chương 149/ 261

Buổi chiều, Lâm Phong đang ở trong phòng giải quyết những công việc còn tồn đọng. Mấy lão đầu tử đã trở về, Tạp Lạp Kì đưa một chiếc hòm nhỏ làm bằng bạc cho hắn nói: "Cái trứng ma thú kim sắc này hết sức cổ quái, ngươi phải cẩn thận một chút, ta và Pháp Lạp Đế bị hút sạch ma lực, nếu không phải có ma lực chi nguyên, ít nhất phải ba năm nữa mới hồi phục lại được."

Ma pháp của thánh giới đại sư mênh mông như biển, nếu một khi bị hút sạch ma pháp, trong một thời gian ngắn muốn muốn khôi phục lại toàn bộ ma pháp là điều hoang tưởng, ít nhất cũng phải dùng hai ba năm.

"Đây là loại trứng ma thú gì mà lại biến thái như vậy!" Lâm Phong gác công việc sang một bên, mở chiếc hòm ra, chỉ thấy một cái trứng ma thú lớn bằng đầu người kim quang nội liễm, ánh sáng dưới lớp vỏ lưu chuyển không ngừng, khí tức vô cùng cổ quái, khiến hắn phải khẽ nhíu mày. Truyền vào một chút pháp lực thăm dò một vòng cũng không phát hiện được gì.

Khi đang chuẩn bị thu lại công lực, bỗng nhiên trứng thú trong hòm nảy lên, quay tít trong không trung, khi Lâm Phong còn đang ngạc nhiên, chưa kịp phản xạ lại thì trứng thú đã hóa thành một luồng khí trắng. Phát ra một tiếng "cạch" rồi chui thẳng vào người hắn, Lâm Phong "Á" lên mộ tiếng, toàn thân lảo đảo.

Tam lão đầu tử kinh ngạc, mặt mày hoảng sợ thất sắc, nhất thời đờ người ra tại trận.

Lâm Phong vội vàng ngồi xếp bằng tròn, nắm chặt ấn quyết, trên đỉnh đầu tỏa ra hai luồng khí một xanh một trắng, vận khởi nguyên thần định đẩy luồng tinh khí không rõ nguồn gốc đó ra, nhưng tinh khí đó mạnh tới mức không thể ngờ tới, vẫn chạy ngang dọc trong cơ thể hắn một hồi, cuối cùng chui vào trốn bên vào viên đá bảy sắc trong phủ.

Trên đầu Lâm Phong trùng xuất một cỗ bạch khí, quyện vào với hai khối khí xanh tím hóa thành một pho nguyên thần giống y hệt bản thể. Nhưng rõ hơn rất nhiều so với lúc trước, âm thanh sấm sét vang lên, sau lần đầu bước vào Độ kiếp trung kì, Thiên kiếp lại giáng xuống lần nữa, ba lão đầu tử vội vàng chạy xa khỏi thư phòng.

Lâm Phong ngồi yên, dùng tay chỉ, thái cực đồ và Sơn hà đồ cùng bay trên đỉnh đầu, hiện ra vân hải và thái cực lưỡng nghi, tự động chắn thiên kiếp, nguyên thần bắt đầu gia tốc vận chuyển, liều mạng luyện hóa phần tinh khí bị tràn ra ngoài. Cấp tốc tăng cường nguyên thần, đồng thời nhận một khoảng kí ức mơ hồ từ trong tinh khí

Nhớ lại thời hồng hoang cổ đại, yêu ma hoành hành, tiên phật phải ẩn nấp, cuối cùng xảy ra yêu ma đại chiến. Thiên hoàng Thái Huyền của yêu tộc đã được sinh ra từ một điểm Linh Căn Nguyên Hi trong lúc hỗn loạn. Thần thông quảng đại, sau khi cơ thể chết đi, chân linh tiêu tán, tinh khí bản thân gắng sức trở về Nguyên Hi bản thể, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại lưu lạc tới thế giới này.

