Đúng như lời Lâm Nguyên Kỳ ngày ấy đã nói, độc trong cơ thể Tiêu Sơ Âm không ai có thể giải, ngoại trừ hắn.
Một đám ngự y trong cung tập trung trong viện Tiêu Sơ Âm, đối mặt với Tiêu Sơ Âm bất tỉnh ngủ say trên giường, hơn nửa ngày cũng không thể tìm ra được phương thuốc nào.
“Rốt cuộc cái người có chữa được không! Không được thì cút về cho ta! Một đám lang băm!” Vũ Văn Triệt lần đầu tiên không kìm nén được tính khí của mình, hình tượng ôn hòa hoàn toàn không còn nữa, tựa như một con thú nhỏ bị thương.
Ngự y trong viện thu dọn hộp thuốc, chật vật rời đi.
Hắn xoay người đi vào phòng, vội vàng đóng cửa lại. Nàng đã mất đi vẻ linh động mọi khi, lẳng lặng nằm trên giường.
Trước đây không lâu, cũng tại trạch viện này, hắn bị kẻ khác truy sát, uy hiếp dụ dỗ nàng cứu hắn. Dáng vẻ nàng tươi đẹp giương nanh múa vuốt tỏ ra hối hận, muốn vứt hắn lại không quan tâm. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cứu hắn, rửa sạch vết thương cho hắn, dùng bí dược độc nhất của Tông Lam chữa khỏi vết thương trên xương mắt cá cho hắn.
Bây giờ, nàng lẳng lặng nằm trong phòng, độc trong cơ thể mỗi giây mỗi phút càng ăn sâu vào người, mà hắn là thái tử địa vị cao quý lại bất lực đối với bệnh trạng của nàng.
Nàng lôi hắn ra từ trong viện hẻo lánh của vương phủ, gọi hắn là tình nhân. Nàng không thèm chống lại vương huynh, nàng nói cho hắn biết yêu một người là toàn tâm toàn ý, nàng có nhiều suy nghĩ khéo léo như vậy là để cầu phúc cho Hoa Thụy quốc.
Một nữ tử như vậy, rốt cuộc là ai lại độc ác đến mức muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
“Thái tử điện hạ…” Cẩm Thái từ trong phòng đi ra, nước mắt lưng tròng dè dặt đến bên cạnh Vũ Văn Triệt.
“Nàng thế nào rồi?” Vũ Văn Triệt thấy nha hoàn ra ngoài, còn ôm ảo tưởng.
Cẩm Thái lắc đầu, nói: “Nô tỳ có một chuyện, không biết có nên nói hay không.
Vũ Văn Triệt cau mày, nói: “Nói!”
Cẩm Thái chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, ấp úng nói: “Trong phủ Thừa tướng, Lâm đại phu nói độc trong cơ thể Vương phi, chỉ có hắn mới giải được…”
“Thật sao?” Vũ Văn Triệt mừng rỡ, vậy bây giờ hắn đến phủ Thừa Tướng đưa vị Lâm đại phu đến đây thì Tiêu Sơ Âm được cứu rồi.
“Trong phủ Thừa Tướng có người trị được, cái lão ngoan cố Tiêu Viễn lại không nói ra, bản cung phải đi bảo Tiêu Viễn giao người ra!”
“Thái tử chậm đã…” Cẩm Thái muốn nói lại thôi, do dự một lúc mới nói tiếp: “Lâm đại phu nói, Vương phi nương nương và Tiêu tiểu thiếu gia, hắn chỉ cứu một người, Vương phi nương nương đã để đại phu cứu Tiêu tiểu thiếu gia.”
“Cái gì?” Vũ Văn Triệt nhíu mày không vui, đột nhiên trên môi hắn treo lên nụ cười quỷ dị, khuôn mặt dịu dàng trở nên lạnh lẽo: “Hắn nói cứu một người thì cứu một người sao? Hừ!”
Vũ Văn Triệt vung áo bào, bước nhanh ra cửa tư trạch, xoay mình lên ngựa, đi thẳng đến Tiêu phủ.
Trong Tiêu phủ, Lâm Nguyên Kỳ tựa lưng nhìn Dược Đồng và Tiêu Diệu nói chuyện. Tay áo bào bị gió thổi lay động, tựa như bạch hạc chao liệng trong không trung.
“Tránh ra! Bản cung muốn tìm tên lang băm kia! Tránh ra hết cho bản cung!” Tuấn mã cao lớn chạy thẳng vào Tiêu phủ, nam tử ôn ngọc trên lưng ngựa hai gò má phiếm hồng, giống như đã vội vã giục ngựa tới đây, vẻ tức giận trên trán che mất khuôn mặt hòa nhã.
“Thái tử, không được! Không được đâu!” Tiêu Viễn và một đám thị vệ đi theo phía sau ngựa, đuổi theo cũng không kịp, chỉ đành phải vội vàng lên tiếng ngăn cản. Lâm Nguyên Kỳ tính tình cao ngạo, không chấp nhận kẻ khác có chút uy hiếp nào với hắn. Thái tử xông vào thế này sẽ làm hỏng việc mất!
“Lang băm! Ngươi ra đây cho bản cung!” Vũ Văn Triệt vừa chạy vào hậu viện, không kịp ghìm cương ngựa. Phía trước chợt lóe lên tia sáng, hắn kinh sợ thối lui trở mình xuống ngựa.
