chương 108/ 261

Vầng tịch dương hạ về trời tây, dư quang của nó khiến cho cả bán không nhuộm một màu hồng, ánh hào quang của vầng tàn dương trong sự thôn phệ của bóng đêm vẫn cố lưu lại ánh sáng lay lắt trông chẳng khác chi hồi quang phản chiếu của người sắp chết, tán phát ra quang hoa cuối cùng của sinh mệnh.

Chiến tranh, đã kết thúc.

Ba vạn Thiểm Tộc Thiết Kị cuối cùng sau khi nhìn thấy hai vị vương tử lâm trận bị trảm sát, đã sớm có ý thoái lui. Liên tiếp nhận được tin chiến bại từ chiến trường truyền về đã khiến cho bọn họ dần mất hết tinh thần, hai vị a man cùng các vị vương tử đã chết gần hết nơi xa trường, làm tinh thần bọn họ suy sụp dần, từng người từng người gục xuống.

Cả chiến trường lan rộng ra hàng chục dặm, nơi nào cũng đều có những thi thể tàn khuyết bất toàn và rải rác những con chiến mã vô chủ, máu chảy thành sông, khói bụi tung bay mù mịt khắp nơi, đại quần thể ngạ ác [thú hoang] và ngốc ưng [kền kền] bị mùi máu hấp dẫn tiến tới, nhưng chúng chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, đợi chờ và ngập ngừng không dám tiến lại gần, sự có mặt của chúng cùng điểm tô thêm vài phần thê lương.

Lâm Phong vẫn ngồi trên lưng của bạch long mã, di chuyển qua lại trên chiến trường tựa như con thoi, vì những tướng sĩ vong trận mà siêu độ linh hồn của bọn họ. Còn những tướng sĩ khác thì đang thu dọn chiến trường, đem thi thể những chiến sĩ tử trận của cả hai bên dồn lại thành một đống rồi bắt đầu hoả táng. Lúc này trận xuất chinh đến Thiểm tộc lần này đã kết thúc một cách hoàn mĩ, ai cũng có suy nghĩ sẽ sớm được đoàn tụ với những người thân nơi quê nhà, đặc biệt là những tân binh vừa mới được huyết tinh nơi xa trường tẩy rửa thì kích động dị thường.

Còn về hơn một vạn kị sĩ tử trận, dị nhiên là bọn họ sẽ mãi nằm lại nơi xa trường, may ra chỉ có hiện về thăm người thân trong những giấc mơ …

Trên bầu trời, Toa Lị Na và Hô Lan Na ngồi trên lưng hạc, tĩnh lặng quan sát sự bận rộn của giới tướng sĩ, ngực của Hô Lan Na thì ôm chặt lấy Thiên Hương Công Chủ hiện đang hôn mê bất tỉnh. Côn Đạt đã bị trảm sát tại trận, Thiên Hương Công Chủ khóc đến hôn mê nên Lâm Phong đã giao cô ấy cho Hô Lan Na chiếu cố.

Đái Lệ Ti thì cưỡi độc giác quái thú, thu thập những con dã lang, trông rất là uy phong bát diện.

Toa Bối Lạp hiện tại cũng hoá thành long hình, tự phụ nhìn vào đám ngốc ưng ma phiền [phiền phức].

Hại vị vương tử của Mặc Cáp Bộ đã ngã xuống, sau này trên đại thảo nguyên đã không có ai xứng là đối thủ của A Lỗ Thai.

Kì thực Lâm Phong cũng không muốn nhìn thấy kết cục như thế này, người có vị trí cao thì có sự phiền muộn của người có vị trí cao, suốt cuộc đời của Lâm Phong mặc dù không bao giờ có thể là một chính khách [nhà ngoại giao], nhưng đầu não cũng rất là tinh minh, làm thế nào mà ngăn ngừa được A Lỗ Thai sau khi thống nhất được đại thảo nguyên sẽ quay ngược trở lại phản bội nhắn ta, thuần phục một con người làm sao giống việc thuần phục một con chó cho được, nhưng nghi ngờ thì vẫn cứ là nghi ngờ thôi.