Lâm Phong vận chuyển pháp lực, liều mạng dụng nguyên thần vượt quá giới hạn cố gắng dung hòa Thái Huyền tinh khí,nguyên thần hiện trên đỉnh đầu, theo đó ba luồng khí không ngừng nhập vào. Nguyên thần mỗi lúc một hiện rõ, pháp lực mỗi lúc một mạnh mẽ,thái cực đồ được biến hóa thành thái cực lưỡng nghi và khiến cho vân hải mà thái cực đồ biến hóa cũng phát ra ánh sáng chói lòa, bao phủ cả thư phòng.

Nghe thấy tiếng động chúng nữ lần lượt chạy đến, kinh ngạc kêu lên, đứng từ xa nhìn vào.

Lộ Thiến Á không rõ đầu đuôi, hỏi qua mọi người mới biết nguyên do, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.

Liên tiếp chín đạo thiểm điện giáng xuống. mỗi lúc một mạnh, toàn bộ trút lên trên thái cực đồ và sơn hà đồ, lúc này Lâm Phong đang đắm chìm trong thượng cổ yêu pháp huyền diệu, vô số các yêu pháp mà Thái huyền tông bản thể Nguyên Hi để lại cũng theo luồng tinh khí đang không ngừng bị hắn hút vào tinh luyện, dần dần nhập vào trong thần thức của hắn.

Sau khi pháp lực vận chuyển, nguyên thần hiện ra càng rõ ràng, một luồng yêu khí bốc ra đỉnh đầu, sau một hồi không ngừng uốn lượn, trong yêu khí thấp thoáng hiện ra một tên đại hán uy mãnh hình dáng mờ ảo, đại hán đó mặt mũi dữ tợn, một tay cầm phiến, một tay cầm kiếm, toát ra một luồng bá khí hết sức mạnh mẽ.

Tam trọng thiên kiếp chỉ trong nháy mắt đã trở lại, đến còn nhẹ nhàng hơn lưỡng trọng thiên kiếp lần trước, Lâm Phong đang chìm trong sự yên tĩnh kì diệu hoàn toàn không biết gì sự việc xảy ra xung quanh, chỉ dựa vào thượng cổ yêu pháp vận chuyển pháp lực. Hồng Mông Tử Khí, Thái Thanh Tiên Pháp, Thượng Cổ Yêu Pháp tam sắc bổn mệnh nguyên khí không ngừng chuyển động trong cơ thể, giống như nước sông cuồn cuộn, chảy xiết.

Rất lâu sau khi Lâm Phong thu công đứng dậy, mới phát hiện ra những người thân đã đến chật thư phòng, đám lão đầu và chúng nữ đều đứng cách xa mấy mét, khuôn mặt đều lộ vẻ lo lắng nhìn hắn chằm chằm.

Lâm Phong đứng dậy nói: "Sao vậy? ta vừa độ qua Tam trọng thiên kiếp, đã đạt tới Kiếp độ hậu kỳ, hay là ta đã nhập định quá lâu?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, Tạp Lạp Kì lão đầu chớp mắt định thần lại nói: "không phải là vấn đề thời gian, gần đây những việc kì lạ xảy ra liên tiếp, nhưng ngày hôm nay thì đặc biệt nhiều, ngươi chỉ nhập định có nửa ngày nhưng........ để Khải Lâm Na nói tiếp đi!"

Khải Lâm Na cười nói: "Những pháp thuật đó của chàng bọn thiếp cũng không hiểu lắm, lúc nãy khi chàng nhập định thì trên đầu chàng luôn có một luồng quái khí xoáy tròn, trong đó không biết tại sao còn xuất hiện một đại hán uy mãnh, bọn thiếp nghi ngờ hay là chàng luyện công có vấn đề, rất may là chàng đã tỉnh lại nhanh!"

Lâm Phong ngạc nhiên, suy nghĩ kĩ lại một hồi, yêu khí đó chính là do hắn dùng yêu pháp vận công mà có, dùng Tiên Thiên Nguyên Hi kết tụ thành hình ảnh của yêu tộc thiên hoàng Thái Huyền. Thiên hoàng Thái Huyền trong lúc hỗn loạn đã được sinh ra từ một điểm của Tiên Thiên Nguyên Hi, sau khi cơ thể chết đi, Nguyên Hi vẫn còn nguyên vẹn, bản thân hắn vô tình đã dùng tiên thiên nguyên khí kết tụ thành hiện thân của Thái Huyền.

