chương 73/ 98

Sau khi đến bái kiến Thừa Tướng, Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Viễn vào thư phòng nói chuyện, Tiêu Sơ Âm được hạ nhân đưa vào hậu viện.

“Sơ Âm tỷ tỷ.” Một giọng nói trong vắt đáng yêu truyền đến, Tiêu Sơ Âm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người đỏ thẫm xinh xắn nhào tới.

Nàng vốn mang dáng vẻ Vương phi, trông thấy có người không nói lễ nghĩa mà đã bay về phía nàng, nhịn không được liền ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra ôm đứa nhỏ này vào lòng.

“Nô tỳ tham kiến Vương phi.” Một nha hoàn từ phía sau đi ra, thấy Tiêu thiếu gia bị Vương ôm vào ngực thì sắc mặt có hơi mất tự nhiên.

“Diệu Nhi, đệ lại không nghe lời a hoàn Hồng Lăng rồi, chạy nhảy khắp nơi, nhìn cái mặt dơ dáy của đệ này, cứ như một con khỉ bị giội nước vậy.” Tiêu Sơ Âm yêu thương vươn ngón tay nhéo mũi hắn, dùng khăn gấm trong tay lau đi vết bẩn trên mặt hắn.

Tiêu Diệu không cao, nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng không có vẻ ngây thơ của một đứa trẻ nên có, ngoại trừ tiếng Sơ Âm tỷ tỷ giòn tan ban nãy, Tiêu Sơ Âm có ngồi xuống nói chuyện với hắn thì hắn cũng không có phản ứng gì cả, vẻ mặt như một khúc gỗ.

Hồng Lăng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt kích động thỉnh tội nói: “Ban nãy nô tỳ đi mời đại phu cho tiểu thiếu gia, không ngờ quay lại đã không thấy tăm hơi tiểu thiếu gia đâu, Vương phi minh giám, nô tỳ không hề lười biếng a.”

Tiêu Sơ Âm gật đầu, cẩn thận nhìn Tiêu Diệu, lau sạch vết dơ trên mặt hắn nói: “Hình như Diệu Nhi lại gầy đi rồi, nếu Diệu Nhi không thích a hoàn đó, tỷ tỷ sẽ tìm một người khác thích hợp hơn, được không?”

Tiêu Diệu chậm chạp gật đầu, miễn là Sơ Âm tỷ tỷ nói, hắn đều sẽ nghe.

Tiêu Sơ Âm nhìn chua xót, không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn nữa, xoay mặt nhìn Hồng Lăng đang run run quỳ trên mặt đất.

Tiêu Sơ Âm nhìn nàng ta cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Hoa đào trong viện của Nhị Di Nương nở đẹp không?”

“Vương phi tha mạng.” Nàng đã bị dọa sợ.

Tiêu Sơ Âm nhìn quần áo của mình, nha hoàn của vương phủ mang theo ở phía sau vội vàng phủi sạch bụi đất trên váy, Tiêu Sơ Âm nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Kể từ hôm nay, ngươi hãy đến viện giặt quần áo đi, Nhị Di Nương chắc sẽ còn rất nhiều chuyện riêng muốn nói với ngươi đấy.”

Sắc mặt Hồng Lăng như tro tàn, suy sụp nghiêng người qua một bên, ban nãy Nhị Di Nương gọi nàng qua đó nói chút chuyện về tiểu thiếu gia, nàng thấy trong lòng vô cùng thấp thỏm, không ngờ lại bị Vương phi bắt gặp.

Tiêu Sơ Âm cười lạnh khinh bỉ, sớm biết vậy hà tất lúc trước lại nhảy vào bên người Nhị Di Nương, đưa đến viện giặt quần áo đã là nhẹ rồi…

Nàng nói xong liền dắt tay Tiêu Diệu, dịu dàng hỏi: “Diệu Nhi, phụ thân cho đại phu mới của đệ ở đâu? Mang tỷ tỷ đi xem nào.”

Tiêu Diệu nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không nói gì.

“Lâm đại phu ở trong Trúc Cư Các bên trái,” Hồng Lăng quỳ trên mặt đất nhìn Tiêu Sơ Âm thản nhiên Tiêu thiếu gia rời đi, rưng rưng bồi thêm một câu: “Nhị tiểu thư cũng ở đó.”

Nàng đưa Tiêu Diệu cho một nha hoàn ôm, đi về phía Trúc Cư Các, bộ hoa phục vung lên một mảnh bụi mù trước mắt nha hoàn quỳ trên mặt đất.

Đoàn người vẫn chưa đến Trúc Cư Các, chợt nghe trên đường nhỏ trong rừng trúc truyền đến giọng nói hung năng ngang ngược của nữ tử: “Dù sao con ma ốm kia cũng không sống được lâu nữa, có cứu sống cũng trở thành người đần độn, Lâm đại phu ngươi thay vì lãng phí thời gian cho con ma ốm đó thì không bằng cứ kê một phương thuốc dưỡng dung nhan cho ta đi, ta sẽ nói những lời tốt đẹp cho ngươi trước mặt phụ thân, cũng tốt hơn ở chỗ con ma ốm kia.”

Tiêu Sơ Âm dừng bước, hai mắt nguy hiểm nheo lại, nha hoàn Vương phủ phía sau dừng bước, cũng ngừng thở, chẳng dám thở mạnh, nhưng mấy tiểu nha hoàn dẫn đường ở phủ Thừa Tướng thì sắc mặt rất khó coi.