Dã tâm của con người bất tri bất giác sẽ tăng dần theo sự lớn mạnh của bọn họ, Thiểm tộc dù sao cũng là một dân tộc, không giống như đệ binh trung thành của Lâm gia, Lâm Phong rất muốn lưu lại Mạc Bối Lạp cùng Côn Đạt để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, làm giảm bớt sự lo lắng của hắn ta.

Nhưng kế hoạch này hiện tại đã hoàn toàn phá sản.

Dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, đại quân dựng trại bên bờ sông Ốc Nhĩ Mã, khi màn đêm buông xuống, toàn quân tướng sĩ đều tưng bừng hớn hở, đối với bọn họ thì chung quy cũng có thể trở về nhà với vợ con rồi.

Trong soái trướng trung quân, Lâm Phong thiết yến đãi chúng tướng, được nửa thời thần thì tiên mĩ nhục trấp [thịt ngon] cùng hương thuần mĩ tửu được không chuyển từ Khắc Khố Sâm Đạt đều chui lọt hết vô bụng những tên sàm trùng [những con trùng tham ăn] này. Sau bữa thiết đãi lĩnh chủ đại nhân, mọi người đều dẫ bắt đầu không còn hình tượng thôn hổ khu lang như trước nữa, đều mở mắt trừng trừng nhìn vào đám nữ nhân

Trông đám nữ nhân đều ngồi quanh một chỗ, Đái Lệ Ti thở dài nói : " Trời ơi, Nguyệt Thần tại thượng, bọn họ đeuf là những kị sĩ quý tộc, làm thế nào mà ăn nói chẳng chút phong độ của quý tộc thế này, đối với những tên tử quỷ đầu thai thật chẳng có chút gì phân biệt. "

Toa Bối Lạp gật đầu tán đồng, không cam chịu kém : " Đúng đó, khoong chỉ có những binh sĩ, tướng sĩ đâu, ngay cả Lâm Phong cũng chắng còn chút phong độ quý tộc nào, hắn ta đã như thế thì binh lính còn phong độ quý tộc mới là quái sự. "

Hô Lan Na thật thà nói : " Nam tử hán thì nên lộ xuất vẻ khí khái của đại trựng phu, những quý tộc Văn Lai nhân các người đều tuý tửu kim mê, làm sao có những suy nghĩ bình dân hạ đẳng của Thiểm tộc dũng sĩ chúng tôi - những người dùng hầu hết thời gian của mình để đấu tranh sinh tồn, những tướng quân đó hiện tại cũng xuất thân từ bình dân, không hiểu lễ nghi của quý tộc cũng là chuyện thường. "

Sắc mặt hai tiểu nữu liền hiện lên vẻ bất phục, định mở miệng biện bác thì Toa Lị Na đã lên tiếng : " Đích thị là như thế, hai người các cô một làTing Linh Nữ Vương một là cự long, cả hai đều có thân phận cao quý, làm sao biết được những khổ sở của thường dân, giới quý tộc tạo ra lễ nghi dành riêng cho quý tộc, những người bình dân cả ngày lam lũ thì làm sao có thể biết được thế nào là phong độ quý tộc, lối sinh hoạt của giới quý tộc ở đế đô ngày càng thối nát. Khi các vị tướng quân trên xa trường thì dùng máu của mình để bảo vệ an nguy của đế quốc, nhưng còn bọn quý tộc thì lại bỏ chạy để giữ lấy thân, các người sau này nên ăn nói cẩn thận một chút. "

Hai tiểu nữu không phải là loại người bất minh, bình thường thì vô tư vô lự, hỉ hoan tranh nhau nói, nhưng lúc này nghe thấy những lời nói có lí của Toa Lị Na thì chỉ biết le lưỡi chịu thua, Nhìn sang Lâm Phong một lần, Đái Lệ Ti nói : " Ta chỉ tuỳ tiện nói có một câu thôi, saop mọi người lại chửi xối xả vào ta như thế ! "

