Vương phủ.
“Khuynh Thành, nàng mất trí nhớ mà chữ cũng không viết được sao? Đây là chữ gì? Sao ta không biết?”Tây Môn Ngọc đoạt lấy tay nàng, nàng đang viết chữ giản thể, kỳ quái hỏi.
“Ta viết loạn thôi, hắc hắc.”Nguyễn Nhược Khê cười gượng hai tiếng, hắn sao có thể biết được, tuy rằng đây là chữ viết tên hắn đơn giản.
“Khuynh Thành, con người nàng sau khi mất trí nhớ ta hoàn toàn không biết.”Tây Môn Ngọc lắc lắc đầu, cũng rất cưng chiều nói.
“Nếu ngươi biết, sao ta còn có thể mất trí nhớ được, thật ngốc.”Nguyễn Nhược Khê cười đùa, từ sau khi hắn biết mình mất trí nhớ, tuy trong ánh mắt vẫn mang theo sủng ái như trước, nhưng những hành động thân mật lại ít đi rất nhiều, hắn gần như cũng không làm gì, nàng cũng coi hắn là
bằng hữu khi ở chung, như vậy có vẻ hài hòa hơn.
“Vậy cũng đúng.”Tây Môn Ngọc cũng cười, cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, làm cho
bọn họ lập tức im lặng, chợt nghe bên ngoài có nha hoàn hồi bẩm đáo.
“Vương gia, quốc sư đến đây.”
Quốc sư đến đây, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên nặng trĩu.
“Ngươi tới đó hầu hạ trước đi, ta lập tức đến.”Tây Môn Ngọc phân phó nói.
“Vâng vương gia.”Nha hoàn lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới nhìn thấy nói:
“Hắn hẳn là tới bắt ta đi.”
“Khuynh Thành, nàng ở trong phòng không cần đi ra ngoài, chuyện bên ngoài đều
đã có ta đi ứng phó, lại nói hắn cũng không nhất định là vì tìm nàng,
cho dù thế nào, không cần lo lắng, tất cả đã có ta, tin tưởng ta.”Sắc mặt Tây Môn Ngọc chân thành nói, lại nhẹ nhàng ôm nàng một chút an ủi nói.
“Ừ, ta biết.”Nguyễn Nhược Khê nói, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Vậy nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi nhìn xem.”Tây Môn Ngọc nói xong, buông nàng ra, đi tới cửa, lo lắng lại liếc nhìn nàng một cái, cố ý nhắc nhở:
“Không được đi ra ngoài, nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, liền trốn đi, bảo vệ sự an toàn của mình là quan trọng nhất biết không?”
“Ta hiểu được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, chỉ sợ đến lúc đó liền thân bất do kỷ.
Đại sảnh.
Tây Môn Ngọc thấy Tây Môn Lãnh Liệt bên trong có chút sửng sốt, không nghĩ tới hắn
cũng đến đây, trong lòng hồi hộp một chút, vội vàng quỳ xuống nói:
“Thần tham kiến vương, không biết vương giá lâm, không thể nghênh đón từ xa.”
“Hoàng thúc đứng lên đi, ta là cải trang đi tuần, không cần hành lễ.”
“Cám ơn vương.”Tây Môn Ngọc lúc này mới đứng dậy, trong lòng cũng âm thầm lo lắng ý đồ đến đây của bọn họ.
“Thần tham kiến Nam vương.”Phượng Minh sau đó hành lễ nói.
“Quốc sư đã lễ rồi.”Tây Môn Ngọc lấy tay nâng hắn dậy, lúc này mới hỏi:
“Không biết vương cùng quốc sư đến vương phủ có chuyện gì quan trọng không?”
“Hoàng thúc, thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là hôm nay ta đột nhiên
nhận được một phong thư, muốn qua thăm hoàng thúc một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt uống trà, làm như tùy ý đưa qua.
“Thư của vương, thần không dám xem qua.”Tây Môn Ngọc lập tức chắp tay nói, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
“Đương nhiên muốn cho hoàng thúc xem, bởi vì trong này nhắc tới hoàng thúc, hoàng thúc không muốn biết sao lại thế sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt tựa tiếu phi tiếu (giống như cười nhưng không phải cười) nhìn hắn.
