chương 114/ 261

So với mười năm trước, đế đô hiện tại cũng không có biến đổi gì lớn lắm, chỉ là dưới cái biểu hiện phồn hoa ấy đã có vài khí tức xa hoa dâm mĩ hủ bại, dân thường ngày trước vốn can đảm, đối với Lạc Nhật Đế Quốc lấy vũ lập quốc thì ở thời đểm này, đã gần giống như khúc gỗ mục lớn, trông thì to lắm, nhưng gió thổi cũng bay.

Tầng lớp quý tộc hủ bại chính là căn nguyên suy vong của đế quốc, đây là tính tất nhiên của lịch sử, quy luật bất biên suốt ngàn năm này trực tiếp chứng kiến sự thay đổi của hết triều đại này tới triều đại khác, cùng với vô số tân hưng quý tộc do quá trình suy vong càng ngày càng nhanh chóng.

Đế đô ở hiện tại dù biểu hiện trên bề mặt vẫn là quốc thái dân an, nhưng thường dân đi lại trên được phố có thể thấy vẻ bề ngoài đập vào mắt, mười năm trước tuy giới bình dân sanh hoạt gian khổ, nhưng chưa đến cái độ rách rưới, giờ nhìn bộ phận bình dân của đế đô không ngờ không khác gì so với ăn mày cả.

Chỉ một điểm này, đã đủ để chứng minh Lạc Nhật Đế quốc giống như một ông già sống đến những ngày cuối cùng, chỉ là không biết sinh mạng còn có thể kéo dài bao lâu, chứ đã vô pháp nghịch chuyển lại bánh xe của lịch sử.

Có lẽ, chỉ có Khắc Khố Sâm Đạt là phát triển mạnh mẽ khỏe khoắn, sinh mệnh lực mạnh mẽ dị thường như một hạt giống mới nảy mầm.

Thâu tất cả mọi thứ vào tầm nhìn, Lâm Phong không thể không bí mật thở dài một hơi!

Kiếp trước không có một khái niệm quốc gia, nhưng khi không ngờ được đưa đến cái thế giới này, rồi lại cũng may mắn xảo hợp trở thành thành viên của Lâm Gia, sau này trở thành gia chủ tương lai của Lâm Gia, bất tri bất giác hắn đã xem đây như là gia đình thứ hai, giờ đế đô có cảnh tượng hủ bại thế này, cũng khiến hắn có tâm trạng u sầu buồn nản.

Ai bảo thần tiên không có tình cảm dục vọng, người tu đạo tuy là giảng cứu thanh tâm quả dục, nhưng đó cũng là chỉ đem tình cảm và dục vọng vốn là tối nguyên thủy của con người vào sâu trong tâm, để có thể toàn tâm toàn ý truy cầu lực lượng, tịnh không thấy người tu đạo nào không có tình cảm và dục vọng.

Vạn pháp tự nhiên ?

Đạo lí này ai mà không minh bạch, nhưng người tu đạo mà muốn chân chính đạt được vạn pháp tự nhiên, thì phải đối điện với chủng chủng thế dục, cũng có nhường người tu đạo bị hồng trần nhiễu loạn tâm cảnh, nên để tránh tu hành gặp trở ngại, tuy là minh bạch cái ý nghĩa vạn pháp tự nhiên,cũng không có cá nhân nào dám dùng thân để thử, nhập hồng trần lịch luyện.

Có lẽ chỉ có Lâm Phong vốn đã chết một lần tâm lí đã có điểm thành kiến, không còn muốn truy cầu tiên đạo nữa, mà chọn trở thành phàm phu tục tử, bất tri bất giác lại đúng ngay yếu nghĩa vạn pháp tự nhiên, thông qua một loạt những xảo hợp may mắn, từ từ đạm hóa bổn tính nguyên thủy của nhân loại là tình tự, sở dĩ như thế mới có thể sau mười năm khổ tu trực tiếp vượt qua đệ nhất trọng thiên kiếp.

