chương 93/ 98

Tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trong đám nha hoàn lộn xộn phía sau. Nhưng cung nữ trong cung đông đảo, nhất thời không tìm thấy bóng dáng Lỗ Dao ở đâu. Để ngừa vạn nhất, nàng đã đưa Lỗ Dao cùng vào cung, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có một người hiểu biết đến giúp nàng. Không ngờ lại xảy ra chuyện!

Nói cũng không được, nghe cũng không thể, ngay cả thị giác còn lại cũng đang giảm dần…

Vũ Văn Tư Dạ cách guồng quay tơ nhìn nàng hết ngó đông rồi ngó tây, sắc mặt tái nhợt. Không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác lo lắng, nàng bị sao vậy?

Lòng bàn tay Tiêu Sơ Âm bỗng nhiên bị một đôi tay nắm lấy, nàng nhìn lại, nước mắt vui mừng không kìm được chảy xuống.

“Cứu ta!” Nàng nhanh chóng viết hai chữ lên lòng bàn tay Lỗ Dao.

Nữ tử phúc hậu liếc nhìn ba nam tử tuấn lãng đứng bên cạnh guồng quay tơ, lại nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hoàng thượng và Hoàng hậu. Ngoảnh lại gật đầu với Tiêu Sơ Âm, xoải bước ra ngoài.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, bước kế tiếp Vương phi đều đã nói cho dân nữ, dân nữ có thể thay mặt thuật lại hay không? Để đánh giá xem guồng quay tơ này có thể mở rộng hay không.” Lỗ Dao quỳ gối, cao giọng nói với Đế hậu.

Tiêu Sơ Âm đã nói cho nàng biết, bộ dạng hiện tại của nàng cũng cỡ mười sáu mười bảy tuổi, không thể tự xưng là phụ nhân, chỉ có thể xưng là tiểu nữ tử, hoặc là dân nữ. Mặc dù nghe có hơi kì quặc, nhưng mà…ài, không còn cách nào cả!

“Như vậy cũng được!” Hoàng hậu nhìn Tiêu Sơ Âm, vì suy xét chu toàn của nàng mà tán thưởng, nhưng không ngờ nàng là bất đắc dĩ.

“Tạ ơn Hoàng hậu!” Lỗ Dao lớn giọng, đứng dậy bước đến bên cạnh ba nam tử hướng dẫn.

“Ngài, đem sợi để ở đây, đúng, là chỗ đó…Ngài, chờ sau khi sợ đã dẫn hết thì bắt đầu quay cái bánh xe bên này.” Hai người bị nàng sai vặt đến luống cuống tay chân.

“Này, bản cung làm gì?” Vũ Văn Triệt nhón chân từ đầu vai của vương huynh nhìn nữ tử xấp xỉ mình, cười hỏi.

“Ngài?” Lỗ Dao sửng sờ, dệt vải cơ bản chỉ cần dùng hai người là được, lập tức buột miệng nói: “Đứng bên cạnh chơi đi!”

“Không được, bản cung cũng muốn làm!” Vũ Văn Triệt thấy nàng phân biệt đối xử, có chút bất mãn. Nếu là Vương tẩu không cho hắn làm thì cũng không sao, một tiểu cung nữ, chẳng những không cho hắn chơi, còn dám lớn tiếng với hắn, chán sống rồi mà!

“Ngài muốn làm cũng không thể làm, thứ này chỉ cần hai người thôi, nếu ngài thật sự muốn làm, chờ phát triển thêm nhiều cái nữa rồi hãy nói!” Nàng vội vàng hướng dẫn cho hai người nhìn qua thì thông minh lanh lợi, thực tế thì vừa động đến những sợi tơ này đều đã trì độn đến chết người.Làm gì có thời gian để ý đến tiểu bằng hữu vị thành niên này chứ.

Vũ Văn Triệt đứng tại chỗ, muốn nổi giận lại không thể, trò chơi này là lần đầu tiên hắn thấy, hắn lại không hiểu, ai biết tiểu cung nữ này cố tình hay thế nào, lần sau tốt nhất là đừng để hắn bắt được, nếu không thì…

“Hoàng hậu nương nương, tốt rồi!” Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, Lỗ Dao nói lớn, vừa vươn tay tỏ ý với Tiêu Sơ Âm đã xong.

Tiêu Sơ Âm cười gật đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, nàng cong lưng, dừng như đang chịu đựng một cơn đau đớn không thể chống đỡ.

Nhưng bây giờ mọi người đang dồn sự chú ý vào Vương gia và Trưởng Tôn công tử đang làm việc trên guồng quay tơ, căn bản là không ai chú ý tới sự khác thường của Tiêu Sơ Âm.

Tám con thoi trên guồng quay tơ cùng nhau khởi động, so với một cái trước kia thì tốc độ nhanh gấp tám lần. Hơn nữa nhân lực còn giảm thiểu, chỉ cần hai người làm thao tác nhẹ nhàng là được.

Theo động tác thoải mái của hai người, chỉ chốc lát sau, một cuộn vải cũng đã dệt thành.

