Oành!!!
Ngô Mộng đẩy những vật phẩm trang trí trong phòng, tức giận nhìn đống đồ gốm hoa hồng thiên sứ bể nát bấy.
Rõ ràng lời lần trước Ngô Du Hà nói, không quá khớp với chuyện con của Ngô Du Hà chết lúc trước. Chắc chắn là Ngô Du Hà này có vấn đề!
Trước kia Ngô Du Hà thấy đàn ông anh tuấn có tiền thì sẽ không thể rời mắt, nghĩ đủ mọi cách không quan tâm liêm sỉ để quyến rũ đối phương. Bây giờ Ngô Du Hà chỉ biết hút thuốc lá suy ngẫm rồi phà khói, trong mắt điều là toan tính giá trị lợi dụng của đối phương.
Trước kia Ngô Du Hà thích mua sắm đồ của nhãn hiệu nổi tiếng, yêu thích hưởng thụ những thứ xa xỉ, không biết một chữ ngoại ngữ nào mà chỉ biết được nhãn hiệu của những thứ xa xỉ kia, xài tiên nhưng không biết kiếm tiền, bây giờ Ngô Du Hà không quan tâm đồ của mình có hợp mốt hay không, không quan tâm ăn gì sẽ đẹp da, càng không thèm đi tới spa để chăm sóc da, hơn nữa còn cầm tài liệu tiếng Anh đọc mấy lần, giống như hiểu nó viết gì, hơn nữa, Ngô Du Hà bỗng nhiên rất có hứng thú với chuyện làm ăn của nhà họ Ngô.
Mặc dù độ cong môi khi nói chuyện, biểu cảm khi coi thường người khác đều rất giống nhau, thậm chí tư thế ngủ cũng rất giống. Nhưng mà, sau khi Ngô Du Hà bị mù một mắt xong thì bất luận là khí phách hay sự gan dạ và sáng suốt, đều hơn xa lúc trước. Trước kia tuy tàn nhẫn nhưng lại lỗ mãng, bây giờ tàn nhẫn……. Thủ đoạn…
Cho dù Ngô Thiên Tứ không cưng chìu Ngô Du Hà, Ngô Mộng tin tưởng, nếu bây giờ Ngô Du Hà muốn đoạt lấy tất cả tài sản nhà họ Ngô cũng không quá khó khăn.
Cho nên, cô ta hoài nghi, người này, căn bản không phải Ngô Du Hà.
Nghĩ lại, nếu lúc đo Ngô Sâm Nhược có thể dùng lực lượng ở nước ngoài, giấu kín người làm cho Ngô Thiên Tứ thần không biết quỷ không hay, như vậy chắc chắn Ngô Sâm Nhược có thể tìm một người giống Ngô Du Hà như đúc để đánh tráo.
Nhưng mà, khi cô ta nói với mẹ mình – Trần Tương Trúc, Trần Tương Trúc lại nghiêm nghị cảnh cáo cô ta không được đánh chủ ý lên Ngô Du Hà. Điều này làm Ngô Mộng nổi cáo.
Nhà họ Ngô gia nghiệp lớn, cho dù Tống Nghĩa Đức luôn chèn ép, cho dù mấy năm nay chuyện làm ăn của nhà họ Ngô bị chèn ép từ nhiều mặt, nhưng con lạc đà to lớn này vẫn đi qua sa mạc được. Trước kia trong nhà có Ngô Sâm Nhược là đối tượng thù địch của tất cả con riêng, mọi người dĩ nhiên là đồng ý nghe lời Ngô Du Hà, dù sao có sai thì cũng là cô ta chịu trách nhiệm. Bây giờ thế cục đã khác, đều là con riêng, tất nhiên là phải cạnh tranh.
Ngô Tân không muốn tham gia, Ngô Viên Viên chỉ muốn sống an ổn qua ngày chứ không muốn hợp tác với cô ta, Bạch Ngọc Thải toàn tâm toàn ý muốn lót đường sẵn cho con trai, mấy người bọn họ đều nghe theo Ngô Thiên Tứ không dám chống lại, mặc cho Ngô Thiên Tứ đưa Ngô Du Hà vào bộ phận quan trọng của công ty. Trong lúc nguy cấp này, mẹ ruột và em trai không giúp đã đủ làm cô ta tức giận, mà mẹ còn tỏ thái độ như vậy!
Ngô Mộng quyết định, cô ta muốn dốc toàn lực.
Nếu như có thể chứng minh Ngô Du Hà này là giả, như vậy cô ta có thể trừ khử một kẻ địch khi thừa kế.
Nếu như Ngô Du Hà này là thật…. Như vậy, cô ta phải nghĩ cách, diệt trừ đối phương.
Thừa dịp Ngô Du Hà và Ngô Thiên đi du lịch, Ngô Mộng tự mình dùng máy hút bụi dò xét từng ngóc ngách trong phòng Ngô Du Hà, cẩn thận đến độ ngay cả chăn gối cũng không bỏ qua, cuối cùng tìm được mấy cọng tóc của Ngô Du Hà.
Nếu mẹ và em trai không giúp mình, Ngô Mộng chỉ có thể tự lực cánh sinh. Giám định DNA với chị em không cùng mẹ sẽ khó hơn, hơn nữa bên bệnh viện không làm loại xét nghiệm này. Cho nên Ngô Mộng đã ra không ít tiền, mới mua chuộc được bác sĩ làm chuyện này.
Kết quả xét nghiệm là, Ngô Mộng và Ngô Du Hà không có bất cứ quan hệ nào.
Điều này, làm Ngô Mộng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng.
Bởi vì mẹ không ủng hộ, cho nên cho nên dứt khoát không nói với mẹ, cô ta phải chờ Ngô Thiên Tứ và Ngô Du Hà về, làm một vở kịch cắn trả hoành tráng.
Những ngày sống trong chịu đựng luôn đặc biệt lo lắng, ngày ngày Ngô Mộng đều mơ thấy cảnh mình nói ra chân tướng, sau đó Ngô Thiên Tứ dẫn Ngô Du Hà tới bệnh viện, chờ đến khi xét nghiệm xong thì phát hiện hai người bọn họ không có quan hệ máu mủ, nên có cảm giác gì.
Chắc chắn Ngô Thiên sẽ nổi điên, tốt nhất nên chết sớm một chút, tránh cho lúc nào đó não bị ngập nước giao toàn bộ tài sản nhà họ Ngô cho Ngô Du Hà giả.
Hơn một tháng sau, Ngô Thiên Tứ và Ngô Du Hà trở lại. Ngô Thiên Tứ là được các bác sĩ gắn ống thở đưa về.
Khi bọn họ đang ở nước ngoài, trong một hoạt động lặn biển, dụng cụ lặn của Ngô Thiên Tứ xảy ra vấn đề, dưỡng khí cung ứng không đủ cộng thêm hô hấp trở ngại. Đến lúc huấn luyện viên phát hiện Ngô Thiên Tứ khác thường, chờ đưa hắn ra khỏi mặt nước, Ngô Thiên đã hôn mê bất tỉnh.
Tiếp sau đó, Ngô Thiên Tứ vẫn không có tỉnh lại.
Ngô Mộng trợn mắt hốc mồm muốn tới phòng bệnh thăm Ngô Thiên Tứ, bắt đầu rối rắm rốt cuộc kế hoạch của mình có thể áp dụng hay không.
Lúc này, Ngô Du Hà đã là giám đốc kiêm thành viên hội đồng quản trị của công ty, Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải không ai có hơn 8% cổ phần, dựa theo di chúc trước kia của Ngô Thiên Tứ, sáu đứa con của hắn mỗi người có thể nhận được 5% cổ phần, bản thân Ngô Thiên Tứ có 40% cổ phần, Phương Thụy Mẫn ở nước ngoài cũng có cổ phần.
Ngô Du Hà lấy di chúc Ngô Thiên Tứ mới lập ở Mỹ ra, bên trong ghi rõ, nếu như Ngô Thiên Tứ chết, 40% cổ phần của hắn sẽ do Ngô Du Hà thừa kế. Trong di chúc này còn có một thỏ thuận nhỏ, nếu có một ngày nào đó Ngô Thiên Tứ biến thành người thực vật hay quá năm ngày không có ý thức, như vậy Ngô Du Hà sẽ thay thể tất cả chức quyền của hắn ở công ty.
Di chúc này, làm Bạch Ngọc Thải và Trần Tương Trúc sợ ngây người. Hai người bọn họ đi theo Ngô Thiên Tứ lâu như vậy, tất cả thanh xuân tình yêu và tôn nghiêm đều cho người đàn ông này, không ngờ….. Người đàn ông này thật sự có khuynh hướng yêu Ngô Du Hà.
Bạch Ngọc Thải tức giận, con trai của bà ta còn ở trong tù, con gái bà ta Ngô Viên Viên dù sao cũng nhỏ hơn Ngô Du Hà nhiều tuổi như vậy, hơn nữa nếu như mình tranh giành không thắng, làm không tốt ngược lại sẽ hại con trai và con gái. Phải biết, thủ đoạn xử lý người khác của Ngô Du Hà không quang minh chính đại. Trong công ty có người tiết lộ bí mật thương nghiệp, Ngô Du Hà không báo cảnh sát, ngược lại để cho bảo vệ quăng ngược đó xuống tầng hầm dưới đất bỏ đói mấy ngày mấy đêm, vì quá sợ nên người nọ khai hết. Từ đó về sau, không ai trong bọn họ dám hỏi về người kia, cũng không biết đã được thả ra hay đã bị diệt khẩu.
Cách làm việc của Ngô Du Hà, hoàn toàn là tác phong của hắc đạo, không giống người bình thường. Nói cô ta bị hậu di chứng sau khi hết bệnh thần kinh cũng được, nói cô ta hoàn biến thành một người khác cũng được, nói tóm lại tốt nhất là chớ chọc người phụ nữ này.
Trần Tương Trúc cũng có cảm giác này, nhưng mà Trần Tương Trúc có con trai và con gái, cổ phần của ba người cộng lại là 18% mặc dù ăn không hết, nhưng bây giờ nhà họ Ngô chỉ có một đứa con trai quang minh chính đại, chính là con bà ta – Ngô Lỗi! Bất luận Ngô Thiên Tứ có thiên vị Ngô Du Hà như thế nào, cũng không thể chỉ cho con trai 5%!
Để ý thấy mẹ sẽ không thể nuốt trôi cục tức này, Ngô Mộng biết cơ hội tới. Cô ta lập tức kiên định nói chuyện DNA cho Trần Tương Trúc nghe.
Trần Tương Trúc nghe xong thì kinh ngạc vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc là Ngô Du Hà này là giả? Vậy thế lực phía sau cô ta là ai? Vui là chỉ cần Ngô Du Hà không phải người nhà họ Ngô, vậy di chúc kia cô ta sẽ không sử dụng được! Nói không chừng di chúc đó cũng là do Ngô Du Hà làm giả, dù nói như thế nào thì cổ phần của Ngô Thiên Tứ phải chia cho những đứa con của hắn. Sợ là bất luận thế lực phía sau lưng Ngô Du Hà là ai, chắc chắn đều không thoát được quan hệ với Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược rất ghét bọn họ, nếu có người nằm vùng này, nói không chùng lúc nào đó sẽ kéo tới trả thù bọn họ.
Nhưng cho dù như thế nào, phải đoạt được cổ phần vào tay trước, sau đó lập tức bán ra, rồi trốn đi thật xa, không bao giờ có dính dấp tới nhà họ Ngô nữa!
Trần Tương Trúc quyết định như thế, nhưng không làm ngay. Bà ta lặng lẽ lấy máu của Ngô Thiên Tứ, rồi tìm một cơ hội đi qua Ngô Du Hà rồi giả vờ té trặc chân, lấy lưỡi lam cắt một ít tóc của Ngô Du Hà.