Ví như, lúc đầu xây dựng Khắc khố Sâm Đạt cực kì khó khăn về vấn đề kim tệ để sử dụng, Lâm Phong cái tâm tham lam dục vọng bị triệt để kích phát ra ngoài, nhưng nhiện tại, Khắc Khố Sâm Đạt trở thành tấc đất tấc vàng, tòng vô đáo hữu, tòng hữu đáo vô [từ không thành có, từ có lại về không], Lâm Phong sau khi đã tự thân trải qua cái quá trình này, trong tâm thâm từng điểm tham niệm đã từ từ bị đạm hóa mất.

"Ức, Thiên nột, Nguyệt Thần tại thượng ! Đây là đế đô của chàng đấy à ? " Đái Lệ Ti kinh hô một tiếng, kéo Lâm Phong trở về hiện thực.

Toa Bối Lạp bĩu môi, trên mặt có biểu tình thất vọng: "Tưởng là Đế đô tốt thế nào chứ, nguyên lai còn tệ hơn Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta. Ức ! Long Thần tại thượng, sao trên đường có nhiều ăn xin thế này, hoàng đế của chàng không cho dân chúng ăn sao ? "

Long nữ ngây thơ nói ra, lập tức bị cả đám mục quang cổ quái chiếu vào.

Kì thật đế đô biểu thị trên bề mặt hai tiểu nữu ấy nói chung cũng hơi quá, vốn cũng là cảnh tượng phồn thịnh như trước đây, chỉ là so với Khắc Khố Sâm Đạt, thì lại có vẻ hơi kém hơn, mà hai tiểu nữu này vốn thân phận bất đồng, một là Tinh Linh Nữ Vương, địa vị tôn sùng, còn một là tiểu Bạch long nữ, đã sống tại Khắc Khố Sâm Đạt mười năm dài, đương nhiên không tránh khỏi có cái ảo tưởng này.

Khải Lâm Na cười nói : "Hai người nói thế người khác nghe không chịu được đâu, bình dân của đế đố so sánh với bất kì địa phương nào cũng tốt hơn mấy lần, hai người có thân phận đặc thù, vả lại cũng sống tại Khắc Khố Sâm Đạt lâu, không thấy cái khó khăn của thế gian, tưởng những địa phương khác cũng giống như Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta, sau này sẽ không còn cái ý nghĩ mộng tưởng ấy đâu!"

Toa Lị Na lần đầu đến đế đô, không tránh khỏi cảm thấy tò mò, nhìn xa xa thấy một hoàn khố tử đệ đang khi áp bình dân hứng thú nói : "Đế đô không có luật pháp hay sao ? Làm sao mà lũ quý tộc vênh váo huênh hoang ấy dám ở trên đường lớn đánh dân thường, lại còn cướp tiền của dân thường ?"

Lâm Phong đưa tay ra véo nhẹ cái mũi xinh xinh của nàng, đoạn cười nói : " Đế đô là đế đô, Khắc Khố Sâm Đạt là Khắc Khố Sâm Đạt, hai nơi không thể gộp làm một, sự tình quý tộc khi áp bình dân này ở đô thị nào trên đại lục này thời khắc nào cũng xảy ra, tính ra Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta cũng không ngoại lệ đâu, chẳng qua nàng chưa thấy thôi!"

Toa Lị Na không tin nói :" Khắc Khố Sâm Đạt có luật pháp công tử định ra, có lũ quý tộc nào dám khi áp bình dân chứ!"

Lâm Phong nói:"Nàng chưa thấy không có nghĩa là không có, luật pháp nghiêm khắc chỉ có thể chế trụ tham lam dục vọng của nhân loại thôi, gần đây khi ta đến Thanh Hoa học viện đã đụng phải hai tên kị sĩ trực ban đòi tiền vào cửa của học viên báo danh vào học viện đấy, ngay cả dưới mắt ta mà cũng xảy ra sự tình như thế này, đế đô làm sao mà ngoại lệ được chứ!"

Mấy lão gia hỏa lập tức sắc mặt khó coi, đây cũng là một nỗi đau chung của họ.

