Tình yêu ngày càng thêm ngọt ngào, thời gian lại trôi qua rất nhanh, loáng cái đêm trăng tròn lại tới.
Nguyễn Nhược Khê rùng mình mở mắt liền thấy chỗ bên cạnh trên giường đã là khoảng
trống, đứng dậy, tìm y phục trắng hắn cấp cho nàng, để Tiểu Ngọc trang
điểm cho mình thật đẹp.
“Nương nương, người thật xinh đẹp.”Tiểu Ngọc kinh ngạc nói.
Nguyễn Nhược Khê cũng vừa lòng nhìn nữ tử giống như tiên nữ trong gương kia, nàng
muốn lưu lại cho hắn khoảng khắc đẹp nhất, khóe môi nhếch lên nụ cười
chua sót, tối nay bọn họ sẽ sinh li tử biệt, ngay cả trong lòng có ngàn
vạn lần không muốn, nhưng lại không thể nào lựa chọn.
“Nương nương, người muốn dùng đồ ăn sáng không?”Tiểu Ngọc hỏi.
“Ừ, được.”Nàng gật gật đầu, dù sao còn có một ngày nữa, nàng phải giữ sức tới đêm.
“Nương nương, đồ ăn sáng đến đây, người có thể dùng.”Tiểu Ngọc đem đồ ăn sáng đặt lên trên bàn.
Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, uống chút tổ yến, ăn điểm tâm, chỉ chốc lát, nàng đột nhiên cảm giác đầu rất choáng váng.
“Tiểu Ngọc………..”Thân thể nàng không chống đỡ được ngã xuống, lại rơi vào trong một vòng tay
ấm áp, khuôn mặt Tây Môn Lãnh Liệt xuất hiện trước mắt, trong lòng lập
tức có dự cảm không tốt, chỉ tay vào hắn,
“Chàng…………..”Người liền hôn mê bất tỉnh.
“Nhược Khê, ngủ ngoan một giấc, chờ nàng tỉnh lại, mọi chuyện đã xong.”Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng đặt lên giường, nhìn nàng, hôm nay nàng rất đẹp, nhưng hắn không muốn nó trở thành vĩnh hằng, hắn muốn nàng mãi ở bên
mình.
“Tiểu Ngọc, hầu hạ nương nương cho tốt, biết không?”Hắn lúc này mới quay đầu phân phó nói.
“Vâng, Vương.”Tiểu Ngọc vội vàng đáp, tuy nàng không biết nương nương vì sao lại đột nhiên hôn mê, nhưng nhìn vương giống như biết lí do, không giống có ác ý,
chuyện này khiến nàng an tâm.
Tây Môn Lãnh Liệt lại nhìn Nguyễn Nhược Khê nằm ở đó, mới xoay người rời đi, chờ lúc nàng tỉnh lại, tất cả đã xong.
Lông mày Nguyễn Nhược Khê khẽ nhăm lại một chút, mở to mắt, nhớ lại tất cả, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Nương nương, người đi đâu vậy?”Tiểu Ngọc ở một bên đột nhiên bị bừng tỉnh, lập tức đuổi theo.
Nguyễn Nhược Khê một chút cũng không thèm nhìn nàng, chạy thẳng ra khỏi phòng, nhìn
chân trời đã có dấu hiệu bừng sáng, mới đứng sững ở nơi đó, nàng biết
bây giờ hắn đã biến trở về hình người, đã muộn rồi, nàng đã bỏ qua cơ
hội, hắn là cố ý.
“Nương nương, người làm sao vậy? Mau vào phòng đi, giầy người cũng chưa mang.”Tiểu Ngọc đưa tay đỡ lấy nàng?
Nàng lại đột nhiên đẩy Tiểu Ngọc ra, bước nhanh hướng tẩm cung vương.
“Nương nương.”Tiểu Lí Tử vừa muốn hành lễ, liền thấy vẻ mặt nàng âm trầm, bị dọa không nói được tiếng nào.
Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy cửa, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đang ngồi ở bên giường ngồi, trên đầu thượng đều là mồ hôi.
Nghe được tiếng động mới mở to mắt, giọng nói có chút mỏi mệt, sắc mặt khó coi mang theo vẻ tươi cười nói: “Nhược Khê, nàng đã đến rồi.”
Thấy bộ dáng của hắn, Nguyễn Nhược Khê vừa yêu thương, vừa hận, muốn chất vấn, lại biết hắn làm tất cả đều vì nàng.
“Nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”Rốt cục vẫn không đành lòng, lấy khăn tay lau mồ hôi.
“Nhược Khê, theo giúp ta.”Tây Môn Lãnh Liệt kéo tay nàng xuống.
“Được, ta ngồi cạnh chàng.”Nguyễn Nhược Khê ngồi một bên, nàng không đành lòng chất vấn hắn.
Hắn lúc này
mới nhắm mắt lại, mỗi một lần sẽ giày vò khiến hắn thống khổ, nằm trên
giường, thân thể suy yếu không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt
khó coi.
Không, nàng
không thể để hắn tiếp tục chịu thống khổ như vậy, nàng không thể, nhưng
nàng có biện pháp gì khiến hắn đồng ý chứ, trong lòng đột nhiên đưa ra
một quyết định, như vậy khiến hắn không thể không đồng ý.
Sau khi ngủ một giấc, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục mở mắt, tinh thần cũng khôi phục không ít.
“Chàng không nên làm như vậy?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn hắn.
“Nàng đang nói cái gì vậy?”Hắn cố ý giả vờ hồ đồ hỏi.
“Vì sao khiến ta hôn mê? Vì sao không cho ta giải trừ lời nguyền cho chàng?”Hắn đã giả bộ như vậy nàng liền nói thẳng ra.
“Nhược Khê, nàng xem ta không phải rất tốt sao? Một khi đã rất tốt, vì sao phải hy sinh nàng?”Hắn làm bộ như thoải mái nói.
“Phải rất tốt.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười, nhưng nụ cười kia mang theo quỷ dị.
“Nhược Khê, nàng muốn làm gì?”Tây Môn Lãnh Liệt cảm giác không tốt, nhưng đã chậm.
Liền thấy
nàng đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ từ trong lòng, hung hăng rạch
trên cánh tay, ngay tức khắc, máu tươi chảy xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ y phục trắng của nàng.
“Nhược Khê, nàng làm gì vậy? Nàng điên rồi, người đâu, truyền thái y.”Tây Môn Lãnh Liệt chấn động, cuống quít điểm huyệt đạo trên cánh tay nàng.
“Ta
không điên, người điên là chàng, Tây Môn Lãnh Liệt chàng có thể ngăn cản ta giải trừ lời nguyền thay chàng, nhưng chàng không thể ngăn ta làm
tổn thương chính mình, một nhát này là để ta nói cho chàng, nếu chàng
tiếp tục khiến ta hôn mê, như vậy ta sẽ chết trước mặt của chàng.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn, nhưng lời nói mang theo uy hiếp.
“Nhược Khê, nàng ép ta sao.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo thống khổ, vì sao nàng không thể thông cảm cho tâm của hắn?
“Là chàng ép ta.”Trên mặt Nguyễn Nhược Khê không có một chút biểu cảm gì, nhưng tâm lại ứa
máu, tâm hắn sao nàng lại không rõ, nhưng vì vậy nàng mới phải làm thế.
“Nguyễn Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút tức giận nhìn chằm chằm nàng.
