chương 127/ 261

"Mĩ lệ thuần khiết tiểu thiên sứ, nàng không nên đặt chân đến Thản Tang đại lục này !" Lâm Phong vẫy tay cho Ngải Lâm Uy Na lùi xuống, nhất trảo lăng không vung lên, thiên sứ nữ hài lập tức như con chim gẫy cánh, tà tà bay vào lòng hắn.

Trong đôi mắt trong sáng của thiên sứ thiếu nữ tràn ngập vẻ sợ hãi, mở miệng hét lớn: "Lưu manh…thả ta ra…"

Mọi người hai mắt mở lớn kinh ngạc. Đây …đây chính là thần ? Một nhóm quý tộc trong tâm bắt đầu hoài nghi.

Bên trong giáo đường bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng hét của thiên sứ thiếu nữ vang lên.

Lâm Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt hoảng sợ của thiên sứ thiếu nữ trong lòng mình, không thể nhịn cười được liền nói: "Nếu Quang Minh Thần của nàngi nhìn thấy tình cảnh này, không biết có tức đến mức thổ huyết mà chết không? "

Ngải lâm Uy Na đứng ở phía sau biểu tình biến đổi, Lâm Phong cảm giác thấy rõ nàng đã mỉm cười.

"Vạn ác ma quỷ, sự trừng phạt của Quang Minh Thần sẽ sớm giáng xuống đầu ngươi!" Tuấn mĩ Chiến Thiên Sứ 12 cánh hét lên: "Hỡi vị thần vĩ đại, hãy ban cho tôi sức mạnh, thay người trừng phạt tên ma quỷ dám thách thức đến sự tôn nghiêm của người!"

Nhóm quý tộc có mặt trong điện sợ đến vãi phân, khoảng không phía trên Giáo đường đột ngột tê liệt, một luồng cự đại bạch sắc quang trụ kèm theo một tiếng sấm lớn phá vỡ không trung, nhắm hướng Giáo đường phóng xuống. Trước thanh thế cự đại đó, lũ quý tộc trong Giáo đường mặt mũi xám ngoét như xác chết, sợ đến mức quên cả chạy.

Trong khoảng khắc đó, một đạo kim quang từ trong Giáo đường phóng ra với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ, rồi nhanh chóng khuếch đại nhằm hướng bạch sắc quang trụ lao tới. Bạch sắc quang trụ tức thì vô thanh vô tức tiêu biến, ánh kim quang cũng biến mất theo.

Trong giáo đường, Chiến thiên sứ 12 cánh hồn thân run rẩy, co lại thành một nhóm, mặt cắt không còn giọt máu, ánh sáng thánh khiết từ 12 chiếc cánh trở nên ảm đạm vô quang, giống như sanh mệnh không thể tiếp tục tri trì.

Quý tộc bang môn toàn thân run rẩy ngồi bệt xuống đất, trên mặt mồ hôi tuôn ra như tắm.

Tiểu thiên sứ mĩ lệ thuần khiết cũng run run rẩy rẩy ở trong lòng Lâm Phong, chứng kiến sức mạnh cường đại bất khả tư nghị của hắn tên vạn ác ma quỷ, bên trong nhận thức ngây thơ của nàng, ngoại trừ tối thượng Quang Minh Thần ra, không ngờ còn có một tên ma quỷ cường đại đến thế này tồn tại. Tại sao tên ma quỷ này lại có thể dễ dàng đánh bại Phí Lí Ngang chứ.

Phí Lí Ngang đích thị chuyên chức chiến đấu trong hàng ngũ Chiến Thiên Sứ 12 cánh.

"Ô, tên ma quỷ này cũng thật hấp dẫn ! Hơn thế nữa … nụ cười của hắn quả thật đầy mị lực…" Thuần khiết tiểu thiên sứ tâm lí hồ tư loạn tưởng.

