” Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn làm gì? Muốn giống như Vũ Huyền Di sao? Ta đây nói cho ngươi, chớ mơ mộng hão huyền, ta sẽ làm cho ngươi sống không
bằng chết.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay chạm vào cái cổ thon gầy
của nàng, không chút lưu tình dùng sức bóp chặt, hắn vĩnh viễn không thể quên được, sự đau đớn, khổ sở của hắn là do Vũ gia các nàng ban tặng,
do sự nguyền rủa của các nàng.
Trong khoảnh khắc gương mặt của Nguyễn Nhược Khê trở nên đỏ bừng, không thể hô hấp,
Vũ Huyền Di, lại là ai nữa? Càng ngày nàng càng hỗn loạn, vô duyên vô cớ lại phải chịu oan ức như vậy, lại không biết vì lý do gì? Còn so sánh
nàng với người nào đó nữa sao?
Trước mắt
bắt đầu trở nên không rõ, đầu cũng bắt đầu choáng váng, chỉ cảm thấy
trước mắt có một gương mặt phẩn nộ, nhận thức cuối cùng của nàng là
không ngừng hoảng sợ.
” Rầm…” Một tiếng động vang lên, Tiểu Ngọc vừa đi đến phòng liền nhìn thấy cảnh
tượng này hiện ra, Vương đang hung hăng cóp cổ nương nương, thuốc bổ
trong tay nàng lập tức bị ném xuống đất.
” Bùm….” Nàng lập tức quỳ ngã xuống đất cầu xin nức nở:
” Vương, cầu người thả nương nương ra, nương nương sắp không chịu nổi rồi.”
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới phát hiện, nàng đã hôn mê bất tỉnh, tay đột nhiên dùng hết sức lực, cứ muốn bóp chết nàng như vậy, nhưng lý trí lại rất nhanh
chiến thắng tình cảm, nàng không thể chết được, đột nhiên không tình
nguyện buông tay ra. Nguyễn Nhược Khê bị ngã nằm trên mặt đất.
” Nương nương.” Tiểu Ngọc kinh hãi thét lên một tiếng, cũng không dám đi ra phía trước.
Hắn lạnh
lùng nhìn thoáng qua Nguyễn Nhược Khê đang hôn mê nằm trên mặt đất, nhìn thấy mấy dấu ngón tay đỏ bừng in trên cổ nàng, cười lạnh một cái, không hề thương tiếc xoay người rời khỏi phòng.
Lúc này Tiểu Ngọc mới vừa quỳ vừa đi tới, ôm lấy nàng, đưa tay đỡ lấy cơ thể của nàng ôm vào trong lòng, khóc ròng nói:
“Nương nương, ngươi mau tỉnh lại đi.”
Không ngừng
lay động nàng, không ngừng khóc lớn nói, rốt cục cũng có kết quả, tay
của người đang nằm trong lòng ngực có chút động đậy, sau đó chậm rãi mở
mắt.
” Nương nương, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, thật tốt quá.” Tiểu Ngọc vừa khóc vừa cười nói.
Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy nàng, ánh mắt trở nên ảm đạm, cứ tưởng rằng sau khi chết
nàng có thể quay về thế giới của mình, ai ngờ nàng còn ở lại nơi này.
” Nương nương, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi nói chuyện đi, không cần dọa Tiểu Ngọc.” Tiểu Ngọc lay lay người nàng, vẻ mặt hoảng sợ, nương nương sẽ không trở nên ngốc nghếch chứ?
” Tiểu Ngọc, ta không có việc gì, đỡ ta đứng lên đi.” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới mở miệng nói, một khi đã còn ở lại nơi này, nàng tất nhiên phải đối mặt với sự thật thôi.
” Nương nương, ngươi và Vương đã xảy ra chuyện gì vậy? SaoVương có thể ra tay với ngươi nặng như vậy?” Lúc này Tiểu Ngọc mới thả lỏng, vừa nâng nàng ngồi dậy, vừa nói. Nàng không hiểu, Vương yêu thích nương nương như vậy, sao có thể tuyệt tình đến
nổi đưa nương nương vào chỗ chết? Trước khi rời đi cũng chẳng thèm liếc
nhìn nương nương một cái.
” Không có việc gì, không cần lo lắng, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn ngủ một chút.” Nàng phân phó, kỳ thật so với Tiểu Ngọc nàng càng muốn biết, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Nàng cái gì cũng không biết, lại muốn nàng thừa
nhận cái gì chứ?
” Nương nương, ngươi ngủ đi, nô tì ở một bên hầu hạ ngươi.” Sắc mặt Tiểu Ngọc lo lắng, giống như đang sợ nàng suy nghĩ không thông.
” Được rồi.” Nguyễn Nhược Khê trả lời một cách cảm động, dù sao vẫn còn có người ở lại bên cạnh nàng, quan tâm nàng.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1