” Ngươi không biết?” Nguyễn Nhược Khê nhíu mày một chút, nhìn thấy bộ dáng của hắn không giống là đang giả vờ.
” Ta là người, không phải thần.” Phượng Minh buồn cười nói, nàng cho rằng hắn cái gì cũng biết sao?
Nguyễn Nhược Khê lúc này nổi sóng hận thù nói:
”
Vậy ngươi nhất định không thể tưởng được, phá hủy đứa nhỏ của Như phi,
không phải là ta, cũng không là bọn Nhu phi, mà là cái người tự cao tự
đại, có quyền lực tối cao kia.”
” Ngươi ai nói, vương ư, điều này sao có thể?” Phượng Minh cũng khiếp sợ nhìn nàng.
”
Sao lại không có khả năng, bát thuốc bổ kia trừ ta, hắn là người duy
nhất tiếp xúc, không phải hắn thì là ai? Hắn thật bỉ ổi không những hủy
bỏ đứa nhỏ của chính mình mà còn cố ý hãm hại vu oan cho ta…………” Lời Nguyễn Nhược Khê còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền tiếng khóc lóc của nữ tử.
” Khóc cái gì mà khóc? Đi mau, bây giờ biết khóc sao lúc trước không biết sợ đi?” Thị vệ không kiên nhẫn thúc giục châm chọc nói.
” Không phải nương nương với ta, ta oan uổng.” Nữ tử khóc rất ủy khuất.
Nghe giọng nói quen thuộc, Nguyễn Nhược Khê vọt tới cửa, nhìn thấy nữ tử đi tới, kinh ngạc hô:
” Tiểu Ngọc, sao lại là ngươi?”
” Nương nương…………” Tiểu Ngọc thấy nàng, càng khóc nhiều hơn.
” Quay lại, ngươi ở phòng lao khác.” Thị vệ nói xong, đã lấy tay kéo nàng lại.
” Dừng tay, để các nàng gặp một mặt một lát, sau đó đưa nàng qua.” Phượng Minh ở một bên ra lệnh nói.
” Vâng, quốc sư.” Thị vệ rất thức thời lui ra bên ngoài chờ.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới kéo nàng lại hỏi:
” Sao bọn họ cũng đem ngươi bắt đến đây sao? Có phải là ta làm liên lụy ngươi không?”
” Không phải.” Tiểu Ngọc khóc lắc lắc đầu, mới nói:
” Nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra? Sau khi mang thuốc về, liền trở
lại Tử uyển, đợi lâu cũng không thấy nương nương trở về, đang muốn đi
tìm tìm nương nương, nhưng vừa ra cửa, chợt nghe người ta nói Như phi
sinh non, nương nương bị bắt, nô tì lo lắng muốn đến địa lao, lại đi qua mấy thị vệ, chưa kịp nói gì đã bắt lấy nô tì, nói cho nô tì, Nhu phi ăn thuốc bổ của nương nương cũng sinh non.”
” Cái gì? Nhu phi cũng sinh non.” Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc, sao lại như vậy? Chẳng lẽ suy đoán của nàng sai
lầm, dược không phải Tây Môn Lãnh Liệt hạ? Hay là hắn cũng cho người hạ
độc thuốc bổ của Nhu phi?
Nghĩ vậy vội vàng ôm lấy nàng hỏi:
” Trên đường ngươi mang thuốc bổ đi, có gặp người nào không? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì không?”
”
Không có, nô tì đi rất bình yên, mang thuốc bổ đưa đến Nhu phi cung,
cũng không có gặp được người nào, nô tì vẫn nhớ nương nương nói, không
cho bất lỳ kẻ nào tiếp xúc thuốc bổ này.” Tiểu Ngọc khóc lắc lắc đầu, nàng cũng không rõ sao lại thế?
Nguyễn Nhược Khê trầm tư, như vậy xem ra là có người muốn đồng thời hủy hết đứa nhỏ
của các nàng? Nhưng ai có động cơ chứ? Xem ra Tây Môn Lãnh Liệt là đáng
nghi nhất, thế nhưng hắn ra tay hạ độc như thế nào?
” Ta nghĩ có phải là có người muốn hủy đứa nhỏ của Như phi hoặc Nhu phi nhưng không cẩn thận làm ảnh hưởng đến mình không?” Phượng Minh suy nghĩ một chút mới lên tiếng nói.
” Ngươi nghĩ bọn họ sẽ phạm sai lầm cơ bản này sao?” Nguyễn Nhược Khê không dám ừ bừa, sai lầm kiểu này bọn họ sẽ không phạm phải chứ.
” Sai lầm tuy là cơ bản, nhưng là cũng không có nghĩa sẽ không phạm sai lầm.”Phượng Minh dường như khẳng định nói.
” Ngươi vì sao không nghi ngờ là hắn?” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê không phục giương mắt nhìn hắn, hắn là đang bảo vệ vị vương kia sao?
” Vì sao là hắn? Cho dù hắn thực sự không muốn các nàng sinh hạ đứa nhỏ,
ngươi nghĩ hắn cần phải tự mình động thủ sao? Còn làm nổi bật như vậy
cho ngươi nhìn ra sơ hở sao?” Phượng Minh trả lời một câu cũng là hỏi lại nàng.
“…………….” Nguyễn Nhược Khê nhất thời bị hắn hỏi không nói được gì.
” Được rồi, Khuynh Thành, không cần suy nghĩ, ngươi an tâm ở đây vài ngày, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.” Phượng Minh cùng nàng tranh cãi nói.
” Để mặc số phận đi.” Nguyễn Nhược Khê nói, nàng cũng đã không có hơi sức nghĩ nhiều như vậy.
” Nương nương, Tiểu Ngọc có thể ở cùng người một chỗ không?” Tiểu Ngọc đáng thương nhìn nàng.
” Phượng Minh, có thể không?” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi.
” Có thể, ta sẽ nói với thị vệ.” Phượng Minh gật gật đầu, lúc này mới phân phó thị vệ nói:
” Để các nàng ở cùng một chỗ, còn nữa chiếu cố các nàng cho tốt, không được chậm trễ.”
” Vâng, quốc sư, thuộc hạ hiểu.” Thị vệ vội vàng chắp tay nói.
” Khuynh Thành, ta đây đi trước.” Phượng Minh nói xong, liếc mắt nàng một cái, mới xoay người rời đi.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1