chương 162/ 261

"Quân quy chi hạ, pháp bất dung tình!"( Hiểu ngắn gọn: Dưới quân quy tuyệt không dung tình) Lâm Phong nhìn quanh các chư tướng ở trong doanh trướng, lạnh lùng nói: "Quân mà vô pháp thì không bền vững được, từ nay về sau mà còn tái diễn lại những trường hợp dạng như hôm nay ta tuyệt sẽ không nương tay. A Lỗ Thai ở lại, những người khác hay quay về trướng của mình nghỉ ngơi, nhớ quản thuộc hạ cho tốt, ta mà còn nghe thấy binh lính có kẻ làm loạn khinh thường quân pháp thì cả doanh trại đó trừng phạt hết."

Chúng tướng không dám không nghe, vội vàng rời soái trướng ra về, chỉ còn mỗi A Lỗ Thai xấu hổ đứng ở bên cạnh.

Lâm Phong đứng dậy tiến đến chỗ hắn vỗ vai nói: "Ngồi xuống hãy nói!"

A Lỗ Thai thân bất do kỷ, bị Lâm Phong vỗ một cái tự động ngồi xuống vội vã nói: "Lịnh chủ đại nhân!"

Lâm Phong đưa tay ra ngăn hắn nói tiếp, rồi quay về chỗ ngồi: "Không cần nhiều lời, thủ hạ tướng lãnh của ngươi không coi trọng quân quy, việc này không thể nương tay được, ta nếu mà dung túng thì chính là nuôi dưỡng họa căn cho chính mình vậy. La An Đạt không coi quân pháp ra gì, lại dám ở soái trướng giương oai, nếu ta không xử phạt hắn, hỏi ngày sau làm sao có thể cầm quân!"

A Lỗ Thai vẻ mặt xấu hổ, vội chuyển đề tài hỏi: "Vậy Thiên Hương công chúa ..."

Lâm Phong thở dài nói: "Ta tuyệt không phải là người vô tình vô nghĩa, làm sao có thể bức bách một thiếu nữ vô tội chứ. Thiên Hương công chúa ngoài nhu trong cương, đối với ta cừu hận sâu đậm, không chịu nổi gánh nặng tâm lí cuối cùng muốn tự sát để giải thoát, may mà ta tới kịp, nếu không đã xảy ra thảm kịch. Ta tạm thời phong ấn nàng ta, sau khi bình định xong Tây phương tứ lĩnh sẽ cứu nàng ta tỉnh lại."

A Lỗ Thai thở phào nhẹ nhõm nói: "La An Đạt rất trung trinh nghĩa đảm, tuyệt sẽ không phản bội nữ thần chiến tranh, lần này hắn làm mất thể diện của Thiểm tộc chúng ta cũng bởi quá mức quan tâm Thiên Hương công chúa nên nhất thời kích phẫn, mong Lịnh chủ đại nhân ngàn vạn lần đừng để trong lòng!"

Lâm Phong phất tay đáp: "Lui xuống đi, ta không có tiểu tâm như vậy đâu!"

A Lỗ Thai gật đầu đứng dậy lui ra khỏi soái trướng.

Lâm Phong ngồi một lát, loại bỏ tất cả những tạp niệm phiền não, khởi vận huyền công, từ phía trên đỉnh đầu lập tức xuất hiện ba luồng khí tím, trắng, xanh. Không lâu sau Thái thanh tiên pháp, Hồng mông tử khí, Thượng cổ yêu pháp ngưng tụ lại phát xuất ra nguyên thần giống như bộ dạng của Lâm Phong ngồi ở mảng vân quang phía trên đầu hắn tĩnh tọa tham ngộ.

Không biết là bao lâu sau, khi hắn tỉnh lại thì ánh mặt trời của ngày mới đã bắt đầu chiếu sáng, các cao lương mỹ vị cùng với rượu ngon được lấy ra từ trong không gian giới chỉ, sau khi tam quân tướng sĩ ăn uống no say liền lập tức chấn chỉnh đội ngũ xuất phát.

