Văn Ngọc Triệt chống cằm chống trên mặt bàn, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, hoàn toàn trái ngược với sự khẩn trương của Tiêu Sơ Âm.
Vũ Văn Tư Dạ đã cảm thấy được sự khác thường trong góc phòng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ ăn vận bình thường kia, bước tới gần…
“Gia, dưới đất phát hiện có phòng tối!” Thuộc hạ vội vàng bẩm báo, vẻ mặt ngưng trọng.
Bước chân của Vũ Văn Tư Dạ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu thiếu gia trốn sau quầy: “Lục soát!”
Hắn xoay người đi về phía tầng hầm, Tiêu Sơ Âm ở góc phòng thở dài một hơi, trái tim đang lơ lửng đã buông xuống một chút, Văn Ngọc Triệt ở đối diện cười nhìn nàng, khẽ hỏi: “Cô biết hắn ta sao?”
Tiêu Sơ Âm lắc đầu, âm thầm quan sát tình hình trong tiệm.
Vũ Văn Tư Dạ đi khỏi, trước khi đi còn quay đầu liếc mắt về góc khuất, Tiêu Sơ Âm lại vội vàng cúi đầu xuống, giống như dân chúng sợ hãi quyền uy của triều đình vậy, sợ hãi nên cúi đầu.
Hắn quay đầu lại, chắp tay rời đi, không nhìn đôi nam nữ bên này nữa.
Sau khi lục soát xong tửu lâu, không phát hiện được gì, có người bắt đầu kiến nghị: “Vương gia, có thể để chúng tôi về trước hay không, trong nhà còn có chuyện nữa…”
Vũ Văn Tư Dạ quay lại liếc nhìn người vừa nói, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, người nọ rúc đầu về, không dám nói nữa.
“Thả.” Hắn phất tay để thị vệ yên tâm, tập trung nhân lực chủ yếu vào thứ phát hiện trong phòng tối kia.
Các thực khách trong tửu lâu vội vàng đứng dậy rời đi, Tiêu thiếu gia nôn nóng đến đỏ cả mắt, một tay bụm lỗ tai bị rớt, một tay với cũng với không tới: “Đừng đi, còn chưa tính tiền mà!”
Không ai để ý đến hắn, lập tức giải tán. Tiêu Sơ Âm lôi kéo Văn Ngọc Triệt lẫn vào đám người chạy ra đường.
Nàng ra khỏi cửa tửu lâu, xoay người nhìn thoáng qua bóng lưng của Vũ Văn Tư Dạ trong đó, đầu cũng không ngoảnh lại kéo Văn Ngọc Triệt hòa vào dòng người trên phố.
Trong tửu lâu, Tiêu công tử nhìn khách đã giải tán hết, lại thấy Vũ Văn Tư Dạ dẫn người đi ra từ bên trong, vội vàng sai người ngăn lại.
Người làm trong tửu lâu làm sao ngăn được thị vệ vương phủ, lại bị đao kiếm sáng lóa của thị vệ dọa sợ nép vào một bên, không dám tiến lên nữa.
Đã có thuộc hạ từ phòng tối đi ra, báo cáo với Vũ Văn Tư Dạ: “Gia, bên trong đều là đàn bà trẻ nhỏ bị lừa gạt.”
Vũ Văn Tư Dạ đứng ở cửa phòng tối, dưới ngọn đèn u ám, mấy chục đôi mắt mơ màng u tối bất chợt được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, theo phản xạ bụm mặt cự tuyệt ánh sáng.
Mặt hắn tái mét, trường kiếm trong tay nắm chặt lại, nếu không phải bây giờ Tiêu Viễn vẫn còn có thế lực chắc chắn trong triều đình, hắn đã sớm một kiếm đánh chết đứa con súc sinh này của Tiêu gia rồi.
Tiêu thiếu gia dùng cả tay chân bò từ quầy bên kia sang đây, thân hình béo mập di chuyển, mồ hôi lớn bằng hạt đậu trên trán chảy xuống: “Vương gia, Vương gia ngài đại nhân đại lượng, cứ coi ta như súc sinh cũng được, ta thả những người này ra, ngài tha cho ta đi vương gia!”
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng vẻ mặt hốt hoảng cầu xin của hắn, cúi người lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn bổn vương tha cho ngươi?”
Tiêu thiếu gia dập đầu đụng đất, vội vàng ôm lấy đùi Vũ Văn Tư Dạ: “Không phải Vương gia muốn tìm muội muội ta sao? Ta nói cho ngài biết nó ở đâu, Vương gia hãy ta cho ta…Nó khiến người ở kinh thành không thích nó, không ai chịu giúp đỡ nó, nó nhất định là đang trốn ở sản nghiệp riêng của Tiêu gia, ta biết lúc nó xuất giá cha ta đã đưa lễ rất long trọng, trong đó có bốn tiệm tơ lụa và một tửu lâu đều thuộc về nhà Trưởng Tôn, còn cả một trạch viện riêng nữa, là cha ta đã đặt mua cho nó, chỉ cần ngài đến đó là có thể tìm được…”
Vũ Văn Tư Dạ một bước đá văng hắn ra, không ngờ Tiêu Viễn lại lo liệu cho Tiêu Sơ Âm nhiều như vậy, vì Trưởng Tôn Tông Lam nên chuyện mấy cửa hàng hắn đều biết cả, nhưng trạch viện riêng thì…Trước giờ lại không hề nghe nói qua.
“Nếu ngươi có nửa câu dối trá, bổn vương sẽ cắt luôn nửa lỗ tai còn lại ngươi!”
Vẻ mặt của Tiêu thiếu gia trở nên vui mừng, hai chân đang quỳ đến dưới chân Vũ Văn Tư Dạ giơ tay lên thề: “Ta nói đều là sự thật, đây là địa chỉ của tòa trạch viện này, hì hì….Vương gia ngài đại nhân đại lượng, thật không hổ là con rể của Tiêu gia chúng ta.”
Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh nói: “Hình như…Bổn vương cũng không có nói sẽ thả ngươi…”
“Hả!!!!!” Tiếng thét giống như tiếng heo bị giết vang lên trong tửu lâu buổi chiều tà, chút nắng chiều còn sót lại cũng dần biến mất trên mặt đất, hoàng hôn buông xuống.
Bình luận
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1