“Tâm ý của Tiêu Vương phi thật sự là khéo léo, không chỉ nghĩ ra cách lấy tình báo, mà còn làm ra guồng quay tơ dùng tốt như vậy. Không biết vị nào làm ra mà lại tinh xảo đến vậy!” Hoàng hậu khen không dứt miệng, hoàng thượng nhìn cũng liên tiếp gật đầu, rất vừa lòng.

“Hì hì, là dân nữ làm.” Lỗ Dao vỗ ngực, “Nhưng biện pháp là Tiêu vương phi nghĩ ra, đồ cũng là Tiêu vương phi vẽ.” 

“Bản cung ban thưởng cho nó một cái tên được không?” Vũ Văn Triệt nhảy ra, nhất định phải tham gia.

“Bẩm thái tử điện hạ, guồng quay tơ này đã có tên rồi.” Lỗ Dao cắt ngang lời hắn, vẻ mặt như ngươi đã xen vào việc người khác vậy.

“Hả? Tên gì?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi, thứ đồ này đã có tên? Thái tử không thể ban thưởng tên, thật đúng là lấy làm tiếc.

“Máy dệt Jenny!” Lỗ Dao nhún vai, cả tên cũng không đổi, dù sao bọn họ cũng không biết.

“Tên này…không hay!” Vũ Văn Triệt bất mãn, “Nghe lạ quá, không hề giống với tên của Hoa Thụy quốc.”

Lỗ Dao bĩu môi, đương nhiên không giống, đây là tên của người Anh Quốc…

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm, đã thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt lắc đầu, lúc này mới nhấc khuôn mặt tươi cười hỏi Vũ Văn Triệt: “Thái tử điện hạ cảm thấy tên gì thì hợp?”

Vũ Văn Triệt nhìn máy dệt, tám con thoi quay rất nhanh, nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Xưa có Thất tiên nữ trên trời dệt vải, bây giờ có Vương phi chế tác máy dệt, theo bản cung thấy, nên gọi là bát tiên thoi.”

Lỗ Dao không quan tâm, cho dù ngươi đặt tên gì cũng được, thứ đồ cổ này ở thế kỷ hai mươi mốt cũng phải có tên là máy dệt Jenny.

Tiêu Sơ Âm ngồi dưới bóng râm, nhìn một đám người mơ hồ phía xa.

Trước đây không lâu, nàng cho mời người làm máy dệt, ngoài ý muốn gặp Lỗ Dao sau khi nhìn thấy bản vẽ thì kích động không thể kiềm chế. Hỏi han thêm một chút mới biết thì ra nàng cũng là người hiện đại, tính cách nàng ngay thẳng, sau khi đến đây, dựa vào tay nghề của mình, làm mộc là chính. Tiêu Sơ Âm chưa nói cho nàng thân phận thật sự, dù sao bây giờ nàng cũng là Vương phi của vương phủ, lại là dòng chính nữ của Tiêu gia. Ở vị trí này, động một tý là can hệ đến cả ngàn vạn sợi tơ, nàng không muốn liên lụy đến Lỗ Dao. Chỉ nói mình đọc được trong một cuốn sách cổ quá trình chế tạo ra máy dệt Jenny, cũng may là Lỗ Dao không nghi ngờ.

“Hay! Bát tiên thoi! Tên này thật là hay!” Bọn quan viên vây quanh vỗ tay khen ngợi.

Lỗ Dao kiễng chân nhìn về phía Tiêu Sơ Âm, từ lúc bắt đầu, sắc mặt của nàng rất khác thường, hơn nữa còn dùng cách viết vào tay mình, nhưng vạn lần đừng xảy ra chuyện gì thì tốt.

Chỗ bóng râm có vài cung nữ và tiểu thái giám đứng xem náo nhiệt…Không thấy Tiêu Sơ Âm nữa.

“Tiêu Sơ Âm!” Nàng gọi thẳng tên, đẩy đám người ra hai bên lớn tiếng gọi: “Tiêu Sơ Âm! Không thấy Tiêu Sơ Âm nữa!”

Cơ hồi là cùng lúc, ba bóng người nhanh chóng tách ra khỏi đám người đến bên chỗ Tiêu Sơ Âm vừa mới ngồi. Nhưng chỉ thấy một loạt ghế dựa trước bàn trống rỗng. 

“Người đâu?” Vũ Văn Tư Dạ giận dữ hỏi, mấy cung nữ cuống quýt kiểm tra tứ phía, bối rối đáp: “Vừa rồi Vương phi nương nương còn ở đây mà.”

“Mới đây thì chắc là không đi xa được.” Tuy nói vậy, vẻ mặt Trưởng Tôn Tông Lam cũng có chút nặng nề.

“Sao Vương tẩu lại có thể đi được?” Vũ Văn Triệt khó hiểu.

Vũ Văn Tư Dạ nghiến răng nắm chặt chiếc ghế Tiêu Sơ Âm ngồi ban nãy, nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt của nàng, tay dùng lực, tay vịn của ghế tựa đã đứt đoạn, vụn gỗ đâm vào bàn tay hắn.

