chương 150/ 261

Khi hội đốt đuốc kết thúc, đại thảo nguyên mênh mông lại chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng sói hú từng hồi dài từ xa vọng tới, điểm xuyết vào sự tĩnh lặng trên thảo nguyên, thổi một luồng không khí lạnh lẽo vào màn đêm yên tĩnh.

Trong lều, Lâm Phong đang ngồi nhập định, thần niệm triển khai, bao quát đại bản doanh bán kính trăm mét vào trong, quan sát tỉ mỉ mọi ngõ ngách khả nghi trong địa bản doanh, đến cả lũ chuột kiếm ăn ban đêm lẫn những kẻ đang hưởng lạc thú trong phòng riêng cũng không thoát khỏi tầm quan sát của hắn.

Lộ Thiến Á dùng khuỷu tay ngồi nhỏm dậy, ngồi nghiêng tựa vào thành giường, tò mò quan sát Lâm Phong đang ngồi nhập định, đôi mắt phượng vẫn còn vương lại vẻ say mê bất tận, nửa người phía trên lộ ra, đôi nhũ phong trước ngực dưới ánh đèn tờ mờ toát ra vẻ quyến rũ khiến cho người khác ngây ngất, khí xuân trần ngập khắp lều.

Cặp chân thon dài đan chéo vào nhau, trên làn da mịn màng trắng nõn như mỡ dê vẫn còn vương lại một vệt máu đỏ, lúm đồng tiền duyên dáng vẫn còn sót lại dấu vết của cuộc mây mưa cách đó không lâu, khiến cho người khác đê mê, mụ mị cả thần trí.

Chỉ cần là một người đàn ông bình thường nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, đều không tránh được ý nghĩ muốn đắc tội với nàng, cho dù có phải chết cũng cam tâm làm một con quỷ phong lưu.

Không biết tự lúc nào, mĩ nhân đã mệt quá dần dần ngủ thiếp đi, khuôn mặt kiều diễm vẫn vương lại một nụ cười kiều mị hòa trộn với dư vị phong cuồng còn sót lại. Chiếc chăn trên cơ thể nàng không có gió mà tự động bay lên đắp kín thân hình quyến rũ của nàng.

Trong một căn lều khác, tướng quân Ba Luân vốn là đệ nhất mãnh tướng của Sát Nhĩ Ba bộ tộc đang cùng sứ giả của ngũ đại đế quốc đang bí mật bàn bạc gì đó, hoàn toàn không hay biết hành tung của họ đã bị bại lộ, Lâm Phong nghe ngóng một hồi, liền thu công đứng dậy, ngắm nhìn Lộ Thiến Á đang say sưa ngủ rồi mặc áo choàng dài bước ra khỏi lều.

Bên cạnh là vương trướng A Lỗ Thai, trong lều đèn vẫn sáng, Lâm Phong lại gần, đám hộ vệ không có ai dám cản lại, Lâm Phong trực tiếp vén rèm bước vào, thấy vị Thiểm tộc a man mới lên ngôi - A Lỗ Thai đang nhăn trán nhíu mày ngồi sau thư án, đôi lông mày rậm nhíu lại vẻ long lắng hiện rõ trên nét mặt.

"Lĩnh chủ đại nhân có phải đã tìm được Hô Lan Na? A Lôc Thái vội vàng đứng dậy hỏi.

Lâm Phong khẽ lắc đầu nói: "Ngươi hãy theo ta ra ngoài xem một chút sẽ rõ!"

A Lỗ Thai ngơ ngác không hiểu, Lâm Phong cũng không nói nhiều, triển khai Ẩn thân pháp thuật, hai người cùng tàng hình, xuất ra độn quang đưa A Lỗ Thai rời khỏi vương trướng, bay thẳng về hướng Đông bắc. Đáp xuống ngoài một căn lều lớn được canh phòng cẩn mật, dịch chuyển tới sát trại, A Lỗ Thai không hiểu có chuyện gì, Lâm Phong nói: "Nghe kĩ đi!"

