chương 9/ 98

Cẩm Thái nghe được tiếng gọi ngoài cửa, một câu ban nãy vẫn chưa nói hết liền hốt ha hốt hoảng bước nhanh đến trước giường, giúp Tiêu Sơ Âm đắp kín chăn nói: "Vương phi, là cô nương hầu hạ bên người phúc tấn đến, ngài mau nằm xuống đi, nô tỳ sẽ nói ngài vừa ngủ."

Phúc tấn? Lão vương phi? Lão nương của Vũ Văn Tư Dạ?

"Cẩm Thái, ra ngoài mời cô nương vào, để nàng chờ một lát, nói ta đang thay quần áo." Tiêu Sơ Âm ngăn cản tay của Cẩm Thái, thản nhiên dặn dò.

Cẩm Thái dừng tay, trên mặt không hẳn là cao hứng, nếu như nói đến chuyện Tống phu nhân đến gây rối ban nãy, Vương phi nương nương còn có thể hơn hẳn một bậc, dù thế nào vương phi cũng là chính phi, địa vị cao hơn người, nhưng ở chỗ phúc tấn thì...

"Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ta cũng không đi gặp phúc tấn sao?" Tiêu Sơ Âm lạnh nhạt nói, tuy rằng Cẩm Thái muốn tốt cho nàng, nhưng nha đầu này gặp phải chuyện xấu thì phản ứng đầu tiên lại là chạy trốn, gặp phải chuyện tốt thì lập tức cười toét miệng, tâm tư quá mức ngây thơ.

Cẩm Thái biết mình đã vượt quá khuôn phép, vội vàng cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết!" Nói xong mở cửa đi ra ngoài.

Nàng ra cửa phòng, liền trông thấy cô nương Tuyết Tinh bên người phúc tấn đứng chờ trong viện.

"Tuyết cô nương, làm phiền người đặc biệt tới đây một chuyến, vương phi nương nương đang thay quần áo, nếu không thì người hãy vào nhà uống ngụm trà nóng, làm ấm thân thể." Cẩm Thái dịu dàng phúc thân hành lễ, mặc dù Tuyết Tinh là nha hoàn, nhưng lại là người bên cạnh phúc tấn, nói không chừng sau này sẽ là người của vương gia, hạ nhân trong phủ rất cung kính với người bên cạnh phúc tấn, thậm chí so với mấy tiểu thiếp như Tống Y Y còn cao hơn mấy phần.

" Không làm phiền, buổi thỉnh an sáng hôm nay không đi, trong lòng phúc tấn lo lắng vết thương của vương phi hơi nghiêm trọng nên sai ta đến nhìn xem, nếu như đã tỉnh, ta sẽ chờ ở đây, muội muội đỡ phải thu xếp." Tuyết Tinh một thân xiêm y màu hồng phấn, nói có vẻ như rất quan tâm, nhưng thái độ lạnh nhạt, vẫn cố ý duy trì khoảng cách với người của Mẫu Đan Viên.

Trong phòng, Tiêu Sơ Âm đang thay quần áo nghe xong khóe miệng cười lạnh lùng, tâm tư không có mấy phần khéo léo, làm sao có thể làm nha hoàn hầu hạ bên người phúc tấn! Nàng so với Tống Y Y ban nãy, rõ ràng là vụng về hơn rất nhiều. Nghĩ lại, Tiêu Sơ Âm trước kia ngay cả Tống Y Y cũng đấu không thắng, chỉ phí lòng phí dạ trên người Vũ Văn Tư Dạ, đúng là ngu xuẩn.

Nha hoàn hầu hạ Tiêu Sơ Âm thay quần áo lấy một áo choàng màu sắc sặc sỡ phủ thêm cho nàng.

"Màu sáng như vậy ! Ngươi muốn bản phi đi diễn tuồng sao!" Quay về phía nha hoàn gầm lên một câu, Tiêu Sơ Âm thầm đổ mồ hôi lạnh về mức độ thưởng thức của vương phi trước đây, rõ ràng dung mạo sinh ra không tệ, lại thường xuyên bôi một lớp phấn dày đậm, quần áo trên người sáng rỡ như muốn chọc mù hai mắt người ta.

Tuyết Tinh đứng trong viện vốn đang cười nhạt, nghe tiếng quát mắng hạ nhân của vương phi từ trong phòng truyền ra, khóe mắt tự giác nhíu lại, nụ cười lại nhạt đi một chút.

Cẩm Thái khó xử thoáng nhìn trong phòng, làm sao mới không quá nửa giờ mà tính khí của vương phi lại thành ra như lúc trước rồi...Không đúng...Vừa rồi vương phi nói là....màu sắc quần áo quá sáng?

Cửa phòng "két" một tiếng bị hai tiểu nha hoàn cúi đầu đẩy ra.

Tiêu Sơ Âm mặc một bộ váy lụa trắng tua trân châu, hai đường kẻ màu xanh nhạt đối xứng trên vạt áo, thắt lưng thêu tay cùng màu bó lấy vòng eo lung linh tinh tế, tay áo lụa mỏng không gió mà bay, cánh hoa thêu màu lam nhạt trên vạt áo theo bước chân của nàng như những làn sóng hoa bay lượn.

Cẩm Thái nhìn đến ngây người, thật không ngờ, Vương phi mặc váy đơn thuần lại đẹp như vậy !

Tuyết Tinh cũng sững sờ một chút, nhưng rất nhanh liền phúc thân hành lễ, cung kính nói: "Nô tỳ thỉnh an nương nương!"

Tiêu Sơ Âm đỡ nàng đứng lên, đôi mắt nhìn những điểm xanh lục bên ngoài Mẫu Đan Viên, khẽ cười nói: "Làm phiền Tuyết Tinh cô nương dẫn đường."

Bình luận





Chi tiết truyện