đừng vì một cô cái mà đánh mất bản thân!"

Lâm Phong nhíu mày lại, trầm ngâm một hồi, rồi mới nói: "Gia gia cứ yên tâm, cho dù là cháu có hồ đồ ađi nữa, cũng luôn đặt vận mệnh của Lâm gia lên hàng đầu, tất cả những việc mà con làm đều là vì danh tiếng của Lâm gia mà thôi."Lão gia tử khẽ gật đầu, nói: "Hai cha con đã mười năm không gặp, ta còn có chút việc, các con ra ngoài nói chuyện đi!"

Hai cha con đành đứng dậy ra khỏi thư phòng.Ra tới bên ngoài, Lâm Khiếu Thiên lúc này mới ngắm nhìn Lâm Phong. Khó khăn lắm ông mới nói được một câu: "Làm tốt lắm!"

Lâm Phong biết cha mình tính khí cương trực, có thể khen hắn được một câu là điều rất khó khăn, không nhịn được cười nói: " Phụ thân đại nhân, lĩnh địa của con còn phồn hoa hơn đế đô này rất nhiều, lúc nào cha có thời gian cũng nên qua bên đó, Đái Lệ Ti và những người khác cũng chưa được gặp mặt cha, hi hi!"Khuôn mặt cương nghị của Lâm tiêu thiên cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói: "Có thời gian hãy đưa bọn họ tới đế đô, ta làm gì có thời gian mà tới lĩnh địa của con, tình hình ở đế dô hiện nay rất rối loạn, hãy đi thăm mẹ con đi, bà ấy là người ở giữa nên luôn cảm thấy rất khó xử.

Lâm Phong khẽ gật đầu, từ biệt cha rồi tới chỗ ở của mẹ hắn.

Tình Nguyệt công chúa đang chỉ đạo đám tì nữ cắt tỉa lại hoa cỏ trong phủ, vừa thấy con trai tới bà liền lập tức bỏ công việc đang làm dở, lôi Lâm Phong vào trong phòng, đợi đám tì nữ bưng trà tới, liền ân cần hỏi han một hồi, rồi hỏi đến đám con dâu, một lát sau mới nói với Lâm Phong: "Tiểu tam à, chiều nay con cùng ta đi thăm hoàng đế bệ hạ đi!"Lâm Phong ngây người ra, nói: "Không phải thế chứ ạ, mẹ cũng biết rõ là hoàng đế bệ hạ hận con đến chết! Bảo con đi gặp lão hoàng đế ấy chẳng hóa ra là loạn à, không gặp thì tốt hơn."

Tình Nguyệt công chúa thở dài nói: "Mẫu thân cũng biết là con muốn làm gì, nhưng hoàng đế bệ hạ bây giờ đã không hỏi gì tới chính sự, con hãy đi thăm ông ấy đi, dù sao trên người con cũng mang một nửa dòng máu của Hoắc Khắc Tư gia tộc, từ trước tới nay hoàng thất đều không có kết cục tốt, nhưng mẹ mong con có thể cho Hoắc Khắc gia tộc một con đường sống!"

Lâm Phong vội nói: "Mẹ hãy yên tâm, Hoắc Khắc Tư gia tộc tuy đã suy thoái, nhưng nhất định không diệt vong, hiện nay tình hình đại lục rối loạn đã có thể thấy rõ không bao lâu nữa khói lửa sẽ bùng lên ở khắp nơi, con sẽ giúp họ thoát khỏi trận chiến này, sẽ không để Hoắc Khắc Tư gia tộc giống như các vương triều khác, chỉ trở thành một cái tên riêng trong lịch sử!"

Tình Nguyệt công chúa an ủi khẽ gật đầu nói: "Vậy con hãy theo ta vào cung đi!"Lâm phong gật đầu nghe lời.

Không khí trong hoàng thất đã tiêu điều đi rất nhiều, có lẽ là do thời thế tao loạn, đám hầu nữ và nô bộc trong cung đều cảm nhận được nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu, mặt mũi âu sầu, không hề ngẩng mặt lên cười, dáng vẻ vội vàng khiến cho cung điện hoa lệ nơi tượng trưng cho quyền lực trở nên thê lương thảm hại.

Khi xe ngựa của Lâm phong vàmẫu thân Tình Nguyệt công chúa tới trước cổng hoàng cung, đám hầu nữ trông thấy xe của Tình Nguyệt công chúa không tra hỏi gì mà cho qua luôn.

