Vì sao đầu
lại đau như thế này, cả người đều vô lực, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy
ra trước đó Nguyễn Nhược Khê mở to mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nàng tự nhủ muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“ Ngươi tỉnh rồi, uống chén thuốc này đi.” Một ma ma già khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi vừa thấy nàng mở to đôi mắt vừa tỉnh lại, liền đem chén thuốc màu đen đưa đến trước mặt nàng,
trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào.
” Đây là cái gì?” Ngửi được mùi thuốc kia thật khó chịu, nàng nhịn không được muốn nôn oẹ.
” Cái gì ngươi chẳng phải đã biết sao? Uống nhanh, ta không có thời gian nói dong dài với ngươi.” Ma ma không kiên nhẫn trực tiếp lấy tay bóp cái mũi của nàng, liền đem
chén thuốc trực tiếp rót vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
Cả người
không còn một chút sức lực nào để chống đỡ, đầu lại choáng váng đau
nhức, Nguyễn Nhược Khê chỉ có thể nuốt xuống hết chén thuốc bị bắt ép.
Lão ma ma đem cái chén để qua một bên, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới chậm rãi nhớ lại tất cả mọi việc đã xảy ra, nhớ tới con sói to lớn đáng sợ kia, nàng cuống cuồng đưa tay ra nhìn xem, rõ ràng
phát hiện trên tay có hai cái dấu răng in sâu, đôi mắt lập tức trợn to
lên, chẳng lẽ đây không phải là mộng sao, là sự thật sao? Thật sự con
sói đó đã hút máu nàng, thân thể lập tức khẩn trương, sợ hãi, chẳng lẽ
nàng là … xuyên qua sao…
Không, sự
tình kỳ lạ như vậy như thế nào lại xảy ra trên người của nàng, Đúng vậy, nhưng nếu là không phải thì nên giải thích mọi việc đã xảy ra như thế
nào đây?
” Ưm………..” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt, mỏng manh.
” Ai.” Nguyễn Nhược Khê giữ cánh tay, nhìn lại xung quanh, liền phát hiện
tiếng rên phát ra tại phòng bên kia, còn thấy có một cái giường, trên
giường giống như có người đang nằm.
Nàng nghi hoặc chậm rãi đứng dậy, dùng tay tựa vào bên giường đi đến, mọi chuyện thật kỳ quái, hơi chóng mặt, chậm rãi đi tới.
“A, quỷ………..” Vừa nhìn thấy rõ người nằng trên giường, Nguyễn Nhược Khê nhịn không
được phát ra tiếng kêu sợ hãi, theo bản năng xoay người chạy trốn.
“Ưm……..” Nữ nhân nằm trên giường chậm chạp đưa cánh tay ra, cố gắng phát ra một chút âm thanh muốn làm cho nàng chú ý.
Nguyễn Nhược Khê dừng lại một chút, có thể nói được vậy không phải là quỷ, nàng vỗ
vỗ ngực, để bản thân bình tĩnh lại, xoay người quay sang hướng khác. Lúc này nàng mới cẩn thận nhìn rõ người đang nằm trên giường.
Xương trán
cùng xương mặt hiện kên rõ ràng, đôi mắt to trũng sâu xuống, trên mặt
không còn một chút sức sống nào, đều là trứu trứu đích một tầng bao vây, so với bộ xương khô không khác là bao nhiêu, da dẻ đã không nhìn ra
chút màu sắc nào, xương tay lộ ra bên ngoài gầy như que củi, tóc xơ xác
hổn độn, nếu không phải ánh mắt kia vẫn mở to, nàng thực sự nghĩ đây là
xác ướp, rất kinh khủng.
” Ưm…………” nữ nhân trên giường lại khẽ động đậy cánh tay, phát ra tiếng rên mỏng manh, yếu ớt.
” Ngươi muốn nói chuyện với ta sao?” Nguyễn Nhược Khê nhẹ giọng hỏi, cẩn thận đến gần nàng.
Mắt của nữ nhân trên giường nháy một cái, ánh mắt rõ ràng vẫn còn sáng ngời.
” Ngươi nói đi, ta sẽ lắng nghe.” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, không biết nàng ta muốn nói gì? Cũng không
dám đến gần sát bên cạnh. Nàng ta tuy là người sống nhưng với hình dáng
này thật sự làm bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Môi nàng có
chút mấp máy, lại không phát ra được một từ nào, bàn tay gầy nhẹ giơ cao trên không như muốn gọi nàng đưa tay cầm lấy.
Nguyễn Nhược Khê đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của nàng, nhưng nàng lại do dự vài lần mà không dám đưa tay ra bắt lấy.
Nữ nhân trên giường dường như biết được sự do dự của nàng, từ bỏ ý định, bàn tay
trên không buông lõng xuống, nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt theo
khoé mắt chảy xuống.
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1