“Nhắc tới thần………….”Tây Môn Ngọ có chút sửng sốt.
“Vương gia, người nhìn kỹ xem.”Phượng Minh liền từ trong tay áo lấy lá thư ra, đưa cho hắn.
Tây Môn Ngọc nghi hoặc mở thư liền thấy, trên đó chỉ đơn giản có mấy kí tự.
“Vũ Khuynh Thành đang ẩn thân ở Nam vương phủ?”
Lập tức hiểu được, đây là một phong thư mật báo (tố giác), vội vàng quỳ xuống nói:
“Vương, thần oan uổng.”
“Hoàng thúc, mau mời đứng lên, ta tin, hoàng thúc sẽ không tiếp tục phạm sai
lầm như trước, hoàng thúc cũng sẽ không để ý Tây Môn gia cùng dân chúng, chứa chấp hắn, ta cũng tin rằng đây là có người cố ý gây rối chia rẽ
quan hệ của chúng ta.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn hắn, trong giọng nói để lộ tín nhiệm đối với hắn.
“Thần cám ơn vương tín nhiệm.”Tây Môn Ngọc vội vàng chắp tay nói, nhưng sao hắn nghe không hiểu ý tứ của hắn ta.
“Nhưng một khi đã có người hoài nghi tố cáo hoàng thúc, cho nên, để tránh
miệng lưỡi dân chúng, cũng vì chứng minh hoàng thúc trong sạch, ta không thể không đến vương phủ này một chuyến.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài.
“Vậy thần liền mang vương đi dạo trong Vương phủ.”Tây Môn Ngọc biết hắn là đến điều tra, một khi đã trốn không thoát, chỉ có
thể để mình nói ra trước, hắn cũng tin rằng, phía sau vương phủ cũng đã
có giám thị trong bóng tối, chuyển chỗ của nàng, không khác gì chưa đánh đã khai, bây giờ chỉ có thể dựa vào vẫn may, hy vọng tránh khỏi kiếp
nạn này.
“Một khi hoàng thúc đã nói như vậy, vậy quốc sư liền cùng ta đi dạo vương phủ của hoàng thúc đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đứng dậy nói, hắn ta cũng không phải ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của mình.
“Đương nhiên được, đã sớm nghe nói vương phủ nam vương xây dựng theo một phong cách mới, nhưng chưa có cơ hội mở mang kiến thức, hôm nay cuối cùng có
thể thấy được..”Phượng Minh mỉm cười phối hợp đáp.
“Vậy mời hoàng thúc dẫn đường.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, trong lòng cười lạnh, nhìn xem ngươi giả tạo đến khi nào.
“Vương, mời.”Tây Môn Ngọc cung kính làm một động tác mời.
Trong hoa viên của Vương phủ
“Vương, hoa viên của vương gia bày trí thật khác thường, rất vắng vẻ, ngươi xem chiếc hồ này thật có hồn.”Phượng Minh vừa đi vừa tán dương nói
“Cũng được, nơi này trăm hoa đua nở cảnh tượng cũng có thể sánh với ngự hoa viên, hoàng thúc quả nhiên biết hưởng thụ.”Tây Môn Lãnh Liệt minh là tán thưởng, ám là châm chọc. (bên ngoài thì khen bên trong thì châm chọc)
“Thần không dám, nơi này sao có thể sánh được với ngự hoa viên của hậu cung.”Tây Môn Ngọc vội vàng kinh sợ nói.
“Hoàng thúc làm gì khẩn trương như vậy, ta chỉ muốn đùa một chút thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ như không thèm để ý nói, trong lòng lại ám phúng
(ngầm châm biếm), chỉ sợ là trong lòng của hắn đang rất giả tạo đi.
“Vương, thần nghe nói, đồ vật trong phòng ngủ của Nam vương cũng không kém, không bằng chúng ta cũng đi nhìn xem?”Phượng Minh ở một bên đột nhiên nói, bây giờ cũng nên nói chính sự đi.