Lâm Phong vừa bước ra khỏi trướng, La An Đạt đã tiến đến trước mặt thần tình xấu hổ áy náy nói: "La An Đạt lỗ mạng mạo phạm Lịnh chủ đại nhân, cam nguyện thụ phạt!"

Lâm Phong liếc nhìn A Lỗ Thai ở phía sau, thấy A Lỗ Thai gật đầu ra hiệu, liền vỗ vỗ lên vai của đại hán này nói: "Dám nhận sai chịu phạt chính là một hảo hán tử, năm mươi quân trượng coi như là phạt ngươi không quản thúc thuộc hạ tốt, không mang tư thù cá nhân gì cả, lui xuống đi, từ nay về sau ước thúc thuộc hạ đừng để tái sinh ra chuyện gì không hay nữa!"

La An Đạt cảm kích vội vàng lui xuống.

Trời đã sáng rực rỡ, Lâm Phong tu luyện Thần thanh khí không cần thiết phải ăn uống, hạ lệnh cho toàn quân lập tức tiến binh khởi hành.

***

Khắc Khố Sâm Đạt, đèn vừa được thắp sáng lên.

Cũng như lần trước, tại một gian phòng nhỏ...

Một thân ảnh yểu điệu mở cánh cửa gỗ bước vào, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Ba Luân lúc này đang ngồi ở phía sau thư án, ánh mắt băng hàn như muốn hủy diệt Ba Luân ra thành từng mảnh nhỏ, một lúc sau mới nói: "Mẫu thân ta đâu?"

Ba Luân dưới hắc bào người rung rung lên một cái đáp lời: "Y Lan công chúa thân ái của ta, không cần phải luôn có hận ý to lớn như vậy đối với ta chứ? Không mang đến cái gì thì không có cái gì cả?"

Y Lan công chúa đưa tay lên, một tờ giấy bay nhẹ nhàng rơi trên thư án. Ba Luân cẩn thận mở ra đọc kiểm tra một lúc rồi nghi hoặc hỏi: "Đây có đúng là phương pháp tu luyện Thái thanh đấu khí không?"

Y Lan hừ một tiếng lạnh lùng nói: "Mẫu thân của ta đâu?"

Ba Luân đột nhiên cười nói: "Xem ra ngươi rất thức thời, hoàn toàn không có gạt ta!"

Y Lan khinh thường trào phúng đáp lại: "Đừng có nằm mơ, Thái thanh đấu khí bác đại tinh thâm, cho dù ta cho ngươi tâm quyết tu luyện nhưng ngươi chưa chắc có khả năng luyện thành. Mau thả mẫu thân của ta ra!"

Ba Luân cũng không thèm để ý đến lời của nàng ta, vỗ vỗ bàn tay một cái, một cánh cửa ngầm ở vách tường phía bên trái tự động mở ra, hai kẻ ăn mặc hắc bào bịt mặt kiềm chế một người khác bước ra. Đó là một trung niên mỹ phụ khoảng hơn 30 tuổi, hoa dung ảm đạm, nhãn thần vô quang. Y Lan công chúa vừa nhìn thấy người này lập tức lao tới kêu lên: "Mẫu thân!"

Trung niên mỹ phụ đó từ từ ngẩng đầu lên, nhãn thần vốn vô lực đột nhiên sáng lên, yêu ớt kêu: "Y Lan!". Cũng không biết bà ta đột nhiên có khí lực từ đâu mà vùng khỏi bàn tay của hai kẻ bịt mặt kia tiến về phía Y Lan.

Xa cách hơn mười năm trời, cuối cùng gặp lại được người thân duy nhất của mình, Y Lan công chúa tâm tình kích động người nhoáng một cái đã lao tới hướng mỹ phụ đó, ôm chặt lấy bà ta khóc rống lên, nhưng không phát hiện được rằng Ba Luân đang ngồi ở phía sau thư án cười đầy vẻ âm hiểm.