A Lỗ Thai ghé sát ati vào nghe một hồi, sắc mặt lập tức tái đi, khuôn mặt dữ tợn bùng lên một luồng sát khí đáng sợ, mục đích của Lâm Phong đã đạt được, liền đưa A Lỗ Thai trở về vương trướng, lúc này thiết hán ấy mới nói: "Ta đãi Ba Luân không bạc, vậy mà tên khốn kiếp này lại dám ôm dã tâm, mưu đồ làm phản, muốn dìm người dân Thiểm tộc vào biển tanh mưa máu một lần nữa!"

Lâm Phong lạnh lùng cười nói: "Con người lòng tham không đáy khó lường, ngài bây giờ đã ngồi lên vương vị, không biết có bao nhiêu kẻ ghen ghét, các tướng lĩnh của Hô Lan bộ lạc thì đã đành, các tướng lĩnh của Sát Nhĩ Ba bộ lạc và Mặc Cáp bộ lạc chưa chắc đã khuất phục ngài, cho dù những kẻ khác có phục thì dã tâm của Ba Luân cũng quá lớn, không đời nào hắn chịu cam tâm."

A Lỗ Thai nói: "Nhưng việc Hô Lan Na mất tích không phải là do Ba Luân làm, bây gời phải làm thế nào đây?"

Lâm Phong nói: " Ngày mai ngài lên trướng bàn việc, trước mặt các tướng lĩnh bộ lạc, hãy cho bắt Ba Luân, và đưa ra chứng cứ, đồng thời tước bỏ mọi tất cả mọi quyền lực của Ba Luân, như vậy mới có thể củng cố được ngai vàng của ngươi, hơn nữa lại có thể uy hiếp một ssos tướng lĩnh của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc vẫn còn chưa chịu khuất phục ngươi!

A Lôc thái đang định nói gì đó thì Lâm Phong đã thở dài nói: "Hô Lan Na không có trong đại bản doanh!"

A Lỗ Thai nét mặt lập tức tái đi tới mức khó coi, nói: "Trong Phạm vi năm trăm mét chúng tôi đã tìm rất kĩ, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì có thể lần theo, Hô Lan Na sao có thể tan vào không khí như vậy được!"

Lâm Phong trầm ngâm một hồi, nói: "Nghe nói Vân Vụ Sơn gần đây có bọn ma thú rất lợi hại xuất hiện, ngày mai ta sẽ đến Vân Vụ Sơn xem xét, mong là Hô Lan Na là người tốt sẽ được trời phù trợ!"

A Lỗ Thai lo lắng khẽ gật đầu.

Lâm Phong trở về lều ngồi một lúc, đột nhiên hai mắt trợn lên, hóa thành kim quang bay vút ra khỏi lều, khởi độn quang truy đuổi về hướng nam.

Bầu trời đêm trên thảo nguyên yên tĩnh kì lạ, giống như người Văn Lai, người Thiểm tộc chất phác cũng không ít kẻ có dã tâm, ngoài mặt ngũ đại đế quốc vẻ như đã đầu hàng Lạc Nhật đế quốc, hoặc là tỏ ra có thiện ý với Lâm gia, nhưng vẫn ngấm ngầm dựa vào chút thế lực còn sót lại gây khó khăn cho Lâm Gia, quyền lực khiến cho người ta hoa mắt, những kẻ đương quyền của Ngũ quốc cũng không chịu cam tâm.

Năm bóng người vội vàng bay nhanh trong hư không, giống như bọn mèo trong đêm, đông tác hết sức nhanh lẹ, có thể dựa vào đấu khí của mình để cưỡi không trung ít nhất cũng phải là kẻ có công phu từ kiếm thần trở lên. Trong số năm tên đó Lâm Phong chỉ nhận ra Cách Lâm công quốc Mĩ Cách Lãng đại công tước là kẻ mà hắn đã có duyên gặp mặt ở Lãng Nguyệt đế quốc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tên đầu heo này trốn chạy không dám lộ diện, khi còn ở Lãng Nguyệt đế đô thì hết sức nhún nhường, khi phát hiện ra tình hình bất lợi thì tháo chạy khỏi Lãng Nguyệt đế đô trước cả Hải Phi Tư.

Áo choàng bay phấp phới, Lâm Phong tàng hình theo sau năm người, mái tóc vàng bay trong gió, trên khuôn mặt khôi ngô thấp thoáng một nụ cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào năm bóng người trước mặt.

