Buổi sáng Tiêu Sơ Âm bị đánh, vừa mới thay thuốc, còn chưa dùng bữa thì Cẩm Thái đã vội vàng chạy vào, khuôn mặt đỏ bừng, cả cần cổ cũng hơi phiếm hồng.
"Khụ khụ...Nhìn trúng công tử nhà ai sao? Mặt lại đỏ như vậy?..." Tiêu Sơ Âm nằm sấp trên giường, nhìn nàng bưng trà đi vào, miệng vừa ngậm một quả mơ vừa trêu ghẹo.
"Vương phi..." Cẩm Thái thấy nàng trêu ghẹo vẻ mặt lại càng thêm xấu hổ đỏ bừng: "Hôm qua người nói muốn gặp mấy chưởng quầy của các cửa tiệm, bây giờ mấy người đó đã chờ ở bên ngoài, người xem để những người đó chờ đến khi dùng bữa xong hay là..."
"Không cần" Tiêu Sơ Âm nhếch mép muốn đứng dậy, không ngờ vừa động miệng vết thương lại đau buốt, không chịu được nghiến răng nói: "Để bọn họ vào đi."
"Vâng." Cẩm Thái lại đỏ mặt đi ra ngoài.
Tiêu Sơ Âm nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, không khỏi phát huy tài bát nháo thiên phú, có lẽ là trong mấy vị chưởng quầy tới đây, Tiểu Cẩm Thái đã vừa ý được người nào rồi. Nếu đúng như vậy, không chừng nàng còn có thể làm bà mai nữa, nàng rời khỏi Vương phủ, nhân tiện cũng dàn xếp ổn thỏa hôn sự của Cẩm Thái, thật đúng là việc nhất cử lưỡng tiện.
Cánh cửa két một tiếng được đẩy ra, Tiêu Sơ Âm còn nằm sấp, nhìn người đầu tiên đi vào, thiếu chút nữa đã cắn đứt lưỡi mình, tên yêu nghiệt này sao lại tới nữa rồi!
"Vương phi, ta đã sớm nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, nàng đã vội nghĩ cách mời mọc ta vào khuê phòng của nàng như vậy sao?" Trưởng Tôn Tông Lam cứ như nơi không người tiến thẳng về phía trước, thuận tiện ngồi lên sạp, khuôn mặt tươi cười tà mị mà thuần khiết.
"Thảo dân tham kiến vương phi, tham khiến tam công tử!" Bốn người phía sau vào cửa lại cung kính nâng tay hành lễ, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, đã sớm nghe nói tam công tử phóng túng phong lưu, thật không ngờ vương phi nương nương cũng dám vô lễ cợt nhả như vậy.
"Ngồi đi." Tiêu Sơ Âm vươn tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, về chuyện của cửa hàng, nàng còn muốn nói chuyện một chút, nhưng mà...Trước tiên phải thu phục tên Trưởng Tôn Tông Lam kia rồi nói sau...
"Tam công tử, không biết ngài tới tìm bản phi lại có chuyện gì?" Nàng lại chẳng ngại hai người da thịt thân thiết, chỉ là vừa rồi cũng nhìn thấy người này ở Cúc Hương Viên, có vẻ như giao tình với nhà Vũ Văn cũng không phải bình thường, nếu không, cũng không thể ra vào tự do như vậy.
"A...Chẳng lẽ không phải Vương phi tới tìm ta sao? Nếu Vương phi không muốn thấy ta thì...Đưa nha hoàn này cho ta đi? Ta cũng được nhìn người nhớ người..Được không?..." Hắn vừa nhấc chiếc cằm thon, ánh mắt yêu mị nhìn về phía Cẩm Thái.
Cẩm Thái vội vàng cúi đầu, khuôn mặt lại đỏ hơn ba phần.
Tiêu Sơ Âm liếc mắt, nàng còn tưởng Cẩm Thái thích tên chưởng quầy nào, không ngờ lại là người này, tên Trưởng Tôn Tông Lam này ỷ vào dung mạo xuất chúng, đi khắp nơi trêu ghẹo dụ dỗ, nếu là ở hiện đại thì đã sớm bị phụ nữ bao vây đánh chết, nhưng đáng tiếc là người này gia thế bối cảnh hùng hậu, thế nên phong lưu thành tính, phóng túng cợt nhả cũng thành nét đặc sắc của hắn.
"Nếu Tam công tử không có chuyện gì, có thể để bản vương phi xử lý xong việc nhà rồi sẽ cùng tam công tử thương nghị việc khác hay không?" Rõ ràng là nàng hạ lệnh trục khách.
Trưởng Tôn Tông Lam lại cười vô cùng xán lạn: "Không thể."
Tiêu Sơ Âm bĩu môi, không thức thời, chưa thấy người nào không thức thời như vậy.
Cẩm Thái thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Sơ Âm, vội vàng tiến lên giải thích: "Vương phi nương nương, năm cửa hàng của người, bốn vị ngồi theo thứ tự là bốn chưởng quầy của cửa hiệu tơ lụa, Trưởng Tôn công tử là...là...chưởng...Thiếu Đương Gia...của Tửu lâu..."
Cho dù là đã bị dặn dò, Cẩm Thái đối mặt với chủ tử hầu hạ từ bé của mình vẫn không hề có chút giấu giếm, nhưng Trưởng Tôn công tử là Thiếu đương gia của bao nhiêu quán rượu, đây cũng không phải là chuyện nàng nên hỏi.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đang chăm chú nhìn hai chân nàng: "Cha ta cho ta hai tửu lâu đều thuộc về tài sản của Trưởng Tôn thế gia các người sao?"
Trưởng Tôn Tông Lam cười: "Chuẩn xác mà nói là cửa hàng của Vương phi nàng mua từ năm tiệm của nhà Trưởng Tôn mà thôi..."
Năm tiệm? Tiêu Sơ Âm có chút kinh ngạc, toàn bộ tài sản của nàng lại đứng tên của Trưởng Tôn thế gia, nàng chỉ đứng tên một cổ đông mà thôi, quan trọng là, Trưởng Tôn Tông Lam có thể nắm rõ toàn bộ tình hình tài chính của nàng, mà với giao tình của Trưởng Tôn Tông Lam và Vũ Văn Tư Dạ...Nói cách khác, sau này toàn bộ hành vi của nàng đều có thể bị bại lộ trước mắt Vũ Văn Tư Dạ?
Bình luận
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1