Toa Lị Na khẽ mĩm cười nói : " Ta không nói cô, chỉ là theo lý mà luận thôi. "

Lâm Phong dàn xếp nói : " Được rồi, tất cả đều là người một nhà, sau này không được phép gây gỗ với nhau ! " Huy thủ cho các vị tướng lĩnh đã nhét thịt đầy bụng được phép lui trở về doanh trướng của mình, rồi hướng sang Hô Lan Na nói : " Ta sẽ sai Thuỵ Đức Lạp đưa muội đi đến hồ Bối La Tây Á, ở đó đại ca của muội đang chỉnh hợp lại đại doanh của Mặc Cáp bộ lạc, tộc nhân của muội đều ở đó. " nguồn TruyenFull.vn

Hô Lan Na nói : " Lâm Phong ca ca không cần lo lắng cho muội, ở nơi này cũng có những tộc nhân của Hô Lan bộ lạc do ca ca giải cứu, muội muốn huynh cấp cho bọn họ một mảnh đất, để những tộc nhân của muội di dời đến lĩnh địa của huynh. Hiện tại đang là mùa xuân, nếu như những tộc nhân của muội cũng có thể trồng trọt thâm canh như Văn Lại nhân các huynh, thì đến mùa đông không cần phải di cư đến nơi khác nữa rồi. "

Lâm Phong nói : " Phía bắc của Khắc Khố Sâm Đạt có một mảnh đất trống khá là rộng rãi, có thể để những tộc nhân của muội đi đến đó, bất quá việc di dời đến đó còn phải được bàn lại một cách cẩn thận, những tộc nhân của muội có đồng ý di chuyển đến lĩnh địa của ta hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa cũng còn có những pháp lệnh luật pháp của nó, ta và đại ca của muội cũng còn cần phải thương lượng về vấn đề những tộc nhân của muội khi đến nơi đó cũng cần phải tuân thủ những cơ sở pháp lệnh đã được ban ra tại lĩnh địa. "

Hô Lan Na nói : " Thế thì tốt rồi, muội trước tiên cần phải đến hồ Bối La Tây Á để tìm đại ca cái đã. " Đôi diệu mục mở to ra một cách hoan hỉ, sau đó nói tiếp : " Lâm Phong ca ca, A La Ny là dứa con gái nhỏ nhất của a man Sát Nhĩ Ba, hiện tại phụ thân ùng ca ca của cô ấy đều trở về bên cạnh của Nữ Thần Chiến Tranh, huynh nên thả mẫu thân của cô ấy ra, cô ấy thực sự là rất đáng thương. "

Lâm Phong mĩm cười nói : " Cô ấy là một nữ nhân yếu đuối, huynh sao có thể làm khó cô ấy chứ, muội cứ an tâm, ta cũng cảm thấy rất có lỗi với cô ấy "

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong sai Thuỵ Đức Lạp hộ tống Hô Lan Na đi đến Bối La Tây Á hồ, sẵn đó mang đến cho A Lỗ Thai một phong thư, sau đó đại quân khai bạt, quay trở về Khắc Khố Sâm Đạt.

Việc thống nhất Thiểm tộc là việc của A Lỗ Thai, hắn ta không nên nhúng tay vào chuyện nội bộ của Thiểm tộc khiến cho người khác phản cảm, đứng ở vị trí trung gian Lâm Phong hoàn toàn hiểu rõ điều này.

Lĩnh dân của Khắc Khố Sâm Đạt đều nhận được tin tức lĩnh chủ đại nhân của bọn họ xuất chinh Thiểm tộc đã thắng lợi và đang trên đường khải hoàn trở về, khi đại quân về đến dưới thành Khắc Khố Sâm Đạt thì dân chúng tự giác xếp hàng nghêng đón, tiêng hoan hô chấn động vang trời, vô số nữ tử mĩ mạo hướng về các dũng sĩ chúc phúc với những lời tốt đẹp nhất, khiến cho những tướng sĩ từ trwn chiến trường trở về đều cảm thấy vinh dự vô thượng.