Năm tên quỷ này đang trong trạng thái vui sướng vì đã sách động được Thiểm tộc nội chiến, hoàn toàn không hay biết mình đã biến thánh mồi săn của kẻ khác, chỉ bay bạt mạng về phía trước, vội đem tin này về báo cho hoàng đế bệ hạ, sau đó bản thân có thể bước lên mây xanh, thăng quan hưởng nắm trong tay càng nhiều quyền lực và vinh hoa phú quý.

Chỉ trong tích tắc, năm tên đã bay xa mấy chục dặm, năm cái bóng đen liền dừng lại, trong đó có một kẻ chụm miệng lại huýt một tiếng dài, liền đó trong không trung vọng lại một tiếng long ngâm, một con ngũ giai thổ địa cự long bay nhanh tới, sau khi năm tên trèo lên lưng rồng, con rồng cất cánh bay về phương nam.

Lâm Phong hắng giọng một tiếng, hiện nguyên hình chắn đường trên không.

Năm tên nghe thấy tiếng hắng giọng thì kinh ngạc, khi Lâm Phong hiện thân, tên Mĩ Cách Lãng đại công đã từng gặp mặt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đầu óc choáng váng, vội vàng giả bộ cười nói: "Lĩnh chủ đại nhân Khắc Khố Sâm Đạt tôn kính, tôi vô cùng ngưỡng mộ phong thái của ngài, có thời gian hi vọng lĩnh chủ đại nhân đến Cách Lâm công quốc làm khách, để Phí La Tây Tư bệ hạ có thể chiêm ngưỡng phong thái của ngài!"

Bốn tên còn lại nghe nói người phía trước mặt là Lâm Phong, suýt nữa hồn xiêu phách lạc. đến cả con cự long rất hùng dũng muốn trừng phạt kẻ tiện nhân muốn cản đường đi của mình cũng run lên bần bật, suýt chút nữa hất văng năm kẻ trên lưng mình xuống.

" Vậy ư?" Lâm Phong khẽ cười nhạt, hỏi: "Nửa đêm canh ba, mấy vị không ở nhà hưởng lạc, lại chạy đến nơi thảo nguyên khí hậu khắc nghiệt này làm gì, phải chăng các vị có hứng thú với tráng hán của Thiểm tộc?"

Mấy tên này nghe thấy vậy chỉ thấy lạnh sống lưng, Mĩ Cách Lãng đại công khắp người toát mồ hôi hột, vội cười lớn nói: "Lĩnh chủ đại nhân thật biết nói đùa!"

Lâm Phong cười nhạt nói: "Đã không biết sống chết là gì, hôm nay đã đến đây vậy chớ vội vàng trở về, cùng ta đi coi kết cục của Ba Luân một chút" Sơn hà đồ mở ra cuốn cả năm tên vào bên trong, Xong đâu đó hắn mới cưỡi tuần quang trở về đại bản doanh.

Mặt trời vừa ló, A Lỗ Thai đã ngồi trên ngai vàng, hai bên đứng đông đủ các tướng lĩnh của Thiểm tộc bộ lạc, Lâm Phong thân phận đặc thù, ngồi ở vị trí của khách, giống như một khán giả, không hề gây ra cảm giác muốn hô binh cướp vị.

Lộ Thiến Á ngồi bên cạnh hắn.

A Lỗ Thai đưa mắt nhìn chúng tướng một lượt, đột nhiên hét lớn: "Người đâu, mang Ba Luân vào đây cho ta!"

Tất cả các tưỡng lĩnh đều ngây người ra, chưa kip phản ứng thì hai chiến binh dũng mãnh như hùm đã bước tới lôi Ba Luân ra quỳ xuống đất, tên Ba Luân đáng thương sau khi bước vào lều đã bị một sức mạnh vô hình giam lại, bất động không thể cựa quậy cũng không nói được, tuy biết đại sự có biến nhưng không thể khánh cự, bị trói thánh một khối.

Khi sức mạnh khống chế vô hình đó biến mất, Ba Luân lúc này mới phẫn nộ hét lên: "A Lỗ Thai, ngươi như vậy là có ý gì, lẽ nào ngươi phải diệt hết Sát Nhĩ ba bộ tộc và Mặc Cáp bộ tộc chúng ta thì mới cam tâm?"

