Tiêu Sơ Âm đang có cảm giác thất bại, Văn Ngọc Triệt cái gì, họ viết ngược lại chính là Vũ Văn Triệt, vậy mà nàng cũng quên mất, Bình Uyên Vương trước kia cũng không phải họ Vũ Văn, nhưng bởi vì hoàng thượng vô cùng yêu thích đứa cháu trai này nên mới ban thưởng họ hoàng thất.
Chết tiệt!
Tiêu Sơ Âm trừng mắt nhìn Vũ Văn Triệt, thoạt nhìn có vẻ là một người lịch sự nho nhã vậy mà cũng biết gạt người! Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì quá đáng, người của hoàng thất, người nào lại chẳng phải mò mẫm lăn lộn trong núi đao biển lửa gió tanh mưa máu. Huống chi, Vũ Văn Triệt lại là Lục hoàng tử hoàng thượng cưng chiều nhất, thái tử hiện tại, người kế vị tương lai.
Bởi vì Thái tử xuất hiện, tâm tư của Thẩm Nhược Vân dĩ nhiên cũng bị trì hoãn, nha hoàn Tuyết Tình bên người phúc tấn sáng nay sau khi tỉnh dậy dường như cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Sơ Âm lại nhớ rất rõ ràng, cả mặt tường đều là chuột, nhưng dù có thêm chút nữa cũng không đủ để làm nàng tởm chết!
“Vương gia,” Nàng oán hận chuyển ánh mắt về phía Vũ Văn Tư Dạ đang ung dung thưởng thức trà, lúc này vì tiếp đãi Thái tử theo lễ nghi chính quy, Vũ Văn Triệt ngồi ở chủ vị, vô tội nhìn Tiêu Sơ Âm ngồi xuống phía dưới cắn răng oán hận, Vũ Văn Tư Dạ đối diện nghe được lời nói của nàng, mày núi nhíu lại, hờ hững đáp: “Chuyện gì?”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, nhìn lại Vũ Văn Triệt ngồi trên ghế chủ vị cũng đang đưa ánh mắt nhìn mình, lời muốn nói liền bị chặn trong cổ họng, dù sao mình cũng đã cứu Vũ Văn Triệt một mạng, bây giờ đề cập đến chút việc nhỏ không can hệ gì đến toàn cục dường như có hơi phí phạm.
“Thiếp thân biết trước kia là thiếp thân không đúng, xin Vương gia niệm tình lúc thiếp thân chạy trốn cứu Thái tử một mạng mà tha thứ cho thiếp.” Nàng cầm khăn gấm che miệng che mũi, hai mắt rưng rưng.
Chén trà trong tay Vũ Văn Tư Dạ đặt xuống, nàng ta lại muốn gì đây…
Tiêu Sơ Âm khẽ nhún vai, nước mắt lưng tròng lộ vẻ hối hận: “Thiếp thân biết sai rồi, xin Vương gia tha thứ cho thiếp…Cùng thiếp thân trở về phủ Thừa tướng…”
Vũ Văn Triệt vẻ mặt tò mò nhìn vương huynh của mình, chuyện này có gì mà hắn không biết sao?
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ co rút, chén trà trong tay lại bưng lên, ý định ban đầu của hắn là chờ hai ngày nữa sẽ trở về phủ thừa tướng, một là vì để Tiêu Sơ Âm sau này ở trong phủ sẽ bớt phóng túng đi một chút, hai là, đối với một cựu thần coi trọng thể diện như ông ta mà nói, chỉ cần làm ông ta mất chút mặt mũi thì ông ta cũng sẽ không thể kiềm nén được mà dùng chút mưu mô…
Đang lúc không khí trong đại sảnh hết sức lúng túng thì bên ngoài truyền đến giọng nói ngăn cản của hạ nhân: “Trưởng Tôn công tử, không thể vào đâu, Vương gia và Vương phi đang tiếp đón Thái tử điện hạ…Không được…A…”
Sau một tiếng kêu rên ngắn ngủi, Trưởng Tôn Tông Lam vung tay áo rộng thùng thình khẽ cười từ ngưỡng cửa đi vào, cũng không vào cửa, hắn nghiêng người tựa vào cánh cửa, chắp tay về phía Thái tử cười nói: “Thảo dân tham kiến Thái tử điện hạ.”
Vũ Văn Triệt thấy hắn, trong con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Miễn lễ, Tông Lam, mau vào đi!”
Trưởng Tôn Tông Lam bất động, sau khi cúi đầu tạ ơn thái tử điện hạ mới ngẩng đầu quay về Vũ Văn Tư Dạ đang uống trà thu lại thần sắc nói: “Vương gia, nếu như ngươi vẫn còn không đưa Vương phi lại mặt, Thừa tướng nói buổi tối ông ta sẽ đến Vương phủ làm khách.”
Ánh sáng trong mắt Tiêu Sơ Âm lóe lên, mình hồi phủ Thừa tướng là bất đắc dĩ, nhưng mà tại sao Tiêu thừa tướng lại vội vàng muốn gặp mình đến vậy? Chẳng lẽ lại giống như lời đồn đãi bên ngoài, Tiêu Thừa Tướng cưng chiều nữ nhi, không chấp nhận để nàng chịu chút uất ức nào sao?
Vũ Văn Tư Dạ nghe vậy trong mắt cũng lóe lên tia sáng u ám, tỉnh bơ đặt chén trà lên bàn: “Thái tử điện hạ, thứ cho thần vô lễ.”
Hắn nói xong, bước đến bên cạnh Tiêu Sơ Âm vươn tay túm lấy nàng đi ra ngoài, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Vũ Văn Triệt nghi hoặc nhíu mày, nhìn hai người rời đi.
Trưởng Tôn Tông Lam ở cửa đợi hai người đi rồi mới bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt thuần khiết của nam tử ngồi trên ghế, lo lắng nói: “Triệt Thái tử, ngài…chắc là sẽ không giết nàng ta chứ?”
Hắn nghe nói sáng sớm Thái tử điện hạ đã bị người ta biến thành nhân tình làm trò cười cho thiên hạ, nếu theo như tính cách không muốn người khác biết của Vũ Văn Triệt này thì...
Bình luận
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1