Lan Đề không phải ngu ngốc, tối đó sau khi cô tắm xong thì phát hiện tóc mình có chỗ bị cắt đứt, cẩn thận như cô lập tức suy đoán ra đầu đuôi câu chuyện. Gọi điện thoại sang Mỹ, đêm đó có người mang két sắt lên máy bay, ngày hôm sau đã tới thành phố Hải Đường.
Đi bệnh viện làm một cuộc ‘Thẩm mỹ’ đặc biệt, đi hớt tóc và trang điểm xinh đẹp, Lan Đề xách túi xách mang theo luật sư và vệ sĩ đi tới bệnh viện, cô biết náo nhiệt sắp tới rồi.
Ngay trước mặt luật sư và công tố viên, Lan Đề cắt móng tay và tóc mình xuống, cùng với tóc và máu của Ngô Thiên Tứ, đưa cho bệnh viện làm xét nghiệm DAN, giám định quan hệ cha con. Một màn này, cô cố ý không cho Trần Tương Trúc và Ngô Mộng Ngô Lỗi biết, chỉ gọi Bạch Ngọc Thải và Ngô Viên Viên.
“Viên Viên, em có muốn làm không? Chứng minh thân phận của em.” Lan Đề cười kiêu ngạo.
Ngô Viên Viên không biết phải làm sao, Bạch Ngọc Thải ôm Ngô Viên Viên lúng túng trả lời, “Viên Viên vốn chính là con của Thiên Tứ.”
“Hai người sợ?” Lan Đề đi tới trước mặt Bạch Ngọc Thải, đột nhiên đưa tay bóp cổ Bạch Ngọc Thải, “Huấn luyện viên thể hình lúc trước của bà cũng không tệ.”
Mặt Bạch Ngọc Thải lập tức đổi sắc, người phòng có ai lên tiếng, bà ta không dám giãy giụa, chỉ im lặng.
“Xét nghiệm. Thuận tiện, cũng làm xét nghiệm cho Ngô Tân luôn.” Lan Đề vỗ tay, giống như đã đụng phải cái gì đó rất dơ bẩn vậy.
Ngô Viên Viên bị cưỡng bách rút máu, sau đó dẫn ra khỏi phòng bệnh. Một đám luật sư, vệ sĩ và công tố viên cũng đi ra ngay sau đó.
Trong phòng bệnh, Ngô Thiên Tứ mặt không chút máu nằm đó, ống tiếp hơi vẫn còn chụp trên mũi, chưa từng lấy ra.
“Bạch Ngọc Thải, bà rất rõ ràng, Ngô Viên Viên không phải con ruột của Ngô Thiên Tứ, chỉ có Ngô Tân mới là con ruột của Ngô Thiên Tứ. Cho nên, sau khi Ngô Tân xảy ra chuyện, bị bắt giam, bà mới có thể yếu thế nhún nhường như vậy. Ngô Mộng cả ngày lẫn đêm đều nghĩ cách lật đỗ tôi, Ngô Viên Viên lại nghĩ đủ mọi cách để nịnh nọt tôi.” Lan Đề ngồi bên cạnh giường bên cao cấp cười hì hì, nhẹ nhàng nói ra bí mật Bạch Ngọc Thải che giấu mười mấy năm.
Bạch Ngọc Thải không dám lên tiếng, bà ta không biết Ngô Du Hà làm vậy là có ý gì.
“Đừng sợ, tôi không muốn ép chết các người, cũng không muốn đuổi các người đi. Bà hy sinh cho nhà họ Ngô nhiều năm như vậy, 8% cổ phần kia là thứ bà đáng nhận được, Ngô Tân cũng có 5% cổ phần. Nhưng mà 5% của Ngô Viên Viên, dĩ nhiên là phải đưa cho tôi, đúng không?
Lần này Bạch Ngọc Thải hiểu, thì ra Ngô Du Hà muốn là cổ phần. Lúc này, rốt cuộc bà ta đã có thể lau sạch mồ hôi trên trán, “Không thành vấn đề, tôi lấy thân phận người giám hộ ký kết chuyển nhượng cổ phần cho cô.”
“Ngoan, bà biết điều như vậy, chúng ta cũng bớt được một chút phiền toái.” Lan Đề coi như là nắm được xương sườn mềm của Bạch Ngọc Thải, “Nếu như bà có thể trợ giúp tôi, tôi sẽ cân nhắc đưa con trai bà ra ngoài sớm một chút.”
Sỡ dĩ Ngô Tân không thể ra tù, là bởi vì Tống Nghĩa Đức và nhà họ Tống toàn lực áp chế. Hiện giờ Tống Nghĩa Đức đã đi nhậm chức ở tỉnh, Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết không quá chú ý tới nhà họ Ngô, cô chỉ cần có được sự đồng ý của Ngô Sâm Nhược, muốn đưa Ngô Tân ra ngoài sớm một chút cũng không có khó khăn.
Điều kiện này quá mức cám dỗ, không có người mẹ nào đành lòng nhìn con mình chịu khổ. Không phải Bạch Ngọc Thải không biết, con trai thường xuyên bị bạn tù cùng tuổi đánh đập, cai ngục căn bản không quan tâm, cái này nhất định là có người cố ý an bài. Vốn dĩ bà ta từng hy vọng Ngô Thiên Tứ có thể cứu Ngô Tân ra khỏi bể khổ sớm một chút, nào biết tâm tư của Ngô Thiên Tứ đều đặt trên người Ngô Du Hà, từ khi Ngô Du Hà về đã quăng Ngô Tân ra sau ót.
“Cô muốn tôi làm gì?” Bạch Ngọc Thải cắn răng nói.
“Rất đơn giản, bà ghét Trần Tương Trúc không?”
Lan Đề nói như vậy, cho dù Bạch Ngọc Thải không ghét Trần Tương Trúc thì cũng phải ghét.
Huống chi, Bạch Ngọc Thải và Trần Tương Trúc đều là tình nhân, tình nhân với tình nhân chính là vợ nhỏ nhìn vợ nhỏ, quan hệ cạnh tranh không nói nhiều. Trước kia bọn họ có thể sống chung hài hòa, là bởi vì có chung một kẻ thù ‘vợ hợp pháp của Ngô Thiên Tứ – Phương Thụy Mẫn’. Sau đó Phương Thụy Mẫn bị họ liên thủ đẩy ra nước ngoài, bọn họ lại liên hiệp với Ngô Du Hà để đối phó Ngô Sâm Nhược.
Chờ Ngô Sâm Nhược hoàn toàn đi khỏi. Hai người bọn họ bắt đối đầu nhau.
Chuyện làm ăn trong tay Ngô Thiên Tứ, chia thành chuyện đơn giản và không đơn giản, kiếm được tiền và không kiếm được tiền. Kiếm tiền một cách đơn giản, hay phức tạp. Kiếm tiền nhiều, kiếm tiền ít, tất cả những thứ này, Bạch Ngọc Thải và Trần Tương Trúc bắt đầu tranh giành.
Ngô Tân vào tù, Ngô Viên Viên không phải con gái ruột của Ngô Thiên Tứ, trong lòng Bạch Ngọc Thải không nắm chắc, dĩ nhiên là tranh không bằng Trần Tương Trúc. Đồng dạng vợ bé nhưng lại bị chèn ép, trong lòng Bạch Ngọc Thải vui vẻ mới là lạ.
Mà Ngô Du Hà phong quang vô hạn trở về, đoạt hết mọi thứ từ tay Trần Tương Trúc. Dù nói như thế nào, người ta cũng là con gái ruột của Ngô Thiên Tứ, tiếp nhận quyền hành trong coi công ty so với tình nhân như hai người thì thuận lợi hơn nhiều.
Lúc này, Trần Tương Trúc và Ngô Mộng đều cảm thấy nắm chắc phần thắng. Vì lý do an toàn, Ngô Mộng và Ngô Lỗi cũng làm xét nghiệm, chứng minh hai người là con ruột của Ngô Thiên Tứ.
Mang theo một đám người, có luật sư cảnh sát và cả vệ sĩ, rốt cuộc Trần Tương Trúc, Ngô Mộng, Ngô Lỗi bắt đầu đánh trả. Bọn họ trực tiếp vào trong nhà họ Ngô, đối mặt với Ngô Du Hà.
“Hàng giả, cô căn bản không phải người nhà họ Ngô chúng tôi. Cảnh sát ở đây, luật sư cũng ở đây, cô không có tư cách nhận cổ phần nhà họ Ngô, càng không có tư cách ở lại đây, chúng tôi hoài nghi tai nạn của Thiên Tứ có liên quan tới cô, mời cô lập tức tiếp nhận điều tra.” Trần Tương Trúc vênh váo hung hăng, ngón trỏ chỉ vào Lan Đề.
Lan Đề ngồi bắt chéo hai chân, trên mặt là nụ cười trào phúng sì lô gành của Ngô Du Hà, “Chẵng qua bà chỉ là một tình nhân mà thôi, không vào được sổ hộ khẩu của nhà họ Ngô, cũng không được chính thức cưới về, bà được coi là cái gì của nhà họ Ngô đây?’
Trần Tương Trúc cười nhạt, bà ta đã nắm chắc phần thắng, dĩ nhiên là không thèm để ý Ngô Du Hà giả đang ‘giãy giụa’, “Cô xem báo cáo xét nghiệm này đi, đây là kết quả so sánh giữa tóc của cô và máu của Thiên Tứ. Tôi có phải là người của nhà họ Ngô hay không, trong di chúc Thiên Tứ viết rất rõ ràng và xác thực là có tên và cổ phần của tôi, hơn nữa, tôi sinh hai đứa con cho nhà họ Ngô là thật!”
Cạch!!!
Một chồng giấy báo cáo xét nghiệm bị đập xuống, trang đầu tiên hơi vén lên.
Ngô Du Hà không thèm cử động, mang giày cao gót đỏ thẫm cộng thêm son môi màu đỏ đậm làm cho vẻ đẹp càng thêm lạnh lùng cao quý, trên mặt đều là xem thường, “Oh, báo cáo xét nghiệm DNA, nói gì? Nói tôi không phải con gái của Ngô Thiên Tứ?”
Ngô Mộng thấy vậy thì tức giận, đứng ra mắng, “Cô căn bản không phải là con gái của cha, mà là hàng giả không biết từ đâu tới, mặt của cô cũng vậy đúng chứ? Từng nốt ruồi vết bớt trên người đều là giả đúng chứ? Kẻ lừa đảo, chờ ngồi tù đi!”
Lúc này Ngô Du Hà vỗ tay, tỏ ý Bạch Ngọc Thải xem trò vui từ nãy đến giờ có thể hành động rồi.
Bạch Ngọc Thải cũng cầm một chồng báo cáo xét nghiệm, đều là bản sao, bà ta và Ngô Viên Viên phát cho những cảnh sát và luật sư, mỗi người một bộ.
“Ba ngày trước Ngô Du Hà đã đến bệnh viện tiến hành kiểm tra DNA trước mặt luật sư người làm chứng còn có bác sĩ và y tá, không chỉ là tóc, còn có móng tay, đều được xét nghiệm, đủ để chứng minh Ngô Du Hà là con gái ruột của Ngô Thiên Tứ.” Sau khi Bạch Ngọc Thải phát xong, bổ sung một câu, “Lúc ấy tôi cũng có ở đó, tôi cũng là một trong những người làm chứng.”
Trần Tương Trúc cầm báo cáo xét nghiệm trong tay, sắc mặt xanh mét.
Làm sao có thể chứ, rõ ràng bà ta đã đích thân cắt tóc Ngô Du Hà, trong quá trình tuyệt đối không thể nào làm giả. Như vậy….