Mấy chục người vốn là tướng quân của Mặc Cáp bộ và Sát Nhĩ Ba bộ lập tức mặt mày thất sắc, tay đã nắm chặt chuôi đao.

A Lỗ Thai cười khan một tiếng, nói: "Chiến tranh nữ thần trên cao soi xét, tên phản bội vô sỉ dám phản lại nữ thàn chiến tranh nhà ngươi đã làm những gì, các dũng sĩ trên thảo nguyên sẽ nhanh chóng biết thôi!" nói rồi quay đầu hét vọng ra ngoài lều: " Đem nhân chứng lại đây!"

Một âm thanh hồn tạp từ xa vọng tới, mười Thiểm tộc chiến sĩ dũng mãnh lôi năm tên nhân chứng mặt mày trắng bệch không còn chút máu như lôi những con chó chết giải lên trước, Ba Luân lập tức mặt mày thất sắc, mấy tướng lĩnh đầu óc linh hoạt nhanh chóng đoán biết được điều gì, tướng lĩnh của Hô Lan bộ lạc trơn mắt giận giữ nhìn Ba Luân, chỉ đợi một câu ra lệnh của A Lỗ Thai là xông lên chém tên phản bội này làm trăm mảnh.

A Lỗ Thai ngồi lại vương vị, cười nhạt đưa mắt về phía Ba Luân, nói: "Ba Luân, ngươi còn có điều gì để nói không?"

Trong mắt Ba Luân lóe lên một tia nhìn căn hận, cao giọng nói: chiến tranh nữ thần trên cao, tên đồ đệ vô sỉ nhà ngươi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với ta, ngươi không xứng là A man của dũng sĩ Thiểm tộc bọn ta!"

Cái chết kề cận, năm tên tội nhân vội vàng nói: "Quang minh thấn trên cao, Chúng tôi phụng mệnh hoàng đế bệ hạ tới để đưa lễ vật chúc mừng A man Thiểm tộc tôn kính, chúc mừng ngài đã thống nhất Thiểm tộc các bộ, các hạ sao có thể đối xử với sứ giả như vậy, hai nước giao binh không giết sứ giả, lẽ nào đến cái lễ nghĩa cơ bản nhất A man Thiểm tộc tôn kính cũng không hiểu?"

Các tướng lĩnh của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ vội dồn ánh mắt về A Lỗ Thai, trong mắt hiện ra vẻ hoài nghi.

Lâm Phong ngồi bên cạnh, phất kim quang phiến, lạnh lùng nhìn năm tên đang cố cao giọng, trong lòng thầm mắng: "Thật là một lũ chẳng biết sống chết!"

A Lỗ Thai cười nhạt nói: "Lũ bỉ ổi các ngươi, ta sẽ dùng đại hình để buộc các ngươi phải nói thật, người đâu, mang đại hình ra đây!"

Một chậu than nóng được khiêng tới, bên trong một vài thanh sắt đã được nung đỏ rực, năm tên quý tộc ngày thường quen sống trong nhung lụa sao có thể nhìn thấy loại binh khí như vậy, vừa nhìn mặt mày đã thất sắc, nỗi sợ hãi không thẻ kìm chế được lộ ra, đã có kẻ chịu không nổi ngã ngồi ra đất.

Hình thức thẩm tra của Thiểm tộc vô cùng đơn giản, cũng vô cùng hiệu quả, A Lỗ Thai vừa ra lệnh một tiếng, mọt chiến sĩ Thiểm tộc đã rút ra một thanh sắt nung không nói một lời ấn vào mặt một tên quý tộc, một tiếng thét thê thảm xé tai vang lên, mũi thịt cháy xèo xèo từ trong trướng bay ra ngoài, đến các chiến sĩ thiểm tộc dũng mãnh cũng không khỏi nổi da gà.

Tiếng thét của tên quý tọc chỉ vang lên trong vòng một giây rồi ngừng bặt, trên trán hắn xuất hiện một dấu ấn nô lệ đáng sợ giông như một vết dao găm, cắm chặt vào lòng mấy tên quý tộc, nếu chỉ có sự đau đớn về thể xác đã đành nhưng dáu ấn nô lệ nhục nhã đó mới khiến cho bọn chúng sợ hơn cả nỗi đau trên da thịt.