"Kỷ sở bất dục, vật thi vu

nhân!" [] Lâm Phong lạnh lùnh nói: "Chuyển lời của ta tới Giáo hoàng, ta không muốn nhìn thấy thần quang của Giáo hội trong lãnh địa của ta. Ta chính thị là một kẻ vô thần, tín ngưỡng cũng được, thần quyền thì xin miễn, đến từ đâu thì trở về nơi đó, bằng không ta sẽ tự thân tới Thánh đô một chuyến, ngươi tốt nhất nên khiến A Nhĩ Mạt Đặc giáo hoàng hiểu điều đó." nguồn TruyenFull.vn

Vẫy tay phóng khai lưỡng dực nữ Thiên sứ, Lâm Phong không thèm để ý tới lũ quý tộc đang hoảng sợ cùng cực, dẫn Ngải Lâm Uy Na an nhiên rời khỏi Giáo đường.

Mĩ lệ thiên sứ thiếu nữ quay trở lại với đồng bạn, Chiến Thiên Sứ 12 cánh Phí Lí Ngang thổ ra một búng máu tươi, mục quang lãnh tuấn quét quanh đám quý tộc si ngốc, đoạn vỗ cánh bay khỏi Giáo đường, thiên sữ nữ hài cũng lập tức triển khai đôi cánh thánh khiết rời khỏi Giáo đường.

Bá trữ đại giáo chủ nhìn quanh, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa lầm rầm cầu khấn, thâm tâm thì rủa xả mười tám đời tổ tông Quang Minh Thần.

Trời chuyển dần sang sắc tối.

Trong màn đêm, Phí Lí Ngang điên cuồng vỗ cánh bay về phía Tây Nam, gấp gáp trở lại Thánh đô, hắn thực không muốn ở đây thêm nữa, dù là nửa tuần trà cũng không, chủ yếu là bởi vì hắn thật không muốn phải đối diện với thực lực thâm bất khả trắc của tên nhân loại đó một lần nữa.

Mĩ lệ thiên sứ thiếu nữ không hề bị thương, bởi vậy vô cùng nhàn nhã, tò mò nói: "Ức! Quang Minh Thần tại thượng, Phí Lí Ngang huynh có ổn không?"

Phí Lí Ngang không đáp, chỉ cắm đầu bay thẳng.

Thiên sứ thiếu nữ cũng không để ý, tư lự nói: "Thiên nột! Tên nhân loại đó quả thật lợi hại, hắn có thực sự là nhân loại không nhỉ?"

Đột nhiên phát hiện sắc mặt của đồng bạn không tốt, thiên sứ thiếu nữ le lưỡi rồi ngậm miệng lại. Trong lòng đột ngột hiện lên nụ cười của nhân loại đó…

Khi Lâm Phong vừa trở về phủ thì nghe lão gia tử triệu kiến. Vừa mới bước qua cửa, lão gia tử đã nổi trận lôi đình mắng lớn: "Hỗn trướng tiểu tử, ngươi khi nào mới chịu buông tay đây, buổi sáng thì náo loạn triêu đường như loạn thần tặc tử, giờ lại phá tung Giáo đường, ngươi thực sự muốn ta dùng gia pháp để sửa trị ngươi sao?"

Lâm Phong không nói được câu nào, chỉ biết đứng nguyên một chỗ.

Lão gia tử càng giận, tiếp tục mắng: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng gia quy của tổ tông không phải nói muốn đổi là đổi, trên vai ngươi là sinh mạng hàng vạn người của Lâm gia, sao ngươi có thể lỗ mãng như thế ? Vương thất cố nhiên có thể bị Lâm Gia ta lấn áp trong một thời gian ngắn, nhưng còn trăm năm sau thì sao? Lịch đại hoàng thất chính là một minh chứng trước mắt, tại sao ngươi không chịu minh bạch?"

Lâm Phong vừa định phản bác, thì lão gia tử thở dài một hơi, vẫy tay nói: "Ngồi xuống rồi nói!"

