chương 179/ 261

Vân Vụ Sơn cũng như tên của nó, núi cao như nối liền với trời, sương mù dày đặc, trải qua hàng vạn năm vẫn không thay đổi.

Thác nước từ trên cao cuồn cuộn đổ xuống hồ khiến mặt hồ lúc nào cũng bị vẩn đục, Lâm Phong ngồi xuống khoanh chân mặc toạ, Thái Huyền chân thân liền hiện ra, yêu khí từ bốn phía xung quanh như cá voi hút nước hội tụ lại ngày một nhiều đều bị chân thân hút lấy, sau đó nhanh chóng luyện hoá, trong lúc mơ hồ không rõ Thái Huyền chân thân đang dần phát sáng như ánh trăng rực rỡ.

Chính vào lúc này Thái Huyền chân thân từ hỗn độn tập trung về một điểm hoá thành Thiên Tiên Nguyên Hi, Thiên Tiên Nguyên Hi chính là căn bản của Đạo, Yêu Hoàng Thái Huyền nhờ vào Thiên Tiên Nguyên Hi ngưng tụ mà thành vô thượng bất tử yêu thân, đạt được vô biên thần thông, trở thành vua của vạn yêu, lại chấp chưởng Linh Lung Bảo Tháp, muôn yêu trong tam giới đều phải chịu dưới quyền sai khiến.

Điều này chứng tỏ đại thừa không chỉ có một đường mà chỉ cần đạt tới cực hạn thì đều quy về một mối, phản bổn hoàn nguyên cũng chính là Hỗn Nguyên Thánh Cảnh, ở giai đoạn này mà thân xác bị huỷ hoại, chân linh cũng bị huỷ diệt dẫn đến tinh khí Thiên Tiên Nguyên Hi không biết sẽ phải lưu lạc đến phương nào của dị thế, rốt cuộc cũng bị Lâm Phong sở đắc, giúp cho Thái Huyền chân thân chuyển qua một giai đoạn mới.

Chân thân trở nên rõ ràng hơn. Đỉnh đầu của Lâm Phong xuất hiện ba bông hoa, bản thể nguyên thần tụ thành như yêu không phải yêu, như tiên lại không phải tiên, cao khoảng một xích (10 tấc) lưu chuyển rồi tụ lại tiến nhập vào trong Thái Huyền yêu thân, yêu thân lập tức phóng ra yêu quang mãnh liệt. Tạo ra một lực hút, khiến mặt hồ vẫn đục xuất hiện một cỗ thuỷ trụ, cho đến lúc lực hút của yêu thân ngừng mới rơi xuống. Sau khi gây ra tiếng động kinh khủng mọi thứ đều trở lại sáng sủa.

Tu vi của Lâm Phong càng trở nên tinh tiến hơn trước, sau khi thu công, lặng lẽ đứng bên hồ ngước nhìn lên không, chìm đắm vào mảnh không gian sâu rộng không biết đâu là tận cùng, trầm mặc hồi lâu không lên tiếng.

Hắn dường như đã nắm được yếu tố để giải khai được những điều bí ẩn. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, hắn thật không có cách buông bỏ những nữ nhân bên cạnh. Rời bỏ thế giới này để tới một thế giới chưa hề biết, thường nghe câu dùng tuệ kiếm cắt tơ tình, Lâm Phong khước nhận vì thuần tuý hiểu rõ lời đó chỉ như rắm chó.

Con người là động vật có cảm tình, có nhiều chuyện đâu thể nói bỏ là bỏ được dễ dàng. Huống hồ hiện tại Khải Lâm Na cũng đã mang thai được mấy tháng rồi, bản thân sắp sửa được làm cha, tưởng là dễ dàng buông bỏ tình thân và ái tình lắm sao.

Xuất thần cả nửa ngày, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng. Tuỳ tiện vung tay một cái, Di Chuyển Thời Không lập tức xuất hiện giữa hư không tạo ra một con đường rộng lớn, Lâm Phong bước lên đi tới, trực tiếp tiến lên Thiên giới.

Thiên giới. Còn được gọi là Thần giới, ở đây với Thản Tang đại lục là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Người chưa đến được Thần giới, tuyệt không thể nào tưởng tượng được Thần giới mỹ lệ đến chừng nào.

Từ xưa tới nay, con người chỉ thông qua những lời lẽ của giáo hội để suy tưởng đến nơi ở của Thần, trong tâm chỉ có thể tự tưởng tượng ra một thế giới thật hoàn mỹ, hoặc là nhìn các hình vẽ của giáo hội hư cấu tạo ra để tán dương sự mỹ lệ của thế giới thứ hai này, nhưng chỉ khi chính thức đến được Thần giới, mới có thể thấy được nơi mà Thần cư ngụ ra sao trong một cái thế giới như thế nào.