“Tôi không tin!” Trần Tương Trúc vứt báo cáo qua một bên, cắn răng nghiến lợi, “Tôi đích thân lấy mẫu xét nghiệm, tuyệt đối không sai được!”
“Bà đích thân lấy mẫu? Tại sao tôi không biết, bà lấy lúc nào, ở đâu, lấy mẫu cho tôi?” Lan Đề tra hỏi Trần Tương Trúc.
Bọn cảnh sát cũng nhìn Trần Tương Trúc, bọn họ được chính phủ phái ra, là công nhân viên chức của quốc gia, bọn họ không phải là tay sai của những người có tiền này, bắt cứ chuyện gì cũng phải có chứng cớ có kỹ luật. Nếu như Ngô Du Hà không phải con gái Ngô Thiên Tứ, như vậy tất nhiên vị án này sẽ được điều tra, ví dụ như hàng giả này có mục đích gì, Ngô Du Hà thật đang ở đâu. Nhưng nếu như người này chính là Ngô Du Hà, như vậy Trần Tương Trúc đang vu cáo, là phạm pháp.
“Tôi thừa diệp cô không chú ý cắt tóc của cô!” Trần Tương Trúc bị ép, chỉ có thể trả lời như vậy.
“À ~ thì ra là không được sự đồng ý của tôi, lại lén cắt tóc của tôi.” Lan Đề làm ra vẻ đã hiểu, “Vì vậy, bà cầm tóc của tôi đi xét nghiệm, sau đó kết quả xét nghiệm là tôi không phải con gái của Ngô Thiên Tứ, tiếp đó lại kéo một đám người tới tìm tôi? Trần Tương Trúc, tôi nên nói bà hết sức ngu xuẩn, hay nên nói bà mưu toan phi pháp muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Ngô đến muốn điên rồi?”
Ngô Du Hà trước kia, làm sao có điệu bộ này, khéo léo bực này. Trong lòng Ngô Mộng khẳng định ngàn lần chắc chắn người này là giả, chuyện tới nữa này, chỉ còn một cách!
“Xét nghiệm lần nữa, xét nghiệm trước mặt công an và luật sư lần nữa!” Ngô Mộng vạt mẹ ra, gò má có chút vặn vẹo, “Xét nghiệm này của cô, chắc chắn cũng không đúng!”
Bạch Ngọc Thải đứng trước mặt Ngô Mộng lắc đầu, cười, “Mộng Mộng, kết quả xét nghiệm này của chị cả Du Hà của cô, do những người chuyên nghiệp uy tín đảm nhận và thực hiện, còn có công tố viên làm chứng, đồng nghĩa với chuyện kết quả xét nghiệm này có hiệu lực về mặt pháp luật.”
“Tôi không tin! Trừ phi cô xét nghiệm lần nữa trước mặt chúng tôi!” Trần Tương Trúc đẩy Ngô Mộng ra, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Thải, “Nhất định là các người đã cấu kết với nhau, Bạch Ngọc Thải, con gái cô không phải con ruột của Ngô Thên Tứ, cho nên cô muốn giúp người ngoài này lừa hết tài sản nhà họ Ngô sao? Tôi sẽ không để cho cô được như ý!”
“Cô cho là Trần Tương Trúc cô không có cái chuôi sao? Cô cho là ban đầu cô không có tình nhân sao?”
Mắt thấy hai vị tình nhân này bắt đầu đấu võ mồm, Lan Đề nhàm chán ngáp dài, cô đứng lên.
“Trần Tương Trúc, nếu như tôi đi xét nghiệm lần nữa, kết quả vẫn xác định tôi là con gái của Ngô Thiên Tứ… Vậy bà chính là cố ý vu cáo hảm hại, tôi sẽ kiện bà, hơn nữa đuổi bà khỏi công ty, nghĩ cách thu hồi cổ phần trong tay bà.”
Trần Tương Trúc hoảng sợ mặt không còn chút máu.
Ngô Du Hà chắc chắn làm được, bởi vì chỉ cần cô là con gái của Ngô Thiên Tứ, như vậy phần thỏa thuận trong bản di chúc của Ngô Thiên Tứ sẽ có hiệu lực, lúc này thân phận của Ngô Du Hà chính là người đại diện cho Ngô Thiên Tứ về tất cả mọi mặt ở công ty.
Thời điểm Trần Tương Trúc do dự, Ngô Mộng quyết định thay mẹ mình, “Được! Đi ngay bây giờ đi!”
Không có ai biết, da đầu và tóc của Lan Đề bây giờ đều là của Ngô Du Hà, móng tay của cô cũng là của Ngô Du Hà, thấm chí từ lúc mới bắt đầu, cô đã cấy da của Ngô Du Hà vào một số chỗ trên người mình.
Nhóm máu của cô và Ngô Du Hà giống nhau, tất cả những thứ này đều là lớp ngụy trang tốt nhất cho cô.
Một đám người lại xuất hiện ở bệnh viện lần thứ ba, Ngô Du Hà cắt móng tay và tóc xuống lần nữa.
Tất cả bọn họ đều chờ ở chỗ này, nhất định phải có kết quả trong thời gian nhanh nhất.
Mà trong quá trình này, Ngô Thiên tỉnh lại.
Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải vội vàng đi vào tới phòng Ngô Thiên Tứ, Lan Đề cũng không chút hoang mang đi theo phía sau. Ngô Thiên Tứ này mạng lớn thật, như vậy mà còn tỉnh lại được, nhưng mà… Thế cũng tốt. Chờ lấy được toàn bộ mọi thứ bên Đông nam á vào tay, rồi tiễn Ngô Thiên Tứ về tây thiên cũng được.
Trong phòng bệnh, Ngô Thiên Tứ vừa mới tỉnh lại nghe được chuyện lớn như vậy, giận đến mức xem chút hôn mê lần nữa.
Nhưng mà, Ngô Thiên Tứ bị Trần Tương Trúc quậy một trận như vậy, cũng nghĩ tới vài điểm khả nghi.
Trong phương diện quản lý ở công ty Ngô Du Hà tiến bộ cực nhanh, mặc dù khi xử lý công việc thái độ vẫn kiêu căng ngạo mạn, nhưng chưa bao giờ vô lý. Tính chất đặc biệt của Ngô Du Hà chính là du mình có vô lý cũng thà chết không nhận sai, bây giờ Ngô Du Hà làm bất cứ chuyện gì đều có quy tắc. Hắn đã từng nghĩ, đây là năng khiếu của con gái sau khi hết bệnh, nhưng trên thực tế, cái này căn bản là hai loại nguyên tắc xử sự khác nhau.
Trong hai năm qua sức khỏe Ngô Thiên Tứ càng ngày càng yếu, bác sĩ kiểm trả nói hắn ăn uống không điều độ, kê thuốc bắc để hắn điều chỉnh. Nhưng có điều dưỡng như thế nào thì cơ thể cũng ngày càng yếu đi. Hắn rốt cuộc ý thức được, có lẽ người thân, có người hại hắn.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai đây?
Hắn ăn nhiều nhất, chính là canh Ngô Du Hà nấu.
Nếu như đứa con gái này là giả, như vậy nhất định là Ngô Sâm Nhược muốn cướp tài sản nhà họ Ngô, thuận tiện trả thù tất cả mọi người nhà họ Ngô. Như vậy cho dù hắn liều bộ xương già này, cũng phải giết chết đồ nghịch tử Ngô Sâm Nhược, tìm Ngô Du Hà về.
Nếu như đứa con gái này là thật, vậy cho dù canh kia có vấn đề, chắc chắn không phải do Ngô Du Hà. Mà là Trần Tương Trúc muốn mượn dao giết người một mũi tên trúng hai con chim. Như vậy hắn sẽ đích thân xử lý Trần Tương Trúc, tiêu diệt tất cả chướng ngại cho con gái.
Lan Đề chuẩn bị chu toàn, Trần Tương Trúc đã tận mắt nhìn thấy cô cắt tóc và móng tay, vì hốt hoảng nên không nhớ yêu cầu lấy mẫu máu của Lan Đề.
Bác sĩ xét nghiệm là người lần trước làm xét nghiệm cho Lan Đề, tất nhiên cho rằng bọn họ có quan hệ cha con, cho nên cũng không lắm mồm yêu cầu lấy máu. Tất nhiên báo cáo xét nghiệm, giống y như đúc báo cáo trong tay Lan Đề.
Trong phòng bệnh đặc biệt lúc này có Bạch Ngọc Thải, Ngô Viên Viên, Trần Tương Trúc, Ngô Mộng, Ngô Lỗi, có mặt đầy đủ ở đây, Lan Đề kiêu ngạo cười với Trần Tương Trúc.
“Trần Tương Trúc, cô theo tôi mười mấy năm, cũng coi như là người cẩn trọng, mà tôi luôn nhớ cô khổ cực nửa đời, hy sinh tuổi xuân vì tôi, sinh con cho tôi, cho nên tôi cho cô 8% cổ phần ở công ty.” Ngô Thiên nói chậm, nhưng lại lạnh như băng.
“Tôi có nhiều tình nhân như vậy, nhưng chỉ đưa cô và Ngọc Thải về nhà, đó là vì hai người là người thông minh nhất, biết tiến thối nhất, cũng hiểu tôi nhất. Hai người có thể ép Phương Thụy Mẫn đi, là tôi ngầm cho phép; Hai người có thể ức hiếp Ngô Sâm Nhược, cũng là tôi ngầm cho phép.”
Sắc mặt Trần Tương Trúc càng ngày càng trắng, đúng là bà ta thông minh, bà ta có thể đoán được tâm tư của Ngô Thiên Tứ. Giờ phút này, Ngô Thiên Tứ đã xuống tay tàn độc.
“Nhưng mà, chuyện các người có thể làm, chỉ được nằm trong phạm vi tôi cho phép. Tôi muốn ép Phương Thụy Mẫn đi, là vì muốn Du Hà đứng vững; Tôi muốn nuôi Ngô Sâm Nhược thành phế thải, cũng là vì muốn Du Hà đứng vững. Các người đã thấy di chúc tôi mới bổ sung, nên biết, nhà họ Ngô là của Ngô Du Hà, chứ không phải của bất kỳ một người nào trong đám các người.” Ngô Thiên Tứ vừa nói, vừa vẫy tay để cho vệ sĩ mở một cái vali ra.
Trong vali, rõ ràng là thuốc tiêm.
Mặt Ngô Mộng cũng trắng bệch, cô ta không dám tưởng tượng, cha đang muốn làm gì.
“Trần Tương Trúc, 8% cổ phần của cô, cứ giao cho Du Hà đi. Còn con, Ngô Mộng, con có gì muốn nói với cha không?” Ngô Thiên Tứ ngoắc Ngô Mộng.
Vào giờ phút này, Ngô Mộng biết, bất luận Ngô Thiên muốn làm gì, mẹ của mình cũng không thể ở lại nhà họ Ngô nữa, càng không thể nào chống lại Ngô Du Hà. Mà cô ta, nhất định phải chọn lựa.
Cắn môi dưới, Ngô Mộng ổn định giọng nói của mình, “Con không biết tại sao mẹ lại làm như vậy, nhưng mà con biết, mẹ quá tham. Con đã sớm khuyên mẹ, không nên nhắm vào chị cả. Chị cả như mẹ, chị cả giống như mẹ của con vậy, đối xử tốt với con và mẹ, con và mẹ hẵn là nên cảm ơn chị cả, con cũng khuyên mẹ nên nghe lời của chị cả.”
Trần Tương Trúc bỗng nhiên xoay người, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngô Mộng, “Con…”
“Mẹ, mẹ xin lỗi cha đi, mẹ chỉ là nhất thời bị quỷ ám mà thôi.” Ngô Mộng thành khẩn cầu xin Trần Tương Trúc, biểu cảm vô cùng giống thật, “Chúng ta cũng là người một nhà, chị cả rất tốt bụng, nhất định sẽ tha thứ cho mẹ, có đúng không?”