Giống như Bát Bảo Kim Thân, chỉ là một loại pháp thân trong cơ thể, nhưng thiên hoàng Thái Huyền trong đại chiến yêu ma năm đó đã bị giết, nguyên linh tiêu tán, cho dù có kết tụ được chân thân của Thái Huyền, cũng chỉ là một vật chết giống như Bát Bảo Kim Thân, hơn nữa bây giờ công phu đã suy yếu, thua xa so với sự cường hãn của Bát Bảo Kim Thân.

Lâm Phong nói: "Không sao, vật đó không phải trứng thú gi cả, bây giờ đã bị ta tinh luyện rồi"

Lộ Thiến Á nói: " Ôi! Tự nhiên hệ ma pháp không ngờ lại thần kì như vậy, người đó........người mà có hình dáng giống chàng như đúc trên đỉnh đầu chàng khi nãy là ai vậy, không phải là chàng dùng pháp lực tạo ra một sinh mệnh thứ hai chứ, thiếp nghe nói chỉ có Thần đế mới có đủ quyền năng để sáng tạo ra sinh mệnh, lẽ nào chàng đã vượt qua cả thần đế, điều này thật không thể tưởng tượng nổi!"

Tam lão đầu tử đều hết sức trầm ngâm, nhưng tất cả bọn họ trong lòng đều rõ, tiểu tử này là từ bên ngoài hư không đến, căn bản không thể dùng lí luận ma pháp của Thản Tang đại lục để khống chế hắn ta.

"Sự thần kì của tự nhiên hệ ma pháp sao nàng có thể tưởng tượng hết được!" Lâm Phong bước tới kéo mĩ nhân vào lòng, hôn nàng một cái mới cười nói: "Thần đế rốt cuộc cũng chỉ là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng gặp qua sao nàng biết ông ta có thể tạo ra sinh mệnh, cũng giống như thánh điển lừa gạt tín đồ cái gì mà tin ta sẽ trường sinh, nàng đã thấy ai thực sự sống được vạn năm bao giờ chưa?"

Lộ Thiến Á duyên dáng cười nói: "Chàng là đại lục đệ nhất cường giả vượt xa cả các hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc, lời chàng nói ra ở Thản Tang đại lục vào thời điểm này chính là chân lý, thiếp làm gì có quyền phản bác!"

Chúng nữ đều gật đầu. Thực lực đại diện cho tất cả, chỉ cần là những điều từ miệng Lâm Phong nói ra, sẽ là điều tuyệt đối chính xác ở Thản Tang đại lục này, uy quyền của cường giả không cho phép người khác nghi ngờ, cho dù là các hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc cũng không thể nghi ngờ lí luận của hắn, trừ phi kẻ nào đó có sức mạnh vượt qua cả Lâm Phong.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cũng chạy tới, hai khuôn mặt xinh xắn chạy tới trước mặt Lâm Phong, liếc xéo Lộ Thiến Á lúc này đang hớn hở ở trong vòng tay của Lâm Phong, mặt đầy vẻ "đe dọa".

Lâm Phong quay đầu hôn lên má của hai tiểu cô nương, hai tiểu nha đầu này lập tức đổi mặt làm vui, hi hi ha ha chạy ra ngoài.

Toa Lị Na cũng chạy lại, từ phía đằng sau ôm chặt lấy eo Lâm Phong, nũng nịu nói: "Công tử, còn thiếp nữa mà!"

Lâm Phong giơ tay ra đằng sau kéo nàng lại, hôn lên trán nàng một cái, nói: "Tiểu cô nương này càng ngày càng không biết xấu hổ nữa rồi!"

Toa Lị Na mặt đỏ bừng lên, bị ánh mắt sáng quắc của Lộ Thiến Á nhìn chằm chằm đến mức không có lỗ nẻ chui, vội vàng áp mặt vào ngực Lâm Phong.