Thần giới, chính là thế giới của thần thánh, cái thế giới mà trong truyền thuyết được sáng tạo ra bởi Quang Minh thần.

Nơi địa phương Lâm Phong vừa xuất hiện ở bên phía trái lơ lửng trên không là một cung điện thật to lớn, bày ra một thế giới bạch sắc thánh quang vừa mỹ lệ vừa thần thánh trang nghiêm, không tiêm nhiễm nửa điểm tục khí của trần thế. Vậy mà lại để cho cái đám gia hoả cánh dài mọc sau vai này sinh hoạt ở đây từ sớm, phải nói là toàn thể cái đám này đều bị chứng bệnh là tinh thần phân liệt còn gọi là bị điên, thật ra nơi này nên để con người đến ở mới không khỏi uổng phí.

Thần điện nằm lơ lửng trên đỉnh của thần sơn to lớn hung vĩ dựng thẳng lên trời, mây mù xen lẫn bồng bềnh, mang đầy nét thần bí của tôn giáo, gây cho người ta có cảm giác một cái gì đó cao vời vợi không thể với tới. Khi tới chân núi thần sơn ngước đầu nhìn lên, Lâm Phong đột nhiên không nén khỏi sinh ra một loại ảo giác, quả thật chỉ có Thần đầy tài năng mới xứng đáng được thụ hưởng sự tôn sùng của chúng nhân.

- Thiên nột, ngươi là ma quỷ, nếu không sao ngươi lại có cái tướng kỳ quái vậy?

Thanh âm thánh thót dễ nghe từ phía sau yêu kiều vang lên, Lâm Phong chuyển thân quay lại nhìn. Quả nhiên nhìn thấy một tiểu thiên sứ hai cánh đang bay ở trên không đang nhìn vào gã một cách tò mò, cặp mắt của thiếu nữ thật to và trong sáng, ánh mắt không vương nửa điểm dục vọng và xấu xa, chỉ là đang tỏ ra hiếu kỳ đối với chuyện mới lạ này.

- Ma quỷ ư?

Lâm Phong tự chỉ vào mình hỏi, không khỏi ngạc nhiên. Ngay sau đó nén không khỏi tức cười:

- Tướng ta nhìn giống ma quỷ lắm sao?

Thiếu nữ ngây thơ đáp:

- Úi! Ta nghe người quen nói lại, ở Thản Tang đại lục có rất nhiều ma quỷ có hình dáng cũng giống như ngươi, nhưng mà dường bọn chúng toàn thể đều có đầu tóc màu vàng, nhưng đầu tóc của ngươi lại là màu đen. Vậy không biết ngươi có phải từ Thản Tang đại lục tới không?

Thiếu nữ liên tục đưa ra hàng loạt câu hỏi nói một hơi không ngừng như pháo nổ liên châu. Cuối cùng cũng đến lượt Lâm Phong lên tiếng, chỉ là chuyển sang đề tài khác. Hắn đưa tay chỉ về phía cung điện hào hoa cung điện trên đỉnh thần sơn rồi hỏi:

- Các ngươi chính là chiến đấu thiên sứ à. Nơi đó là chỗ ở của Quang Minh Thần phải không?

Thiếu nữ không vội trả lời câu hỏi, bay một vòng quanh Lâm Phong dò xét, dường như không tìm ra khí tức nguy hiểm gì trên người của Lâm Phong, không khỏi tăng thêm can đảm bay tới gần. Cao hứng đáp:

- Đúng rồi, Quang Minh thần bệ hạ đang có mặt ở ngay tại thần điện để lắng nghe bát vị chủ thần và thiên sứ quân đoàn thuật lại quá trình trừng phạt cái đám tà ác cũng như ma quỷ, coi bộ đến giờ vẫn chưa xong, còn ngươi là ai vậy?

Lâm Phong không nén khỏi tức cười, thiếu nữ này quả thật rất ngây thơ thành khẩn vô tà, xem ra Thần tộc không phải toàn là bị điên hết, ít ra cũng còn một số sinh sống ở tầng lớp thấp giống như thân phận của thiên sứ hai cánh hiện đang sinh hoạt cùng với bá tánh bình dân ở Thản Tang đại lục, đều là động vật có cảm tình và nhân tính.

Vươn tay giữ tiểu thiên sứ ôm vào trong lòng, Lâm Phong cười nhẹ hỏi: - Ta là ai không quan trọng, nói ta biết, nàng đã bao lớn rồi?

Thiếu nữ tựa như có vẻ hơi sợ, nhưng rất mau chóng tỏ ra vui vẻ đáp lại:

- Ta đã được 358 tuổi rồi!