"A! Ngươi.... ngươi...!" Y Lan đột nhiên bay ngược ra ngoài, đứng tại một góc tường, mắt mở to nhìn trung niên mỹ phụ kia giờ đã biến thành một mỹ phụ lẳng lơ. Nàng ta hai mắt như tối sầm lại, thiếu chút nữa đứng không vững, miệng thổ một ngụm máu xuống đất, mũ lệch xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt thế thanh thoát.

Y Lan công chúa trừng mắt nhìn Ba Luân, mắt ngọc sáng ngời ẩn chứa sát khí, nghiến răng nói: "Ngươi quả là kẻ tiểu nhân, ngươi gạt ta!"

Ba Luân âm hiểm cười không nói gì cả, chỉ có nữ tử đêp đẽ phóng đãng kia cười nói: "Ôi, muội muội thân ái của ta, mười năm không gặp, sắc mặt của ngươi so với tỷ tỷ còn mê người hơn, thực lực cũng làm cho tỷ tỷ cam bái hạ phong, trúng một Huyết hồn chưởng của tỷ tỷ mà vẫn còn có khí lực mở miệng nói, xem ra tỷ tỷ quả có chút khinh thường ngươi rồi!"

Mỹ phụ lẳng lơ đó bề ngoài làm re vẻ vô hại, nhưng xuống tay thì cực kỳ ác độc, vừa dứt lời liền phi thân thẳng tới, một ngón tay điểm hướng trán của Y Lan, tại đầu ngón tay ngưng tụ một giọt huyết châu tỏa ra một sóng ma lực cường đại, quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy đập mạnh.

"Con đàn bà Pháp Áo Liên đê tiện nhà ngươi, ngươi vĩnh viễn quả thực toàn làm những hành động vô sỉ thấp hèn!", một đạo thanh sắc kiếm khí bay thẳng về hướng mỹ phụ kia, Y Lan đồng thời cũng xê người sang một bên tránh đòn công của ả ta, tay gạt chút máu dính bên khóe miệng, cười lạnh lùng nói: "Con tiện nhân vô sỉ nhà ngươi dám giả mạo mẫu thân đánh lén ta, ta phải băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!"

Pháp Áo Liên hiển nhiên không ngờ Y Lan trúng một chiêu Huyết hồn chưởng của mình mà vẫn còn thừa thực lực tái chiến, rất lấy làm kinh hãi, vội lách mình tránh khỏi đường kiếm khí hiểm ác kia, thu lại huyết chỉ, đứng trên mặt đất cười cười nói: "Ai da! Muội muội thân ái của ta, ngươi đã trúng một chiêu Huyết hồn chưởng của ta, bây giờ huyết khí công tâm, không bao lâu nữa huyết dịch của ngươi sẽ đông cứng lại, lúc này quỳ xuống xin tha thứ có lẽ còn kịp đó!"

Từ phía sau cửa ngầm đột nhiên xuất hiện ba huyết ảnh thực lực cường đại tà ác đứng ở phía sau của Pháp Áo Liên.

Ba Luân cũng đứng dậy, âm hiểm nói: "Y Lan công chúa, Tu La Vương bệ hạ lần này đặc biệt phái ba huyết thi đến đón ngươi về, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới phải chứ?"

Y Lan lạnh lùng nói: "Ta quả thực rất cảm thấy vinh hạnh, không ngờ Tu La Vương lại phái huyết thi đến đối phó ta, hừ, mẫu thân ta đâu?"

Pháp Áo Liên cười duyên nói: "Y Lan, mẫu thân của ngươi cũng chỉ là một nô lệ người Văn lai hạ tiện, một năm trước Tu La Vương đã đem mẹ ngươi làm mồi cho huyết thi rồi. Nếu không phải là ngươi đột nhiên sanh dị tâm, Tu La Vương bệ hạ có lẽ sẽ tha cho bà ta một mạng, là ngươi làm hại mẫu thân ngươi mà thôi, đừng oán trách người khác. Bây giờ ngươi đã giao ra tâm quyết tu luyện Thái thanh đấu khí, lại còn trúng của ta một chiêu Huyết hồn chưởng, khôn hồn thì thúc thủ chịu trói theo ta đi gặp Tu La Vương bệ hạ, bằng không tỷ tỷ đối với ngươi sẽ tuyệt không nương tay."