Khải Lâm Na cố kìm chế cảm giác cũng muốn được nhà vào lòng nam nhân này, cười nói: "Lúc nãy bọn Lâm Đại đã đến tìm chàng, nói Thiểm tộc xảy ra một chút sự cố, cần chàng đi xử lí"

"Thiểm tộc xảy ra chuyện?" Lâm Phong nghe vậy lập tức cau mày lại, trong lòng lập tức nghĩ đến A Lỗ Thai, vội vàng hỏi: " Thiểm tộc xảy ra chuyện gì, có phải là A Lỗ Thai đã thay lòng đổi dạ?"

Khải Lâm Na nói: " Không phải, là Hô Lan Na công chúa bị mất tích!"

" Hô Lan Na bị mất tích?" Lâm Phong ngây người ra, nói: "Hô Lan Na là một người sống rành rành ra sao có thể mất tích được, cô ấy không ở bên A Lỗ Thai sao?"

Khải Lâm Na nói: "Cụ thể thế nào thiếp cũng không rõ, vừa rồi Lâm Đại đến tìm chàng, nói là do A Lỗ Thai phái người đến báo tin, Hô Lan Na công chúa sau khi đi thăm đại doanh Duy Đa Lợi Á xong thì bỗng biến mất tăm không để lại đâu vết, nghe nói gần đây Vân Vụ Sơn không được an toàn lắm, thường xuyên có một số ma thú xuất hiện, A Lỗ Thai mời chàng đến đó xem một chút!"

Lâm Phong khẽ vỗ về Toa Lị Na và Lộ Thiến Á lúc này vẫn còn ở trong lòng hắn, ra hiệu cho hai nàng đứng dậy, sau đó quay trở về ngồi vào thư án, trầm ngâm một hồi, mới đứng dậy nói: "Bây giờ ta đi xem sao, Thiểm tộc không thể loạn thêm được nữa, nếu nguyên khí của Thiểm tộc bị tổn hại lớn, đối với chúng ta cũng chẳng hay ho gì."

Lộ Thiến Á vội nói: "Thiếp đi cùng với chàng!"

Lâm Phong khẽ gật đầu, xuất ra độn quang trụ đem theo Lộ Thiến Á bay mất hút về phương bắc.

Một vài tiếng sau, Lâm Phong đã tới đại doanh bên sông Duy Đa Lợi Á.

Một thời gian dài không nhìn thấy, đại doanh của sông Duy Đa Lợi Á đã thay đổi, trị người Thiểm tộc phải dùng người Thiểm tộc, cho dù đã dùng vũ lực để chinh phục bọn họ, nhưng muốn dùng người Văn Lai để trị người Thiểm tộc vẫn không thể bằng dùng chính người Thiểm tộc để trị, văn hóa và tín ngưỡng của người Văn Lai và người Thiểm tộc căn bản khác nhau, một khi xảy ra mâu thuẫn nhỏ, thì cũng có thể biến thành một trận chiến ác liệt. Nhưng nếu để hoàng tử của Thiểm tộc là A Lỗ Thai cai trị Thiểm tộc thì sẽ không có rắc rối này, chỉ cần Khắc Khố Sâm Đạt cung cấp đầy đủ vật dụng sinh hoạt cho Thiểm tộc mục dân để họ có thể sống yên ổn là được, và để những chiến sĩ anh dũng của Thiểm tộc cột chặt vào chiến xa của Lâm gia, trở thành cánh tay đắc lực của Lâm gia trên sa trường.

Lâm Phong thu lại độn quang, cùng Lộ Thiến Á đi vào trong đại doanh, được tin A Lỗ Thai vội vàng cùng mấy tướng quân Thiểm tộc dáng dũng mãnh ra nghênh đón, vội nói rào trước: "Chiến tranh nữ thủ thần tại thượng, lĩnh chủ đại nhân tôn kính, ngài nhất định phải giúp tôi tìm Hô Lan Na, nếu như Hô Lan Na có chuyện gì ba dài hai ngắn, phụ hoàng dù chết cũng không nhắm mắt.!"

Lâm Phong khẽ gật đầu nói: "Vào rồi nói tiếp!"

A Lỗ Thai sợ thất lễ, vội càng mời hắn vào trong, khi đã ngồi yên vị, A Lỗ Thai mới phát hiện ra Lộ Thiến Á đứng đằng sau Lâm Phong, bối rối cười, vội gọi người bê thêm một cái ghế bên cạnh Lâm Phong, mời Lộ Thiến Á ngồi.