“Sơ Âm ở đây!” Lỗ Dao ở phía sau bàn thêu cao nửa người vẫy tay với ba nam nhân, sắc mặt lo lắng.

Bàn thêu cao nửa người che khuất tầm nhìn của mọi người, may mà Lỗ Dao đi vòng quanh tìm nàng mới nhìn thấy nàng té xỉu trên đất.

“Hoàng hậu…nương nương…nói, muốn…trọng thưởng….ta” Sắc mặt nàng trắng bệch, tro bụi bám đầy trên áo, tóc cũng rời rạc, như đã trải qua một phen đấu tranh muốn đứng lên, nhưng có vẻ không thành công. Trước mắt Tiêu Sơ Âm mơ hồ, cả bóng người cũng đã không thể phân biệt rõ ràng, chỉ biết là mình đang nằm trong lòng một người. Cả người đau nhức khó nhịn, cả xúc giác cuối cùng cũng sắp biến mất.

“Cô đã thế này còn muốn thưởng, phần thưởng để nói sau đi. Mau đi mời đại phu! Không, thái y! Nhanh đi! Tiêu Sơ Âm sắp chết rồi, các người mau cứu nàng đi! Xin các người!” Lỗ Dao nói xong bật khóc nức nở, có một loại cảm giác bất lực, Tiêu Sơ Âm là người đầu tiên hiểu nàng, nàng không muốn mất nàng ta nhanh như vậy!

“Tiêu Sơ Âm, cô nhìn ta đi! Cô không thể chết được, cô có biết không hả!” Nàng nắm chặt bàn tay đang dần lạnh buốt của Tiêu Sơ Âm, lòng cảm thấy hoang mang, giống như sẽ mất nàng ấy.

“Trọng…thưởng…Hoàng hậu…” Nàng dùng hết sức lực lắc đầu, đến lúc này, chỉ thiếu chút nữa là thành công, nàng không thể để sự nỗ lực của mình vô ích. Cho dù chết, nàng cũng muốn nghe thấy câu nói kia.

Hoàng thượng và hoàng hậu cũng sớm đến bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt Vương phi một khắc trước còn vui vẻ thoáng cái đã tái nhợt, vội để thái y đến xem, Hoàng hậu căng thẳng trong lòng, bước lên cầm tay kia của nàng, nói: “Bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi, ngươi muốn cái gì cứ nói, bản cung đều sẽ đáp ứng.”

Nàng cảm nhận được một chút ấm áp trong lòng bàn tay. Bên tai thoáng nghe được giọng nói từ ái của Hoàng hậu, đôi môi tái nhợt cười khó khăn. Cuối cùng cũng có thể nói ra, cuối cùng cũng có một chút hy vọng rồi.

“Thiếp…thân…thỉnh cầu…xin…hòa ly!” Hai chữ cuối cùng cắn vào đầu lưỡi nói như chém đinh chặt sắt!

“Vương phi!”

“Sơ Âm”

“Nha đầu.”

Tất cả mọi người đều kinh hô, nàng lại muốn hòa ly với Bình Uyên vương?

“Vương phi tài trí vẹn toàn, vì sao phải hòa ly với vương gia?” Trong đám quan viên có người xì xào bàn tán.

“Nghe nói trước kia Vương phi quậy phá vài lần, hình như Vương gia không chịu. Lúc trước thì làm ầm ĩ đòi gả, bây giờ lại ầm ĩ muốn hòa ly, thật khó hiểu…”

“Trước kia thì qua rồi, bây giờ Vương phi đã không còn như xưa. Nếu như thật sự hòa ly thì thật đúng là tổn thất lớn của Vương phủ…”

“Không biết bây giờ Vương gia có giống trước kia không…”

Trước khi Tiêu Sơ Âm nói, Vũ Văn Tư Dạ cũng đã đoán được. Khoảnh khắc nàng nói ra miệng, hắn cảm thấy toàn thân trở nên tỉnh táo, mà một nơi nào đó trong lòng hắn đột nhiên co rút, cả người bất giác run rẩy. Bên tai tràn ngập những âm thanh hỗn loạn.

Hắn nghe được giọng nói lo lắng của Vũ Văn Triệt: “Vương huynh…”

Nàng liều chết cũng muốn rời khỏi hắn, chấp nhất mà kiên quyết rời khỏi hắn, ngoan cố mà quật cường rời khỏi hắn. Đây là mong muốn mãnh liệt nhất của nàng từ sau khi gả cho hắn, rời khỏi hắn, rời khỏi Vương phủ…

“Được, hòa ly!” Hắn nói, tay đang ôm Tiêu Sơ Âm chậm rãi siết chặt.

Giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầu sưởi ấm mái tóc nàng. Nàng ngẩng đầu cười thư thái, ý thức sau cùng lưu lại trong đầu, cuối cùng…cuối cùng cũng đồng ý rồi…

Bình luận





Chi tiết truyện