chương 60/ 261

Tiểu Toa Lị Na lập tức lắc đầu nói:

"Công tử mà biết nhất định sẽ rất tức giận, Khải Lâm Na tỉ tỉ cũng sẽ rất tức giận."

Đái Lệ Ti hơi giận, mắt đảo liên hồi, nói tiếp:

"Sao có thể như vậy được, Công tử hiện tại nhất định đang nhớ muội, nếu như ta và muội tìm thấy công tử, công tử còn vui mừng nữa là khác, đương nhiên công tử không thể giận, chỉ cần công tử không giận thì Khải Lâm Na tỉ tỉ cũng sẽ không giận!"

Thẩy tiểu Toa Lị Na lộ thần sắc do dự không quyết, nàng liền tiếp tục khuyên giải:

"Muội nghĩ mà xem, công tử của muội hiện tại nhất định đang nhớ muội, nếu như ta và muội đi cùng chàng thì nhất định sẽ vô cùng cao hứng."

"Thật không?"-Tiểu Toa Lị Na không thể chống lại cám dỗ, nhưng nàng cũng có chút do dự khó đưa ra quyết định, nên trong lòng vô cùng phân vân.

Đái Lệ Ti lập tức nắm lấy cơ hội tiếp tục khích lệ:

"Muội đi gọi cự hạc của muội đi, ta sẽ cùng đi với muội."

Tiểu Toa Lị Na do dự, cắn nhẹ môi, trong nội tâm đang diễn ra một cuộc đấu tranh tâm lí.

Nàng cũng rất muốn đi tìm công tử, nhưng là một cô gái ngoan, lại không muốn không nghe lời, vì vậy hiện tại do dự.

Thấy vậy Đái Lệ Ti càng ra sức khích lệ, đột nhiên, một luồng kim quang hạ xuống viện, Lâm Phong cùng với mười hai mĩ nữ chiến thần đã hoàn thành xong mục đích chuyến đi và đã trở về, những lời dịu dàng hòa với những tiếng vui mừng đồng thời vang lên, Đái Lệ Ti cùng Tiểu Toa Lị Na đồng thời lao ra ngoài, chạy tới bên Lâm Phong.

"Lâm Phong, cuối cùng chàng đã về rồi, Tiểu Toa Lị Na đang nhớ chàng lắm đó"

Đái Lệ Ti quay sang Tiểu Toa Lị Na dẩu mỏ, vẻ mặt cười đùa:

"Tiểu ny tử này ngày nào cũng đòi tìm chàng, nếu như ta không ngăn lại có lẽ đã cưỡi Thụy Đức Lập tới Hồng Thập Tự sâm lâm tìm chàng rồi."

"Tỉ tỉ?..."Tiểu Toa Lị Na lập tức mặt đỏ gay không nói được tiếng nào.

Lâm Phong cười lớn, lấy tay bóp mũi Đái Lệ Ti, nói:

"Đái Lệ Ti, Những lời giảo hoạt thị phi làm điên đảo chúng nhân của nàng cũng không kém chút nào đâu, rõ ràng vừa nãy ta còn nghe thấy nàng xúi bẩy tiểu Toa Lị Na đi tới Hồng Thập Tự Sâm Lâm tìm ta, chẳng nhẽ nàng không nhớ?"

Đái Lệ Ti cười duyên dáng nói:

Nhớ cái đầu quỷ ấy, đưa đây!"

Bàn tay trắng ngọc đưa ra.

"Đưa cái gì?" Lâm Phong ngạc nhiên.

Đái Lệ Ti lớn tiếng nói:

"Lễ vật đó! Chàng đi lâu như vậy, đừng nói là không có lễ vật cho ta nha!".

"Đúng là con mèo tham lam" -Lâm phong đánh một cái vào tay nàng, nói:

"Ta vốn không phải đi du ngoạn, lấy đâu ra lễ vật cho nàng".

Nói đoạn nhìn khuôn mặt trắng hồng của tiểu Toa Lị Na nói:

"Vẫn là tiểu Toa Lị Na của ta biết nghe lời."