Lâm Phong hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, Hô Lan Na bị mất tích khi nào?" đảo mắt nhìn các tướng lĩnh đang ngồi, trong đó có hơn một nửa là các tướng cũ của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc, tất cả đám tướng quân này đều có hình dáng dũng mãnh, võ công lợi hại, nếu nói không ngoa thì đều là những mãnh tướng anh dũng bậc nhất trên sa trường.

A Lỗ Thai đưa mắt nhìn một vị tướng quân ở bên cạnh, hán tử đó nói: "Ngày hôm kia công chúa và Khắc Lỗ Ba đến đưa lương thực, chập tối hôm đó công chúa đem một số nữ binh đi tới hạ lưu sông Duy Đa Á giúp đỡ mục dân tìm dê bò bị mất, từ lúc đó thì không thấy quay trở lại, bây giờ đã qua hai ngày, trừ khu vực cấm Vân Vụ Sơn ra ở các nới khác trong bán kính năm trăm mét tôi đều đã sai người đi nghe ngóng, nhưng cũng không thấy bóng dáng công chúa đâu!"

Khi Lâm Phong liếc nhìn A Lỗ Thai, dũng tướng đó vội khoát tay, nói: "Thiên nột, chiến tranh nữ thần tại thượng, Hô Lan Na chính là nữ thần trong lòng các dũng sĩ thảo nguyên chúng tôi, nàng giống như chiến tranh nữ thần, sống trong lòng các chiến sĩ Thiểm tộc, nếu như công chúa có mệnh hệ gì, suốt đời này tôi sẽ không thể yên lòng, lĩnh chủ đại nhân, ngài nhất định phải giúp tôi tìm lại Hô Lan Na!"

Lâm Phong suy nghĩ một chút , rồi gật đầu nói: "Chúng ta hãy ra ngoài xem xét trước đã!"

Mấy người bước ra ngoài trướng. A Lỗ Thai sai người đem vài con ngựa tới, mọi người cưỡi lên chiến mã, phi theo con đường hướng về phía sông Duy Đa Lợi Á phía sau đại doanh, Lâm Phong và A Lỗ Thai phi ngựa sánh đôi về phía trước, mĩ nữ cao quý Lộ Thiến Á cũng cưỡi một con ngựa hung đỏ theo sát bên cạnh Lâm Phong, Bộ giáp kỵ sĩ trắng muốt trên người càng tôn lên vẻ phong tư hào sảng, lộng lẫy mê người của nàng.

Thân hình gợi cảm, khiến người mê muội. Cả đám tướng lĩnh Thiểm tộc theo sau cũng phải liếc trộm mấy lần. Bị phong thái của mĩ nữ làm cho mê hoặc, may mà mấy chiến sĩ Thiểm tộc này đều là những anh hùng đích thực, tuy không hiểu cái gì là phong độ quân tử nhưng cũng không để những suy nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu.

Đám người phi ngựa được vài dặm, Lâm Phong đưa mắt nhìn A Lỗ Thai, tên đại hán thô lỗ này không phải là kẻ ngu độn, lập tức hiểu ngay ý của hắn, vội quay về sau nhắc nhở các tướng lĩnh, noi: "Mọi người tản ra quan sát cẩn thận một lượt, nửa giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây!"

Các tướng đáp lại rồi nhanh chóng tỏa đi.

Lâm Phong lúc này mới thúc ngựa lên trước, hỏi: "các tướng đầu hàng cũ của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc liệu có vấn đề gì không?"

Lúc này mặt trời đã đổ bóng về phía tây, hai người theo bóng mặt trời phi ngựa theo con đường đất trên núi, bóng đỏ dài, móng chiến mã không ngừng dẫm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu lạo xạo.

Lộ Thiến Á thúc ngựa bên trái Lâm Phong, mái tóc vàng bay phấp phới, đôi mắt phượng khiến cho người khác si mê không ngừng đảo qua đảo lại hai người đàn ông, dường như cố tìm ra khuyết điểm trên người họ.

