(*_*) Bá Vương Biệt Cơ ( là một vở Kinh Kịch nổi tiếng) chính xác là câu chuyện
có thật kể về Ngu cơ và Hạng Vũ: Ngu Cơ thường xuyên đi cùng Hạng Vũ ra
chiến trận, sát cánh cùng Sở Bá vương trong suốt nhiều năm chinh chiến.
Nhưng rồi một lần thất bại tại Cai Hạ, Ngu Cơ lấy gươm tự vẫn để tránh
làm vướng bận Hạng Vũ. Hạng Vương thấy Ngu Cơ chết, khóc thương nàng.
“Tiểu thư, cung chủ mời người đến dùng cơm tối.”Một nô tỳ đi đến nói.
“Ta không………….”Nguyễn Nhược Khê vừa định cự tuyệt, bỗng nhớ đến lời hắn từng nói, đành phải sửa lời nói:
“Đi thôi.”
“Tiểu thư, mời.”Nô tỳ làm một động tác mời.
Trong phòng ăn.
Nguyễn Nhược Khê thấy Lăng Tiêu lười biếng ngồi ở đó, đồ ăn trên bàn phong phú,
tuyệt đối không kém hơn trong hoàng cung, không khỏi cảm thán trong
lòng, hắn thật là thoải mái, thật biết hưởng thụ, Tây Môn Lãnh Liệt còn
có chuyện vất vả vì nước, hắn lại chỉ hưởng lạc ngày ngày, có lẽ thiên
hạ hoàn toàn không có công bằng đáng nói.
“Bảo bối, đến đây, ngồi đi.”Lăng Tiêu chào hỏi mập mờ.
Nguyễn Nhược Khê nhìn vị trí duy nhất bên cạnh hắn, có chút không tình nguyện ngồi vào cạnh hắn.
“Bảo bối, bây giờ có thèm gì không?”Lăng Tiêu lại tuyệt không để ý đến thái độ lạnh lùng của nàng, trực tiếp ôm eo nàng.
“Không.”Nguyễn Nhược Khê tránh tay hắn, có điều, nhìn cả bàn đồ ăn sắc vị đều đủ, thật đúng là nàng có chút đói bụng.
“Biết nàng không, cho nên ta sai đầu bếp làm nhiều món ăn như vậy, là muốn nàng ngon miệng.”Lăng Tiêu như đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, chỉ vào đồ ăn đầy bàn nói, rồi tự bắt đầu ăn.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, nàng chẳng cần phải ngược đãi mình
Đợi nàng thoả mãn đặt đũa xuống, mới phát hiện, Lăng Tiêu đã sớm ăn xong, đang chờ nàng.
“Bảo bối, ăn xong rồi, có phải chúng ta nên bắt đầu không?”Lăng Tiêu giữ chặt tay của nàng, bỗng kéo nàng vào trong ngực mình.
“Lăng Tiêu, ta vừa ăn xong, muốn nghỉ ngơi một lát, chờ ta uống chén trà đã.”Nguyễn Nhược Khê đẩy hắn ra, cho dù muốn nhảy, cũng phải nghỉ ngơi một chút.
“Được.”Lăng Tiêu gật đầu, chỉ cần nàng nhảy là được rồi, lập tức dặn dò nô tỳ một bên nói:
”Chuẩn bị nước trà.”
“Vâng, cung chủ.”Nô tỳ vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Nguyễn Nhược Khê thong thả uống trà, cố ý kéo dài thời gian, khóe môi lộ ra vẻ nụ cười đắc ý.
“Bảo bối, nếu như nàng đang cố kéo dài thời gian, ta cam đoan, ta sẽ ăn nàng.”Lăng Tiêu mập mờ uy hiếp bên tai nàng, nàng cho là hắn không có cách sao?
“Ngại quá, ngươi không cơ hội đâu, ta vừa mới uống xong rồi.”Nguyễn Nhược Khê đặt chén xuống một bên, xoay người rời đi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”Lăng Tiêu giữ chặt nàng lại.
“Cung chủ đại nhân, tất nhiên là ta đi thay quần áo, ngươi để nhạc sĩ chuẩn bị đi.”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái.
“Được, tốt nhất là nàng nhanh lên.”Lăng Tiêu buông nàng ra.