Mắt thấy giờ phút này con gái chỉ lo cho bản thân mình, còn giả mù sa mưa nói xin lỗi thì có thể được tha thứ, Trần Tương Trúc giận đến mức cả người phát run, đây chính là đứa con gái mà bà ta yêu thương cưng chiều… Đây chính là đứa con gái tốt mà bà ta toàn tâm toàn ý bảo vệ! Ban đầu khi bà ta ngăn cản Ngô Mộng nhắm vào Ngô Du Hà, Ngô Mộng căn bản không nghe, bây giờ tại họa ập tới, Ngô Mộng lập tức đổ hết lên đầu bà ta.
“Xin lỗi, lòng dạ tôi một chút cũng không tốt, một chút cũng không khoan dung độ lượng.” Lan Đề dựa vào vách tường, nhìn Trần Tương Trúc mồ hôi đầy mặt, “Nhưng mà chuyện này tôi sẽ không ra tay, cha đã xử lý rồi.”
“Thiên Tứ…. Có thể nể tình em toàn tâm toàn ý yêu anh, mà để cho em đi hay không. Em không lấy cái gì hết, không cần tiền bạc, không cần con, để cho em đi có được không?” Trần Tương Trúc từ từ quỳ xuống, “Thiên Tứ em sai rồi, em không muốn nhắm vào Du Hà, em chỉ là… Có chút thần kinh mà thôi, anh cũng em luôn đa nghi, chi sợ Du Hà thật sẽ lưu lạc bên ngoài…”
Ngô Thiên Tứ nguội lạnh nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mình mười mấy năm, gương mặt điềm đạm đáng yêu của Trần Tương Trúc cũng không làm hắn có chút động lòng nào.
Toàn tâm toàn ý yêu mình? Ngô Thiên Tứ không tin, bất luận là Trần Tương Trúc hay Bạch Ngọc Thải, hoặc là những người phụ nữ khác cũng vậy, hắn đều không tin. Nếu như hắn không tiền không thế, là một người nông dân chăn nuôi nghèo khó, những người phụ nữ này sẽ yêu hắn sao?
Sẽ yêu hắn, chỉ có một mình Lạc Du mà thôi.
“Tiêm thứ này vào, cô cũng sẽ không cảm thấy đau khổ gì, chẵng qua là từ đây trở nên ngu ngốc mà thôi. Yên tâm, tôi sẽ an bài một bệnh viện tốt cho cô, cho cô an hưởng tuổi già.” Ngô Thiên Tứ tự cho là mình làm vậy đã vô cùng nhân từ.
Hắn già rồi, không muốn giết người. Trần Tương Trúc có thể sống, nhưng phải không có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Ngô Du Hà. Ai bảo người phụ nữ này làm ở công ty lâu như vậy, nếu bà ta cố tình gây phiền phức cho nhà họ Ngô, rất dễ dàng.
Sợ hãi trợn to mắt, Trần Tương Trúc xoay người muốn chạy, bà ta không ngờ Ngô Thiên Tứ lại nhẫn tâm như vậy, lại muốn biến bà ta thành một người ngốc.
Một người không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, một người ngu ngốc mặt cho người khác bắt nạt! Nói cái gì mà đưa vào bệnh viễn an dưỡng, bà ta không tin Ngô Du Hà sẽ bỏ qua cho mình, bà ta lại càng không tin con gái sẽ cứu bà ta khi gặp sóng gió. Đến cả Ngô Lỗi, bà ta cũng không thể trông cậy, từ lúc đầu đến giờ, Ngô Lỗi không nói một câu nào hết.
Chạy trốn là một hy vọng xa vời, bọn vệ sĩ dễ dàng áo chế Trần Tương Trúc, đè chặt bà ta xuống đất.
“Thiên Tứ, nếu ông làm như vậy với tôi…. Còn Bạch Ngọc Thải thì sao? Ngô Viên Viên căn bản không phải là con ruột của ông, cô ta cũng gạt ông!” Lúc này Trần Tương Trúc mới nhớ tới Bạch Ngọc Thải còn một cái chuôi, bà ta phải kéo nó ra, dù có chết bà ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
“Sau khi cha xảy ra chuyện, dì Bạch đã nói cho tôi biết. Dì ấy cũng đưa cổ phần của Ngô Viên Viên cho tôi, từ điểm đó mà nói, mặc dù khi con trẻ dì Bạch hồ đồ mà phạm sai lầm, nhưng ít nhất dì ấy thành thật với tôi.” Lan Đề quay đầu kéo tay Ngô Thiên Tứ, “Cha, cha nghĩ sao?”
Ngô Thiên nhìn Bạch Ngọc Thải một cái, cũng không tiếp tục đề tài này, hắn ngoắc Ngô Mộng.
“Ngô Mộng, tới đây, con tự tiêm cho mẹ con đi, như vậy bà ấy sẽ không đau.” Sao Ngô Thiên Tứ có thể không biết người chủ mưu chuyện này là Ngô Mộng, khi hắn tỉnh lại cũng đã bảo người nói cho mình nghe.
Ngô Mộng ngoan ngoãn đi tới, lấy ống tiêm và thuốc ra, đẩy đầu ống kim, chắn lỏng bắn ra, bảo đảm ống tiêm không bị nghẽn, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ mình.
“Thật xin lỗi, mẹ. Làm sai thì phải bị trừng phạt….. Con sẽ nhẹ một chút. Yên tâm, sau này con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, chăm sóc mẹ thật tốt.” Ngô Mộng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cuốn tay áo Trần Tương Trúc vỗ vào tay bà ta để nổi mạch.
“Bạch nhãn lang! Đồ rắn độc! Mày cho là mày làm vậy thì có thể thoát được sao?!” Trần Tương Trúc vừa tuyệt vọng vừa tức giận, dù có giãy giụa thế nào cũng bị áp chế, đầu kim tiêm lạnh như băng đâm vào da bà ta, nước thuốc lạnh thấu tim rót vào mạch máu.
Sợ hãi như đang ở trong hầm băng giá rét, Trần Tương Trúc đột nhiên phát hiện, cuộc đời của mình không có chú ý nghĩa nào.
Bà ta được sinh ra trong một gia đình bần hàn, mơ ước lớn nhất cả đời bà ta là làm người có tiền. Bà ta cố gắng đi học, vừa học vừa làm thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp thì xin việc ở một công ty bình thường, hùng tâm bừng bừng muốn xây dựng sự nghiệp. Bà ta thông minh nhưng không quá nổi bật, ngược lại bởi vì tưởng mạo xinh đẹp mà bị quấy rối, làm cho bà ta phiền lòng. Bà ta muốn tự gây dựng sự nghiệp nhưng lại không có vốn không có kinh nghiệm, bà ta muốn tích lũy kinh nghiệm rồi đổi nơi công tác, bạn trai quen từ đại học bắt thúc giục bà ta kết hôn.
Nếu như kết hôn mà có thể sống tốt, Trần Tương Trúc cũng không bài xích. Hai gia đình bọn họ đều nghèo khó, kết hôn không mua nổi nhà trong thành phố, chớ đừng nhắc tới xe và tiền gửi ngân hàng. Thậm chí chiếc nhẫn kim hai ngàn đồng bạn trai cũng không mua nổi, phải dùng chiếc nhẫn ba trăm đồng để kết hôn. Không có áo cưới, không có lễ phục, ngày ngày tính toán mời nhiều khách để thu tiền.
Trần Tương Trúc không chịu nổi, cuối cùng bà ta chia tay với bạn trai, sau đó toàn tâm toàn ý bắt đầu tìm người có tiền trong quá trình làm việc. Đối phương có vợ có con cũng không thành vấn đề, đối phương vừa già vừa xấu bà ta cũng không thèm để ý, như vậy ngày qua ngày, bà ta lấy thân thể để mở rộng đường thăng chức.
Cuối cùng, khi công ty bà ta hợp tác với công ty nhà họ Ngô, bà ta thân mật rót rượu cho Ngô Thiên Tứ, từ đó được Ngô Thiên Tứ bao nuôi. Thật ra thì, bà ta đã yêu Ngô Thiên Tứ từ cái nhìn đầu tiên.
Ngô Thiên Tứ tài năng, nhiều tiền lại anh tuấn, không có chỗ nào không bắn trúng tim bà ta. Bà ta không quan tâm Ngô Thiên Tứ có bao nhiêu phụ nữ, càng không quan tâm Ngô Thiên Tứ có đối tượng kết hôn gia tộc an bài, là người sắp có vợ.
Trần Tương Trúc giống như phát điên, nghỉ việc, liều chết vào công ty của Ngô Thiên Tứ, từ đây bắt đầu chăm chỉ làm việc, chỉ vì mong Ngô Thiên Tứ có thể giữ mình ở lại bên người.
Mục tiêu của bà ta từ trở thành người có tiền biến thành leo lên người có tiền, lại biến thành bám chặt người có tiền, đánh lui những người phụ nữ khác, trở thành người phụ nữ cuối cùng của Ngô Thiên Tứ.
Bà ta làm được, bà ta vừa cố gắng làm việc, vừa đấu trí so dũng khí với những người phụ nữ khác. Để có thể vào nhà họ Ngô ở, không biết Trần Tương Trúc đã đánh bại bao nhiêu tình nhân, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Chỉ có Bạch Ngọc Thải là kẻ địch mạnh nhất của bà ta. Trần Tương Trúc vẫn luôn đề phòng Bạch Ngọc Thải, đồng thời cũng vì không bao giờ đánh bại được đối phương mà lựa chọn hợp tác với Bạch Ngọc Thải. Cuối cùng hai người chia đều mỗi bên một nữa, sanh con cũng vậy, một nam một nữ, cổ phần cũng vậy mỗi bên 8%.
Vì vậy trong một đoạn thời gian rất dài, mục tiêu của Trần Tương Trúc biến thành đánh bại Bạch Ngọc Thải.
Sau đó, bà ta phát hiện lực lượng của mình bà Bạch Ngọc Thải không có chênh lệch, vì vậy mục tiêu sống biến thành làm cho con gái của mình thắng Bạch Ngọc Thải.
Giẫu sao Phương Thụy Mẫn đã đi, Ngô Sâm Nhược đã đi, Ngô Du Hà cũng điên rồi.
Ngô Tân bởi vì háo thắng liều lĩnh, trêu chọc tới sát tinh Lâm Dư Phỉ sau khi đánh Trương Hồ tàn phế thì bị đưa vào trại giáo dưỡng, mà bà ta điều tra được Ngô Viên Viên không phải con ruột của Ngô Thiên Tứ. Trời mới biết bà ta đã vui vẻ bao nhiêu, rốt cuộc bà ta cũng thắng Bạch Ngọc Thải.
Nhưng Ngô Du Hà lại trở về.
Lúc trước Ngô Du Hà là đồ trang trí, không làm được chuyện gì ra hồn mà chỉ biết gây họa, người như vậy dù Ngô Thiên Tứ có cưng chiều hơn nữa cũng vô ích, sớm muộn gì cũng sẽ bị con bà ta vượt mặt. Bây giờ Ngô Du Hà vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng không còn ngu xuẩn, cô ta bắt lấy quyền lực, thu phục lòng người, chen vào người của mình, phá vỡ thế lực vốn đã không hùng hậu của Trần Tương Trúc.
Mục tiêu sống của bà ta lại biến thành đánh bại Ngô Du Hà.
Kết quả thì sao?
Gà bay trứng vỡ, bà ta quay đầu nhìn lại, thì ra con gái của mình được nuôi thành một người như vậy.