A Lỗ Thai trầm ngâm một hồi, nói: "Ba Luân tuy không vừa lòng với việc tôi giết Cáp Đạt Căn Tư, nhưng hắn không thể gây ra chuyện gì được!" tuy nói vậy nhưng trong ngữ điệu vẫn có chút gì đó không ổn, người thân đều đã bị giết hết, nay chỉ còn một người em gái còn lại vẫn chưa biết sống chết thế nào, lòng A Lỗ Thai sao có thể không rối bời được.

Lâm Phong trong lóng có chút tính toán, nói: "Quay về thôi, trong nội bộ Thiểm tộc có người tạo phản hay không chỉ đợi đến sáng mai sẽ rõ!"

A Lỗ Thai gật gật đầu đóng ý, chỉ là trong lóng hết sức lo lắng.

Ba người quay lại chỗ cũ, đợi một hồi, chờcác tướng lĩnh khác quay lại mới thúc ngựa về đại doanh.

Buổi tối, Lâm Phong tham gia vào dạ hội đốt đuốc của mục dân Thiểm tộc được tổ chức để thể hiện sự kính trọng của người Thiểm tộc với anh hùng và để chúc mừng vì điều kiện sống của họ đã cải thiện, những Thiểm tộc mục dân chất phác đối xử vô cùng nhiệt tình với Lâm Phong người anh hùng duy nhất của Văn Lai mà bọn họ không thù địch, các cô gái Thiểm tộc gan dạ còn mời hắn cùng nhảy với họ.

Lâm Phong không từ chối, cùng bọn họ vui vẻ, vô cùng hòa đồng khi tiếp xúc với Thiểm tộc mục dân.

Đêm khuya mới trỏ về căm lều mà A Lỗ Thai đã bố trí cho hắn, Lộ Thiến Á làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, giúp hắn cởi bỏ bộ quần áo nồng nặc mù rượu, thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ, dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ nói những lời ngọt ngào.

Rốt cuộc nàng cũng là một cô gái, nữ kị sĩ cao quý này tuy bình thường vô cùng kiêu ngạo nhưng cũng hiểu được sự dịu dàng nữ tính trước mặt anh hùng, đặc biệt là trước mặt người đàn ông trong lòng mình thì dù nàng có kiêu ngạo tới đâu cũng phải thể hiện sự dịu dàng của mình, một người thông minh như Lộ Thiến Á đương nhiên hiểu được làm thế nào để làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Lâm Phong đã chọn nàng trong vô số các cô gái tài giỏi bên cạnh mình, những người đó bất luận là phương diện nào cũng không kém nàng, nếu như không thông minh một chút, cho dù có được sự ủng hộ từ Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia tộc cũng rất khó có thể đứng được vào trong gia tộc mà Lâm Phong là tâm điểm này. Tuy các cô gái bên cạnh Lâm Phong đều rất tốt nhưng biểu hiện của nàng cũng không hề kém gì so với người khác.

Lâm Phong cúi đầu nhìn mĩ nữ trong lòng mình, nói: "Nàng hãy đi nghỉ trước đi, đêm nay ta còn chút chuyện phải làm!"

Lộ Thiến Á nũng nịu nói: "Không phải chứ, chàng để thiếp ngủ một mình ư?"

Lâm Phong nói: "Vậy phải làm thế nào?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lộ Thiến Á trườn lên, thỏ thẻ ngọt ngào nói: "bây giờ chỉ có một mình thiếp ở bên cạnh chàng, thiếp phải nhân cơ hội này chiếm lấy thời gian của chàng, đợi sau khi trở về, nữ nhân bên cạnh chàng nhiều như vậy, bao giờ mới tới lượt thiếp!"

Lâm Phong giơ tay véo vào cặp mông tròn lẳn của nàng, thở dài nói: "Sao các nàng người nào cũng như con mèo phát dục vậy, nếu cứ như thế này ta sớm muộn cũng bị đám hồ li tinh các nàng làm cho mêt đến chết!"

Lộ Thiến Á cười nói: "Chàng ở trên giường cũng không khác gì con trâu, vậy mà cũng chết được sao?"

Lâm Phong cười ha hả, áp tay lên bầu ngực căng tròn của nàng, lật người đè xuống.............

Bình luận





Chi tiết truyện