chương 62/ 98

Văn Ngọc Triệt thấy nàng hỏi như thế, cuối cùng cũng bỏ suy nghĩ đó, buồn bã đáp: “Không có gì.”

Tiêu Sơ Âm cũng không muốn hỏi nhiều, nhìn quanh con phố đang dần dần yên tĩnh, thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi, lên đường hồi phủ!” Bây giờ cho dù Vũ Văn Tư Dạ đã biết chỗ nhà riêng của nàng thì cũng không thể chờ ở đó được nữa, dù sao hắn tìm nàng cũng chỉ là giả vờ giả vịt, nàng chạy trốn thì hắn càng đỡ lo hơn mới phải!

Văn Ngọc Triệt nghe xong lời của nàng lại dừng bước.

“Thật ra vừa rồi lão tiên sinh nói rất đúng, đúng là ta buồn lo vô cớ”, hắn ngẩng đầu hai mắt sáng tỏ nói: “Cô về trước đi, ta muốn đi cảm tạ lão tiên sinh…”

“Không cần đâu, dù sao nhìn qua ông lão ấy cũng chỉ là kẻ giả thần thôi, không cần cảm ơn.” Tiêu Sơ Âm không hề để bụng nói.

Văn Ngọc Triệt lắc đầu: “Dù thế nào thì lời nói của lão tiên sinh cũng có ích đối với ta, cô về trước đi, ta còn muốn trò chuyện với lão tiên sinh, lát nữa ta sẽ về.”

Tiêu Sơ Âm gật đầu: “Cũng tốt, làm người quan trọng nhất là phải biết nhớ ơn báo đáp, cẩn thận một chút.”

Văn Ngọc Triệt cười dịu dàng xoay người quay trở lại tìm ông lão tướng số, hôm nay Tiêu Sơ Âm mệt mỏi kinh khủng, chỉ muốn nhanh về nhà tắm rửa đánh một giấc thật ngon.

Trước ngõ nhỏ mờ mịt, ánh trăng nghiêng nghiêng rót xuống một đường sáng bạc, tuy là đã làm chậm thời gian trở về, nhưng Tiêu Sơ Âm vẫn âm thầm cảnh giác, chậm rãi tới gần trạch viện.

Cổng trạch viện vắng vẻ yên tĩnh, khóa sắt lạnh ngắt giữ chặt hai vòng đồng trước cửa chính, Tiêu Sơ Âm thò tay cầm lấy một tờ giấy nhét trong khe cửa, cẩn thận soi dưới ánh trăng, mảnh giấy sạch sẽ không bị mài mòn cũng không bám bụi đất, xem ra cũng không có người động vào.

Nàng yên tâm bóc lớp mặt nạ lấy chìa khóa mở cửa, cánh cửa vang lên tiếng “két…” trong màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng màu bạc chiếu xuống viện vắng lặng, an bình yên tĩnh.

“Ngươi vẫn còn biết đường trở về à.” Giọng nói trầm thấp trong đêm tối tựa như tu la vang lên.

Tiêu Sơ Âm xoay người tông cửa chạy, nàng vẫn luôn đánh giá thấp tên đáng ghét này!

Vừa mới chạy được hai bước, cổ áo sau gáy đã bị người ta nhấc lên, hai chân nàng không chạm đất lơ lửng trên không trung, cố sức giãy giụa: “Buông ta ra!”

“Trước mắt bổn vương cũng dám chạy trốn, buông ngươi ra? Chuyện cười!” Vũ Văn Tư Dạ đợi đến hơn nửa đêm mới đợi được nàng trở về, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nàng.

“Ta trốn bao giờ? Ta chỉ là giữa chừng nhớ tới tòa nhà cha đã tặng ta, muốn đến xem mà thôi. Ta trốn chỗ nào, nếu ta muốn trốn, ngươi có thể tìm thấy ta sao?” Nàng không ngừng giãy giụa.

Vũ Văn Tư Dạ đen mặt, khóe miệng co giật: “Một ngày không gặp, bản lĩnh mồm mép của Vương phi tiến bộ không ít, cũng không biết có học cách ngoan ngoãn được chút nào chưa!”

Hắn ném nàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

Tiêu Sơ Âm được tự do, tròng mắt bắt đầu xoay tròn lên xuống trái phải.

“Vốn là vậy mà, nếu ta thật sự muốn chạy trốn thì đã sớm cuốn hết vàng bạc châu báu mang theo nha hoàn chạy mất dạng rồi, làm sao có thể còn ở đây đợi ngươi đến bắt ta chứ!” Nếu không phải nàng vội vàng chạy trốn, còn gặp phải người bị truy sát thì cũng không đến mức phải đứng ở đây đâu.

Vừa nghĩ đến Văn Ngọc Triệt, nàng hỏi: “Vương gia, ngươi có biết có nhà nào họ Văn trong kinh thành không?”

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng đạm nhạt lười nhác chiếu trên ngũ quan xinh đẹp của Tiêu Sơ Âm, Vũ Văn Tư Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng có chỗ chậm rãi nhảy lên hạ xuống, xuất hiện cảm giác đau xót.

Hắn tiến lên một bước túm nàng lên khỏi mặt ghế: “Ngươi là Vương phi của Bình Uyên vương phủ, làm tốt bổn phận của mình là được rồi, những thứ khác không cần ngươi quan tâm, cũng không tới phiên ngươi quan tâm!”

Bình luận





Chi tiết truyện