Cặp mắt to đen long lanh của Toa Lị Na nhìn Lâm Phong rồi quay lại nhìn Đái Lệ Ti nói:

"Công tử, Đái Lệ Ti tỉ tỉ cũng rất nhớ người."

Đái Lệ Ti tức giận nói:

"Tiểu đề tử hộ thuyết bát đạo, ai thèm nhớ cái thứ ấy cơ chứ, đi lâu như vậy mà không mang về lễ vật cho ta, ta ghét hắn vô cùng."

Đái Lệ Ti trừng mắt lên một cái rồi chạy biến đi như một cơn gió.

Lâm Phong nhìn theo tiểu Tinh Linh, trong lòng cười thầm, "tiểu nữu này mà cũng biết xấu hổ cơ à!"

Nhớ đến một chuyên gia tình yêu đã từng phân tích, người phụ nữ càng mạnh mẽ càng hi vọng có một người đàn ông mạnh mẽ hơn đến chinh phục họ, lí luận này đựơc chứng minh khi áp dụng vào Đái Lệ Ti, Tiểu nữu này thân là Nguyệt Tinh Linh Nữ Vương, cao cao tại thượng, không để ai trong mắt. Hơn nữa nữ nhân càng ở địa vị cao càng cảm thấy tích mịch, trong sâu thẳm tâm hồn cũng muốn có một người mạnh mẽ chinh phục và Lâm Phong chính là nhân vật như vậy.

Cho dù Lâm Phong còn ít tuổi nhưng khoảng cách tuổi tác không ngăn được cảm giác vi diệu này.

Huống hồ, Lâm Phong hiện tại cũng không phải là một tên tiểu tử nữa. Chẳng phải tại xã hội hiện đại vẫn có chuyện một lão bác học bảy tám mươi tuổi lấy một nữ lang tuổi chỉ hai mươi, họ cũng yêu nhau tha thiết lắm đó sao?

Còn về tiểu Toa Lị Na, nàng là tiểu hài nhi bị phụ mẫu bỏ rơi, chịu biết bao nhiêu lạnh nhạt đắng cay của nhân gian, hiện tại được sống trong cuộc sống hào hoa, cơ hàn không còn nữa, sự đánh đập và quát mắng cũng không còn, nên hiện tại rất vui vẻ và hạnh phúc với cuộc sống nơi đây.

Tiểu nha đầu không hề biết ái tình là thứ gì, nàng chỉ biết được rằng công tử là người tốt vô cùng, những người bên cạnh công tử là những người thân của nàng, và đối với người thân nàng tin tưởng vững chắc, còn đối với địch nhân, thì nàng hận đến xương tủy.

Tiểu ny tử này cũng không có sở thích gì đặc biệt, nàng chẳng hề có chút hứng thú với những bảo thạch, mà việc hàng ngày ở cạnh công tử chính là niêm khoái lạc lớn nhất của nàng.

Tiểu Toa Lị Na rất nghe lời, hàng này đều hoàn thành tất cả những bài tập mà công tử giao, đó là tu luyện đấu khí tâm pháp cùng kiếm pháp, hai canh giờ đả tọa và hai canh gìơ luyện kiếm.

"Tiểu Toa Lị Na, sau khi ta đi nàng có nghe lời Khải Lâm Na tỉ tỉ không?" Lâm Phong hỏi.

Song nhãn của tiểu Toa Lị Na long lanh, nói:

"có ạ, Toa Lị Na luôn nghe lời, và Đái Lệ Ti tỉ tỉ cũng rất nhớ công tử".

"Uhm, nghe lời thì tốt" Lâm Phong hôn lên đôi má trắng hồng của tiểu Toa Lị Na, nói:

"Khải Lâm Na thì sao, tại sao không thấy xuất hiện?"

Toa Lị Na trả lời:

"Khải Lâm Na tỉ tỉ vào trấn cùng An Đức Liệt thúc thúc thương lượng công việc rồi".