Đây chính là cuộc đời của bà ta, vì theo đuổi tiền tài mà buông xuôi tất cả, sau đó bị tiền làm u mê nữa đời người, cuối cùng rơi vào kết quả như thế này.
Nếu như bà ta có thể giữ vững nguyên tắc, không đánh chủ ý lên người Ngô Du Hà…. Hoặc là, nếu như bà ta có thể không so đo với Bạch Ngọc Thải, không bước vào nhà họ Ngô…. Hoặc là, sau khi sinh con xong, giống như những người phụ nữ khác rời bỏ sự nghiệp ôm con và một đống tiền rời đi…. Nếu không thì, bà ta tự cường tự lập một chút, tự mình gây dựng công ty và sản nghiệp, đi tranh giành chút tiền tài ở nhà họ Ngô….. Có phải kết cục sẽ không như thế này hay không?
Trước mắt đột nhiên mờ đi, Trần Tương Trúc thấy được người đàn ông mình đã quên mười mấy năm, người bạn trai năm đó.
“Mặc dù anh thật sự rất nghèo, nhưng anh rất yêu em. Nếu em không thích người nhà của anh, vậy vài năm chúng ta hẳn về một lần, dù sao cha mẹ cũng có anh trai nuôi, bọn họ sẽ không quản thúc chúng ta.”
“Chờ kết hôn xong, anh sẽ giao hết toàn bộ tiền mừng cho em, sau đó em lấy số tiền đó để gây dựng sự nghiệp, có được hay không?”
“Anh có thể cùng em gây dựng sự nghiệp, thành công hay thất bại cũng không thành vấn đề, giàu cũng tốt nghèo cũng được, chỉ cần hai chúng ta có thể bên nhau cả đời.”
Tại sao, những câu nói trong quá khứ, lại xuất hiện lần nữa chứ?
Tại sao, lời nói mà năm đó bà ta vừa nghe đã vô cùng tức giận và khinh bỉ, bây giờ nghe lại cảm thấy ngọt ngào và chân thành như vậy?
Ngô Mộng nhìn Trần Tương Trúc cười to, ngay sau đó ngẹo đầu hôn mê bất tỉnh, cô ta cũng bị dọa sợ ngã về phía sau, trên trán là một lớp mồ hôi lạnh.
Trận xét nghiệm DNA náo nhiệt này được kết thúc bởi việc Trần Tương Trúc biến thành si ngốc, từ đó về sau Ngô Mộng cụp đuôi cẩn thận làm người, Ngô Lỗi càng không nói lời nào, hủ nút trực tiếp biến thành tảng đá. Lan Đề đã nói sẽ đưa Ngô Tân ra, hơn nửa năm sau cô thật sự đưa Ngô Tân ra khỏi trại giáo dưỡng.
Trãi qua một ít nguy cơ lớn, thân thể Ngô Thiên Tứ ngày càng sa sút, hắn bắt đầu giao quyền lại cho Ngô Du Hà, rốt cuộc giao lại toàn bộ đường giây bên Đông nam á.
Sau khi Ngô Tân ra ngoài thì tính cách thay đổi rất nhiều, tính cách phách lối cậy mạnh của hắn đều bị mài mòn, chỉ còn lại nỗi hận khắc cốt ghi tâm với Lâm Dư Phỉ ở trong lòng, ngày ngày hắn đều nghĩ phải hành hạ Lâm Dư Phỉ tàn khốc như thế nào, phải cân bằng nội tâm của mình như thế nào. Nào biết sau khi ra ngoài, Lâm Dư Phỉ đã không thấy bóng dáng.
Cái nhà này thì thành thiên hạ của Ngô Du Hà, từ sau chuyện với Lâm Dư Phỉ, Ngô Tân bắt đầu sinh ra bóng ma với tất cả phụ nữ, trừ Bạch Ngọc Thải ra thì đối với bất kỳ phụ nữ nào hắn đều có địch ý. Không muốn đi học lại, càng không muốn bị Ngô Du Hà nắm trong tay cả đời, cả ngày lẫn đêm Ngô Tân không có chuyện làm. Hắn dần dần chuyển thù hận lên người Ngô Du Hà, nếu không phải vì Ngô Du Hà, sao hắn có thể biết Lâm Dư Phỉ, nếu không phải vì Lâm Dư Phỉ, sao hắn có thể rơi vào tình trạng này. Mà bây giờ, Ngô Du Hà lại toàn quyền tiếp nhận nhà họ Ngô, còn hắn? Đứa con trai nhà họ Ngô này đã bị quăng tới xó xỉnh nào?
Ngô Mộng nhìn tình trạng này, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Bởi vì cô ta vẫn cho là, Ngô Du Hà là giả mạo.
Lần này Ngô Mộng không dám quá mức trực tiếp, mà là nói xa nói gần nhắc nhở Ngô Tân.
Anh xem kìa, tại sao chỉ cả lại thích ăn trứng tôm hơn ăn cá? Trước kia chị ấy thích ăn cá mà, ăn trứng tôm chị ấy sẽ bị dị ứng.
Anh nói, tại sao chị cả lại không nhớ chuyện đã đạp chân anh khi còn bé, anh nói anh bị đạp vào chân trái chị ấy không gật đầu cũng không lắc đầu, mà lại đổi đề tài?
Anh nói, tại sao chị cả lại không dính lấy cha nữa, hai người bọn họ, là….. Ha ha.
Ngô Tân đã nghe mẹ mình – Bạch Ngọc Thải nói chuyện của Trần Tương Trúc và Ngô Mộng, trong lòng có phòng bị với Ngô Mộng, Nhưng mà, Ngô Tân cũng cảm thấy, Ngô Du Hà này thật sự có quá nhiều điểm khác thường.
Hơn nữa, Ngô Tân nghĩ lại, ban đầu khi xét nghiệm DNA, Ngô Du Hà vẫn luôn không xét nghiệm máu. Khi ở trại giam hắn có ‘Giao lưu’ với nhiều loại tội phạm, Ngô Tân biết tóc và móng tay có thể làm giả, thậm chí da cũng có thể làm giả, chỉ có máu là không thể nào làm giả.
Chỉ là Ngô Du Hà nhìn như lơ đãng, trên thực chất đã bảo vệ mình đến mức gió không lọt, thậm chí cô đã mời nữ vệ sĩ chuyên nghiệp cùng ăn cùng ở với mình.
Bạch Ngọc Thải nghiêm cấm Ngô Tân đánh chủ ý lên người Ngô Du Hà, nhưng Ngô Tân và Ngô Mộng lại là mặt hàng giống nhau, đều thích tự chủ trương.
Cuối cùng, Ngô Tân và Ngô Mộng đạt thành nhận thức chung. Bọn họ muốn nghiệm chứng xem Ngô Du Hà là thật hay giả.
Thật ra thì máu, cũng không khó lấy.
Mỗi tháng phái nữ đều có kinh nguyệt, trong băng vệ sĩ có có máu. Mặc dù dùng cách này có chút ghê tởm, nhưng mà Ngô Mộng và Ngô Tân không muốn bứt dây động rừng nên chỉ có thể làm như vậy.
Dùng máu lấy được, Ngô Tân và Ngô Mộng cùng đi xét nghiệm DNA lần nữa, quả nhiên kết quả xét nghiệm giống y như kết quả của Ngô Mộng đi xét nghiệm lần trước.
Lần này, Ngô Tân rơi vào trầm tư.
Nếu như Ngô Du Hà này là giả, nhưng tóc và móng tay lại là hàng thật, vậy chứng tỏ hàng thật còn sống. Thay vì phí hết tâm tư chứng minh Ngô Du Hà này là giả, không bằng nghĩ cách đi tìm người thật.
Nhưng mà….. Người thật, đang ở đâu?
Ăn qua một lần dạy dỗ, đích thân biến mẹ thành si ngốc, Ngô Mộng cũng sẽ không vọng động. Cô ta tiếp tục cẩn thận cụp đuôi làm người, đồng thời ép Ngô Lỗi tỏ rõ thái độ.
Thật ra thì Ngô Lỗi đã sớm biết Ngô Du Hà là giả, bởi vì hắn vô tình nghe được Ngô Du Hà nói tiếng Anh lưu loát với một người nào đó qua điện thoại khi mới trở về không lâu. Đêm hôm đó tất cả mọi người đều không ở nhà, nhưng bởi vì buổi chiều Ngô Lỗi ngủ quên nên không đi ra ngoài, kết quả sau khi Lan Đề về thấy vậy thì buông lỏng cảnh giác, nghe điện thoại nỏi ra một chuỗi tiếng Anh dài, sau khi nói xong Ngô Du Hà nghe được phòng Ngô Lỗi có tiếng động, lập tức cúp điện thoại.
Khi đó Lan Đề muốn trực tiếp giết Ngô Lỗi diệt khẩu, hoặc là ‘vô tình’ làm hắn té trừ trên cửa số xuống bể đầu mà chết. Tóm lại, lúc ấy Lan Đề dứt khoát ném Ngô Lỗi qua vai làm hắn choáng váng, đồng thời lấy một lưỡi giảo hoạt bén nhọn chĩa thẳng vào thái dương của Ngô Lỗi, sẽ xuyên qua trong nháy mắt. Kết quả Ngô Lỗi hỏi một câu, “Anh hai có khỏe không?”
Ở nhà họ Ngô, nếu như Ngô Du Hà là con gái lớn, vậy Ngô Sâm Nhược đứng hàng thứ hai.
Lúc đó Ngô Lỗi cũng nhanh trí, phản ứng đầu tiên của hắn là Ngô Du Hà được Ngô Sâm Nhược trả lại, nếu như Ngô Du Hà có vấn đề, như vậy nhất định vấn đề là nằm ở chỗ Ngô Sâm Nhược.
Vốn dĩ Ngô Lỗi là người đần độn nhất trong đám anh em nhà họ Ngô, nhưng trong nháy mắt lại trở thành người thông mình nhất.
Vì vậy Ngô Du Hà vỗ mặt Ngô Lỗi một cái, “Cậu không ghét Ngô Sâm Nhược?”
Ngô Lỗi lắc đầu, hắn thật sự không ghét Ngô Sâm Nhược. Mặc dù mỗi lần hắn đều đi theo Ngô Viên Viên Ngô Mộng Ngô Tân, nhưng hắn thật…. Chưa từng có ý muốn nhắm vào Ngô Sâm Nhược. Trong lòng hắn vẫn luôn không đồng ý mọi người đối xử tồi tệ với Ngô Sâm Nhược, nhưng Bạch Ngọc Thải lại dạy dỗ như vậy, cha chẵng quan tâm, những anh chị em khác đều bắt hắn đi theo, hắn cũng chỉ có thể đi theo.
Thật ra thì hắn rất hy vọng Ngô Sâm Nhược có thể rời khỏi cái nhà tàn khốc này, đi ra ngoài tìm một bầu trời mới cho mình.
Hắn cũng biết. Ngô Sâm Nhược muốn báo thù. Có lẽ anh hai cũng hận luôn cả hắn, nhưng cho dù biết điểm này, hắn vẫn muốn hỏi một câu, anh hai có khỏe không?
Ngô Lỗi biết mình nước chảy bèo trôi cũng tạo thành tổn thương cho Ngô Sâm Nhược, nhưng hắn là người duy nhất ở nhà họ Ngô, có đạo đức lương tri và ranh giới cuối cùng.
Lan Đề thu con dao nhỏ lại, mặc dù Ngô Lỗi biết được thân phận của cô là một sự uy hiếp, nhưng cô nhìn người rất chính xác, chỉ cần mình chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý, đứa bé không biết là địch hay bạn này sẽ không vạch trần thân phận của mình.
Nếu đã như vậy, Lan Đề quyết định nghe ý kiến của Ngô Sâm Nhược trước.