Xe ngựa lập tức vào thẳng trong hậu cung, hai mẹ con được dẫn đến thư phòng của Ái Đức Hoa bệ hạ, đợi một hồi lâu, mới thấy Ái Đức Hoa bệ hạ vừa bò từ bụng của đám nữ nhân dậy.Đã lâu không gặp, vị hoàng đế này đã mất hết phong độ của ngày trước, hốc mắt sâu hoắc và ánh mắt vô hồn chứng tỏ ông ta đã hoàn toàn sa ngã, chỉ cần vứt bỏ quyền lực không có áp lực về tinh thần, thì bị hoàng đế bạt nhược này sẽ lấy lại được tinh thần, so với mấy tháng trước có lẽ đã tỉnh táo hơn nhiều.

Ái Đức Hoa bệ hạ đi đến ngự thư phòng, sau khi ngồi vào hoàng vị thượng tọa, không thèm nhìn Tình Nguyệt công chúa và Lâm Phong đang đứng bên cạnh lấy một lần, chỉ lạnh lùng hỏi Tình Nguyệt công chúa: "Ngươi đến có việc gì?"Tình Nguyệt công chúa thở dài nói: "Hoàng huynh, Muội và tiểu tam đến thăm huynh!"

Ái Đức Hoa cười nhạt nói: "Nực cười, bây giờ Lâm gia quyền thế thông thiên, chẳng bao lâu nữa sẽ đem một hoàng đế vô dụng như ta đạp xuống ngựa, ngươi thân là chủ mẫu của Lâm gia, nên lấy lợi ích của Llâm gia làm trọng, cần gì phải quan tâm tới một người ca ca phế vật như ta!"

Lâm Phong trong lòng đã bắt đầu cảm thấy tức giận, lạnh lùng nhìn Ái Đức Hoa bệ hạ.

Tình Nguyệt công chúa vội vàng kéo tay bệ hạ, vẻ mặt bi thảm nói: "Huynh bảo muội phải nói thế nào mới được đây, muội tuy đã gả cho Lâm gia nhưng cũng vẫn là người của Hoắc Khắc Tư gia tộc, lịch sử đã chứng minh, mỗi triều đại đều không kết thúc có hậu, muội và tiểu tam hôm nay tới là để tiểu tam giúp hoàng huynh thoát khỏi việc rắc rối này. Lẽ nào huynh không thể bình tĩnh nói chuyện với muội được sao?"

Ái Đức Hoa bệ hạ không thèm liếc nhìn Lâm phong lấy một cái, cười nhạt nói: "Con trai tốt của bà không đem ta bêu ở ngoài cổng thành là ta đã cảm ơn ân huệ của Quang Minh Thần lắm rồi, nó còn có lòng tốt muốn giúp đỡ ta sao?"

Tình Nguyệt công chúa không nén nổi bật khóc rấm rứt.

Lâm Phong trong lòng cảm thấy phẫn nộ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên vua không biết xấu tốt là gì này, sát khí bốc lên nhằm vào đối phương.Ái Đức Hoa bệ hạ tuy toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra hiên ngang không sợ. Trừng mắt nhìn lại Lâm Phong một hồi mới lạnh lùng xua xua tay nói: "Các ngươi đi đi, vận mệnh của Hoắc Khắc Tư gia tộc đã được định đoạt sẵn như vậy rồi ta cũng không muốn tranh chấp vô nghĩa nữa, ngai vàng này ai muốn ngồi thì cứ ngồi đi!" Nói xong, liền đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.

Lâm Phong đành an ủi bà ta vài câu, rồi dìu Tình Nguyệt công chúa trở về phủ.Trở về trong phủ, Lâm Phong nghĩ đi nghĩ lại muốn vào cung cho tên hoàng đế già đó mấy cái bạt tai cho bỏ tức nhưng nghĩ lại hình ảnh buồn bã của hoàng đế đành kiềm chế rồi khe khẽ thở dài.

Ái Đức Hoa tuy không phải là một minh quân nhưng có thể từ bỏ ngai vàng của mình cũng có thể coi là một hành động hiếm thấy. Bây giờ ông ta chỉ như một hoàng đế già đáng thương đang chờ chết mà thôi, không thể gây nguy hiểm gì cho Lâm Phong, lại thêm nguyên nhân từ phía mẹ hắn, nếu có thể thì Lâm Phong cũng muốn cho ông ta một con đường sống, để ông ta có thể an nhàn lúc tuổi già.