Nguyễn Nhược Khê đứng trước gương đồng, rất đẹp, chỉ là không phải nhảy cho người
yêu mến, không sao cả, dù sao bây giờ hắn cũng không quan tâm đến mình.
“Chuyện cũ không nên nhắc lại, đời người nhiều sóng gió, dù lau trí nhớ cũng không hết yêu và hận trong lòng….”Nguyễn Nhược Khê vừa hát bài chủ đề Bá vương biệt cơ, vừa lắc lư múa ra.
Mang theo
điệu nhảy bi ai, mang theo ánh mắt bi thương, mang theo bài ca bi
thương, nàng diễn dịch lại còn thê mỹ hơn câu chuyện tình yêu của thần
thoại công chúa.
Lăng Tiêu
bị chấn động, từ một khắc nàng đi ra, ánh mắt vẫn một mực dán vào nàng,
nhìn mỗi một động tác, từng cái xoay người của nàng…
Tất cả ánh mắt của mọi người, đều tập trung trên người nàng, theo điệu múa của nàng, không ngừng chuyển động.
Bọn họ hoàn toàn bị vẻ đẹp điệu muá của nàng hấp dẫn.
Khi tiếng ca dừng lại, khi thân thể từ từ ngã ra sau, Nguyễn Nhược Khê đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Tất cả mọi người đắm chìm trong đó, bốn phía lẳng lặng không một giọng nói, đều nhìn bóng hình màu đỏ trong đại sảnh kia.
Nguyễn Nhược Khê ngã xuống ở đó, nàng không muốn cử động, trái tim nàng đau quá, Ngu Cơ và công chúa là vì yêu mà chết, còn nàng?
“Bảo bối, nàng khiến ta quá rung động, quả nhiên ta không nhìn lầm, ta càng không ngờ, nàng lại có tiếng ca tuyệt vời đến thế.”Lăng Tiêu ôm lấy nàng, trở về trên ghế dựa, nhìn nàng rơi lệ đầy mặt, dịu dàng lau đi giúp nàng.
“Nữ tử chết vì yêu có phải rất ngốc không?”Nguyễn Nhược Khê bỗng nhìn hắn hỏi.
“Đúng, rất ngốc, không có ai quan trọng hơn là tính mạng của mình cả.”Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ít nhất, hắn còn chưa gặp được người có thể khiến hắn từ bỏ tính mạng của mình.
“Lăng Tiêu, ngươi có yêu ai không?”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi, nếu như có yêu, hắn nhất định sẽ không nói như vậy.
“Yêu? Chẳng ai đáng để ta yêu cả.”Lăng Tiêu nói rồi, dán mắt vào nàng, cười yêu mị nói:
“Nếu như là nàng, ta sẽ nguyện ý thử xem.”
Nguyễn Nhược Khê liếc hắn một cái, đúng là điên rồi, sao nàng lại hỏi hắn vấn đề này, bỗng đứng dậy từ trong ngực hắn nói:
“Lăng Tiêu, múa ta nhảy xong rồi, ngươi có thể cho ta đi rồi chứ.”
“Đưa nàng trở vê hoàng cung à?”Lăng Tiêu lấy tay chống lên người mình hỏi.
Nguyễn Nhược Khê lại thoáng đông cứng lại, trở về hoàng cung? Nàng phải về sao?
Không, nàng không muốn về, nhưng nàng nên đi đâu?
“Không muốn về? Vậy ở lại chỗ ta đi.”Lăng Tiêu như nhìn thấu tâm tư nàng.
“Ta cũng không muốn sống ở chỗ của ngươi, để ta đi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn yêu cầu nói.
“Để nàng đi, đi đâu?”Lăng Tiêu híp mắt hỏi.
“Thiên hạ lớn như vậy, còn không có chỗ để ta đi ư? Lại nói, ta đi đâu? Cần báo lại cho ngươi sao?”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nhìn hắn.
“Đã như vậy, vậy sống ở đây, ta cam đoan, sẽ không kém hơn hoàng cung.”Lăng Tiêu như không có ý để nàng đi.
“Ta chỉ muốn đi.”Hắn cho rằng nàng lưu luyến cuộc sống hoàng cung kia sao?