Một mùi hôi thối bốc ra từ lều, tên quý tộc đó không chịu nổi cực hình đã "bậy lớn bậy nhỏ" ra quần. tất cả các tướng của Thiểm tộc ở trong trướngđều nhăn trán nhíu mày, Lâm Phong phất Kim quang phiến, một bức tường khí vô hình chắn trước mặt.

Lộ Thiến Á mặt mũi trắng bệch, không dám nhìn nữa, giấu mặt vào trong lòng Lâm Phong.

A Lỗ Thai đảo mắt nhìn bốn tên quý rộc còn lại, bốn tên quý tộc lúc này toàn thân run rẩy, răng đánh vào nhau lập cập, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, đang đấu tranh tâm lí kịch liệt.

A Lỗ Thai không chút khách khí, hạ lệnh một tiếng, lại có thêm một tên quý tộc ngã dưới thanh sắt nung, trên trán bị một dấu nô lệ vĩnh viễn không có cách gì xóa được, cho dù có thể sống qua được ngày hôm nay thì về sau mãi mãi cũng chỉ là một tên nô lệ hạ tiện không bằng cả một dân thường, đối với một quý tộc mà nói, chắc chắn đây là sự trừng phạt còn đau đớn hơn cái chết.

Cuối cùng một tên quý tộc không chịu nổi áp lực lớn như vậy, thần trí hoàn toàn hoảng loạn, vừa khóc vừa hét lên: "Ta nói, ta sẽ nói tất cả, bọn ta phụng mệnh của hoàng đế bệ hạ tới cấu kết với Ba Luân, giúp Ba Luân âm mưu cướp đoạt ngại vị của A man, sau đó để Ba Luân cướp hết tài sản của Khắc Khố Sâm Đạt...."

Trong lều một luồng sát khí lập tức bùng lên, các tướng lĩnh của Hô Lan bộ lạc phẫn nộ tuốt đao khỏi vỏ, , ánh mắt hung tợn như muốn giết người đến nơi nhìn chằm chằm vào Ba Luân và mấy tên quý tộc lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu. Còn các tướng quân của Mặc Cáp bộ và Sát Nhĩ ba bộ cũng lập tức đứng dạt sang một bên, vẻ mặt không hài lòng trừng mắt nhìn Ba Luân.

Thiểm tộc nội chiến là chuyện riêng của Thiểm tộc, nhưng một khi có người ngoài nhúng tay vào, thì lại là một chuyện khác, Lâm Phong hiểu rõ đạo lí này, cho nên hắn mới không đích thân nhúng tay vào công việc nội bộ của Thiểm tộc, mà tất cả đều giao cho A Lỗ Thai chịu trách nhiệm, trị người Thiểm tộc phải dựa vào người Thiểm tộc. Người Văn Lai một khi nhúng tay vào sẽ chỉ gây phản tác dụng.

Nếu chỉ có Ba Luân âm nưu tước đoạt ngôi vị thì chỉ dựa vào đặc tính anh hùng của người Thiểm tộc, một khi Ba Luân thành công, bọn họ liền lập tức ủng hộ Ba Luân vô điều kiện, nhưng Ba Luân và người Văn Lai cấu kết với nhau, đã phạm vào điều tối kị của Thiểm tộc, tội đồ phản bội lại nữ thần chiến tranh sẽ mãi mãi không bao giờ nhận được sự ủng hộ vủa dũng sĩ Thiểm tộc.

Toàn bộ chân tướng đã bị vach trần, âm mưu thâm độc mà bọn quý tộc mồm năm miệng mười này đặt ra vượt qua cả sức tưởng tượng của Lâm Phong, không những muốn khiến Thiểm tộc phản lại Khắc Khố Sâm Đạt mà còn giết hết toàn bộ dê cừu của Thiểm tộc để người Thiểm tộc trong tình trạng không có lương thực buộc phải đem quân đi cướp Lạc Nhật đế đô, một mũi tên trúng hai đích

Chân tướng bại lộ, năm tên quý tộc lập tức bị các tướng quân Thiểm tộc phẫn nộ lôi ra ngoài, chém làm trăm mảnh, đến các tướng lĩnh cũ của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ cũng phẫn nộ, tiếng kêu thảm thương của năm tên quý tộc vang lên đúng một giờ, giống như tiếng cú vọ trong đêm khiến cho người khác kinh sợ.