"Mẫu thân!" Y Lan miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả thân hình lảo đảo, rốt cuộc không áp chế, được lửa giận, giống như sóng lớn bạo phát, thét to: "Vì sao chứ, mẫu thân ta hoàn toàn vô tội. Các ngươi vì cái gì mà hại bà ấy phải chết chứ, các ngươi là một lũ người có bản tính súc sinh, hãy xuống địa ngục đi!"

Một cây trúc côn đột nhiên xuất hiện trong tay của Y Lan, thân hình nàng ta phiêu phiêu bay lên, trúc côn liền hóa ra một trời côn ảnh tỏa lên cả lên phía nóc nhà, kình khí cường đại từ tứ phía ập xuống lao vào bọn người Ba luân. Trúc côn ảnh đó nhiều như một cái lưới phủ xuống bao vây lấy bọn người Ba luân ở trong, kiếm khí, kình khí hòa cùng sát ý mãnh liệt khiến cho Ba luân và Pháp Áo Liên chấn động tâm thần.

Một tiếng hét lanh lảnh bén nhọn vang lên, ba huyết thi không có một chút linh hồn nhào ra tung chưởng chống cự lại Y Lan, còn Ba Luân và Pháp Áo Liên mặt toát lên vẻ kinh hãi nhân cơ hội này vội thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của côn ảnh. Bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao Y Lan bị trúng một chiêu Huyết hồn chưởng mà chỉ ói ra hai ngụm máu tươi, tuyệt không có lấy một điểm thương tổn.

Huyết hồn chưởng là một tuyệt chiêu sát thủ của Tu La nhất tộc, muốn tu luyện công pháp này phải hấp thụ càng nhiều sinh mạng mạnh mẽ tươi sống càng tốt, nói cách khác muốn giết người sống thì phải hấp thụ máu tươi của họ, hút càng nhiều huyết dịch tươi sống càng có lợi, uy lực của Huyết hồn chưởng lực cũng vì thế mà càng cường đại. Nếu ai đó bị trúng một chưởng này thì máu huyết sau một lúc tự đông cứng lại ách tắc mà chết, chỉ là tu luyện công pháp này còn có rất nhiều cửa ải khó khắn không dễ đột phá.

Pháp Áo Liên chính là Tu La tộc đại công chúa, với lợi thế này, ả ta nhanh chóng luyện thành Huyết hồn chưởng lực, thực lực quả không dưới bất kỳ Văn lai nhân kiếm thánh. Nay ả ta dùng Huyết hồn chưởng lực đánh lén Y Lan, tưởng phải chắc chắn thành công, nào ngờ chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn, Ba Luân và Pháp Áo Liên trong đầu khẩn cấp tính toán, giờ đã có thể thở một chút, nhưng hình tích lộ liễu, nếu không trốn đi ngay lập tức sợ là sau có chấp cánh cũng không thoát nổi.

Chỉ là ba tên huyết thi này bị cuốn vào trong côn ảnh, bọn họ không thể không quản.

Những tên huyết thi này do Tu La Vương dùng bí pháp luyện chế thành những cỗ máy giết người di động, tuyệt không có linh hồn nhưng vì giết chóc mà sống, thực lực còn hơn cả kiếm thánh của nhân loại. Có điều đám huyết thi này lại cần phải có người chỉ đạo hoạt động của chúng, nên số lượng huyết thi tại Tu la tộc cũng rất ít, được Tu La Vương rất trân quý nên bọn họ không dám để đám huyết thi kia lại mà một mình chạy trốn, nếu không cho dù có chạy thoát trở về cũng bị Tu La Vương tức giận đem làm mồi cho đám huyết thi khác.