"Uhm, vậy nàng hãy đi chơi với Đái Lệ Ti đi, ta còn có chút việc, nghe lời nào!"

Sau khi tiểu Toa Lị Na đi khỏi, Lâm Phong lập tức đi kiếm mấy lão gia hỏa. Ngoài Pháp Lạp Đế lão đầu cả ngày bận không thể dứt ra, ba lão gia hỏa còn lại đều sống một cuộc sống đến Quang Minh Thần cũng phải ghen tị, quần áo có sẵn, đồ ăn cũng có sẵn, lại còn bao nhiêu thị nữ xinh đẹp phục thị, các món ăn đều là sơn hào hải vị, còn đồ uống là mĩ tửu Nguyệt Tinh Linh, có thể nói còn sướng hơn cả chủ nhân Lâm Phong.

Mấy lão đầu nhàn rỗi đến độ phát chán đều thu nhận mấy đệ tử tư chất không tồi, có lẽ tam lão đầu yêu cầu thái quá, ba lão binh nhật bị lĩnh chủ đại nhân áp bức vô cùng ấm ức, chung quy cũng có thể đem hỏa khí trong lòng dồn lên đầu mấy tên đồ đệ xui xẻo.

Lúc Lâm Phong tìm được ba lão đầu, mấy tên đồ đệ xui xẻo đang phải chịu thụ huấn, cúi đầu xuống với bộ dạng đau khổ, mấy lão đầu dường như được dịp phát xuất, phê bình đám đồ đệ không ngừng nghỉ.

Gia Đức Tây cũng từ Long Quật trở về, hắn vẫn chưa có hứng thú thu nhận đệ tử, bình thản ngồi sang một bên, vừa ăn hoa quả vừa thưởng thức mỹ tửu, vừa hứng thú xem Tạp Lạp Kì cùng La Đế Phong hai lão gia hỏa đại phát sư uy.

Chỉ đến khi lãnh chủ đại nhân đẩy cửa bước vào mấy tên đệ tử đen đủi mới được giải phóng.

"Hai lão đầu các người uy phong thật đấy." Lâm Phong đẩy cửa bước vào, đưa tay đuổi những tên đệ tử đang liếc trộm hắn ra ngoài, mục quang chuyển hướng Gia Đức Tây:

"Đã về rồi, chuyến đi tới Long Quật thế nào, Kha La Đa đâu, bị giữ lại Long Quật rồi sao?"

Gia Đức Tây dẩu miệng nói: "Kha La Đa là bạn ta, chúng ta đã có linh hồn khế ước, cho dù là Long Hoàng cũng không có quyền lực lưu giữ."

Nói đến đây, sắc mặt đỏ lên, cười khổ nói: "Long tộc có một sở thích như ngài biết, Khố Khắc Sâm Đạt có đinh hương, nước thì chẳng có chó gì, Kha Đa La chẳng nhẽ lại hít không khí để sống?"

Linh hồn khế ước chính là một loại giao kèo cao cấp nhất, cũng giống như các loại khế ước khác đều cần phải sau khi qua ý kiến của hai bên ma thú và kỵ sỹ sẽ hình thành cộng thể sinh mệnh, kỵ sĩ có thể nhận được sinh mệnh của tọa kỵ, đương nhiên tọa kỵ cũng phải bỏ ra một nửa thọ mệnh để trao đổi.

Hiện tại nhân loại đại lục ở các quốc gia cùng Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc có quan hệ vô cùng phức tạp, cũng có tương hỗ lợi dụng lẫn nhau trong đó, ví như đệ nhất đại lục cường quốc Thần Vũ Đế Quốc, mặc dù gần với Long Tộc và quốc gia có nhiều Thánh Giai Kị Sĩ nhiều nhất nhưng lại chẳng có một con cự long nào dám cho tọa kỵ sĩ của mình một nửa thọ mệnh.

