” Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê chạy qua vài bước, liền thấy vẻ mặt Như phi thống khổ, đầu
đầy mồ hôi lạnh, lấy tay ôm bụng, môi trở nên xanh tím run rẩy, làm nàng không khỏi chấn động.
“Như phi, ngươi thế nào rồi?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng khẩn trương ôm lấy nàng.
” Vương, bụng ta…… đau…….. Đau quá, xin người, giữ lại…….. Đứa nhỏ.” Như phi cố gắng nắm chặt tay của Tây Môn Lãnh Liệt, đứt quãng cầu xin, trong đôi mắt đều là hoảng sợ.
” Máu…………..” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên thấy dưới thân nàng lộ ra máu đỏ tươi, trong nháy
mắt nhiễm đỏ quần áo của nàng, sắc mặt dọa người biến dạng.
” Người tới, mau truyền thái y.” Tây Môn Lãnh Liệt hướng về phía ngoài cửa hét lớn.
” Vâng.” Ngoài cửa cung nữ vội vàng đi truyền chỉ.
Rất nhanh vài thái y liền lo lắng chạy tới, vừa muốn yết kiến, đã bị Tây Môn Lãnh Liệt ngăn cản nói:
” Miễn lễ? Mau vào xem, nhớ kỹ đứa nhỏ nhất định phải giữ lại cho ta.”
” Vâng, chúng thần tuân mệnh.” Thái y nói xong, liền cùng nhau đi vào trong phòng.
Cung nữ
không ngừng mang nước ấm đi vào trong phòng, làm lòng người bên ngoài
căng thẳng, Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó nhìn vào trong phòng, bàn tay
nắm chặt.
Nguyễn Nhược Khê lúc này hoàn toàn mờ mịt, nàng không biết sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Sai lầm ở đâu cơ chứ?
Rất nhanh, thái y bước đi ra, cung kính hướng Tây Môn Lãnh Liệt nói:
” Vương, chúng thần bất lực, xin vương giáng tội, đứa nhỏ không giữ được, nương nương đã sinh non.”
” Cái gì?” Sắc mặt hắn xanh mét quát,
” Thân thể của nàng không phải vẫn tốt lắm sao? Nói, sao lại đột nhiên sinh non?”
”
Hồi bẩm vương, nương nương chắc là đã ăn dược phá thai, mới có thể xảy
ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mà thần cũng vừa mới kiểm tra, trong bát thuốc bổ của nương nương kia có lẫn hoa hồng, dược phá thai.” Mấy thái y sợ hãi lập tức quỳ xuống.
Cái gì?
Trong thuốc bổ có dược phá thai, Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ đứng ở đó,
không biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu một mực tự hỏi tại sao
lại như vậy? Sao lại có dược phá thai chứ?
“Các ngươi xác định, là trong thuốc bổ có dược phá thai?” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt đã trở nên rất khó coi.
” Chúng thần xác định.” Thái y cùng nhau chắp tay, điểm ấy nắm chắc, huống chi vừa rồi bọn họ kiểm tra rất cẩn thận.
” Vương, xin Vương làm chủ cho nương nương.” Cung nữ trong Như phi cung lập tức quỳ xuống khóc đòi công đạo.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới từng bước từng bước tới cạnh Nguyễn Nhược Khê, đôi mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi giương mắt nhìn nàng.
“Ba” một tiếng, một âm thanh trong trẻo vang lên, không đợi Nguyễn Nhược Khê
phản ứng, trên mặt liền xuất hiện dấu tay đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào
hắn, quên trả lời.
” Ngươi cư nhiên dám hạ dược, người tới, đem nàng giải vào thiên lao cho ta.”Hắn lạnh như băng phẫn nộ ra lệnh.
” Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Thị vệ canh cửa đi vào, nắm lấy cánh tay của nàng, muốn đem nàng giải xuống.
” Không, ta không có, ta không hạ dược, ta cũng không biết chuyện này là sao?” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới tỉnh táo lại giãy dụa hô.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi nói không có hạ dược, ta đây hỏi ngươi, thuốc bổ này có phải là chính tay ngươi chuẩn bị?” Tây Môn Lãnh Liệt phất tay, thị vệ ở bên mang nàng tới gần hỏi.
” Phải.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
” Người khác có tiếp xúc thuốc bổ không?” Hắn lại ép hỏi.
” Không có.” Nàng lại lắc đầu.
”
Vậy ngươi còn cãi cái gì? Không nghĩ tới ngươi lợi dụng sự tín nhiệm của ta đối với ngươi dám hủy đi đứa nhỏ của Như phi, ngươi quả nhiên bụng
dạ nham hiểm, không cần cãi nữa, người tới, mang xuống.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, ra lệnh.
Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm hắn, nàng biết lúc này giải thích là vô ích, không
ai tin tưởng nàng, mà nàng lúc này đầu óc hỗn loạn cũng không tìm được
lý do để giải thích, chỉ có tùy ý thị vệ kéo mình ra khỏi Như phi cung.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1