Phượng Minh thoáng bước ra từ bên cạnh, chắp tay nói:
“Bẩm báo vương, đây là một vấn đề khó khăn, dù Như phi nương nương hay là
Nhu phi nương nương đều có đủ tư cách làm vương hậu, nhưng cũng chính vì như thế, chuyện lập hậu mới không đơn giản, nếu không sẽ không công
bằng.”
“Không sai, đúng là ta có băn khoăn này.” Tây Môn Lãnh Liệt phối hợp gật đầu, quả nhiên là hắn hiểu mình, lại lập tức ra vẻ khó xử nói:
“Nhưng bây giờ nên làm gì? Chọn một người trong các nàng để làm vương hậu?”
Thừa tướng hai bên nhăn mày lại, không biết vương lại có chủ ý gì?
“Vương, thần có một chủ ý, không biết có nên nói không?” Phượng Minh lập tức chắp tay nói, vị vương này hay lừa gạt, không biết hắn có nên nói không.
“Đừng ngại. Cứ nói.” Tây Môn Lãnh Liệt cố cảm thấy hứng thú hỏi.
Lúc này Phượng Minh mới lên tiếng:
“Từ
khi vương đăng cơ đến nay, hậu cung phi tần không thiểu, nhưng không có
người nào sinh được con nối dõi, chi bằng, thế này, Như phi nương nương
và Nhu phi nương nương ai sinh con nối dõi trước, thì được lập làm hoàng hậu, mẫu bằng tử quý (1), thiên kinh địa nghĩa (2).”
“Hay, chủ ý này hay.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay vỗ long ỷ (3), cực kỳ tán thưởng, lúc này mới nhìn viên quan bên dưới nói:
”Các ngươi nghĩ thế nào?”
“Chúng thần không có ý kiến khác.” Viên quan bên dưới đều chắp tay nói, vương đã nói, bọn họ dám dị nghị không? Thừa tướng hai bên vốn giảo hoạt, không ngờ vương còn giảo hoạt hơn, rõ ràng đã nghĩ ra chiêu này, trong lòng ai chẳng rõ, đây chẳng khác nào
để vương tự mình tuyển hậu, mẫu bằng tử quý, không sai, nhưng nếu vương
không gieo giống thì làm sao bây giờ? Các nàng muốn mẫu bằng tử quý thế
nào đây, ai cũng rõ, nhưng ai cũng chẳng dám nói.
“Tất cả đều đồng ý, chuyện này cứ quyết định thế đi, mọi người còn có việc gì không? Không có việc gì thì bãi triều.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt ánh lên vui vẻ, hai con cáo già này chắc buồn bực lắm, nghĩ vậy, tâm tình của hắn lại thật tốt.
“Chúng thần cáo lui.” Mọi người cùng rời đi.
Ngự thư phòng.
“Phượng Minh, ngươi thật sự quá thông minh, nghĩ ra cách này đúng như ý ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay vỗ vai hắn cười lớn.
“Vương, ngươi không cần quá cao hứng, đừng quên, đề nghị này chẳng qua chỉ là
kế tạm thời, ngươi nên ngẫm lại phải đối phó với các nàng ấy thế nào?
Ngươi cũng không thể trốn không sủng hạnh các nàng được?” Phượng Minh không lạc quan như hắn nói.
“Chuyện này quá đơn giản, ta tìm một người kiềm chế các nàng là được rồi, dù
sao việc hậu cung, bọn họ không quyền lên tiếng, chẳng lẽ còn muốn xen
vào việc ta sủng hạnh ai sao?” Con mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, hắn đã sớm nghĩ ra đối sách .
“Ý của người là, sủng hạnh một nữ nhân khác?” Phượng Minh không chắc chắn nhìn hắn.
“Không sai.” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.
“Thế lực thừa tướng hai phái đã khá lớn, trước khi ta chưa thu hồi quyền lực của bọn họ, chỉ có thể để họ vào thế cân bằng, mà bây giờ, Như phi và
Nhu phi nhất định sẽ coi đối phương là kẻ thủ, nghĩ cách tranh giành
tình cảm, vì không thể để mâu thuẫn giữa các nàng quá gay gắt được, vậy
thì chỉ có thể xuất hiện một nữ nhân khác dời sự chú ý của các nàng đi.”
“Nhưng mà, đây không phải là để nàng ta lên nơi đầu sóng ngọn gió sao, cái này không nói, phóng mắt nhìn lại, cửa hậu cung, ai có bản lĩnh đấu với Như phi và Nhu phi?” Phượng Minh thật sự nghĩ không ra.
“Nàng ta.” Tây Môn Lãnh Liệt cười quỷ dị, trước mắt hiện lên gương mặt quật cường.
“Ai?” Phượng Minh nhất thời không phản ứng kịp.
” Vũ ——- Khuynh ———– Thành —————.” Tây Môn Lãnh Liệt nói từng chữ một.
“Nàng ta.” Phượng Minh ngẩn ra.
“Không sai, chính là nàng, cả hậu cung không ai thích hợp hơn nàng, còn chưa
nói đến cá tính không sợ thua không tuân phục của nàng ta, với thân phận đặc biệt đó, nếu là nữ tử bình thường, sau khi được sủng ái, không đến
ba ngày sẽ biến mất không còn dấu vết trong hậu cung này, nhưng nàng
không giống như thế, nàng ta là huyết nô, ai cũng biết tầm quan trọng
của nàng, trước khi ra tay phải suy nghĩ kỹ, nếu nàng ta mất tích, tất
nhiên ta sẽ không bỏ qua, cho nên người thích hợp nhất không phải là đây sao?” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.
“Người đã quyết định rồi, ta còn có thể nói gì.” Phượng Minh biết một nguyên nhân nữa hắn không nói ra, đó là hắn ta hi vọng
mượn tay càng nhiều người trừng phạt Vũ Khuynh Thành, vì hắn ta hận Vũ
gia, nguyên nhân này, không ai rõ hơn hắn cả.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1