Một loạt các tiếng gầm gừ lúc cao lúc thấp vang lên, ba tên huyết thi theo mệnh lệnh lao lên, những cánh tay huy động phát ra vô số huyết quang tại không gian bên trong phòng, tưởng muốn vây khốn Y Lan vào bên trong, khí tức tà ác từ huyết quang tỏa ra giống như thủy ngân toát ra hướng phía Y Lan dần dần ép tới.

Y Lan giận dữ hét lên một tiếng, từ trên người phát ra một đoàn thanh quang nhàn nhạt đánh thẳng vào luồng huyết quang tà ác kia, cổ tay nàng ta rung lên, côn ảnh đầy trời ào ạt như giao long xuất hải quấn lấy huyết quang sát khí tỏa xuống xẻ ba huyết thi kia thành hai nửa.

Chỉ là đám huyết thi nọ không phải là vật còn sống, nên không có linh hồn gì cả, mặc dù bị xẻ thành hai nửa nhưng chúng lập tức ghép lối lại được với nhau cứ như là loại côn trùng gãy cái này mọc cái khác điên dại tấn công tiếp. Lúc này vô số các đạo huyết quang lại ào tới xoắn vây lấy huyền quang hộ thể của Y Lan tại một chỗ, không nhừng gia tăng ép tới sát vào người nàng ta.

Y Lan thất kinh lại vận lực chém đám huyết thi thành sáu đoạn, nhưng ba tên huyết thi này lại lập tức tự ghép lại tấn công tiếp. Pháp Áo Liên và Ba Luân thấy phe mình chiếm được tiện nghi, tâm trạng đồng thời thay đổi ý nghĩ bỏ trốn mà muốn ở lại giải quyết triệt để hậu hoạn.

Hai kẻ bịt mặt kia cũng nhào vào gia nhập trận chiến.

Y Lan tóc xõa tung bay, khuôn mặt thê lương, không còn để ý đến thương tích trên người, vận chuyển pháp lực toàn thân, huyền quang hộ thể bạo phát, chỉ công không thủ, côn ảnh mạnh mẽ quây tấn công bọn người Ba Luân, kình khí cường đại tỏa ra công phá phương viện nằm trong vòng một trăm thước quanh đây ra thành bụi tro. Đám bá tánh bình dân ở gần gào thét chạy trốn ra xa tứ phía, tiếng than khóc vang vọng cả bầu trời đêm.

Lúc này một tiếng thê lương lanh lảnh vang lên giữa những tiếng thét gào, đó chính là một trong hai kẻ bịt mặt bị trúng một côn vào đầu chưa kịp phát ra hết nửa tiếng kêu thảm thiết, thân thể đã nhũn ra rơi xuống nằm duỗi ra trên mặt đất chẳng biết sống hay chết nữa.

Ba huyết thi kia là vật chết, chẳng biết e ngại, còn lại ba người kia thì đều kinh hãi thất sắc. Kẻ bịt mặt thứ hai đang lúc không chú ý bị luồng côn ảnh mang theo hận thù vô tận củng với sát khí cường đại quét trúng cũng lên đường đi theo đồng bạn, chỉ kịp thốt nên nửa tiếng người đã nhũn ra rơi trên mặt đất.

Y Lan chỉ công không thủ, hiển nhiên là cũng bị thụ thương khá nặng, Ba Luân và Pháp Áo Liên thực lực cũng không dưới thánh kiếm kỵ sĩ, ba huyết thu so với thánh kiếm còn cao hơn một bậc, hơn nữa lại là những quái vật giết không chết, nên càng khó đối phó. Nếu nàng ta không phải là có huyền quang hộ thể và bảo giáp hộ thân, sợ là cũng đã trúng độc thủ chết rồi.