Sau khi đưa mẹ trở về, Lâm Phong trở về phủ của mình, mấy thị nữ đang vây quanh tiểu thiên sứ hỏi han liên hồi, có lẽ là do không có "quỷ dữ" ở bên cạnh, nên An Lị Ni đã trở về đúng với bản tính của một thiên sứ, vui vẻ kể chuyện ở thiên giới cho đám thị nữ nghe, khiến cho đám hầu gái đều ngây người ra rồi trầm trồn không ngớt.

Mãi cho tới khi Lâm Phong bước vào, mấy thị nữ mới vội vàng đứng dậy, tiểu thiên sứ lập tức lộ vẻ sợ hãi, lúng túng không biết đứng ở đâu, không biết phải làm thế nào mới tốt.Lâm Phong bước lên phía trước ôm An Lị Ni vào lòng, rồi ngồi xuống ghế, hôn lên khuôn mặt mịn màng của tiểu thiên sứ, vuốt ve đôi cánh trắng muốt mềm mại của cô, hỏi: "Sợ cái gì, sợ ta ô giết cô sao?"

Thiếu nữ thiên sứ gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa.

Lâm Phong vẫy tay ra hiệu cho dám tì nữ lui ra, vuốt ve cơ thể yêu kiều ngọc ngà của thiên sứ, hỏi: "Nói cho ta biết , năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"Thiên sứ thiếu nữ gòng người cứng đơ ra mộ hồi, rồi khiếp hãi nói: "Ức! tôi đã một trăm năm mươi tuổi rồi!"

Lâm Phong có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng không phí thời gian đi tính xem một thiên sứ một trăm năm mươi tuổi thì tương đương với bao nhiêu tuổi của con người, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn tròn trịa của tiểu thiên sứ lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tinh oánh, xoắn lấy đôi môi thơm mềm của cô, quấn lấy chiếc lưỡi mèm mại của cô, tham lam hút lấy hương thơm đó.

An Lị Ni nhất thời cứng đờ người ra, đôi cánh trắng muốt khép chặt lại, đôi tay nhỏ bé không biết nên để vào đâu, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ kinh sợ, nhưng không dám kháng cự lại.

Dục vọng bị kiềm chế trong người Lâm Phong chốc lát trào ra, cuồng loạn kéo váy của thiên sứ xuống, hai ba bước đã đi tới bên giường, đè cô bé xuống, trong ánh mắt hoảng loạn cực độ của tiểu thiên sứ, thô bạo đi vào trong cơ thể cô.Một tiếng hét đau đớn và sợ hãi vô hạn phát ra từ miệng của tiểu thiên sứ, đôi chân nõn nà của An lợi na kẹp chặt lấy tấm lưng rộng của Lâm Phong, đôi tay ôm chặt lấy chiếc cổ to lớn của hắn ta, khuôn mặt đầy nước mắt cố sức giấu vào đôi vai rộng của Lâm Phong, cắn chặt đôi môi tới mức ứa máu.

Bản chất xấu xa của con người một khi phát ra thì sẽ không thể thu lại.Lâm Phong phát tình chẳng khác chi một con một con trâu đực, không thèm để ý tới nỗi đau của tiểu thiên sứ, hét lên một tiếng cuồng dại, rồi phát tiết vào trong cơ thể mềm yếu của tiểu thiên sứ.

Mãi tới khi đã thỏa mãn được cơn nhục dục, mới thu lại nhục khí đã bao phủ khắp không gian, đầu óc tỉnh táo lại Lâm Phong mới kêu lên một tiếng ngượng ngùng, vội vàng cúi xuống nhìn tiểu thiên sứ đang ở trong lòng, An Lị Ni đã thôi khóc, đôi mắt trong sáng chứa đầy nỗi sợ hãi nhìn hắn ta, thân thể run lên bần bật từng hồi.Đôi cánh trắng muốt đã kiệt sức rủ xuống hai bên, phía dưới cơ thể nõn nà còn vương lại những chấm đỏ.

Lâm Phong tự mắng bản thân mình không bằng loài cầm thú, cấp cho thiên sứ một đạo thôi miên, dịu dàng nhìn vào khuôn mặt của nàng ta rồi nói: " Ngủ đi! ngủ dậy sẽ quên tất cả mọi thứ, mong cho nàng về sau sẽ sống vui vẻ hơn!"

Tiểu thiên sứ chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi không thể khống chế được cơn mệt mỏi rồi lập tức chìm sâu vào giấc ngủ.

Bình luận





Chi tiết truyện