“Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi nhìn rõ
xem ta là ai? Ta là Vũ Khuynh Thành, ngươi không phải hận ta sao, nếu
như ngươi thích làm chuyện thân mật với người ngươi hận, thì tùy ngươi
thôi, ta không sao cả.” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn với một bộ
dạng không sao cả nhưng trong nội tâm lại rất khẩn trương, nàng là đánh
cuộc, đánh cuộc hắn buông tha mình.
Quả nhiên,
sau khi nàng nhắc đến ba chữ Vũ Khuynh Thành, sắc mặt của hắn ngay lập
tức trở nên u ám, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh như băng, hận thù trong
mắt, dường như có thể thoáng cái sẽ đem nàng chiếm đoạt
Nguyễn Nhược Khê âm thầm nuốt xuống nước miếng, nàng thật sự không biết bọn họ
trước kia có nhiều hận thù ra sao để hắn có ánh mắt vằn đỏ như vậy.
Không khí nguy hiểm của hai người trong lúc đó dao động, dường như hết sức căng thẳng, chỉ là đang chờ ngòi nổ.
“Vương, quốc sư ở bên ngoài cầu kiến.” Cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hồi bẩm của Tiểu Ngọc, phá vỡ sự yên lặng và xấu hổ này.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hung hăng nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê cũng mới dám thở dài một cái, lúc trước không nhận ra phía sau lưng là một thân mồ hôi lạnh, bỗng chốc trầm tĩnh lại, mới cảm giác sức lực
cả người đều bị rút hết.
“Nương nương, người thức dậy, hay là nghỉ ngơi?” Tiểu Ngọc đi tới trông thấy bộ dạng của nàng, quần áo không ngay ngắn, rất
là vui mừng, Vương rốt cục lại sủng hạnh nương nương.
“Tiểu Ngọc, ta muốn ngủ một chút ,ngươi đi xuống trước đi.” Nguyễn Nhược Khê biết rõ nàng hiểu lầm, nhưng lại không cần giải thích.
“Vâng, nương nương, nô tỳ đi giúp ngươi chuẩn bị bữa tối.” Tiểu Ngọc vui vẻ lui xuống.
“Chờ một chút, Tiểu Ngọc.” Nguyễn Nhược Khê gọi nàng lại.
“Nương nương còn có việc?” Tiểu Ngọc lại đi trở về đến bên giường.
“Tiểu Ngọc, ngươi biết Vương cùng Vũ gia đã từng xảy ra chuyện gì không?”Nàng muốn biết thực ra là chuyện gì? Làm cho hắn hận Vũ Khuynh Thành như vậy.
“Nương nương vì sao hỏi như vậy? Nô tỳ không biết.” Tiểu Ngọc vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Ừ, không có chuyện gì? Ta tùy tiện hỏi, ngươi đi làm việc đi.” Nguyễn Nhược Khê dặn dò nói.
“Không có việc gì, nô tỳ cáo lui trước.” Vẻ mặt Tiểu Ngọc khó hiểu lui xuống.
Nguyễn Nhược Khê vô lực nằm ở trên giường, hoàng cung này thật là quỷ dị, huyết nô
rồi thần bảo về, hận thù khó hiểu trong nội cung, âm mưu làm cho lòng
người mệt mỏi quá độ, nàng không muốn sống như vậy, nàng phải nhanh
nhanh rời khỏi hoàng cung, hoặc là tìm đường về nhà.
Buổi tối, Tiểu Ngọc bất mãn nói thầm, Vương đi cung Nhu phi.
Nguyễn Nhược Khê coi như không nghe thấy, biết rõ đây là Tiểu Ngọc lại đang vì mình
than phiền, cười nhạt, Tiểu Ngọc không hiểu, hắn đương nhiên muốn đi
sủng hạnh Nhu phi, dù sao Như phi cùng Nhu phi thế lực chính là ngang
nhau, hắn dù sao cũng không được để một bên chênh lệch.
Kỳ thật, hắn cũng thật đáng thương, vốn là việc vợ chồng vui vẻ, bây giờ lại bị lấy
ra trở thành ban tặng, bản thân không muốn cũng phải đi, chỉ sợ đây là
đau thương khi làm đế vương, người bên ngoài cũng không có cách nào hiểu được.
Nhưng mà,
nàng cũng không có rảnh rỗi đi thương xót cho hắn, nàng nên nghĩ cách
rời khỏi nơi này như thế nào, nhất định phải gặp mặt quốc sư.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1