Ngô Sâm Nhược nghe Lan Đề báo cáo, cẩn thận nhớ lại cuộc sống trước kia, quả thật lần nào người em trai này cũng đi theo sau lưng Ngô Tân Ngô Mộng Ngô Viên Viên, nhưng mỗi lần đánh nhau đều để cho cậu đánh, không có chân chính đánh trả.
Trước kia, cậu nghĩ đó là khổ nhục kế của Ngô Lỗi, cố ý để cho Ngô Thiên Tứ căm ghét cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người em trai này đang dùng phương thức kín đáo để lấy lòng mình, hoặc là nhận lỗi với mình.
Không ngờ nhà họ Ngô lại còn một người như vậy, Ngô Sâm Nhược nói, chỉ cần Ngô Tân có thể giữ bí mật, Lan Đề không chỉ sẽ bỏ qua cho hắn, sau này cũng sẽ không chủ động nhắm vào mẹ hắn.
Kiếp trước sở dĩ Ngô Lỗi ngăn trở Ngô Sâm Nhược đi tìm Ngô Du Hà, là bởi vì không ngờ Ngô Sâm Nhược sẽ bị làm khó dễ lần nữa. Kiếp này hắn mang lòng áy náy của em trai đối với anh trưởng, cho nên cho giấu thân phận của Lan Đề.
Thật ra thì Lan Đề cũng không coi như là nuốt lời, nếu như Ngô Thiên Tứ không đột nhiên tỉnh lại, như vậy Lan Đề chỉ lấy lại cổ phần từ trong tay Trần Tương Trúc, để bà ta mang theo Ngô Mộng Ngô Lỗi rời khỏi nhà họ Ngô. Kết quả Ngô Thiên Tứ tỉnh, vốn là muốn trực tiếp lén giết chết Trần Tương Trúc để chấm dứt hậu hoạn, nhưng Lan Đề nói không muốn xảy ra án mạng, mới thay đổi được chủ ý của Ngô Thiên Tứ. Kết quả, không ngờ Ngô Thiên Tứ lại dùng một chiêu độc ác như vậy.
Quá trình này, Lan Đề đã nói với Ngô Lỗi. Cô không sợ Ngô Lỗi hiểu lầm mình, nhưng không muốn Ngô Lỗi hiểu lầm Ngô Sâm Nhược.
Đối tượng báo thù của Ngô Sâm Nhược rất rõ ràng, nhắm thẳng vào Ngô Thiên Tứ, cùng với thu hồi nhà họ Ngô. Nếu trong quá trình này xuất hiện chó cắn chó, thì Lan Đề chắc chắn sẽ đổ dầu vào lửa chứ không ngăn cản.
Nghe xong chuyện này, Ngô Mộng tát cho Ngô Lỗi hai bạt tay, lên án hắn vì tên Ngô Sâm Nhược độc ác kia mà hại mẹ của mình. Rốt cuộc Ngô Lỗi không yên lặng nữa, hắn cũng tát Ngô Mộng hai bạt tay, trách Ngô Mộng tại sao lúc ấy lại đỗ lỗi cho mẹ mình, lại còn đích thân tiêm thuốc vào người mẹ.
Những thù hận này, đều do Ngô Thiên Tứ tạo thành, bất luận là gia sản hay Ngô Du Hà giả, Ngô Lỗi bày tỏ hắn không muốn quan tâm, hắn sẽ rời khỏi nhà họ Ngô.
Hắn đã chịu đủ oán khí trong căn nhà lúc nào cũng tranh đấu này rồi, hắn quyết định đi khỏi đây cách xa những thứ rối bời này, chờ sau khi hắn thi vào trường y, sẽ tranh thủ sớm ngày đớn Trần Tương Trúc ra, tận lực cứu chửa cho bà ta.
Không được trợ giúp Ngô Mộng cắn răng nghiến lợi, muốn cút thì cút, sau khi cút rồi thì đừng bao giờ trở lại!
Cùng lúc, Bạch Ngọc Thải suy nghĩ một thời gian rốt cuộc cũng quyết định, bà ta phải dẫn Ngô Tân và Ngô Viên Viên đi chào từ giả Ngô Thiên Tứ.
Nếu như Ngô Tân chưa từng ngồi tù, nếu như Ngô Viên Viên là con ruột của Ngô Thiên Tứ, có lẻ Bạch Ngọc Thải cũng sẽ giống như Trần Tương Trúc vậy, bị cổ phần và tài sản làm mờ mắt, từ đó muốn tranh đoạt với Ngô Du Hà.
Nhưng thời khắc này, bà ta đã không còn tâm lực.
Bà ta và Trần Tương Trúc gần như là cùng lúc xuất hiện bên cạnh Ngô Thiên Tứ, bọn họ đấu với vô số phụ nữ, sử dụng vô số âm mưu quỷ kế, hại chết tình nhân của Ngô Thiên Tứ cũng như những đứa con riêng khác. Bạch Ngọc Thải cũng từng cho là mình thật lòng yêu Ngô Thiên Tứ, cho nên mới chịu hy sinh tất cả, giúp hắn phát triển sự nghiệp, sinh con dưỡng cái cho hắn.
Nhưng trong lúc đó, Bạch Ngọc Thải không kiên định bằng Trần Tương Trúc, nếu không bà ta cũng sẽ không đạp một chân với huấn luyện viên thể hình của mình, sinh ra Ngô Viên Viên.
Kết cục của Trần Tương Trúc quá thê thảm, tâm tính Ngô Thiên Tứ quá nguội lạnh. Mắt thấy Ngô Du Hà đã đoạt được tất cả, là chúa tế của nhà họ Ngô, vậy bà ta còn ở đây làm gì nữa?
Nói không chừng một ngày nào đó, Ngô Thiên Tứ cảm thấy bà ta là vật cản của Ngô Du Hà, cứ như vậy dễ dàng đá một cái, mình sẽ tan xương nát thịt.
Không bằng thừa dịp chưa quá già, rời khỏi chốn thị phi này, như vậy ít ra bà ta còn có cơ hội hoàn thành mơ ước khi còn trẻ, cầm một cái máy chụp hình, một balo hành lý, đi khắp thế giới chụp lại cảnh đẹp. Khi đó bà ta chưa bị sa hoa làm mờ mắt, cũng chưa từng thất bại trong tình yêu, lại chưa từng gặp Ngô Thiên Tứ – người hủy diệt một nữa cuộc sống của bà ta.
Bà ta giãy giụa trong vũng bùn này quá lâu, dù có nhiều nhiệt tình hơn nữa thì cũng sẽ bị sự lạnh lẽo của bùn làm tắt.
Đối mặt với Bạch Ngọc Thải chào từ giả, Ngô Thiên Tứ không có biểu cảm gì, đồng ý, đặc biệt là Bạch Ngọc Thải còn dứt khoát giao 8% cổ phần của mình ra, chỉ cần một khoản tiền để cho bà ta làm lộ phí đi khắp thế giới, điều này càng làm cho Ngô Thiên Tứ yên tâm.
Bởi vì Bạch Ngọc Thải đoán không sai, quả thật Ngô Thiên Tứ đã để mắt đến cổ phần trong tay bà ta, còn có tích lũy của bà ta ở công ty trong những năm qua. Không chỉ là Bạch Ngọc Thải, những người không phục Ngô Du Hà trong công ty và mấy lão già cứng đầu kia, đều bị Ngô Thiên Tứ lấy đủ cách bức lui. Không muốn thối lui, tự nhiên sẽ có cách làm cho đối phương bệnh nặng hoặc la không thể nào đảm nhiệm được nữa.
Bạch Ngọc Thải rời đi, vô cùng kịp lúc, cũng vô cùng sáng suốt. Ngô Viên Viên cũng không có dị nghị với chuyện này, nếu cô ta đã không phải là con ruột của Ngô Thiên Tứ, ở lại đây chỉ thêm phiền..
Cho dù Ngô Thiên Tứ cực đoan ích kỷ vô tình, nhưng hắn cũng coi như là người làm ăn có chút lương tâm. Cho Bạch Ngọc Thải một số tiền lớn, thậm chí còn cho cực đoan một khoản tiền để đi học, hắn phái người đưa hai mẹ con này đi.
Duy chỉ có Ngô Tân không chịu, hắn nói muốn ở lại học tập cha, sau này trở thành trợ thủ của chị cả.
Ngô Thiên Tứ không bày tỏ chút gì, hắn bảo Ngô Tân đi hỏi ý Ngô Du Hà.
Khi nghe những câu này, Lan Đề vuốt ve điện thoại di động, cô biết Ngô Tân và Ngô Mộng mướn hacker cài chương trình theo dõi vào điện thoại di động của mình, cũng biết trong phòng có máy nghe lén. Nhưng như vậy thì sao, đại cuộc đã định, coi như Ngô Tân và Ngô Mộng tìm được Ngô Du Hà thật, thì cũng không thể nào đảo ngược tình thế.
Nhưng mà, vì tránh đêm dài lắm mộng, nên tiễn Ngô Thiên Tứ về tây thiên thôi.
Ngay khi Ngô Mộng Ngô Tân tân tân khổ khổ bất luận có tìm thế nào cũng không tìm được thân phận thật sự của Lan Đề thì đột nhiên cô quyết định mang Ngô Thiên Tứ đi Mỹ kiểm thân thể, cô lo âu bày tỏ Ngô Thiên Tứ nhất định phải khỏe mạnh, như vậy cô mới có động lực sống tiếp.
Ngô Thiên Tứ dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, hơn nữ dưới sự kiên trì của Lan Đề, cũng đưa cả Ngô Mộng Ngô Tân cùng đi.
Sau khi máy bay hạ cánh đã có xe thương vụ tới đón, đám người Ngô Thiên Tứ vừa ngồi vào xe thì đã ngủ.
Chờ bọn họ tỉnh lại, bọn họ đã trong phòng khách của một bệnh viện tư nhân. Vừa tỉnh lại, bất luận là Ngô Thiên Tứ hay Ngô Tân Ngô Mộng đều đề phòng.
Lan Đề đứng đối diện bọn họ, mỉm cười, “Are you ready.”
Đèn sáng lên, rèm cửa sổ phía sau lưng được kéo ra, Ngô Thiên Tứ Ngô Tân Ngô Mộng thấy một người phụ nữ mù mắt điên cuồng vỗ vào thủy tinh.
Da mặt người phụ nữ kia giống như bị dầu nóng đổ qua, lại giống như dán da mặt của người khác, tóm lại cực độ không tự nhiên, thân hình cũng gầy gò, nhưng ánh mắt kia, thân thể kia….. Hiển nhiên chính là Ngô Du Hà sau khi nổi điên.
“Mr. Wu, Do you know who is her.” Lan Đề cười hì hì nói.
Trong nháy mắt Ngô Mộng và Ngô Tân hiểu ra, người phụ nữ bên kia bức tường thủy tinh, mới là Ngô Du Hà thật.
“Haha,Your Children already knew!”
Ngô Thiên Tứ cứng ngắc mở miệng, “Du Hà, con sao vậy?”
“Cha, cô ta không phải đứa con gái Ngô Du Hà của ba, người bên kia bức tường thủy tinh mới đúng!” Ngô Mộng nhào tới bên người Ngô Thiên Tứ, “Người này, là giả…. Con và mẹ đã nói rồi, cô ta là giả!”
Phối hợp gật đầu, Lan Đề đổi lại tiếng Trung, “Đúng, tôi không phải là Ngô Du Hà, tôi là Lan Đề. Là thủ hạ của Ngô Sâm Nhược tiên sinh.”
Trong nháy mắt, gốc cảm xúc trong đầu Ngô Thiên Tứ điên cuồng chui lên (ghi chú: NTT từng bị dị năng của MT ảnh hưởng, ai không nhớ thỉnh quay lại đọc từ
Trên vách tường thủy tinh có một cái màn hình, nó đột nhiên sáng lên, sau tín hiệu hoatuyết là bóng dáng của Ngô Sâm Nhược.