“Hả, phải không? Vậy mau tới đó xem.”Tây Môn Lãnh Liệt chờ mong nói, bước chân cũng đã rời đi.
Lo lắng chợt lóe qua đôi mắt Tây Môn Ngọc, từng bước đuổi theo tiếp tục nói:
“Vương, phòng ngủ của thần rất bình thường, hay là thỉnh vương cùng quốc sư dừng bước, để tránh cho các người chê cười.”
“Hoàng thúc nói vậy là sao, chẳng qua, hoàng thúc càng nói như vậy, ta lại
càng tò mò, chẳng lẽ trong phòng ngủ của hoàng thúc cất giấu bảo bối
cùng mỹ nữ gì sao?”Tây Môn Lãnh Liệt vui đùa hỏi.
“Vương chê cười, vậy mời đi.”Tây Môn Ngọc biết mình không ngăn cản hắn được, hiện tại chỉ có thể vừa đi vừa tính.
Nguyễn Nhược Khê không yên bất an chờ ở trong phòng, nàng có một dự cảm mãnh liệt,
Phượng Minh tuyệt đối đến tìm nàng, làm sao bây giờ? Nàng hoàn toàn
không thể ở trong này chờ chết, nếu bị tìm được, có thể liên lụy Tây Môn Ngọc hay không? Nhưng nàng cũng không thể đi ra ngoài, nếu không lập
tức bị phát hiện, chẳng phải là loạn càng thêm loạn sao, lúc đang không
biết làm sao, cửa đột nhiên truyền đến thanh âm, làm nàng khiếp sợ lập
tức ngẩn ra sững sờ đứng ở nơi đó.
“Vương, đây là phòng ngủ của thần.”Ngay trước khi cách phòng ngủ không xa, Tây Môn Ngọc nói, thực tế là nhắc nhở nàng đang tránh ở trong phòng.
“Vậy mời hoàng thúc mở cửa, để chúng ta đi vào.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, bản thân sao lại không biết hắn đang ám chỉ cái gì? Vũ Khuynh Thành hẳn là đang tránh ở bên trong.
Hắn cư nhiên đến đây? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nguyễn Nhược Khê lo lắng đi
qua đi lại, tìm chung quanh, đến kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nấp ở dưới
gầm giường, lập tức chui vào, vừa mới trốn xuống, cửa đã bị đẩy ra.
Tây Môn Ngọc thấy trong phòng trống rỗng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nói:
“Vương, mời vào.”
Đôi mắt Tây
Môn Lãnh Liệt đảo qua dưới gầm giường một chút, thấy lộ góc áo ra bên
ngoài, trong mắt mang theo một nụ cười lạnh, Vũ Khuynh Thành, ta đến
nhìn xem ngươi muốn trốn tới khi nào?
Đôi mắt lập tức dừng ở bức họa trên tường.
Tây Môn Ngọc theo ánh nhìn của hắn, lập tức quỳ xuống nói:
“Xin vương tha tội.”
“Hoàng thúc có tội gì?”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý giả vờ hồ đồ.
“Vũ
Khuynh Thành đã là hoàng phi, thần còn một mình cất giấu bức họa của
nàng, thật đúng là bất kính có tội, xin vương giáng tội.”Tây Môn Ngọc xin được trị tội nói.
“Vương, vương gia thật sự là nam tử chung tình, chuyện này cũng không khó trách vì sao có người nói vương gia giấu mỹ nhân ở trong vương phủ.”Phượng Minh ở một bên nói.
“Vương minh giám, thần không có giấu Vũ Khuynh Thành.”Tây Môn Ngọc vội vàng giải thích nói.
“Hoàng thúc không cần khẩn trương, ta tin nàng rất nhanh sẽ trở về, bởi vì ta
đã làm cho người dán bố cáo, buổi tối hôm nay nếu không thấy nàng trở
về, Thu Hồng trong Tử Uyển sẽ không toàn mệnh, bây giờ còn một canh giờ, chúng ta sẽ chờ xem.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nói cho Vũ Khuynh
Thành đang tránh ở gầm giường nghe, hắn biết nàng sẽ không để Thu Hồng
vì nàng mà mất mạng.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1