Lâm Phong ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, không hề nhượng bộ cùng lão gia tử đối nhãn, nói: "Gia quy của lão tổ tông là vật chết, con người mới là vật sống, tại sao không thể thay đổi, lại nói gia quy hàng ngàn năm trước hiện tại đã không còn thích hợp, tại sao chúng ta không thể khai sáng ra một cục diện mới?"

Lão gia tử lạnh lẽo nhìn tiểu tôn một lượt, đột nhiên thở dài nói: "Hãy nói ta nghe kiến giải của con!"

Lâm Phong nói: "Con biết người lo rằng một trăm năm sau Lâm gia sẽ trở thành một Hoắc Khắc Tư hoàng thất thứ hai, bước lên con đường không có đường quay lại, Khắc Khố Sâm Đạt đã tích trữ đủ tài phú, đó chính là căn bổn cho Lâm gia chúng ta tự lập, còn thực lực nguyên bổn của Lâm gia vẫn bất động, hình thành lên thế trận một sáng một tối, dù cho trải qua vạn năm, Lâm gia chúng ta vẫn đứng vững không đổ."

Lão gia tử nói: "Dưới một cái tổ vỡ không có quả trứng lành!"

Lâm Phong hào khí can vân, nói: "Con đã kiến lập Hồng Hà kiếm đội, dù cho không có sự trợ giúp của Chu Tước Gia Tộc, mười vạn năm nữa Lâm Gia chúng ta vẫn có thể đứng vững trên Thản Tang đại lục!"

Lão gia tử nói: "Dù thực lực cường đại đến đâu cũng không thắng được sức mạnh của thời gian!"

Lâm Phong cười lạnh nói: "Con một khi đã nói, nhất định có thể làm được, Hồng Hà kiếm đội do đích thân con tuyển chọn những cá nhân xuất chúng, tuế nguyệt tuy vô tình, nhưng cũng không có khả năng xâm trọc vạn vật, ví như cảnh giới của con hiện tại, dù sống tới mười vạn năm nữa vị tất đã thành vấn đề, tại sao người còn phải lo lắng về tương lai của Lâm gia!"

Lão gia tử hai mắt mở lớn, lẳng lặng nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong thản nhiên tương đối, thực ra trong lòng cũng ngấm ngầm cảm tháy xấu hổ, cái gì mà sống quá mười vạn năm? Dù là vượt qua Cửu thiên đại kiếp, chắc gì thiên tiên đã có thể thọ tựa trời đất? Hiện tại chắc gì bản thân có thể an nhiên vượt qua Cửu thiên đại kiếp, thành tựu thiên tiên chi thể?

Đáp án thực sự là chẳng hề có ai biết được.

Gia gia cùng tôn tử nhìn nhau một hồi, lâm phong lại nói: "Không nói dối người, Không Gian Pháp Luân đang nằm trong tay con, mười năm trước con đã thay đổi không gian phép tắc, bảy vị thiên sứ xuất hiện tại Thánh đô là do con trong khi định lại Không gian phép tắc phát sinh chút náo động, mới nhân đó mà chạy xuống đại lục. Giờ người có thể xem xét lại đề nghị của con không?"

"Định lại Không gian phép tắc?" Lão gia tử mai mắt trợn tròn, thực không dám tin.

Hồi lâu sau, cuối cùng lão gia tử cũng vẫy tay nói: "Con lui ra trước đi, chuyện này ta phải xem lại một lần nữa!"

Lâm Phong biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của lão gia tử, trong lòng hắn lập tức tính toán, hiện thời không nên nói thêm, đoạn khởi thân rời khỏi thư phòng của lão gia tử, trở về biệt việt của mình.

Có thể khiến lão gia tử thối bộ, đây đích xác không phải một chuyện dễ dàng, bỏ ra thêm chút công phu nữa, không sợ lão gia tử không đáp ứng đề nghị của hắn.