Toa Lị Na vừa mở miệng, hốt nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, miệng sắp nói ra lời gì đó lập tức nuốt vào ngay.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữ này lòng tò mò có thể đè chết cả con voi làm sao có thể bỏ qua chuyện lớn thế này, lập tức nhìn mấy lão đầu tử nói :" Tốt a, mấy lão đầu tử thường nổ rằng Thanh hoa học viện có cái lực hấp dẫn thế nào, giờ lại có liên quan tới chuyện kị sĩ gác cổng dám chặn học viên đòi tiền phí vào cổng cơ đấy!"

Mấy lão đầu tử đều đã sống tới hơn vạn năm, mà vẫn cảm thấy hơi ngượng nghịu, nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Tạp Lạp Kì đại sư cố gắng xoay đôi mắt cá chết, cười bất hảo nói :" Chúng ta không phải là thần, học viện có quá nhiều sự tình quản không xuể như thế, cái loại tiểu sự như lông gà thế này thì cứ để lũ tiểu sự tính toán quản lí, hai nha đầu các ngươi ăn nói châm biếm mà vô trách nhiệm, thế thì sau này quay về tốt nhất giúp chúng ta chia xẻ một phần công tác!"

Hai tiểu nữu liền lập tức ngậm miệng lại ngay, Toa Bối Lạp trực khí tráng địa nói :" Ức! Long Thần tại thượng, mấy lão đầu tử các ngươi nên chết đi, không tưởng tượng được lại bắt lĩnh chủ phu nhân làm việc cho các ngươi, đây là đạo lí gì cơ chứ!"

Một tràng cười nổi lên.

La Đế Phong nói :"Hiện tại đế đô so sánh với thời gian mà ta và Tạp Lạp Kì đại sư đến thì trông tệ quá, xét cho cùng đế quốc suy vong căn nguyên đều là do cái lũ quý tộc ấy cả, tính đi tính lại Lạc Nhật Đế Quốc vốn giàu có như thế, không tránh được xuất hiện lũ sâu bọ ăn tàn phá hại, rốt cuộc cuối cùng cũng chỉ còn nước đợi diệt vong!"

Pháp Lạp Đế lão đầu hôm nay cả người phong độ cực kì, trên người mặc bộ pháp sư đạo bào mới, trên khuôn mặt có biểu tình lão thọ tinh, nói:"Nhàn cư vi bất thiện, một gia tộc muốn hưng thịnh sau này thì phải bảo trì tác phong sanh hoạt liêm khiết, giống như Lâm Gia ngươi đã tự lập nên tryền thống của một đại gia tộc tuyệt vô cận hữu, có lẽ trong số những đại gia tộc toàn Đại Lục hiện nay, duy nhất chỉ có Lâm Gia ngươi là không có tình trạng bị hủ hóa!"

Lâm Phong nói :" Dù là nói như thế, chỉ là không biết Lâm Phong cũng có thể đi xa đến như thế không thôi!"

Chinh phạt sa trường là quan niệm truyền thống của Lâm Gia hình thành trong cả vạn năm, đã sớm thâm nhập vào nơi sâu xa nhất của linh hồn mỗi cá nhân tử đệ Lâm Gia đều muốn được bước chân lên chiến trường, dùng máu của mình bảo vệ sự sanh tồn của gia tộc, cũng nhờ gia pháp nghiêm khắc khó tưởng tượng nổi, tất cả đều là nền móng xây dựng nên một Lâm Gia vạn năm không đổ.

Cái nền tảng căn bản này đã trải qua hơn một vạn năm thăng trầm, tự nhiên đã hình thành nên quan niệm truyền thống từ cổ xưa của gia tộc.

La Đế Phong bình thản như không nói :"Lâm Gia và Chu Tước Gia tộc khế ước viễn cổ tuy là đã mất đi công dụng của nó, bất quá hiện tại xuất hiện vị gia chủ tương lai này, sau này đẩy Lâm Gia thêm một bậc, biến Lâm Gia cùng tồn tại muôn đời với Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc cũng không phải là sự tình không thể có!"

Toa Bối Lạp lập tức bất phục nói :" Lão đầu tử ngươi đang mơ đấy à ? Để Lâm Gia cùng tịnh diệt với Long tộc chúng ta, Long Thần tại thượng, ta không biết có nghe nhầm không nữa ?"