“Nghiệt tử!” Ngô Thiên Tứ kéo tay Ngô Mộng đang chùi máu trên miệng mình ra, vẻ mặt điên cuồng, “Mày đã làm gì chị cả của mày? Hả?! Mày là đồ mặt ‘md’ người dạ thú, lúc đầu tao nên bóp chết mày! Đồ vô liêm sỉ!”
Ngô Sâm Nhược tỉnh táo nhìn hình dáng luống cuống của Ngô Thiên Tứ trên màn hình, thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của Ngô Mộng Ngô Tân.
“Tôi đâu có làm gì, tôi nuôi cô ta rất tốt mà. Lấy một số da trên mặt và trên người cô ta cho Lan Đề xài, chỉ có như vậy mà thôi. À, thuận tiện có thuốc mới về thần kinh có thể lấy cô ta ra làm thí nghiệm, dù sao cô ta cũng điên sẵn rồi, không phải sao?”
Ngô Thiên Tứ giận dữ muốn cầm ghế lên đập vào thủy tinh, nhưng ghế này ghim vào mặt đất, không thể di động được. Hắn thở gấp dùng tay gõ, nhưng kính thủy tinh vẫn không chút nhúc nhích.
Ngô Mộng và Ngô Tân trao đổi ánh mắt, nếu bọn họ đã bị đưa đến đây, chắc chắn là không thoát được, làm sao bây giờ? Bây giờ cầu xin Ngô Sâm Nhược có còn kịp không?
Ngô Tân cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, vừa mới ra tù, sống sung sướng chưa được bao nhiêu ngày, lại vì một Ngô Du Hà giả mà bị nhốt ở đây. Nhốt thì còn đỡ, chứ nếu bị giết, chắc chắn sẽ không có ai tới tìm mình. Hắn suy nghĩ, tại sao lúc đó mình không chọn cùng Bạch Ngọc Thải đi thật xa!
Ngô Mộng run lẩy bẩy, người ức hiếp Ngô Sâm Nhược nhiêu nhất, trừ Ngô Du Hà thì chính là cô ta, hơn nữa lần nào cô ta cũng là người cầm đầu. Trước kia cô ta cảm thấy làm vậy rất vui, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy dưới lưng như đang có gai, như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Cửa thép bị mở ra, một y tá bưng một mâm chất đầy thuốc đi vào, giao cho Lan Đề, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngô Thiên Tứ vẫn còn kiên nhẫn đập vào thủy tinh, không cân nhắc thử rốt cuộc làm như vậy có cứu được Ngô Du Hà hay không. Bên này, Lan Đề cũng gọi Ngô Mộng.
“Ngô Mộng…. cho cô một cơ hội báo thù thay mẹ cô, sao hả? Cô cần phải nói cảm ơn với Sâm Nhược tiên sinh đấy nhé.” Ngô Mộng cười hớn hở.
“Anh hai, em…. Lúc trước em bị ép, đều là mẹ dạy em, cha ngầm cho phép…. Em…..” Trán Ngô Mộng đầy mồ hôi lạnh, cả người như nhũn ra, lời nói không mạch lạc, “Em sẵn lòng chuộc tội, kiếp này anh hai bảo em đi hướng Đông em sẽ không dám đi hướng Tây…. Anh hai em sẽ nghe lời, anh có thể tha cho em hay không?”
Dửng dưng nhìn Ngô Mộng, Ngô Sâm Nhược không nói gì. Đã từng, lúc cậu còn rất nhỏ cậu đã nghĩ, nếu như những đứa em trai em gái này không ức hiếp cậu, không hãm hại cậu không đánh chửi cậu, như vậy cậu có thể đối xử rất tốt rất tốt với bọn họ, thậm chí sau này có thể cho họ bất kỳ thứ gì của nhà họ Ngô.
Nhưng mà chỉ là đã từng, đã từng rất rất lâu trước đó mà thôi.
Bây giờ Ngô Sâm Nhược đi theo Tống Nghĩa Nhụy, những công việc cậu xử lý đều là cơ mật, nếu như cậu không thể quyết đoán và sát phạt, như vậy nhiệm vụ lần kế tiếp sẽ trở thành ngày giỗ của cậu. Huống chi, những người phản quốc kia khóc còn đáng thương và thật hơn những người ở đây, thế nhưng Ngô Sâm Nhược cũng sẽ không do dự mà nổ súng.
Thấy Ngô Sâm Nhược không nói gì, Ngô Mộng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ống tiêm, từng bước từng bước đi về phía Ngô Thiên Tứ.
Không có vệ sĩ áp chế, Ngô Mộng làm sao có thể đến gần Ngô Thiên Tứ. Ngô Tân cắn răng đứng lên, hắn chợt ra tay đánh vào sống lưng Ngô Thiên Tứ, quật Ngô Thiên Tứ ngã trên đất, sau đó giữ tay chân lại.
“Ngô Mộng, nhanh lên một chút!”
Cố gắng giãy giụa nhưng không thể nào nhúc nhích, Ngô Thiên Tứ la to, nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh nơi có Ngô Du Hà. Ngô Du Hà phát điên hình như nhận ra người kia là cha của mình, nên cũng bình tĩnh lại.
“Lạc Du…..” Ngô Thiên Tứ vươn tay, hắn cố gắng bắt cái bóng hư ảo trong không trung, nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Cả người Ngô Mộng đầy mồ hôi, cuối cùng cô ta cũng tiêm được thuốc vào kinh mạch của Ngô Thiên Tứ. Thuốc trong ống chích này giống y như đúc thuốc mà ngày đó Ngô Thiên Tứ chuẩn bị cho Trần Tương Trúc, là loại thuốc tổn hại thần kinh đại não làm cho người ta biến thành si ngốc.
Chất lỏng từ từ chạy vào cơ thể, giống như thù hận trong những năm nay của Ngô Sâm Nhược cũng từ từ nguội xống.
Ngô Mộng quăng ống chích ra, tiếp tục thở hổn hển, cầu khẩn nhìn Ngô Sâm Nhược, chờ câu nói kế tiếp của cậu.
“Lan Đề, dẫn bọn họ về nước. Cô thừa kế nhà họ Ngô xử lý những bước nhỏ trước, tạm thời tôi không vội trở về. Còn về Ngô Mộng và Ngô Tân, thu hồi hết cổ phần của bọn họ. Nếu như bọn họ có thể im lặng, tiền sinh sống và học phí cứ cho như bình thường. Nếu như bọn họ không muốn sống, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại.” Ngô Sâm Nhược dùng giọng điệu khi bàn công việc, không thấy chút căm ghét nào trong đó.
Sau khi nghe xong, Ngô Mộng xụi xuống đất, Ngô Tân cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người bọn họ cho là sẽ bị nhốt suốt đời, không được tự do nữa.
Trong màn ảnh Ngô Sâm Nhược nhìn Ngô Thiên Tứ đang co giật nằm trên đất một cái, không nói câu nào, cậu còn có một nhiệm vụ khác cần phải kiểm tra. Nhà họ Ngô, với cậu mà nói, là một phần rất nhỏ. Nói đó chẵng qua chỉ là một trong những nơi cậu chuẩn bị để trở về khi kết thúc tất cả, chỉ để làm viên mãn sự thiếu thốn trong lòng cậu mà thôi.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, cậu sẽ làm cho người của nhà họ Ngô chết thảm, bất luận là Bạch Ngọc Thải hay Ngô Mộng, không buông tha một ai. Nhưng mà, khi nhìn thấy kiếp trước của mình, Ngô Sâm Nhược bị rung động quá lớn. Kiếp trước cậu cố chấp, kết quả là chết không chút giá trị, vậy kiếp này, tất nhiên sẽ không tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện này nữa.
Cuộc đời của Ngô Sâm Nhược cậu, không cần phải sống vì thù hận nữa. Chỉ cần đầu sỏ Ngô Thiên Tứ nhận được báo ứng thích đáng, chỉ cần Ngô Du Hà độc ác phải vĩnh viễn sống trong đau khổ, vậy thù của cậu coi như đã trả đủ.
Ngay khi màn hình tắt, tại một giây khi tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Ngô Thiên Tứ đột nhiên cuồng bạo, ngã nhào về Ngô Mộng, đôi tay giống như sắt hung hăng bóp chặt cổ Ngô Mộng. Hắn dùng hết sức lực cuối cùng, giống như phát tiết một nữa không cam lòng của cả đời mình. Chờ Ngô Tân phục hồi tinh thần, đánh ngất Ngô Thiên Tứ lần nữa, thì cỗ của Ngô Mộng đã bị bẻ gãy.
Lan Đề mang Ngô Thiên Tứ si ngốc và Ngô Tân chịu đủ kinh sợ trở lại nhà họ Ngô, công bố tin tức Ngô Thiên Tứ bị bệnh nặng ra ngoài, quả nhiên sản nghiệp nhà họ Ngô lập tức nghênh đón một lần rung chuyển lớn.
Thủ đoạn lưu loát sạch sẽ, Lan Đề nhanh chóng đè nén những bạo động này xuống, cố định vững chắc hai tuyến đường hắc bạch của nhà họ Ngô, nhưng mà thời khắc này, người mẹ ở nước ngoài chưa từng có bất kỳ liên lạc nào với Ngô Sâm Nhược – Phương Thụy Mẫn trở lại. Mà lúc này Lan Đề mới tra được, hỗn loạn lần này của nhà họ Ngô là do Phương Thụy Mẫn đứng phía sau giở trò quỷ.
Phương Thụy Mẫn đi tìm Lan Đề ngay sau đó, dĩ nhiên, bà cũng không biết Ngô Du Hà này là giả. Phương Thụy Mẫn cảm thấy di chúc của Ngô Thiên Tứ quá mức thiên vị, không phù hợp với luật pháp của quốc gia. Bà là vợ hợp pháp của Ngô Thiên Tứ, nên bà có quyền thông qua thủ tục pháp lý lấy được cổ phần cho mình và con trai.
Trong phòng khách, Lan Đề hỏi Phương Thụy Mẫn một câu, “Là bà muốn cổ phần, hay là bà muốn lấy cổ phần cho con trai bà?”
Phương Thụy Mẫn chính nghĩa nói mình không cần những thứ tiền tài này, nhưng nhà họ Ngô chỉ có thể là của Ngô Sâm Nhược.
Lan Đề lắc đầu trả lời, “Khi Ngô Sâm Nhược bị chị em ức hiếp, bà không ra mặt thay cậu ấy; Khi Ngô Sâm Nhược bị tôi hãm hại phải đi khỏi nước, bà không đi chăm sóc và cho cậu ấy ấm áp; Bây giờ Ngô Sâm Nhược ở đâu, làm chuyện gì, sẽ gặp nguy hiểm gì, bà cũng không biết. Giờ phút này, bà lại có thể dùng vẻ mặt chính nghĩa đó mà nói với tôi, nhà họ Ngô chỉ có thể là của Ngô Sâm Nhược.”
Nghe những lời này, trên mặt Phương Thụy Mẫn không có chút dao động nào.
“Phu nhân, chẵng lẽ bà không cảm thấy lời mình nói rất vô lý sao? Tất cả những đều bà làm bây giờ, đừng nói là một người ngoài như tôi, cho dù là Ngô Sâm Nhược, cũng sẽ không tin tưởng bà đang làm vì cậu ấy. Thật ra thì, bà ở nước ngoài thiếu tiền xai, muốn trở lại đòi tiền?”