“Không cần gọi tên ta, chàng cũng nên biết ta nói được là làm được.”Nàng không hề trốn tránh mà đối diện với hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ánh mắt nàng kiên quyết như thế, trong lòng không biết nên
cảm động, hay nên thương tâm, nhìn màu đỏ chói mắt trên y phục trắng của nàng, vì mình, nàng không tiếc lấy cái chết uy hiếp, hắn rất muốn nói
cho nàng, hắn yêu nàng bao nhiêu, nhưng bởi vì yêu nàng, khiến hắn không thể mất đi nàng.
Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn hắn, nàng biết hắn yêu nàng bao nhiêu, càng biết mình yêu hắn bao nhiêu, cho nên, nàng nhất định giải trừ lời nguyền cho hắn.
“Thần, tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”Một thái y cuống quít đi tới, quỳ trên mặt đất.
“Đứng lên đi, băng bó giúp nương nương.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Vâng, Vương.”Thái y không dám chậm trễ, lấy sa bố (băng gạt), dược phấn (thuốc bột) liền cẩn thận bó lại giúp nàng, xong mới nói:
“Vương, đã xong rồi.”
“Ừ, lui ra đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Vâng, thần cáo lui.”Thái y lui xuống.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đau lòng cầm lấy cánh tay của nàng, hỏi:
“Đau không?”Không nghĩ tới nàng cũng dám xuống tay.
“Đương nhiên đau, không tin, chàng thử xem?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới làm nũng nói.
“Biết đau, lần sau còn làm như vậy không?”Tây Môn Lãnh Liệt nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng.
“Còn, nếu chàng còn làm như vậy, ta sẽ chết trước mặt chàng.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc nói lại một lần nữa.
“Nhược Khê, không cần tàn nhẫn với ta như vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng.
“Lãnh Liệt, là chàng tàn nhẫn với ta, chàng có từng nghĩ đến cảm nhận của ta
không, mỗi lần thấy chàng bị tra tấn như thế, ta hận không thể chịu thay chàng, chàng biết không? Đối với ta đó là một loại tra tấn, ta không
cần loại tra tấn này, ta muốn chàng vui vẻ, ta muốn chàng hạnh phúc, ta
muốn chàng nhớ rõ ta, từng có một nữ tử tên Nguyễn Nhược Khê yêu chàng
sâu đậm như vậy.”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê dịu đi một chút, nhìn hắn nói.
“Nhược Khê, nhưng nàng biết không? Cho tới bây giờ ta chưa từng để ý một ai
như vậy, ta không biết không có nàng, còn sống còn ý nghĩa gì không?”Tây Môn Lãnh Liệt nắm chặt nắm tay, hắn không thể tưởng tượng ngày mất đi nàng.
“Có, đương nhiên có, chàng nên sống vì ta, sống cho tốt, đây là lý do.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói.
“Nhược Khê…………”Hắn vừa muốn nói chuyện, đã bị tay nàng bịt lại.
“Chúng ta không cần tiếp tục nói mấy chuyện này, một khi chúng ta lại có thời gian một tháng, vậy hưởng thụ trọn vẹn đi.”
“Trước tiên cởi y phục ra, đợi ta gọi Tiểu Ngọc mang y phục sạch sẽ cho nàng.”Hắn nói xong, đưa tay cởi y phục của nàng.
“Ta tự mình cởi.”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng trốn tránh một chút.
“Trốn cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, sau đó ái muội cười nói:
“Yên tâm, bây giờ nàng có cởi hết y phục của ta, ta cũng tâm có thừa mà lực không đủ.”
“Vậy ta liền cởi y phục của chàng.”Nguyễn Nhược Khê cũng trêu đùa hắn.
“Được, ta cũng muốn xem mình có phải Liễu Hạ Huệ không.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cười. ( Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm
trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ
nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên
người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả
quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần
nào.)
“Vậy cắt đi giống Tiểu Lí Tử được không.”Nàng cười trộm nói.
“Vậy nàng làm sao bây giờ?”
“Ta sao? Hồng hạnh xuất tường được không?”
“Nàng dám không?”
“Đến lúc đó nói.”
Bình luận
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1