chương 51/ 98

Thị vệ nghe mệnh lệnh của nàng, bối rối do dự nói: "Vậy..."

Vũ Văn Tư Dạ quay đầy nghi ngờ nhìn nàng, suy nghĩ cũng cảm thấy không thỏa đáng, Trưởng Tôn Tông Lam tìm hắn lúc này cũng biết phân biệt nặng nhẹ, phất tay để thị vệ tiến vào: "Mời Trưởng Tôn công tử tiến lên đi."

Thị vệ nghe Vương gia lên tiếng, gật đầu lĩnh mệnh rời đi.

Trong kiệu Tiêu Sơ Âm ngồi rất ngay ngắn trang nghiêm, chờ Trưởng Tôn Tông Lam đi tới "quấy rầy" Vũ Văn Tư Dạ.

Màn kiệu được cuốn lên, nàng nhìn cỗ kiệu hoa lệ phía trước được nâng sang dừng lại bên cạnh, Trưởng Tôn Tông Lam mặc trường sam gọn nhẹ từ trong kiệu bước ra, nếu không phải kiếp trước Tiêu Sơ Âm đã có khả năng miễn dịch với trai đẹp, với sắc đẹp của Trưởng Tôn Tông Lam không cần nói cũng có lực sát thương rất lớn, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ quỳ rạp trước người...

Lúc này, Trưởng Tôn Tông Lam khó có được vẻ mặt nghiêm túc, xuống kiệu đi thẳng tới trước mặt Vũ Văn Tư Dạ nói: "Tư Dạ, đã xảy ra chuyện rồi." Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Âm ngồi trong kiệu, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra.

Tiêu Sơ Âm thức thời che hai tai lại, vẻ mặt vô tội: "Các người cứ nói, ta không nghe thấy gì cả."

Vũ Văn Tư Dạ liếc mắt nhìn nàng, đứng dậy hạ kiệu, cùng Trưởng Tôn Tông Lam tránh khỏi đám người nhốn nháo, sau khi đi vào một ngõ nhỏ vắng vẻ mới hỏi: "Sao vậy?"

Trưởng Tôn Tông Lam quay lại nhìn thoáng qua cỗ kiệu của mình, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, nghe thấy Vũ Văn Tư Dạ hỏi, thu lại vẻ mặt, trịnh trọng nói: "Hôm qua Thái tử vi phục xuất cung, sáng nay trong cung mới phát hiện người đã biến mất, lão Hoàng đế lòng nóng như lửa đốt, sai ta và ngươi lén cho người tìm kiếm, không thể kinh động những người khác."

"Hiện tại thế cục trong triều đình rất phức tạp, an nguy của thái tử có liên quan đến tính mạng của rất nhiều gia đình, việc này không thể kéo dài, trước tiên ngươi cứ sai thủ hạ đi tìm những nơi thái tử có thể đến, bây giờ ta đến phủ Thừa tướng, thăm dò thử xem, chuyện thái tử xuất cung, lão già Tiêu Viễn kia nhất định cũng biết chút ít!" Vũ Văn Tư Dạ vội vàng rời đi.

Chỉ còn một mình Trưởng Tôn Tông Lam đứng lẳng lặng trước ngõ nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn theo hướng Ti Dạ rời đi, cười cười: "Một, hai,...ba!"

"Khốn kiếp!" Trên đường phố truyền đến một tiếng hét lớn, người qua đường cả kinh nhao nhao tránh ra lại không áp chế được lòng hiếu kỳ xúm lại nhìn.

"Phong tỏa đường phố!" Lại một tiếng gầm giận dữ.

Lúc này Trưởng Tôn Tông Lam mới chậm rãi sửa sang lại áo bào đi ra từ trong ngõ hẻm, nhìn đường phố trong nháy mắt bị thị vệ của vương phủ phong tỏa chặt chẽ, tiến lên cười hỏi: "Tư Dạ, làm sao vậy?"

Ánh mắt Vũ Văn Tư Dạ sục sạo trong đám người, không đếm xỉa tới hắn, thị vệ bên cạnh bạo gan báo cáo: "Vương phi...vương phi...không thấy đâu nữa."

"Các ngươi làm việc thế nào vậy! Vương gia mới đi khỏi một lát, sắc trời còn chưa tắt các ngươi lại để lạc mất vương phi?" Cho dù hắn quở trách người ta cũng không thể che hết ý cười mang theo.

Vũ Văn Tư Dạ dò xét một vòng, không hề phát hiện ra bóng dáng của Tiêu Sơ Âm, hàm răng âm thầm nghiến chặt: "Cho dù là đào sâu ba thước đất, hôm nay cũng phải tìm ra vương phi cho bổn vương."

Trưởng Tôn Tông Lam cũng phân phó người dưới mình giúp đỡ tìm kiếm, một con phố dài, trong khoảng thời gian ngắn đã bị bao vây kín mít, cả một con ruồi cũng không bay lọt.

"Những người này để lại cho ngươi, ta đi điều tra chuyện đó trước." Trưởng Tôn Tông Lam xoay người, đám người im lặng tách ra một con đường, đi thẳng đến cỗ kiệu lộng lẫy kia.

Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, ánh mắt nhìn từ chiếc kiệu đi đầu sang cửa hàng nửa khép hai bên: "Khoan đã!"

Hắn vung tay lên khiến thị vệ tiến đến, tầm mắt tập trung vào cỗ kiệu của Trưởng Tôn Tông Lam, giống như muốn nhìn xuyên thấu qua màn kiệu: "Nhìn trong kiệu của Trưởng Tôn công tử cũng không có thứ gì không nên tồn tại nhỉ?"

Bước chân của Trưởng Tôn Tông Lam dừng lại, giật mình tại chỗ.

Bình luận





Chi tiết truyện