Tiêu Sơ Âm còn chưa trở về Mẫu Đan viên, tin tức từ trong nội bộ Bình Uyên vương phủ đã truyền ra ngoài.
Nghe nói buổi trưa vương gia đã cứu vương phi nương nương phẩm hạnh tồi tệ kia, chỉ có điều, sau đó lại ném xuống nước...
Nghe nói lúc vương gia ở trong Cúc Hương Viên của Thẩm trắc phi đã làm khó dễ vương phi, quá trình thế nào thì không biết, chỉ biết là lúc đi ra sắc mặt của vương gia vô cùng khó coi, mũi vẫn còn ửng đỏ. Vẻ mặt Thẩm trắc phi tái nhợt, tâm tình không tốt...mà vương phi lại tươi cười rạng rỡ, tâm tình...có vẻ tốt lắm?
Còn nghe nói, vương gia...
"Cẩm Thái, đến phòng bếp gọi vài món ăn lên đây, đói chết ta rồi!" Tỉnh lại từ lúc sáng sớm tới giờ, cả một chén nước nàng cũng chưa uống, đừng nói đến ăn cơm. À, thiếu chút nữa đã quên, nhờ lòng tốt của Vũ Văn Tư Dạ, nàng đã uống được vài ngụm nước trong hồ.
Nghĩ đến bộ mặt thối tha của Vũ Văn Tư Dạ nàng lại thấy vui vẻ, hừ, nam nhân này ngoại trừ là vương gia, địa vị hơi tốt, bộ dạng hơi đẹp, còn có ưu điểm gì chứ? Hắn không cần vương phi này, nàng cũng chẳng cần vương gia mặt đen như hắn đâu! Đợi ba ngày sau trở về phủ thừa tướng, thương lượng với cha thừa tướng xem có thể bỏ vương gia kia hay không. Thoát khỏi thân phận phiền toái này, nàng cũng không muốn sống trong lồng chim vương phủ này cả đời, cùng nhiều nữ nhân hầu hạ một chồng...
Cẩm Thái lĩnh mệnh đi ra ngoài, đến phòng bếp dặn dò hạ nhân.
Một tay Tiêu Sơ Âm chống cằm, nghĩ xem làm sao sống qua ba ngày, dựa vào tình hình hôm nay, thật sự nàng bước tiếp cũng khó khăn, ài, cũng chỉ có thể trách mình gặp xui xẻo, xuyên qua lại rơi vào một vương phi bất hạnh.
"Vương phi nương nương, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp không đủ, chỉ có chút rau cải, nếu không thì ngài chờ một chút, nô tỳ đi phòng thức ăn lĩnh một chút nguyên liệu về".
"Không cần, có cái gì thì làm cái đó". Tiêu Sơ Âm khoát tay, hiện tại nàng đã đói đến mức choáng váng, có cơm ăn là được rồi. Hơn nữa, nếu trong phòng bếp không đủ nguyên liệu nấu ăn, cho dù Cẩm Thái đi đến phòng thức ăn để lĩnh thì cũng chẳng phải là chuyện trong chốc lát. Thái độ của phòng thức ăn này đối với vương phi chỉ sợ là còn kém hơn những người khác trong vương phủ, làm sao trong phòng bếp lại chỉ có vài cọng rau cải.
"Dạ, vương phi nương nương".
Ngay lúc Tiêu Sơ Âm chờ đến khi cho rằng phòng bếp đã bị cháy, một mâm rau cải được vài nha hoàn bưng vào đặt lên bàn, Cẩm Thái đi đằng trước, vẻ mặt rất khó coi.
Tiêu Sơ Âm cười lạnh, mấy người trong viện mình đều là thái độ này, đừng nói chi người trong viện khác, cục diện rối rắm này, nàng vẫn nên thu thập.
Nếm một miếng rau cải, mặc dù mùi vị mặn nhạt bình thường, nhưng nguyên liệu rất tươi mới, so với những món ăn tinh xảo ở kiếp trước cùng những món ăn Nhật, Pháp mà nàng thường ăn với cha tổng giám đốc lại có một hương vị khác.
Chỉ có rau xanh, nhưng nàng lại ăn hết một chén cơm đầy.
"Vương phi nương nương, hôm ngay khẩu vị của ngài thật tốt, nô tỳ mang thêm cho ngài một chén nữa nhé!" Cẩm Thái đứng bên cạnh vui mừng, ủy khuất phải chịu trong phòng bếp ban nãy cũng biến mất.
"Không cần, ta ăn xong rồi, ngươi thu dọn đi, một lát chúng ta sẽ đi hoạt động một chút..." Tiêu Sơ Âm uống một ngụm trà, thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, không cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương trên vai, nàng khẽ rít qua kẽ răng.
Cẩm Thái phì cười, thu dọn bàn ăn.
"Bản vương phi bị thương, ngươi vui như vậy sao?" Nàng giả vờ tức giận trách mắng Cẩm Thái.
"Nô tỳ không dám". Cẩm Thái vội vàng xua tay nói: "Đã lâu rồi nô tỳ không thấy dáng vẻ thoải mái tự do này của vương phi, trước kia ngài chỉ một lòng đặt hết tâm tư trên người vương gia, vương gia mất hứng, tâm tình của ngài cũng không tốt, giờ đã vào vương phủ, mặc dù ăn hơi khổ, nhưng nô tỳ lại cảm thấy ngài chẳng tức giận, giống như bây giờ ngài đã hoàn toàn thay đổi!"
Tiêu Sơ Âm cười khổ nói: "Con người luôn luôn thay đổi, ta cũng không thể không hiểu chuyện như trước kia nữa, có một số việc ta không thể nào thay đổi, vậy thì cũng chỉ có thể cố gắng để bản thân sống tốt hơn mà thôi!"
Cẩm Thái lắc đầu: "Nô tỳ không hiểu, nô tỳ chỉ biết là, bây giờ ngài tốt hơn trước kia nhiều".
Tiêu Sơ Âm đứng dậy đi đến cửa, nói sang chuyện khác: "Ăn no, cũng nên làm bài tập phúc tấn giao cho rồi!"
"Bài tập?" Cẩm Thái cau mày, tính tình vương phi nương nương đã thay đổi tốt lắm rồi, tại sao thỉnh thoảng vẫn nói những lời nàng không hiểu gì hết.
Ánh mắt Tiêu Sơ Âm nhìn ra phía xa, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ: "Xem ra, cả bài tập cũng không làm được rồi!"
Bình luận
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1