chương 17/ 98

Tiêu Sơ Âm còn chưa phản ứng kịp từ nụ cười ngắn ngủi của Vũ Văn Tư Dạ, bỗng nhiên cơ thể trở nên nặng nề, trong phút chốc hai mắt theo phản xạ có điều kiện nhắm chặt lại.

"Ào" một tiếng, bọt bước văng khắp nơi! Người trên bờ thở hốc vì kinh ngạc!

Vẻ mặt trầm tĩnh của Thẩm Nhược Vân lại sinh động hẳn lên, khóe miệng lại treo lên nụ cười.

Thân mình Tiêu Sơ Âm chìm vào trong nước, miệng, lỗ tai, mũi đều bị nước trút vào, hai tay nàng vùng vẫy lung tung, nín thở để bản thân sờ soạng. Vương gia này đúng là hỗn đản! Nói thả liền thả, nhìn nàng chìm vào hồ nước.

Rốt cuộc ở trong hồ nước mờ tối, nàng đưa tay bắt được một cái cây gì đó.

Người trên bờ thấy vương phi bị vương gia ném vào trong nước, những người ngay từ đầu còn nghi ngờ vương gia làm sao có thể xuống nước thì lúc này cũng đã sáng tỏ...Đã nói vương gia làm sao có thể cứu vương phi chứ...

Sắc mặt Vũ Văn Tư Dạ bỗng chốc cứng đờ, màu đỏ kì dị nổi lên từ trên mặt hắn, hắn híp mắt cắn chặt răng, một tay vươn vào trong nước xách lên Tiêu Sơ Âm ướt sủng.

"Buông ra!" Hắn nói xong hai chữ, hàm răng nghiến chặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

"Hô!" Vừa ra khỏi mặt nước, trên mặt u ám của Vũ Văn Tư Dạ đã bị dính đầy bọt sóng, Tiêu Sơ Âm sửng sốt.

Buông ra? Buông ra cái gì? Vừa rồi buông ra chính là hắn có được không! Làm hại nàng phải uống vài ngụm nước! Không, nàng muốn đi lên, nếu còn tiếp tục ở cùng tên hỗn đản này, nàng không chết cũng tàn phế!

Cố gắng di chuyển cái chân cứng ngắt tê dại, toàn thân ướt đẫm, lảo đảo từ trong hồ đi về phía bờ.

Bỗng nhiên có thứ gì vừa động, Tiêu Sơ Âm giống như bị sét đánh, trong nháy mắt đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Vừa rồi ở trong nước nàng giãy giụa nắm lấy một cái cây gì đó...Một cây...gì đó...Theo động tác của nàng, biến hóa ở trong tay nàng, trong nháy mắt, những màu xanh trắng đỏ tím lưu chuyển trên mặt nàng, đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận, cái gốc cây này là...gốc con cháu...của người nào đó....

Vũ Văn Tư Dạ nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, đôi mắt lạnh lẽo có thể xuyên thấu qua lưng nàng, bắn thẳng vào trong lòng nàng!

Nàng vội vàng buông thứ đó trong tay ra, cũng không quản có thể té ngã hay không, có thể uống vài ngụm nước hay không, dùng cả tay cả chân đi lên bờ, dùng hết tốc độ cả đời chạy nhanh về phía trước.

Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này muốn mang thân trong suốt lên bờ sao? Vươn tay kéo cổ áo nàng, phân phó người trên bờ: "Lấy hai bộ quần áo khô đến đây!"

Thẩm Nhược Vân cúi đầu đáp lại một tiếng, vẫy tay để nha hoàn đã sớm đem quần áo chuẩn bị đưa cho Tiêu Sơ Âm, mà chính nàng lại cầm trường bào của Vũ Văn Tư Dạ, tự mình xuống hồ đưa cho hắn.

"Vân nhi, cẩn thận một chút."

Thẩm Nhược Vân nghe được sự quan tâm của hắn, dịu dàng cười nói: "Vương gia ngài ngàn vạn lần đừng bị cảm lạnh mới được!"

Tiêu Sơ Âm không có hứng thú nghe bọn họ lời ngon tiếng ngọt, lấy quần áo bao quanh người, cố nhịn khó chịu trong người, chật vật lên bờ, toàn thân nàng ướt đẫm, muốn ngâm nước nóng để xoa dịu một chút, bằng không để bị bệnh thì làm sao tranh đấu với kẻ địch!

"Đứng lại!" Sau khi lên bờ đang muốn thừa dịp mọi người vây lại ân cần hỏi han vương gia mặt đen, Tiêu Sơ âm chột dạ đang muốn rời đi miễn cưỡng dừng bước chân!

Đám người tách ra hai bên, toàn bộ lực chú ý chuyển đến người Tiêu Sơ Âm, lưng nàng cứng ngắc, cố đè nén cả người run rẩy và đau đớn trên vai, răng đều đã muốn cắn nát, mới cố gắng lôi ra một khuôn mặt tươi cười đoan chính.

"Vương gia, xin hỏi ngài còn có chuyện gì sao?"

Bình luận





Chi tiết truyện