” Ha ha.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu cười một cách điên cuồng, hai tròng mắt màu hổ phách giờ phút này tản ra ánh sáng hung ác, chăm chú nhìn
nàng chằm chằm:
“Vũ
Khuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi giả ngốc ta sẽ buông tha ngươi sao? Nói
cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ buông tha cho Vũ gia của ngươi, một
người cũng không.”
” Tùy ý ngươi.” Nguyễn Nhược Khê từ tương lại đến, Vũ gia có liên quan gì đến nàng chứ.
” Không hổ là người của Vũ gia, toàn là những kẻ máu lạnh.” Tây Môn Lãnh Liệt đáp trả một cách lạnh lùng, châm biếm.
” Hãy bớt nói nhảm đi, một khi đã bị ngươi bắt được, muốn giết thì giết, muốn làm gì tùy ngươi, thoả mãn chưa?” Tuy nhiên trên người hắn phát ra hàn ý, làm nàng run sợ. Nhưng Nguyễn
Nhược Khê lại làm ra vẻ trấn định, làm như không để ý đến.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ đúng rồi, ta sẽ không giết ngươi. Ta đây nói
cho ngươi biết, ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ta có thể tra tấn
ngươi, cho ngươi sống không bằng chết.” Tây Môn Lãnh Liệt, ánh
mắt phát ra hào quang nguy hiểm. Nàng cự nhiên dám lấy cái chết uy hiếp
hắn, thật sự là quá ngây thơ rồi. Hắn là cần huyết nô, nhưng hắn sẽ
không để cho nàng sống nhẹ nhàng quá như vậy.
” Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê hiện lên một tia hoảng sợ, nói không sợ đó là
giả dối, dù sao ở thời cổ đại này, là nơi không nói tới luật pháp.
” Làm gì?” Môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, cười một cách quỷ dị, đưa tay nâng cằm của nàng lên, lấy tay chạm vào đôi môi màu hồng nhạt của nàng bắt đầu
vân vê.
“Rẹt…….” Không đợi cho nàng kịp phản ứng, vạt áo trên người nàng cùng lúc bị hắn xé bỏ, bên trong lộ ra một cái yếm màu hồng phấn xinh đẹp. Sau đó, lại
tiếp tục xé bỏ, thứ duy nhất che lại cơ thể nàng, cái yếm cũng bay nhanh xuống đất.
Hai bầu ngực mềm mại vun tròn, hai đầu nhũ hoa bung ra ngạo nghễ trong không khí.
Cho đến cảm giác được mát mẻ, Nguyễn Nhược Khê mới đưa tay che lấy trước ngực, tức giận trừng mắt nhìn hắn quát:
“ Vô sỉ.”
” Vô sỉ? Ngươi biết có bao nhiêu nữ nhân mong chờ được leo lên giường của ta không? Ngươi cho dù có tưởng tượng, cũng không có tư cách đó.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nói một cách lạnh lùng, tay lập tức bỏ ra
cánh tay nàng, đưa đến nơi mềm mại trước ngực nàng bóp mạnh.
” A……” Đột nhiên ngực truyền đến một trận đau đớn làm cho Nguyễn Nhược Khê nhịn không được phát ra âm thanh rên rỉ.
” Đau, vậy la lớn tiếng một chút.” Tay Tây Môn Lãnh Liệt lại tăng thêm chút lực, hung hăng bóp lấy ngực nàng, hắn chính là muốn làm cho nàng đau đớn.
” Tên biến thái, buông tay.” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa, nàng đưa tay muốn đánh hắn, hắn lập tức đem
nàng kéo vào, giam cầm trong lòng ngực mình, ác độc, hung hăng nói:
“ Ta là tên biến thái, cũng không giống như Vũ gia ngươi đều là tiện nhân.”
” Vũ gia, Vũ gia, cái gì mà Vũ gia, ta không phải Vũ Khuynh Thành, ta cùng Vũ gia không có quan hệ gì hết.” Nguyễn Nhược Khê nhịn không được hét lớn lên, không biết tại sao lại xuyên qua, không biết tại sao lại gặp tên biến thái này.
” Nếu ngươi không phải Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao? Đầu đã sớm dời thân rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, nếu nàng không phải Vũ Khuynh
Thành, lần trước hắn hút máu của nàng chỉ sợ đã không còn toàn mạng đứng ở trong này.
” Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ngươi không phải hận nàng sao? Vì sao lại không giết nàng?” Nguyễn Nhược Khê thực sự sắp điên rồi.
” Bởi vì ngươi không thể chết được.” Lý do này thật sự rất đầy đủ, bởi vì hắn cần máu tươi của nàng để duy trì sinh mệnh.
“ Rẹt……” Vừa nói, tiết khố cũng theo đó mà bị cởi ra, nàng hiện tại hoàn toàn loã thể đứng trước mặt hắn.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1