Lâm Phong một phen choáng váng, rồi cũng chẳng màng đến cụ thể tuổi tác của nàng, hỏi tiếp:

- Ta muốn tới gặp Quang Minh thần bệ hạ một phen, nàng có nguyện ý cùng ta tới đó không?

- Thiên nột, Quang Minh thần tại thượng!

Thiếu nữ giật mình kêu lên, lộ ra vẻ hoảng loạn khi vừa nghe đến đó, lại lập tức đưa bàn tay nhỏ lên che miệng, nói:

- Ngươi... ngươi thật sự là ma quỷ phải không? Thiên nột, ta phải quay về nhà thôi!

Thiếu nữ tựa như rất sợ hãi, vội vàng vùng thoát ra khỏi lòng của Lâm Phong, khua một cái xoè cặp cánh thánh khiết vội bay đi, thoáng chốc rời xa tầm mắt của gã.

Lâm Phong lắc lắc đầu, xử dụng độn quang bay thẳng lên thần sơn, trên đường bay lên không hề gặp một thiên sứ nào, thuận lợi trực tiếp đến chính giữa thần điện huyền ảo ở không trung

Chính giữa thần điện trống không cách kiến thiết cực kỳ đơn giản, nơi địa phương này chẳng có gì khiến Lâm Phong tỏ ra tò mò, chỉ đến khi đối diện với thần tượng to lớn của Tam Tôn đang được cung phụng mới gây cho Lâm Phong 1 phen kinh hãi.

- Đây..... sao lại có thể như vậy được!

Lâm Phong ngây ngốc không thốt nên lời nhìn vào thần tượng Tam Tôn đang được cung phụng, tâm tình hết sức kinh hãi thật khó có thể dùng từ để hình dung được.

Thần tượng to lớn ở chính giữa Tam Tôn thần tượng chính là kim thân của Phật Tổ, đối với hình ảnh Phật tượng thì Lâm Phong đã quá quen thuộc vì không ít lần đã thấy qua, Đạo gia cung phụng Tam Thanh tổ sư, Phật môn cung phụng Phật Tổ chuyện này thì toàn dân chúng Trung Quốc đều biết cả, nhưng ở đây...... tại Quang Minh thần điện lại cung phụng Phật Tổ chuyện này là thế nào chứ?

Đầu óc Lâm Phong nhất thời quay cuồng.

Nhìn lại thần tượng ở hai bên, tượng bên trái hai tay kết thành bông sen, đầu đội mão có chữ Vạn ở chính giữa. Tượng ở bên phải song chưởng tạo thành chữ thập, đầu đội mão có hình bảo bình ở chính giữa. Đối với Lâm Phong cũng không xa lạ cả, đó là hai đại sĩ thân cận của Phật Tổ trong truyền thuyết, Quan Âm và Đại Thế Chí. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lâm Phong tuy hiểu biết về cả ba không nhiều, nhưng trong giới tu đạo về điển tích của họ ít nhiều cũng từng nghe nói đến.

Chuyện về Quan Âm Bồ Tát đại sĩ và Đại Thế Chí Bồ Tát đều là thân truyền đề tử của Phật Tổ, luôn theo hầu bên cạnh. Một người đại bi, một người đại trí, đều có được thần thông vô biên, trong tiền kiếp ở địa cầu bọn họ đều thuộc về cõi trên, rất nhiều miếu tự có danh tiếng hàng đầu bên trong cũng chỉ có cung phụng thần tượng của Tam Tôn, Lâm Phong sao có thể lại không biết đến được.

Chỉ vì nơi đây là thần điện của Quang Minh thần, nhưng sao lại cung phụng Phật Tổ, điều này khiến cho hắn nghĩ nát óc cũng sao hiểu được.

Đang lúc vắt óc tìm hiểu. Đột nhiên một âm thanh từ trong đại điện truyền tới vang vọng ở giữa hư không.

- À, ngươi cuối cùng cũng tới rồi!

- Ai?

Lâm Phong giọng run sợ quát lên, lập tức dùng thần niệm dò xét khắp nơi đại điện. Thật sự không phát hiện ra nửa điểm dị thường, toàn bộ trong đại điện không phát hiện ra một bóng người, tự nhiên trong tâm không khỏi sinh ra sợ hãi.

Thanh âm đó lại vang lên.

- Ta là ai cũng không quan trọng, thiên địa luân hồi, nhân quả vương mắc, ta và Thanh Vân Tử bất quá cũng chỉ là những hạt cát muốn thoát khỏi sự an bày của vận mệnh, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu chôn vùi trong bão cát.

Lâm Phong tâm thần chấn động mạnh, buột miệng hỏi:

- Ngươi quen biết Thanh Vân Tử ư?

Thanh âm đó lại vang lên.