Ở ngoài bắc môn, Một ngàn Thiết Huyết Thân Vệ do đích thân Lâm Trùng đái lĩnh hộ tống Khải Lâm Na cùng mấy lão đầu tử tiến đến dưới cổng thành, Tự thân nghênh đón Lâm Phong đắc thắng trở về, Khải Lâm Na với bộ dạng đoan trang, khoác trên mình một chiếc váy màu trắng, phong tư trác việt, duyên sáng vạn phần, trên khuôn mặt mĩ miều không hề có bất kì một biểu tình nào, chỉ khi nhìn vào nhãn thần của nàng ta thì mới có thể nhìn thấy sâu trong tâm linh của nàng hiện đang rất kích động.

Một phiến kim sắc hồng lưu từ phía xa xa đạp bụi tiến tới, dần tiếp cận cổng thành, Lâm Phong nhất thân ngân khôi ngân giáp, ngồi trên bạch long mã dẫn đầu đoàn quân, hiển hiện vẻ anh vũ bất phàm, lập tức khiến cho vô số thanh xuân thiếu nữ điên cuồng vỗ tay khen ngơi và la hét om sòm.

Bạch long mã lao đi như truy tinh cản nguyệt, chớp mắt đã tiến đến dưới cổng thành, quyets mắt nhìn sang tứ phía, cuối cùng dừng lại trước mã xa của Khải Lâm Na. Lâm Phong pohi thân rời khỏi yên ngựa, sải bước tiền đến trước mặt Khải Lâm Na rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nàng.

Nhất nguyệt [một tháng] cách biệt tựa hồ như xa tam thu, tư niệm chi tình dâng lên trận trận như nước sông Bối Nhĩ Gia, nhu tình dồn dập tưạ như vạn cơn lũ cuốn qua, tơ tình triền miên bất tận.

Mấy lão đầu tử trông rất là phong độ hiện đang đứng ở phía sau, không mọt ai tiến đến lại gần bọn họ.

Vô số tiếng reo hò vang lên tựa sấm, nhãn tình của vô số hoài xuân thiếu nữ ở Khắc Khố Sâm Đạt đều hiện lên vẻ ái mộ, khuôn mặt đều trở nên si dại.

Sau một lúc lâu, Lâm Phong mới thả Khải Lâm Na ra, quan sát cẩn thận khuôn mặt đang ửng hồng của nữ nhân này, rồi ghé vào đôi tai nhỏ nhắn của nàng mà cười hi hi rằng : " Có nhiều đôi mắt như thế tác chứng, từ hôm nay trở về sau khẳng định nàng sẽ trở thành nữ thần trong mắt giới hoài xuân thiếu nữ [thiếu nữ đang yêu] ở Khắc Khố Sâm Đạt "

Khải Lâm Na cuối nhận ra có điều bất diệu, sắc mặt thoáng hồng nhuận, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bản đầu, mĩm cười nói : " Nghe chàngd nói đợt xuất chinh Thiểm tộc vừa rồi đại thắng, các vị lão gia tử đều rất cao hứng, mọi người đều bỏ bê hết sự vụ để tự thân ra đây nghênh tiếp chàng, hãy mau mau ra mắt họ đi. "

Lâm Phong gật đầu, tiến tới phía trước các lão đầu tử mà nói câu thăm hỏi, còn Tạp Lạp Kì thì nhìn vào Lâm Phong vài lần rồi phiên chuyển đôi mắt cá của lão nói : " Được lắm, mới có một tháng không gặp mà thân thể của ngươi lại toát ra sát khí đằng đằng như thế rồi, cũng ra dáng lắm rồi đó ! "

Lâm Phong không biết đáp như thế nào cho phải.

Gia Đức Tây nở một nụ cười dễ giãi : " Nghe nói ngươi đã "thu hoạch" được một vị công chúa, đúng là thu hoạch không nhỏ a ! "

Lâm Phong … …

Bình luận





Chi tiết truyện