“Nhưng ta không muốn để nàng đi.”Lăng Tiêu nhìn nàng nói.
“Lăng Tiêu, ngươi có ý gì?”Nguyễn Nhược Khê có chút giận dữ.
“Không có ý gì? Ngươi cũng không biết đi đâu? Vậy thì ở lại Tiêu Dao cung của
ta, chờ ta xem đủ thần thoại công chúa rồi, lúc nào đó sẽ thả ngươi đi.”Lăng Tiêu có chút vô lại nói.
“Ngươi……….”Nguyễn Nhược Khê không nói ra một câu tức giận, cuối cùng nàng cũng biết cái
gì gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,
“Ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.”Nói xong, nàng xoay người rời đi.
“Bảo bối, đêm nay nàng thật giống tân nương, có muốn làm tân nương bây giờ của ta không?”Lăng Tiêu vươn cánh tay dài, để nàng ngã vào trong lòng ngực mình.
“Lăng Tiêu, ngươi là kẻ điên, thả ta ra.”Nguyễn Nhược Khê trợn mắt nhìn hắn, muốn giãy dụa, lại phát hiện bị hắn ôm chặt.
Nàng bây
giờ, mày liễu cau lại, miệng anh đào nhỏ hồng hồng, làm cho trong thân
thể hắn không khỏi tuôn ra một loại kích thích, thân bất do kỷ cúi đầu
hôn lên đôi môi nhỏ của nàng.
Nguyễn Nhược Khê thật muốn giận điên lên, hắn rõ ràng hôn nàng, khẽ mở to miệng, lại hung hăng cắn môi hắn.
“A………..”Lăng Tiêu bị đau buông nàng ra, con mắt sáng chăm chú nhìn chằm chằm nàng, mang theo tức giận trên mặt.
“Là ngươi vô lễ với ta, đáng đời.”Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn hắn chằm chằm.
“Vô lễ với nàng?”Trên mặt tức giận của Lăng Tiêu bỗng mang theo nụ cười ác độc, dùng đầu lưỡi liếm đi máu tươi trên khóe môi, bỗng ôm chặt người nàng vào lòng mình,
hung hăng nói:
“Ta đây sẽ để nàng biết một chút, cái gì gọi là vô lễ?”
“Ngươi định làm gì?”Trong lòng Nguyễn Nhược Khê có chút sợ hãi, lại không có chỗ để trốn.
“Vô lễ với nàng.”Lăng Tiêu nói xong, ôm lấy nàng đi khỏi phòng.
“Lăng Tiêu, ngươi dám, mau buông ra.”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.
“Nàng xem ta có dám hay không?”Trên đời này không có chuyện mà hắn không dám làm.
Chạm vào, ôm nàng, dùng một tay cố định tay nàng lên đỉnh đầu, tay còn lại đặt lên mặt nàng nói:
“Bảo bối, Tây Môn Lãnh Liệt không biết quý trọng nàng, để ta thương nàng nhé.”
Nguyễn Nhược Khê lại chỉ hung hăng nhìn hắn, dù nàng không hiểu rõ hắn, nhưng nàng
có một cảm giác, hắn chỉ đang dọa mình, không phải thật sự muốn lăng
nhục mình.
Nàng không phản kháng, điều này làm Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn, buông nàng ra nói:
“Bảo bối, nàng cảm thấy ta thế nào?”
“Lăng Tiêu, tuy ngươi đang không kiềm chế được, nhưng ta biết ngươi không
phải tiểu nhân, nếu như ta gặp ngươi trước, có lẽ ta sẽ yêu ngươi thật
lòng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói.
Lăng Tiêu sững sờ, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, cười tà độc nói:
“Bây giờ cũng không muộn.”
“Muộn rồi.”Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại, chỉ là nàng lại yêu người phản bội nàng.
Lần nữa thấy nàng rơi lệ đầy mặt, Lăng Tiêu bỗng có chút đau lòng, cũng có chút ghen ghét với Tây Môn Lãnh Liệt, bỗng xoay người nằm xuống bên cạnh nàng:
“Đừng phải khẳng định như vậy, có lẽ có một ngày nàng sẽ yêu ta.”
“Vậy ngươi đợi đi.”Nguyễn Nhược Khê thở ra trong lòng, cuối cùng hắn cũng buông mình ra.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1