La Đế Phong tiêu sái cười, cũng không thèm tranh cãi với tiểu nữu này.

Đái Lệ Ti lập tức nắm lấy câu nói đó mà xỏ xiên :" Cô nóng vội cái gì, Long tộc hùng mạnh lắm đấy à ? Khắc Khố Sâm Đạt chúng ta không những có Ma Đạo Quân Đoàn, mà còn có Bạch Long Mã và Cáp Mô, hơn nữa còn mười hai vị Đại Lực Chiến Thần, dù Long Hoàng của cô cũng không đáng xách dép cho Lâm Phong, lớn lắm đấy !"

Toa Bối Lạp lập tức mặt hoa đỏ hồng, trừng trừng nhìn Đái Lệ Ti nói :"Ức, Thiên nột, Long Thần tại thượng, ngươi cái con đàn bà đáng ghét này dám vũ nhục Cự Long gia tộc chúng ta, ta phải chính thức khiêu chiến với ngươi!"

Đái Lệ Ti làm sao tỏ ra yếu nhược, lập tức đánh rắn phải đập đầu nói :" Nguyệt Thần tại thượng, ta sợ mẫu thân của ngươi sao (câu này là lời nói tục nên dịch không sát lắm ???) ?" Lập tức triệu hồi Độc Giác Thú bay lên cao hơn Toa Bối Lạp.

Lâm Phong nhướng cao mày, lần lượt vỗ vào mông mỗi nàng ba cái, làm hai tiểu nữu kinh hô một tiếng, rồi nghiêm mặt dạy dỗ :" Đã nói nhiều lần rồi, cả nhà quan trọng nhất là dĩ hòa vi quý, hai tiểu nha đầu các ngươi cứ hay khẩu chiến mãi, không biết sai là gì!"

Toa Bối Lạp tay xoay mông bất phục nói :" Chàng thiên vị, là cô ta khích ta trước, tại sao đánh cả ta chứ!"

Đái Lệ Ti cũng không kém nói :" Dĩ nhiên là vì ngươi ngạo khí quá lớn, lại còn không nhớ nơi của bọn ta với ngươi cũng có quan hệ, cái con rồng cái nhà ngươi dù gì thì cũng là lĩnh chủ phu nhân, thì cũng là người của Lâm Gia, nửa điểm ý thức là người Lâm Gia cũng không có !"

Không để Toa Bối Lạp phản bác lại, đã nhanh chóng nói tiếp : "Ta nói sai cho ngươi sao ? Vốn ngươi trong tâm không nghĩ mình là người của Lâm Gia, thế thì ngươi về cái Long Quật của ngươi cũng tốt!"

Nhanh chóng trừng mắt nhìn nhau tóe lửa, sắp bắt đầu một trận nữa, mấy lão đầu tử lập tức toàn tâm toàn ý chuẩn bị xem vở kịch hay, Toa Bối Lạp giận đến đỏ mặt, đang sắp phản bác, Lâm Phong đã bắt đầu thấy chán nản, sầm mặt trầm giọng nói : "Tốt thôi, hai nàng cãi lộn một lần nữa thì quay về Khắc Khố Sâm Đạt cho ta, từ nay về sau không được ra ngoài nữa!"

Hai tiểu nữu liền lè lưỡi, sợ hãi ngậm chặt miệng lại, bình nhật thì không sợ Lâm Phong chuyện gì, nhưng hiện tại trông dáng vẻ Lâm Phong như thế, ước chừng đã rất là khó chịu, hai tiểu nữu làm sao dám sinh sự nữa, chỉ còn có thể căm hận trừng trừng đối phương, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ tìm cơ hội báo cừu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Khải Lâm Na và Toa Lị Na thì ra mặt an ủi hai tiểu nữu một hồi, rồi thì hai tiểu nữu này cũng tạm thời tạm ngưng khẩu chiến làm hòa, không lâu sau đã bắt đầu mở miệng đùa cợt với mọi người.

Bình luận





Chi tiết truyện