- Ta chính là Quang Minh thần, là người đang được vạn nhân kính ngưỡng!

Trong ngữ khí lại pha một chút như tự cười nhạo bản thân, đồng thời cũng mang một nỗi bi ai và không cam tâm.

- Cái gì?

Lâm Phong tròng mắt mở to hết cỡ tưởng như sắp rớt ra ngoài, điếng người hỏi:

- Ngươi... ngươi chính là Quang Minh Thần? Vì sao trong đại điện lại cung phụng tượng của Phật Tổ, phải chăng ngươi là phật môn để tử lưu lạc đến đây từ dị thế?

Thanh âm đó trầm mặc cả nửa ngày, rồi nói:

- Những điều này cũng không quan trọng, ngươi và ta đều không thoát khỏi vận mệnh, cũng như nhân quả của ta đang chịu bây giờ, đạo huynh xin bảo trọng!

Theo đó bên trong đại điện cũng hãm nhập vào một mảng im lặng chết chóc.

Lâm Phong cũng im lặng không lên tiếng. Hồi tưởng lại tiền nhân hậu quả. Không bỏ qua bất cứ chuyện gì.

Chính vào lúc này đại điện tại chính giữa hư không đột nhiên biến mất, Lâm Phong trên mặt lộ vẻ hết sức ngạc nhiên vì phát hiện đang đứng ở nơi cao vời vợi cách đỉnh thần sơn hàng vạn trượng. Mất hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại. Lúc này một cỗ nguyên khí cường đại đột nhiên trùng tiến vào nội thể hắn. Lâm Phong liền lập tức khoanh chân định tâm ngồi toạ, vận khởi Thái Cực Đồ hộ thân, ở giữa hư không vận chuyển huyền công, những luồng nguyên khí đột nhiên tiến vào nội thể không ngừng bị luyện hoá càng trở nên tinh thuần.

Cuối cùng, Lâm Phong đã tiến nhập độ kiếp hậu kỳ chuẩn bị nghênh đón đệ nhị trọng thiên lôi kiếp và tâm ma. Hắn lập tức vung tay chỉ một cái, Thái Cực Đồ bay lên phía trên đỉnh đầu, liền sau đó Bát Bảo Kim Thân cũng hiện ra. Từ xa nhìn lại toàn thân được kim quang bao phủ sáng chói, tựa như trên không tựa như một lúc xuất hiện hai mặt trời vậy.

Lôi trụ to lớn mãnh liệt từ giữa hư không bắt đầu giáng xuống, tâm ma sợ hãi muốn thừa dịp bỏ trốn, Lâm Phong tay kết Bất Động Ấn kềm giữ. Tập trung bảo trì cho tâm thần ổn định, không thèm để ý đến sự vùng vẩy bay nhảy của Yêu Mỵ Diễm Nữ và sự doạ nạt dữ tợn của Thiên Quỷ Ma Tượng. Âm thầm niệm huyền môn chân ngôn, giữ cho linh quang ổn định, Thái Cực Đồ phía trên sau khi bị thiên lôi oanh kích chỉ trở nên lu mờ ngoài ra không hề hấn gì.

Thiên kiếp trôi qua. Lâm Phong thu lại Kim Thân và Thái Cực Đồ. Tam sắc bản mệnh nguyên khí lại xuất hiện trên đỉnh đầu. Giữa luồng ánh sáng rực rỡ hiện ra nguyên thần. Nguyên thần hiển nhiên trải qua lần này trở nên hết sức rõ ràng. Thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng biến hoá thành nguyên anh.

Độ qua cửu thiên đại kiếp, thì hắn cơ bản đã thành công, mở ra con đường rộng lớn cho mai hậu trở thành Thiên Tiên, chân thần sau khi biến thành nguyên anh, thì có thể thoát li ra khỏi bản thể nhục thân mà ngao du thái không, phi thiên độn địa thì khỏi phải nói, cho dù có bị mất đi bản thể nhục thân, nguyên anh vẫn có thể tĩnh tham huyền cơ, ngưng tụ tái tạo lại nhục thân mới.

Xét lại phần chính yếu vào lúc quan trọng nhất của việc độ kiếp vừa qua, Lâm Phong linh đài sáng tỏ, càng trở nên thông minh hơn, lờ mờ hiểu ra được nhiều sự tình huyền bí rộng lớn, biết được bản thân không phải ngẫu nhiên mà lưu lạc đến dị thế, có lẽ muốn biết thêm về bản thân cần phải quay lại Ma giới một phen tiện thể tìm hiểu rõ ràng chuyện tiền nhân hậu quả không thay đổi được này, nghĩ xong lập tức đứng lên, giơ tay khai phá hư không, trực tiếp tiến vào Ma giới.

Bình luận





Chi tiết truyện