Ba Luân cũng bi lôi ra ngoài, cực hình của Thiểm tộc với kẻ phản đồ là ngũ mã phanh thây, thi thể bị vứt ra ngoài rất nhanh sẽ bị bọn diều hâu và sói đói trên thảo nguyên đến ăn hết sạch, một chút xương cốt cũng không còn.

Một loạt các tướng lĩnh âm mưa câu kết làm phản với Ba Luân cũng bị bắt, xử cực hình. Sau khi đã ổn định mọi chuyện, Lâm Phong mới đến vương trướng gặp A Lỗ Thai, khuôn mặt của hảo hán này vẫn không chút vui vẻ, ngược lại thở dài nói: "Ba Luân là dũng sĩ số một của Thiểm tộc chúng tôi, thực lực của hắn chỉ dưới tôi, nếu có thể để hắn theo ngài chinh chiến trên sa trường, ngai vàng của Thiểm tộc sau này sẽ càng chói lòa hơn, không đáng gì chỉ tiếc hắn đã phản bội lại nữ thần chiến tranh!"

Lâm Phong vỗ vỗ vai của A Lỗ Thai, khiến cho thiết hán này suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất mới mỉm cười nói: "Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, lịch sử mãi mãi do kẻ thắng viết ra, sắp tới ta phải xây dựng quân đoàn, sau này ngài cùng ta chinh chiến sa trường, tên tuổi của ngài cũng sẽ được lưu vào sử sách của người Thiểm tộc và người Văn Lai, so với điều này, ngai vị của Thiểm tộc có đáng gì. Từ xưa tới nay cũng không có một vị A man Thiểm tộc nào có thể sánh với ngài!"

A Lỗ Thai ngẩng mặt lên, khe khẽ gật đầu.

Lâm Phong nói: "Hô Lan Na không có trong đại bản doanh, bây giờ ta đi Vân Vụ Sơn một chuyến, xem có thể tìm ra manh mối nào hay không. Hiện nay ngũ đại đế quốc đang âm mưu đối phó với Lâm gia chúng ta, ngài phải cẩn thận một chút, nếu trúng phải ám toán thì Thiểm tộc khó tránh khỏi nội loạn một lần nữa.!"

A Lỗ Thai gật đầu đáp: "Tôi sau khi luyện Huyền Cương Đấu Khí của Lâm gia thực lực đã mạnh lên rất nhiều, cho dù đấu với thánh kị sĩ của người Văn Lai các ngài tôi cúng có thể đánh lùi tất cả!" ngừng một lát lại nói: "Vân Vụ Sơn là cấm địa của Thiểm tộc chúng tôi ngàn năm nay, tương truyền, bên trong có rất nhiều ma thú mạnh, ngài phải cẩn thận một chút!"

Lâm Phong ha hả cười, nói: "Ngài cứ yên tâm di, ta sẽ cẩn thận!" sau đó đem theo Lộ Thiến Á ra ngoài đại bản doanh, xuất độn quang men theo sông Duy Đa lợi Á bay về hướng bắc tìm kiếm.

Lộ Thiến Á cuối cùng không nén nổi nghi ngờ mà nàng đã giấu cả ngày, hỏi: "Thiên nột, chàng làm sao biết được Ba Luân phản bội A Lỗ Thai, còn nữa, sao chàng lại bắt được năm người kia?"

Lâm Phong cười vẻ bí mật, đáp : "Cái này không nói cho nàng được, chỉ biết những điều mà ta muốn biết sẽ không thoát khỏi mắt của ta, cho nên về sau tốt nhất nàng đừng nói xấu sau lưng ta, hoặc làm một số việc có lỗi với ta!"

Lộ Thiến Á làm bộ dạng chết ngất, nói: "Thiên nột, thiếp nào dám như vậy chứ, nếu chàng không nói cho thiếp, thiếp sẽ suy nghĩ một chút xem có nên cắm sừng chàng hay không!" nói rồi bật cười lanh lảnh.

"Tùy nàng thôi!" Lâm Phong không để bụng nói: "Chỉ cần nàng muốn, thì một sừng hay hai ba sừng đều được!"

Bình luận





Chi tiết truyện