chương 57/ 98

Tiêu Sơ Âm hối hận, cả ruột cũng vô cùng hối hận…

Hai người ngồi trong viện mắt to trừng mắt nhỏ, một đôi mắt sáng ngời như hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, một đôi mắt hỗn độn mê man mờ mịt hơi nước đầy tội nghiệp.

“Thật sự không nhớ rõ sao?” Nàng quơ cây roi trúc trong tay, vẻ mặt hung ác nhổ ra một tiếng giòn vang.

Hắn vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng từ trên cao xuống, lắc đầu, ngũ quan mềm mại khéo léo như ngọc, nếu không phải có sự mơ màng trong đôi mắt kia, nhìn thế nào cũng không giống như người mất trí.

“Thôi quên đi.” Tiêu Sơ Âm ném roi trúc xuống, nhảy xuống từ trên ghế: “Cho dù không nhớ gì, chờ thương thế của ngươi tốt lên rồi tính.” Bây giờ với cái dạng này, nàng không thể ném hắn đi được, hơn nữa, một người bị một đám cao thủ truy sát, nếu thật sự có chút trí tuệ cũng sẽ không cần dùng cách máu chó thế này.

“Văn Ngọc Triệt.” Hắn mới mở miệng, đầu lưỡi nở rộ tiếng nước suối leng keng hiền hòa.

Tiêu Sơ Âm nhíu mày: “Ngươi nhớ tên mình sao?”

Văn Ngọc Triệt khẽ gật đầu, nghiêm túc thành khẩn: “Chỉ nhớ rõ tên thôi.”

Tiêu Sơ Âm thở dài một hơi, kéo ghế tựa vào phòng, giết chết suy nghĩ về lai lịch bất minh của Văn Ngọc Triệt, với tình hình hiện tại, chỉ sợ là cả vương phủ và phủ thừa tướng đều không được an toàn, lúc đó nàng vội vàng giao hẹn với Trưởng Tôn Tông Lam chạy trốn, nhưng lại không dựa vào giao ước lúc đó, cũng không biết Trưởng Tôn Tông Lam có bán đứng nàng hay không.

“Ngươi tên gì?” Văn Ngọc Triệt nhân cái ghế trong tay nàng, đi theo sau lưng nàng hỏi.

“Tiêu Sơ Âm.” Sau khi nói xong bỗng nhiên nàng quay đầu lại theo dõi khuôn mặt của hắn, muốn phát hiện ra chút manh mối trên đó, nữ nhi Tiêu Sơ Âm của Thừa tướng ngang ngược kiêu ngạo có tiếng trong kinh thành, chỉ cần là thế gia có mặt mũi thì đều biết chút ít, nếu hắn giả vờ, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Văn Ngọc Triệt cười dịu dàng, bộ dáng thư sinh với vẻ mặt nhã nhặn mang theo hai cái ghế: “Tứ tân phù thạch tài vi khánh, cổ nhạc sơ âm thiểu nhân thính, đó là một cái tên cô độc kiêu ngạo.”

Tiêu Sơ Âm sửng sốt, tận đáy lòng có thứ gì đó từ từ di động, nàng quay đầu lại thản nhiên nói: “Tên không phải đều giống nhau sao, chỉ là tên gọi mà thôi.”

“Đúng vậy, chỉ là tên gọi mà thôi.” Văn Ngọc Triệt cười dịu dàng.

Sập tối, sau khi Tiêu Sơ Âm kiểm tra một vòng trong phòng mới sang gõ cửa phòng Văn Ngọc Triệt ở sát vách: “Ngươi đói không?” Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì cả, đã đói không chịu nổi nữa.

Văn Ngọc Triệt đã đổi y phục, hắn chưa đầy hai mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú như mười bảy mười tám tuổi, y phục trên người có hơi lớn, nhưng cũng làm lộ ra khí chất xuất trần của hắn, Tiêu Sơ Âm híp híp mắt, nhìn sao cũng giống một công tử cao quý có tri thức hiểu lễ nghĩa nha, thế nào lại suy bại đến mức bị người ta truy sát đến nông nỗi này…

“Đói.” Hắn sờ sờ bụng, cánh tay trái giật giật đặt trước ngực nói: “Vết thương rất đau, bụng cũng rất đói.”

Tiêu Sơ Âm cười như tên trộm: “Thật là đói, tốt lắm, đi ăn cái gì thôi…”

Ban ngày nàng đã đi từ đường phố vào đây một lần. Bây giờ đi từ ngõ hẻm này ra ngoài, nàng cố gắng dựa theo con đường cũ, đi qua chỗ hiện trường giết người lúc sáng, ngõ nhỏ trống trơn, mấy thi thể cũng đã không còn, hơn nữa, vết máu trên đá lát và vách tường đã bị người ta cố lý lau sạch, trong không khí phiêu đãng mùi hoa như có như không.

Tiêu Sơ Âm vừa đi vừa quan sát biểu cảm của Văn Ngọc Triệt, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia vẫn là một mảnh mờ mịt, nhìn không ra chút manh mối nào. Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi, không nói gì, hai người cứ như vậy mang theo chiếc mặt nạ da người lấy từ trong ngực Văn Ngọc Triệt hòa lẫn vào đường phố dưới ánh chiều tà.

Bình luận





Chi tiết truyện