Hiện nay tiểu thư chính thất đã hồi phủ, mọi người cũng nhìn ra được Vương gia cũng không hề khinh thường tiểu thư chính thất như lời đồn bên ngoài, thậm chí còn có chút chưng chiều, đã vậy Nhị tiểu thư còn không hiểu chuyện, bất kính với tiểu thiếu gia, phạm vào điều tối kỵ của tiểu thư chính thất.

“Xin Nhị tiểu thư trở về đi, lúc tại hạ sắc thuốc không muốn ai làm phiền, Dung Đồng, tiễn khách.” Giọng nói không hề có tình cảm vang lên, tạo nên một làn sóng kỳ ảo lạnh buốt mà mạnh mẽ.

“Lâm đại phu, bản phi đến xem phương thuốc cho người bệnh.” Nha hoàn đẩy cánh cửa của Trúc Cư Các, Tiêu Sơ Âm nhấc chân đi vào, ánh mắt quét đến người trong phòng, lòng hơi kinh sợ.

Lúc nghe giọng nói này, nàng cho rằng cùng lắm là Ôn Duệ đại phu, lúc nhìn thấy người này, cổ họng nàng căng cứng, hiểu được nguyên nhân ban nãy nha hoàn nói Nhị tiểu thư ở trong này là vì sao.

Thực là một người phong hoa tuyệt đại.

Dù là đã thấy qua đường nét lạnh lùng của Vũ Văn Tư Dạ, vẻ đẹp yêu mị của Trưởng Tôn Tông Lam và đôi mắt trong suốt thuần khiết của Lục hoàng tử, nàng vẫn có chút kinh diễm đối với người mặc đồ trắng trước mặt này.

“Vương phi, Nhị tiểu thư, mời trở về đi, chủ tử nhà ta phải sắc thuốc rồi.” Dược Đồng vẻ mặt thật thà chất phác ngoan ngoãn mời các nàng rời đi, một mình sắc thuốc là thói quen của chủ tử.

Tiêu Sơ Âm nhíu mày, không ngờ một đại phu nho nhỏ lại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, một mình ở Trúc Cư Các, hơn nữa lần đầu gặp mặt đã đuổi người rời đi.

Tiểu Mộng Nhu đã thấy Tiêu Sơ Âm đi vào, vốn là không vui, nhưng thấy cả nàng cũng bị đuổi ra thì liền vui vẻ hẳn lên, Vương phi thì sao, ở chỗ của Lâm đại phu thì vẫn bị sập cửa vào mặt mà thôi.

Trong lòng Tiêu Sơ Âm đau xót, huyết mạch thân nhất của nàng không chỉ là mồ côi từ trong bụng mẹ, hơn nữa còn là một đứa nhỏ ngây dại, năm đó thừa tướng phu nhân sinh hạ Tiêu Diệu vì khó sinh mà chết, vốn tưởng rằng cuối cùng Tiêu gia cũng có một tiếu gia của con vợ cả, ai ngờ Tiêu Diệu từ nhỏ thân thể đã không tốt, bệnh nặng bệnh nhẹ chưa từng chấm dứt, chỉ số thông minh cũng khác biệt với người bình thường.

“Sơ Âm tỷ tỷ, ôm, ngủ.” Tiêu Diệu dụi mắt lắc lắc tay Tiêu Sơ Âm.

Tiêu Sơ Âm cắt ngang mạch suy nghĩ, vội vàng cúi đầu dịu dàng cười nói: “Diệu Nhi ngoan, tỷ tỷ đưa đệ đi ngủ.” Dứt lời, nàng nắm tay Tiêu Diệu không hề quay đầu lại rời đi, ngay cả Tiêu Mộng Nhu kiêu ngạo bên cạnh nàng cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Tiêu Sơ Âm lướt qua vai Dược Đồng, lại nhìn thoáng vào phòng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng áo trắng cao ngạo tuyệt thế đứng bất động của đại phu Thanh Phong.

Tiêu Sơ Âm nắm chặt tay Tiêu Diệu đi vào sâu trong rừng trúc.

Đoàn người lại đi dọc theo đường trúc trở về, người đang cúi đầu lấy thuốc trong phòng ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường nhìn theo bóng lưng Tiêu Sơ Âm rời đi thật lâu.

…………

Theo Tiêu Diệu trở về phòng, Tiêu Sơ Âm vừa vào cửa liền cảm thấy không thích hợp, không khí trong phòng có mùi máu tươi nhàn nhạt và mùi thuốc nồng nặc, nếu là Diệu Nhi phải uống thuốc dài hạn thì có mùi thuốc cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mùi máu tươi này từ đâu mà đến?

Sự quan tâm của Tiêu Viễn đối với đứa con trai này dần ít đi, cứ giao cho hạ nhân chăm sóc, chỉ cần không gây ra chuyện gì là được.

Nàng ngồi xổm xuống dịu dàng xoa đầu Tiêu Diệu, kiên nhẫn hỏi: “Gần đây Diệu Nhi có bị thương không?”

Sắc mặt Tiêu Diệu vì bệnh tật trường kỳ mà lộ vẻ tái nhợt, buồn ngủ lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Trong phòng có nha hoàn bất giác lui một bước, ánh mắt Tiêu Sơ Âm chợt lóe lên, đứng dậy, tầm mắt xẹt qua một loạt nha hoàn thản nhiên nói: “Hầu hạ tiểu thiếu gia cởi áo.”

Bình luận





Chi tiết truyện