Ngự thư phòng.
Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Minh ở đối diện.
“Vương, vì người, ta không thể không làm như vậy.”Phượng Minh cũng không trốn tránh chút nào, đôi mắt không có một chút sợ hãi
đối mặt với hắn, biết hắn trách mình tự tiện mang nàng đi gặp hắn, khiến nàng biết chân tướng.
“Phượng Minh, ngươi nhớ kỹ, đây là chuyện của ta, ngươi không có quyền thay ta
quyết định, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ cần làm những chuyện của mình
thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng nhìn hắn.
“Vương, đây không phải là chuyện của người, sinh mệnh của người không đơn giản
là của chính mình, mà là của dân chúng cùng triều đình, cho nên thần
phải làm như vậy.”Phượng Minh cũng nghiêm túc trả lời.
“Phượng minh, ngươi đừng ép ta.”Tây Môn Lãnh Liệt uy hiếp nói.
“Vương, thần không ép người, nhưng thần tin trong lòng vương hiểu được nên làm
như thế nào, vương làm nhiều chuyện như vậy, không phải là chờ ngày này
sao? Chẳng lẽ bây giờ vương muốn thay đổi chủ ý sao?”Phượng Minh hỏi lại hắn.
Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên trở nên phức tạp, giọng điệu cũng làm dịu đi, cứng ngắc nói:
“Nếu ta thay đổi chủ ý thì sao?”
“Vương ngươi xác định sao? Người xác định người không cần nàng vì người giải
trừ nguyền rủa sao? Cố gắng nhiều như vậy, người cam tâm sao?”Đôi mắt Phượng Minh gắt gao nhìn hắn.
“Chuyện này không có cái gì là cam tâm hay không cam tâm? Mà là vì cố gắng
nhiều như vậy, cuối cùng mới phát hiện, bản thân đã lún vào quá sâu,
Phượng Minh, ta không sợ nói cho ngươi, ta tình nguyện chịu thống khổ
tháng tháng biến thanh sói, cũng không nhẫn mất đi nàng, nhiều năm như
vậy, nàng là người đầu tiên khiến lòng ta ấm áp, loại cảm giác này,
ngươi sẽ không hiểu.”Nghĩ đến nàng, Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia ôn nhu.
“Vương, thần hiểu, thần hiểu được, nhưng ………………”Phượng Minh lời còn chưa dứt, đã bị hắn ngắt.
“Không có cái gì là nhưng hết, Phượng Minh, ngươi cũng biết, nhiều năm như
vậy, cho tới bây giờ ta đều không có để ý cái gì, nhưng bây giờ ta để ý
nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Nhưng, vương, ngươi có thể quên cừu hận Vũ gia sao? Đừng quên , nàng cũng họ Vũ.”Phượng Minh tại nhắc nhở nói.
“Phượng Minh, ta quên nói cho ngươi một việc, nàng không phải Vũ Khuynh Thành.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch một nụ cười thoải mái.
“Cái gì?”Phượng Minh khiếp sợ nhìn hắn, điều này có thể sao?
“Không cần giật mình, còn nhiều chuyện khiến ngươi càng giật mình.”Tây Môn Lãnh Liệt đem chuyện Tá Thi Hoàn Hồn lên trên người Vũ Khuynh Thành nói một lần.
Phượng Minh trầm mặc một chút, mới gật đầu nói:
“Thần tin.”Lại thở dài:
“Vương, người yêu người không nên yêu rồi?”
“Phượng minh, Vũ gia còn có nữ nhân, ta có thể tìm cơ hội, nhưng ta không muốn mất đi nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vương, Vũ gia có nữ nhân, nhưng người phải chờ mười năm, nàng ấy mới có thể
lớn lên, nhưng trong mười năm ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì, huống
chi, không ai có thể cam đoan sau khi nàng ta lớn lên có yêu người hay
không?”Phượng Minh vẫn lo lắng như trước nói.
“Nhưng Phượng Minh, ngươi đừng quên, nàng không phải Vũ Khuynh Thành, cho dù
nàng yêu thương, cam tâm tình nguyện chết vì ta, cũng không nhất định sẽ giải trừ được lời nguyền.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút nói.
“Vương, đây là người mượn cớ, cho dù linh hồn của nàng không phải Vũ Khuynh
Thành, nhưng máu trên người nàng vẫn là máu Vũ gia như trước, như vậy
vẫn có thể giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lập tức phản bác nói.
Đối mặt với người cố tình gây sự, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt có chút khó coi.
“Vương, thần chỉ có thể nói đến đây thôi, chuyện nặng nhẹ ra sao, thần hy vọng, vương tự mình cẩn thận cân nhắc, thần cáo lui.”Phượng minh không nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nhắc nhở một lần nữa.
“Chờ một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lên tiếng gọi hắn lại.
“Vương còn gì phân phó?”Phượng Minh lại xoay người lại.
“Ta nhớ trừ Vũ gia, ở đâu đó còn ghi lại có một ít người có máu tương tự Vũ gia, ngươi đi mang các nàng tiến cung đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Được, chẳng qua, thần muốn nhắc nhở vương, từ trước đến nay người vẫn dùng
máu Vũ gia, mặc dù máu các nàng tương tự nhau, nhưng thần không dám cam
đoan, các nàng có thể đủ tác dụng như vậy hay không.”Phượng Minh đáp.
“Phải thử trước xem, tóm lại là phải thử mới biết được.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vậy thần đi chuẩn bị.”Phượng Minh nói xong, chắp tay lui ra ngoài.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi trên ghế, hắn thật không ngờ, mình cũng không hề
nhẫn tâm, một ngày mệt mỏi, nhưng nghĩ đến nàng, trong lòng cảm động
cùng ấm áp.
Tử Uyển.
Nguyễn Nhược Khê ngồi ở cái bàn, lấy tay chống đầu, suy nghĩ xem nên giải trừ lời
nguyền của hắn như thế nào, chỉ tiếc, kiến thức ở hiện đại, không có mấy chuyện thần bí này, nàng không thể nào tự hỏi.
“Nương nương, người đang suy nghĩ cái gì? Nói xem, để nô tì giúp người nghĩ?”Tiểu Ngọc nhìn nàng không ngừng lắc đầu thở dài, nhịn không được hỏi.
“Tiểu Ngọc, ngươi có biết chuyện lời nguyền không?”Nguyễn Nhược Khê thăm dò hỏi, nàng đương nhiên không thể nói cho Tiểu Ngọc sự thật.
“Lời nguyền gì?”Tiểu Ngọc không rõ nhìn nàng.
“Chính là lời nguyền có thể khiến người biến thành động vật?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng khiến nàng ấy nghe hiểu một chút
“Còn có chuyện như vậy sao, nương nương, thật thần kì nha.”Tiểu Ngọc hiển nhiên không tin.
“Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt đáp, xem ra Tiểu Ngọc không biết, nếu không phải
chính mắt mình thấy, nàng cũng rất khó tin có chuyện như vậy.
“Nương nương, vì sao người không hỏi quốc sư xem, có lẽ quốc sư biết”Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt nàng thất vọng, không khỏi nhắc nhở.
Phượng Minh? Nguyễn Nhược Khê trước mắt sáng ngời, đứng nha, sao nàng quên hắn? Nghĩ vậy vội vàng phân phó nói:
“Tiểu Ngọc, ngươi đi nhìn xem, quốc sư còn ở trong cung không? Nếu còn, liền nói ta muốn gặp hắn.”
“Vâng, nương nương, nô tì đi ngay.”Tiểu Ngọc đáp, xoay người rời đi.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1