Huyết quang tỏa ra phủ cả một vùng rộng gần trăm thước quây lấy Y Lan ở giữa, điều này không những làm kinh động tới bá tánh bình dân và thành vệ quân mà còn lập tức kinh động tới các cường giả mẫn tuệ của Khắc Khố Sâm Đạt. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hàng loạt các âm thanh gào rú vang động cả đêm đen, tiếp theo đó vô số các hắc ảnh khổng lồ từ bốn phương tám hướng bay lên trời lao về hướng tây bắc, đã có rồng thì sẽ có phượng, nào là Thiên hạc nào là Kim sí đại bàng cũng tới, nguyên lai đám gia hỏa này vì danh dự của bản thân không chịu quy phục, nhưng vẫn chưa rời khỏi Khắc Khố Sâm đạt, vì chúng nguyên từng bị Lâm Phong bắt giữ, nếu mà li khai Khắc Khố Sâm Đạt gặp người khác sợ sẽ mất mặt.

Do bởi bị ức chế nhiều quá nên chúng quả thực đang cần tìm người nào đó để phát tiết, cũng là để lấy lại cái cảm giác oai phong của mình, cho nên khi cảm ứng được khí tức tà ác cường đại bộc phát ở phía tây bắc liền lập tức ào ào lao tới đó.

Một tiếng long ngâm vang lên, Kha La Đa nhanh chóng bay vụt từ trên trời xuống mang trên lưng một kỵ sĩ ngai giáp sáng loáng chính là Gia Đức Tây. Gia Đức Tây vừa ngó xuống dưới đã vội vàng kêu lớn:

- Toa Lị Na, tại sao cô lại ở đây?

Ngay sau đó có tiếng hạc kêu vọng tới, Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều đã hạ cánh xuống, tiếp theo là hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, các lão đầu tử và đám nữ nhân ngơ ngẩn nhìn bộ dạng của Toa Lị Na không biết nói thế nào cho phải. Khải Lâm Na và Lộ Thiên Á không đến, chỉ có Đái Lệ Ti và Tiểu mẫu long thấy hoạt náo liền cùng chạy đến xem.

Thập nhị vị đại lực chiến thần cũng đành phải đi theo bảo vệ.

Ba Luân và Pháp Áo Liên thấy tình hình bất lợi càng lúc càng khiếp sợ, lại bị Toa Lị Na liên tục tấn công không cho một chút rảnh để thở, chỉ sợ cái côn ảnh đáng kinh hãi kia xuyên thấu đám huyết vụ đánh trúng mình.

- Thì ra là dư nghiệt của Tu La!

Cáp Mô bất chợt từ trong đêm đen bước ra, đứng ở một bên nói:

- Một vạn năm nghìn năm trước ta đã từng giao thủ với Tu La huyết thi, nhưng đám huyết thi này chính là cỗ máy giết người do Tu La Vương dụng bí pháp tạo nên, không có tánh mạng, rất khó giải quyết.

- Tu La huyết thi !

Đám người ở đây hầu hết cũng là những quái vật sống trên dưới ngàn năm, cho nên nhiều ít bao nhiêu cũng biết được chút lịch sử cổ đại, trong đó Cáp Mô là trải qua nhiều năm tháng nhất, hắn cũng đã từng chứng kiến Tứ đại hoàng kim gia tộc cùng với các cường giả viễn cổ liên thủ đánh cho Tu La nhất tộc phải tìm đường lưu vong.

Mấy lao nhân đột nhiên kinh hô một tiếng, lúc này Toa Lị Na đã vận khởi pháp lực toàn thân, vận dụng ngự kiếm chân quyết, song thủ bắt ấn quết, trúc côn bay về trên đỉnh đầu, một luồng chân nguyên lực cường đại từ bên trong chấn động xung quanh, chỉ thấy nàng vận quyết một cái, Bích ngọc trượng mãnh liệt phá xuyên qua làn huyết vụ dày đặc, như ánh chớp xuyên thủng ngực của Pháp Áo Liên.

Pháp Áo Liên kêu thảm một tiếng rơi từ trên cao xuống.