“Hí!” Tuấn mã thét lên kinh hoàng, vó trước khẽ nghiêng, té quỵ xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng.
“Tiện súc, không được làm kinh động đến bệnh nhân của ta!” Theo một tiếng quát khẽ, ánh sáng kia cũng thu về.
Vũ Văn Triệt kinh sợ lùi lại, nhưng cũng không nhìn rõ đó là thứ vũ khí gì.
“Lâm đại phu, lão phu mạo phạm rồi! Mạo phạm rồi!” Tiêu Viễn chạy tới bảo vệ Vũ Văn Triệt, cuống quýt xin lỗi Lâm Nguyên Kỳ, chỉ sợ hắn nổi giận!
“Ngươi thân là đại phu, tại sao thấy chết lại không cứu!” Vũ Văn Triệt kéo Tiêu Viễn ra, roi trong tay chỉ thẳng vào bạch y nam tử.
“Ai nói tại hạ thấy chết mà không cứu?” Lâm Nguyên Kỳ mặt không biểu cảm hỏi lại hắn, lấy từ Dược Đồng một đoạn lụa trắng, chậm rãi đến trước tuấn mã đang ngã trên mặt đất đang vùng vẫy muốn đứng lên. Ngồi xổm xuống cẩn thận quấn vải vào móng trước cho nó: “Bây giờ đã biết đau rồi sao?”
Tuấn mã màu đen trước giờ chỉ nghe lời Vũ Văn Triệt được Lâm Nguyên Kỳ vuốt ve lại chậm rãi yên tĩnh lại, ngừng giãy giụa, vươn móng trước tùy hắn băng bó.
“Vương phi sắp chết, tại sao không cứu?” Vũ Văn Triệt lại tức giận, hắn có lòng dạ đi chữa trị cho một con ngựa lại không muốn cứu một sinh mạng quý giá.
“Tại hạ đã hỏi ý của Vương phi, tiểu thiếu gia và Vương phi, tại hạ chỉ cứu một người. Độc trong cơ thể Vương phi, tại hạ đã sớm nhắc nàng, là nàng chọn cách hy sinh bản thân, không liên quan đến tại hạ.” Hắn thân là thầy thuốc, không có gì hổ thẹn.
“Ngươi!” Tiêu Sơ Âm lại biết rõ bản thân trúng độc, cũng biết vị đại phu cao ngạo uyên thâm này là người duy nhất có thể cứu được mình. Nhưng nàng lại nhường cơ hội duy nhất đó cho người khác?
Hắn ngẩng đầu, nhìn đứa trẻ ngốc nghếch chơi đùa cùng Dược Đồng trong trong sân, trong lòng lại sinh ra loại cảm xúc khó tả. Giống như độc dược chậm rãi sinh ra từ đáy lòng, nếu như giết chết đứa nhỏ này có thể cứu được Tiêu Sơ Âm, hắn rất muốn làm như vậy. Mặc dù nàng tỉnh dậy sẽ hận hắn, nhưng hắn không chịu được tình cảnh bản thân bất lực trước bệnh tình của nàng.
“Cho dù ngươi giết nó, ta cũng sẽ không cứu Tiêu Sơ Âm.” Lâm Nguyên Kỳ nhìn thấu tâm tư của hắn, ánh mắt lướt qua sự khinh thường.
Tiêu Viễn vừa nghe thấy suy nghĩ của thái tử điện hạ đối với con trai bảo bối của mình, sợ tới mức vội vã tiến lên an ủi: “Điện hạ, nói không chừng còn có cách khác có thể cứu Sơ Âm, không bằng chúng ta cứ từ từ nghĩ cách.”
Vũ Văn Triệt vừa quay đầu lại, vẻ thuần khiết dịu dàng đã không còn, trên mặt là nụ cười âm trầm, từ tốn nói từng chữ từng chữ: “Không bằng cứu Vương phi trước, để con của Thừa Tướng nghĩ cách sau, như…thế nào?”
Tiêu Viễn đã sớm nghe nói Thái tử không đơn thuần như bề ngoài, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hắn, ông lại bị dọa sợ lui về phía sau một bước, không dám lên tiếng nữa.
“Điện hạ muốn cứu Vương phi như thế, tại sao không hỏi xem ai gây ra? Có thể, hắn có giải dược cũng không chừng…” Lâm Nguyên Kỳ nhìn bộ dạng Vũ Văn Triệt từ lời nói tới dáng vẻ, nhàn nhạt nói.
“Nếu bản cung biết ai gây ra, còn phải tìm tới ngươi sao?” Chủy thủ trong tay áo Vũ Văn Triệt trượt ra nắm chặt trong lòng bàn tay. Từ lúc hắn xoay người xuống ngựa đã nắm chặt vũ khí trong tay áo. Nhưng dường như Lâm Nguyên Kỳ vẫn rất thoải mái ngồi xổm ở nơi đó, toàn thân không hề có chỗ hở, hắn không thể nào xuống tay.
“Chẳng lẽ điện hạ không biết sao?” Lâm Nguyên Kỳ nhíu mày hỏi, ngoảnh lại thấy Tiêu Viễn cũng là một vẻ mặt khó hiểu mới đứng lên chậm rãi nói: “Xem ra, Bình Uyên vương giấu thật đúng là giỏi!”
Bình luận
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1