Lời nói này vô cùng đâm người. Nhà họ Phương cũng không phải là gia tộc không có tiền, em trai Phương Thụy Mẫn lại là người luôn ở trong giới chính trị. Mấy năm trước không thể giúp cho Phương Thụy Mẫn và Ngô Sâm Nhược, là vì nhà họ Phương rơi vào vũng bùn tranh giành quyên lực không thể khống chế. Bây giờ nhà họ Phương thoát ra được, Phương Thụy Mẫn mới có hậu trường, mới có thể trở lại tranh giành gia sản cho con trai.
Nhưng mà, Phương Thụy Mẫn cũng biết, lời của bà, có lẽ Ngô Sâm Nhược cũng không tin.
“Ngô Du Hà, tôi sẽ cho con trai tôi tất cả, điểm này không cần cô hoài nghi.” Phương Thụy Mẫn dĩ nhiên không nghĩ là mình tới tìm Ngô Du Hà nói mấy câu thì Ngô Du Hà sẽ ngoan ngoãn giao ra tất cả.
Lan Đề cười, “Phu nhân, tôi đề nghị bà nên tìm con trai của mình để nói chuyện. Bà muốn quan tâm chăm sóc con trai, lại không dám trực tiếp tìm con trai mình sao? Đừng tự cho là đúng mà nghĩ rằng tất cả những chuyện bà làm thì Sâm Nhược sẽ thích.”
Đây là Lan Đề nhắc nhở Phương Thụy Mẫn, còn Phương Thụy Mẫn có biết hay không thì tùy ở bà. Suy nghĩ và suy luận của Phương Thụy Mẫn này có vấn đề, bà muốn quan tâm Ngô Sâm Nhược, tại sao không trực tiếp đi tìm Ngô Sâm Nhược để quan tâm.
Nói trắng ra, thật ra thì Phương Thụy Mẫn chỉ muốn bù đắp những áy náy trong lòng, mà không phải là bồi thường tình yêu thiếu soát đối với Ngô Sâm Nhược. Bà chỉ muốn lấy gia sản nhà họ Ngô giao cho Ngô Sâm Nhược, sau đó coi như bà đã hoàn thành nghĩa vụ làm mẹ. Nhưng mà, thứ Ngô Sâm Nhược muốn là tình cảm ấm áp và sự quan tâm chân thành. Nếu không Ngô Sâm Nhược cũng sẽ không bán mạng vì Tống Nghĩa Nhụy như vậy.
Kết quả Phương Thụy Mẫn vẫn không liên lạc với Ngô Sâm Nhược, mà là trực tiếp vượt qua những cửa ải khó khăn khôi phục lực lượng nhà họ Phương. Ngô Sâm Nhược đợi rất lâu nhưng không thấy mẹ liên lạc, dứt khoát gọi cho Phương Thụy Mẫn, cám ơn sự giúp đỡ của mẹ, nhưng mà con đã giải quyết xong hết rồi. Bây giờ Ngô Du Hà đã âm thầm chuyển nhượng hết cổ phần cho con, cho nên mẹ không cần miễn cưởng cậu vừa mới phục chức lạm dụng tư quyền.
Nghe cuộc điện thoại này xong Phương Thụy Mẫn mới hiểu tại sao Ngô Du Hà lại kêu bà liênlạc cho Ngô Sâm Nhược, thì ra, trong những năm này, con trai đã sớm giải quyết hết tất cả.
Hơn nữa, con trai đối với bà, đã không còn một chút mong đợi nào.
Lúc còn trẻ bởi vì bị Ngô Thiên Tứ làm tổn thương, cho nên bà không thể nào yêu thương Ngô Sâm Nhược. Bà sẽ luôn nhớ Ngô Sâm Nhược là con trai Ngô Thiên Tứ, bởi vì có Ngô Sâm Nhược nên bà mới phải nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, bởi vì có Ngô Sâm Nhược nên bà mới không thoát được gông xiềng. Không phải bà không đau lòng khi Sâm Nhược bị Ngô Du Hà ức hiếp, không phải bà không tức giận khi Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải xúi dục mấy đứa bé khác tổn thương Sâm Nhược.
Khi đó…. Trong lòng bà ta quá đau khổ, ăn nuốt không trôi ngủ không thể chợp mắt, đã sớm bị những thủ đoạn bất chấp của Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải giày vò đến điên rồi.
Cho nên, bà giả vờ không thấy, mỗi lầm Ngô Sâm Nhược nước mắt lưng tròng đến tìm bà, bà đều miễn cưởng nói, con chỉ cần ngoan một chút, cha sẽ thích con, sau đó bọn họ sẽ không dám bắt nạt con.
Không phải là không biết đây chỉ là lời nối dối, không phải là không rõ ràng đây chỉ là qua loa lấy lệ. Nhưng khi đó, Phương Thụy Mẫn không thể nào yêu thương Ngô Sâm Nhược.
Rời khỏi nhà họ Ngô, bị Ngô Thiên Tứ cưỡng chế đưa ra nước ngoài ‘điều dưỡng’, lòng bà lại tràn đầy hận thù, cho nên khi Ngô Thiên Tứ kêu bà đưa Ngô Sâm Nhược đi cùng, bà kiên quyết phản đối. Bị thù hận làm cho mờ mắt bà nghĩ rằng, để Ngô Sâm Nhược ở lại nhà họ Ngô có thể nhắc nhở Ngô Thiên Tứ, cho nên bà càng muốn để con trai ở lại trong nước, để cho con trai nhắc nhở Ngô Thiên Tứ, để Ngô Thiên Tứ nhớ mình đã đối xử tàn nhẫn với người vợ kết tóc của mình như thế nào.
Ngô Sâm Nhược ở lại nhà họ Ngô lớn lên như thế nào, bà không biết; Sau đó Ngô Sâm Nhược gặp chuyện gì, tại sao lại rời khỏi nhà họ Ngô, bà cũng không dám nghe; Bây giờ Ngô Sâm Nhược đang làm gì, bà cũng không dám đi tìm hiểu. Bởi vì đợi đến khi bà chữa lành vết thương trong lòng, mới nhận thức được mình đã đối xử tàn nhẫn với con trai bao nhiêu.
Bà, từ bỏ Sâm Nhược, nhiều năm qua chẳng quan tâm, phớt lờ không để ý tới.
Bà, bỏ mặc Sâm Nhược, bỏ mặc khi thằng bé yếu ớt, bỏ mặc khi thằng bé lo sợ, bỏ mặc quá trình trưởng thành của thằng bé.
Phương Thụy Mẫn cảm thấy nợ, cảm thấy tiếc nuối, cho nên bà muốn đền bù. Bà có thói quen dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên người khác, cho nên bà coi chuyện lấy tài sản của nhà họ Ngô giao lại cho Ngô Sâm Nhược là chuyện đương nhiên, là bồi thường lớn nhất đối với con trai.
Nào biết, con trai căn bản không cần bà làm bất cứ chuyện gì, không cần bà ta giúp bất cứ điều gì.
Rút ra một khoảng thời gian, Ngô Sâm Nhược về nước một chuyến, hẹn mẹ Phương Thụy Mẫn và cậu cùng ăn cơm. Trước kia khi cậu chưa thất thế thì vẫn giúp mình, nếu không có cậu, một mình mình ở nhà họ Ngô, căn bản chưa kịp trưởng thành thì đã chết trong một lần bệnh nặng nào đó. Không có mong đợi với Phương Thụy Mẫn, nhưng Phương Thụy Mẫn vẫn là mẹ của Ngô Sâm Nhược, điều này không thể sửa đổi. Ngô Sâm Nhược nói sơ chuyện của Lan Đề cho Phương Thụy Mẫn và cậu mình nghe, để tránh cho lúc nào đó bọn họ mất não tự chủ trương làm chuyện ngu xuẩn.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Ngô Sâm Nhược trở về Đông nam á tiếp tục hoàn thành các loại nhiệm vụ Tống Nghĩa Nhụy giao. Phương Thụy Mẫn ôm sự áy náy trở về nhà họ Ngô giúp Lan Đề xử lý công việc, chuyện này làm bà tỉnh ngộ, biết mình đã đi sai hướng. Nếu Ngô Sâm Nhược còn có thể cố ý trở về nhìn bà, như vậy có nghĩa bà vẫn còn cơ hội để bù đắp.
Sau nửa năm, sáng sớm Ngô Thiên Tứ ôm một chậu hoa Tường Vi chạy ra khỏi phòng, miệng liên tục hét tên “Lạc Du”, cuối cùng rơi về hồ bơi, chết đuối.
Phương Thụy Mẫn tận mắt nhìn thấy quá trình này, bà không ngăn cản, cũng không cứu, chỉ nói một câu với Ngô Thiên Tứ đang giãy giụa không ngừng trong nước, “Nếu yêu muốn chết, vậy ông nên sớm đi tìm cô ta, để khỏi phải gieo họa cho nhiều người như vậy.”
Sau khi Ngô Thiên Tứ chết, Lan Đề vẫn luôn chú ý biểu hiện của Ngô Tân trong suốt thời gian qua, nhận thấy hắn thay đổi tốt, nên để hắn tự do. Hắn buông tha cổ phần trong tay, cầm một khoản tiền tới Hàn Quốc đi tìm mẹ mình – Bạch Ngọc Thải, từ đó về sau hoàn toàn rút khỏi nhà họ Ngô.
Mặc dù Ngô Lỗi không quá tin tưởng Ngô Mộng là bị Ngô Thiên Tứ nổi điên bóp chết, nhưng hắn cũng không cảm thấy cái chết của đứa em gái hại mẹ mình biến thành si ngốc có gì đáng tiếc. Hắn cũng biết cho dù mình muốn báo thù cũng không có khả năng, vì vậy nghiêm túc học đại học y khoa, trở thành một nhân viên nghiên cứu chất thuốc. Hắn chế được một loại thuốc có hiệu quả với bệnh tình của Trần Tương Trúc, trước khi Trần Tương Trúc chết đã có thể nhận ra Ngô Lỗi, đồng thời có thể đối thoại đơn giản.
Nếu như Ngô Sâm Nhược là con nhà giàu bình thường, lấy tính cách Ngô Tân tất nhiên sẽ không cam lòng mà tranh đoạt. Nhưng hiện tại hắn biết được, Ngô Sâm Nhược đã sớm thoát khỏi thế giới của bọn họ, là một người mạnh ở một cảnh giới hoàn toàn khác, nếu như Ngô Thiên Tứ còn sống có lẽ còn có thể gắng sức đấu một trận, nhưng mà Ngô Thiên Tứ đã chết. Ngô Tân và Phương gia chưa hoàn toàn trưởng thành, không có vốn liếng không có thế lực, mẹ của bọn hắn một người thì điên một người thì đi khắp thế giới, mà nhà họ Phương phong thủy luân chuyển thoát khỏi vũng bùn khôi phục như trước, Phương Thụy Mẫn lại vinh quang. Lần này, bất luận đại cuộc đã định như thế nào, cũng không thể sửa đổi.
Ngô Tân ở nước ngoài đi học hỏi và nghiên cứu, đồng thời tích lũy kinh nghiệm, khi Bạch Ngọc Thải du lịch ở Nam Phi và chết do nhiễm ôn dịch mà không được cứu chữa kịp thời, Ngô Tân mang Ngô Viên Viên trở về nước mở công ty dốc sức làm ăn. Hai chị em này cũng thay đổi, rất trầm ổn. Nhưng Lan Đề và Phương Thụy Mẫn đều cho rằng không thể để hai chị em bọn họ thành công, vì vậy luôn chèn ép ở khúc cuối, cho tới khi công ty của Ngô Tân và Ngô Viên Viên chỉ có thể duy trì ở mức kiếm được tiền mà không thể khuếch trường quy mô, cho đến khi bọn họ kết hôn sinh con, dần dần già đi.
=== ====== ===== Toàn Văn Hoàn==== ======
Bình luận
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1