Quan niệm một vạn năm của gia tộc không phải muốn đổi là đổi, trong thời điểm này, vận mệnh của gia tộc đều dựa trên quyết sách trọng đại này, nếu có thể khiến lão gia tử quyết định hành động, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Khổ công mười năm có thành công hay không đều quyết định tại thời điểm này, cũng may là hiện tại hắn nắm trong tay Phượng Hoàng Kim Lệnh, nếu không thì khi hắn vừa đề cập đến vấn đề này, e rằng lão gia tử đã bắt hắn đem đi giam giữ mất rồi.

Còn chuyện sau này thì …

Lâm Phong lắc lắc đầu, thật sự là không muốn nghĩ thêm nữa, trong tiền kiếp tu vi cũng chỉ bình thường, quyền lên tiếng một nửa cũng không có, hiện tại đã độ qua cửu thiên đệ nhất kiếp, lại sở hữu thiên tiên linh bảo - Thái Cực Đồ, thầm nghĩ cũng có khả năng vượt qua Cửu Thiên Trọng Kiếp, thành tựu thiên tiên đại đạo.

Hiện tại chỉ có thể nhập thế tu tâm, không thể phá vỡ quy tắc bình hành trước đó đã đề ra của thế giới, dụng tâm để có thể thấu hiểu những nhân quả triền miên của hồng trần thế tục, con đường sau đó không biết phải đi thế nào, làm gì mà còn tâm tình nhàn rỗi để xem xét lại vấn đề này.

Hoặc giả nói không chừng bản thân có thể sẽ không độ qua được thiên kiếp nữa !

*****************

Trời tối, Lâm Phong đang xem những bức mật hàm do Bỉ Đặc mang tới, hốt nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Ngải Lâm Uy Na đang đứng phía sau, kiếm mi khẽ nhíu lại rồi dãn ra, nói: "Ngải Lâm Uy Na, hôm nay ta nghỉ tại phòng nàng!"

Ngải Lâm Uy Na đã không còn khối băng lạnh ngắt không có chút biểu tình như trước nữa, nàng hiện tại trong tâm rối loạn, không ngừng hồ tư loạn tưởng, nhớ lại chiều qua khi đang trên đường trở về từ Pháp Lạp Đế gia thì nghe tiếng của Lâm Phong, đột ngột "A" lên một tiếng sợ hãi.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Phong thấy kì quái liền hỏi.

Ngải Lâm Uy Na hoảng loạn nói: "không … không có gì!" khuôn mặt ngọc đột ngột nhuốm một màu hồng,

Làn da trắng mịn phát xuất một luồng quang vựng nhu hòa dụ nhân, thần thái hoảng loạn động lòng người đến cực độ.

Lâm Phong ha hả cười lớn, rồi khởi thân đến bên nàng, ôm lấy eo lưng nhu nhuyễn tuyệt đẹp của nàng, và chân bước về phía ngoạ thất.

Trong lúc này, Ngải Lâm Uy Na đột ngột trở lên nhút nhát hơn cả một con chuột nhỏ, nằm gọn trong lòng của Lâm Phong không chút kháng cự, trái tim đập nhanh liên hồi.

Hoa khai kiến minh nguyệt, mãn đường giai xuân sắc.

[hoa nở nhìn ngắm minh nguyệt, căn phòng ngập tràn xuân sắc]

Ngoài song chan chứa ánh trăng, trong phòng ngập tràn xuân sắc. Những âm thanh dụ hoặc cứ vang lên từng đợt dìu dặt như tiếng nhạc, lại cuồng nhiệt tựa tiếng sóng, một thanh âm vừa kích thích vừa dịu dàng cực điểm đột ngột vang lên.

Đột nhiên, đúng vào lúc đó thì viên thất thải bảo thạch kích cỡ khoảng một quả trứng đột ngột xuất hiện, trong phòng thất thải thần quang đại phóng, Lâm Phong cảm thấy một cỗ chân nguyên lực cường hoành đột ngột mãnh tiến vào trong thể nội, nguyên thần tựa hồ yếu thế trước cỗ chân nguyên lực này, nên liên tiếp bị nó xông phá, tức thì giật mình kinh hãi đến cùng cực.

Bình luận





Chi tiết truyện