Hơn nữa, chẳng may kị sĩ tử vong, chúng lại phải bỏ ra tính mệnh làm giá, Cự Long cũng chẳng phải đồ ngốc, làm sao có thể đặt sinh mệnh của mình vào tay nhân loại nhỏ bé, yếu đuối và không thủy chung được.

Còn về Gia Đức Tây cùng Kha La Đa là trường hợp ngoại lệ, sinh vật có trí tuệ đều có tình cảm, đôi bạn già một vạn năm tuổi này có một tình bạn gắn bó bất khả phân tách. Kha La Đa tình nguyện cùng Gia Đức Tây ký kết linh hồn khế ước, điều này không có gì là kì quái.

Linh hồn khế ước này lấy danh nghĩa Long Thần để kí kết, vì vậy dù là Long Hoàng cùng không có quyền lực lưu giữ Kha La Đa.

"Trở về là tốt rồi!" Lâm Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bình bạch ngọc nhỏ bằng nắm tay ném cho Tạp Lạp Kì, nói:

"Lần này thu hoặch không nhỏ, lấy được không ít những thứ hay ho, trước tiên hãy xem bình này là thứ gì?"

"Oa! Sinh mệnh chi nguyên!" Tạp Lạp Kì mở nắp bình thoáng nhìn vào, ngạc nhiên kêu lên:

"Từ đâu có được sinh mệnh chi nguyên này, nếu có sinh mệnh chi nguyên này thì việc tên đầu to Thụ Cự Nhân mà ngài lừa được về đây chẳng cần mất nhiều thời gian để biến cả phương viên Khố Khắc Sâm Đạt thành một ốc đảo tươi tốt.

"lão già đáng chết này, nói chuyện cũng không cần khó nghe thế chứ!" Lâm Phong mắng:

"Đừng quên ta là ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân, ba tên Thụ Cự Nhân cũng tính là đồng tộc, ta mời chúng tới làm khách có gì là không đúng, uhm, ba cái đầu to đó đâu, chúng chạy đâu rồi?"

La Đế Phong ha hả cười lớn nói:

"Nếu như ngưới có quan hệ với Hoàng Kim Cự Nhân, thì Thái Thản chắc đã mù rồi.

."

Gia Đức Tây cũng cười hắc hắc nói:

"Đúng thế, thật là không thể hiểu nổi ba khối đầu gố ấy có phải đầu óc có vấn đề, sao lại có thể coi ngài là Hoàng Kim Cự Nhân, lại còn cái gì ngoại tịch Đức Lỗ Y, ta thấy Hoàng Kim Cự Nhân cùng Đức Lỗ Y thế nào cùng tìm tới gây phiền phức cho ngài.

"Hắc Hắc!" Lâm phong cười một tiếng hỏi:

"Sinh mệnh chi nguyên có tác dụng gì?"

"Tạp Lạp Kì nói:

"Cho dù ngươi kiến thức có nông cạn đến đâu thì cũng phải biết thứ đồ này đúng là một của quý, một cây La Lợi quả ở Tinh Linh Chi Đô hai năm mới có thể khai hoa kết trái, hơn nữa ở địa phương khác không thể sinh trưởng, hiện tại có sinh mệnh chi nguyên có thể trồng trong Khố Khắc Sâm Đạt loại cây này, mà lại chỉ cần nửa năm là là có thể ra hoa kết quả."

"Thay đổi như vậy, chẳng phải sẽ đại phát tài sao?." Text được lấy tại Truyện FULL

Lâm Phong kinh ngạc há hốc miệng ra, nhần tình liền hiện những kim tiền lấp lánh bay lượn. "Xem ra lần này thu hoạch chẳng tầm thường rồi, bây gìơ có được Sinh Mệnh Chi Nguyên, nếu như trồng cây tại Khố Khắc Sâm Đạt chẳng phải kiếm đủ hay sao."

Lâm Phong vội cầm chiếc hộp nhỏ mầu vàng ném qua, lại hỏi:

"Hãy xem đây là thứ gì?".

Bình luận





Chi tiết truyện