Nói thì lâu chứ thực mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc Pháp Áo Liên bị Toa Lị Na giết chết, Cáp Mô cũng thổi ra một cái, chỉ thấy Ba Luân kêu "ô " một tiếng rồi như một kẻ say lảo đảo vài cái rồi ngã gục xuống theo. Ba tên huyết thi kia chỉ trì độn trong giây lát rồi lại tiếp tục tấn công Toa Lị Na.

Mấy lão nhân và các nữ tử cũng sợ hãi vừa thán phục Độc hệ ma pháp của Cáp Mô quả là lô hỏa thuần thanh, hai lão đầu liên giơ trượng quất lên, vô số các đạo ma quang xuất ra rồi tụ lại vây khốn ba tên huyết thi vào giữa.

Nhưng trước khi việc này xảy ra, Ngải Lâm Uy Na đã nhanh chóng lao tới, cắt ngang mà huyết vụ kia nhanh chóng kéo Toa Lị Na đang còn muốn liều mạng tấn công ra ngoài, mặc cho nàng ta kêu gào:

- Buông...ra ta, ta phải vì mẫu thân báo thù!"

Chúng nữ mặt nghệt ra, rốt cuộc không hiểu Toa Lị Na đã xảy ra biến cố gì, La Đế Phong vội nói:

- Trước tiên mang nàng ta về trong phủ rồi hẵng nói chuyện! "

Ngải Lâm Uy Na trừng mắt nhìn mấy lão nhân rồi ôm lấy Toa Lị Na bước lên lưng của Thụy Đức Lạp. Thụy Đức Lạp kêu lên một tiếng cất cánh bay thẳng vể hướng phủ, Mã Lệ Kiều cũng vội vàng bay theo phía sau trở về.

Gia Đức Tây lập tức lên tiếng:

- Ba tên huyết thi này thực lực không dưới La Đế Phong, hai người lão nhân các ngươi không đủ, hơn nữa loại dị vật tà ác này rất khó tiêu diệt, trước tiên tìm cách phong ấn chúng lại rồi hẵng bàn tiếp!

Cáp Mô hừ một tiếng nói:

- Cái gì mà hiềm thấy sinh vật, chúng chỉ là loại không có sinh mạng mà thôi, đâu cần phải làm bộ dạng e dè như thế chứ! "

Gia Đức Tây hê hê cười xuông một tiếng, cái tên Cáp Mô này là thần thú, không dễ đôi co với hắn được, hơn nữa Độc hệ ma pháp của Cáp Mô càng làm cho người khác phải kiêng nể, Gia Đức Tây hắn ở nơi này mà dám phát ra rắm thối làm tên Cáp Mô này nổi giận trở mặt thì không ổn, nên vội kiềm chế mình.

Kha La Đa tuy không phục cho lắm, nhưng cũng không dám lên tiếng, hắn tuy cũng lợi hại nhưng cũng tự biết rằng mình không thể so sánh với thần thú được, ma pháp độc hệ của tên Cáp Mô này thực khiến người ta đau đầu.

- Cãi nhau cái rắm, mau mau động thủ đi!

Hai lão đầu tử dùng pháp trượng cố hết sức áp chế ba huyết thi, Pháp Lạp Đế nóng nảy không nhịn được quát một tiếng, ngay cả Lâm Phong ông ta cũng còn quát mắng thì đâu có để cái tên độc hại Cáp Mô này ở trong mắt chứ.

Cáp Mô hoàn toàn không cử động gì, đám thiên hạc, kim sí ở xung quanh lập tức xuất thủ, một mảng huyết lệ ma pháp cường đại ập tới, mười ba siêu giai ma thú đồng loạt tấn công, uy lực tuyệt không thể đùa, trong nháy mắt xóa tan làn huyết vụ, ngay cả ba tên huyết thi cũng bị đánh thành huyết vụ luôn.

Nhưng chỉ một lát sau, đám huyết thi đó lại từ từ tự ngưng tụ lại nguyên dạng, chỉ là lần này tốc độ ngưng tụ có vẻ chậm hơn một chút thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện