Ở trên máy bay thì tinh thần của Mộc Tuyết tính táo mười phần, nhưng vừa đặt chân xuống thành phố B, không biết tại sao lại buồn ngủ vô cùng. Vì thế cô lên xe, ngã xuống ghế phía sau nhắm mắt bắt đầu ngủ, Ngô Sâm Nhược bất đắc dĩ cũng đi ra phía sau, kéo đầu Mộc Tuyết đặt lên đùi mình. Tóc Mộc Tuyết vẫn chưa trở về màu đen, những sợi tóc màu trắng xám nổi bậc trên đùi Ngô Sâm Nhược, phá lệ chói mắt. Đôi mắt lợi hại của Ngô Sâm Nhược lại ám trầm, quét mắt nhìn Tống Nghĩa Cẩn và Tống Ngôn Giản ngoài cửa sổ.
Một màn này bị Tống Nghĩa Cẩn còn có Tống Ngôn Giản nhìn thấy, Tống Nghĩa Cẩn yên lặng nghĩ trong lòng phải dạy con trai mình giữ chặt vợ, nếu không bị người khác cướp mất còn không biết vì sao. Ánh mắt Tống Ngôn Giản lại chăm chú vào Ngô Sâm Nhược, đó là thiếu niên chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, trên người mơ hồ đã để lộ ra khí thế của sói, rõ ràng là loài hành động theo đàn, nhưng người này lại một mình hành động, dã tính, cô đơn và sắc bén, ý muốn bảo vệ hỗn hợp chung một chỗ, lắng đọng trong đôi mắt đen tuyền, phá lệ loá mắt.
Đây là cánh tay Ngôn Mục chọn lựa? Không tệ…… Mình cũng muốn. Tống Ngôn Giản cười với Ngô Sâm Nhược.
Ngô Sâm Nhược nhìn Tống Ngôn Giản tươi cười, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm bốn phía.
Tống Nghĩa Nhụy được đưa đến bệnh viện, xác nhận là bị nhiễm chất phóng xạ đặc thù, tế bào cơ thể đã bị tổn thương, cốt tủy mất năng lực tạo máu, hơn nữa sự trao đổi chất rõ ràng bị trì hoãn.
Cái vali cô ấy mang về đã giao lại cho quốc gia, dùng vật chất cách ly thêm mấy tầng tủ sắt, đúng là căn nguyên của phóng xạ Tống Nghĩa Nhụy bị nhiễm.
Khi Tống Nghĩa Nhụy biết thân thể Ngô Sâm Nhược đã khỏe mạnh, tinh quang trong mắt vừa hiện. Sau đó lại nghe kể hết tình trạng, cô ấy lắc đầu,“May mắn có Ngôn Mục. Nếu không nhờ Sâm Nhược, con đã bị phản đồ bán đứng, gánh tội và bị bắt. Nếu không có Mộc Tuyết, cho dù con có thể được trả về nước, khẳng định cũng không cứu được mạng.”
Ông cụ Tống vừa nghe xong lời này, im lặng thật lâu. Cuối cùng chỉ cầm tay con gái, nói cái gì cũng không nói.
Càng là người ý chí kiên định, chấp nhận một quan điểm mới lại càng không dễ dàng. Nhưng một khi nhận, thì phải thay đổi, vậy càng không dễ dàng.
Tống Nghĩa Nhụy tinh tường biết điểm này, cô cười cười, không tiếp tục đề tài này.
Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược được đưa đến bệnh viện rất nhanh, Mộc Tuyết mơ mơ màng màng xuống xe, chuyện thứ nhất chính là nhìn khắp nơi tìm Tống Ngôn Mục.
Kết quả tới khi vào phòng bệnh của Tống Nghĩa Nhụy, Mộc Tuyết cũng không nhìn thấy người.
Ngôn Mục sẽ không…… Thật sự không đến chứ? Mộc Tuyết nhất thời mây đen đầy đầu, chuyện thứ nhất sau khi vào phòng gian không phải là vấn an ông cụ Tống vẻ mặt nghiêm túc khí phách, cũng không xem bệnh của Tống Nghĩa Nhụy, cũng không chào hỏi Tống Nghĩa Cẩn và những người khác chào hỏi, mà là lấy di động ra cau mày tìm dãy số Tống Ngôn Mụ, gọi.
“Xin chào, thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi……”
Tắt điện thoại, câu đầu tiên Mộc Tuyết nói.
“Đồ ngốc này……”
Mọi người ở đây ngẩn ngơ, cô bé xinh đẹp trước mắt này đang nói ai đây?
Ông cụ Tống luôn luôn đánh giá Mộc Tuyết, ông đã xem ảnh chụp của cô, cũng biết biến hóa của cô trong mấy năm đi theo Tống Ngôn Mục. Cao hơn, đẹp hơn, khí chất cũng càng thêm lợi hại. Tuy rằng không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại có một sự dẻo dai đặc biệt độc đáo.
Ở trong lòng oán giận Tống Ngôn Mục, Mộc Tuyết mới nhìn thẳng vào trường hợp trước mắt. Cô quyết định, cho dù Tống Ngôn Mục thật sự tin cái gì chó má mệnh số kia mà không dám trở về, mình cũng phải tranh thủ cơ hội này cho anh.
Chống lại ánh mắt uy nghiêm dò xét kỹ càng của ông cụ Tống, Mộc Tuyết thoải mái cười.
“Xin chào ông nội Tống, con tên là Tống Mộc Tuyết. Ngài khẳng định biết con là bạn gái của cháu trai ngài – Tống Ngôn Mục, hơn nữa con là người cứu Ngô Sâm Nhược.”
Ông cụ Tống không nói chuyện, chờ câu sau của Mộc Tuyết.
“Con biết mọi người đưa con tới đây, là vì muốn con cứu dì Tống Nghĩa Nhụy.” Mộc Tuyết không nhanh không chậm tiếp tục nói,“Con đi vào đây, là vì Ngôn Mục. Con hy vọng anh ấy có thể ở bên cạnh con.”
Lời này vừa ra, gương mặt của ông cụ Tống nháy mắt trầm thêm vài phần.
“Mộc Tuyết, gần đây Ngôn Mục vội vàng thi vào trường đại học, không có thời gian tới đây.” Ngữ khí của ông cụ Tống cũng thực bình tĩnh,“Chờ trị cho Nghĩa Nhụy xong, chúng tôi lập tức phái người đưa cô trở về.”
Mộc Tuyết biết, người một nhà đều ở trong này, đối phương thật sự có thể cưỡng chế rút máu. Ở đây đều là người nhà họ Tống, không có ai không muốn cứu Tống Nghĩa Nhụy cho dù là Ngô Sâm Nhược cũng đã chịu ơn của Tống Nghĩa Nhụy.
“Ông nội tống, tuy rằng Sâm Nhược không phải là một mình con cứu ra. Nhưng nếu không có ta, mọi người không nhất định có thể cứu Sâm Nhược ra.” Mộc Tuyết cười hì hì trả lời,“Cho nên ông nội Tống, nếu không phải chuyện chuyện con muốn làm, ai cũng không ép được con.”
Nói đến đây, ánh mắt Mộc Tuyết ám trầm, khẩu khí cũng thay đổi, cảm xúc nhuộm đẫm khởi động,“Các người sợ Ngôn Mục như vậy sao? Anh ấy sẽ mang đến tai họa sao? Chẳng lẽ lễ mừng năm mới Ngôn Mục không có về, chuyện của dì Nghĩa Nhụy sẽ không xảy ra?”
“Hoặc là nói xa xôi một chút, nếu Sâm Nhược không có xuất ngoại, nhiệm vụ lần này dì Nghĩa Nhụy sẽ dẫn theo ai đây? Không có Sâm Nhược dẫn dụ người đuổi bắt, dì Nghĩa Nhụy có thể trực tiếp bị bắt hay không đây?”
“Nếu không phải bởi vì Ngôn Mục, tại sao tôi phải giúp các người chứ?”
Không thể không nói, người nhà họ Tống đều là người ý chí kiên định, có thể dẫn phát áy náy và cảm xúc dao động ở trên người bọn họ là rất nhỏ.
Mộc Tuyết lại tăng thêm độ khống chế, mục tiêu chính là Tống Nghĩa Nhụy đang yếu vì bệnh,“Mạng có định số, cũng có biến số. Con không nghĩ vậy, Ngôn Mục làm gì mà để các người sợ hải như vậy? Dì Nghĩa Nhụy, con cũng rất muốn cứu dì, nhưng không có Ngôn Mục ở bên người, con làm không được.”
Chuyện lần này, nếu không có Ngô Sâm Nhược liều mạng tương hộ, Tống Nghĩa Nhụy đã bị bắt, chính cô vô cùng rõ ràng. Đối với đứa cháu Tống Ngôn Mục từng được kỳ vọng cao này, cô vô cùng yêu thương *.
Vốn đã muốn hóa giải sự tin tưởng dị đoan của ông cụ Tống, Tống Nghĩa Nhụy nói,“Cha, con cảm thấy yêu cầu này rất hợp lý. Cũng đã lâu con không có gặp Ngôn Mục, muốn thấy nó.”
Sau khi Tống Nghĩa Nhụy mở miệng, Tống Nghĩa Cẩn nói thêm vào,“Cha, Ngôn Mục rất quan tâm cô ba của nó, cha để nó trở về đi.”
Ông cụ Tống lại trầm mặc lần nữa, mà phía sau, Tống Ngôn Giản nhìn chằm chằm vào Ngô Sâm Nhược không nháy mắt cũng mở miệng.
“Ông nội, con cũng cảm thấy Ngôn Mục có thể trở về nhìn một chút.”
Những lời Tống Ngôn Giản nói đơn giản, lại là một đòn nặng trong lòng ông cụ Tống. Bởi vì Tống Ngôn Mục bị đuổi ra ngoài, ông mới có thể nâng Tống Ngôn Giản lên làm người thừa kế. Tống Ngôn Giản quả thật cũng rất ưu tú, cùng Tống Ngôn Mục chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau. Thế nên, Tống Ngôn Mục trở về đối Tống Ngôn Giản căn bản không có lợi.
Chống lại ánh mắt dò xét của ông cụ Tống, Tống Ngôn Giản cười câu thần,“Ông nội, con không phải người lòng dạ hẹp hòi. Thân phận người thừa kế của nhà họ Tống, hẳn là cho người ưu tú nhất, không phải sao? Nếu em trai có thể phá vỡ được mệnh số, con và nó cũng có thể cạnh tranh công bằng, thử xem thắng bại rồi lại quyết định ai là người thừa kế nhà họ Tống, không phải rất tốt sao?”
Người thắng làm vua, thật ra khi Tống Nghĩa Cẩn còn trẻ, ông cụ Tống cũng để cho mấy an hem so thực lực. Chỉ là truyền thống của nhà họ Tống là anh em đồng lòng, tình cảm của anh chị em lại rất tốt, Tống Nghĩa Cẩn làm anh cả lại có năng lực xuất chúng, thế cho nên căn bản không cần đánh giá. Nhưng người ở riêng đều là người có thực lực và tham vọng, đáng tiếc lại bị ông cụ Tống áp chế, chỉ có thể ngoan ngoãn ẩn nấp.
Mà những người ẩn nấp đó, sau này có làm gì thì cũng không ai biết. Cho nên ông cụ Tống vì sự phát triển và hưng thịnh của gia tộc, phải chọn lựa người thừa kế giỏi nhất. Nếu không đủ năng lực để áp chế những nhánh lẻ, đến lúc đó nếu nội chiến, toàn bộ nhà họ Tống chia năm xẻ bảy.
“Mộc Tuyết, nếu Ngôn Mục trở về trong khoảng thời gian này, nhà họ Tống xảy ra chuyện……” Âm thanh trầm thấp của ông cụ Tống chứa sự nguy hiểm.
Nào biết Mộc Tuyết trảm đinh chặc sắt nói,“Chỉ cần không phải Ngôn Mục làm, sẽ không phải là trách nhiệm của Ngôn Mục.”
“Thật sự là tức cười, nếu một người có mệnh số tương khắc với trái đất, vậy có phải là những thiên tai của trái đất điều là lỗi của người đó? Lúc trước Nhật Bản xâm lược, cũng là có người có mệnh số tương khắc với quốc gia?” Ngô Sâm Nhược vẫn không có nói gì, câu đầu tiên nói ra lại long trời lở lất.
Không thể không nói, những lời này lực sát thương rất lớn, trừ ông cụ Tống tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được mà gật đầu.
Nhưng cuối cùng, ông cụ Tống vẫn quyết định, để cho Tống Ngôn Mục chính thức trở về một chuyến.
Kết quả, điện thoại của Tống Ngôn Mục không gọi được.
Tống Nghĩa Cẩn giật mình, gọi điện thoại cho Hà Lệ Phong, Hà Lệ Phong tắt máy, tiếp tục gọi Khâu Phàm, Khâu Phàm cũng tắt máy. Lại gọi điện thoại cho một ít cấp dưới mình phái qua, tin tức nhận được là không biết.
Đây là có chuyện gì? Gặp chuyện không may sao?
“Liên lạc không được.” Tống Nghĩa Cẩn nhịn không được bắt đầu lo lắng, Ngôn Mục sẽ không gặp chuyện không may chứ?
Mộc Tuyết nghe xong, tinh tế cảm thụ hồ nước trong không gian, rất vững vàng mà, không có dao động lớn gì.
“Anh Ngôn Mục không sao……” Đầu óc Mộc Tuyết nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên đôi mắt cô sáng ngời,“A, con đã biết, chắc chắn là anh Ngôn Mục đang ở trên máy bay! Trên máy bay phải tắt máy! Ây ánh chắc chắn là lo lắng cho con, cho nên lặng lẽ đến.”
Khi nói lời này Mộc Tuyết nhịn không được có vài phần đắc ý, Ngô Sâm Nhược ở một bên thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tống Ngôn Mục thật sự không đến, vạn nhất Mộc Tuyết phát cáu, thật sự không trị liệu cho Tống Nghĩa Nhụy, chuyện này mới phiền toái.
Hơn nữa, nếu Tống Ngôn Mục không đến, cho dù đào ba thước đất cậu cũng muốn kéo Tống Ngôn Mục đến. Làm em rễ, sao có thể nhát như vậy!
Thiếu chút nữa bị coi thành người nhát gan, giờ phút này Tống Ngôn Mục vừa xuống máy bay, vừa mở máy đã thấy cuộc gọi nhở của Mộc Tuyết và Tống Nghĩa Cẩn, anh không chút do dự gọi cho Mộc Tuyết.
Sau khi Mộc Tuyết vừa mới nói xong, điện thoại trên tay cô liền vang lên, vừa thấy dãy số này Mộc Tuyết vui vẻ,“Anh Ngôn Mục,anh đang ở đâu? Ông nội của anh đồng ý cho anh chính thức trở về một chuyến!”
Tống Ngôn Mục bên kia nhẹ giọng nở nụ cười,“Ừ. Anh tới đón em về nhà.”
Sao anh có thể để em một mình ở thành phố B, để cho em vì cứu người mà thống khổ một lần nữa?!
Sao anh có thể để máu của em bị rút ra, nhưng không có ai năm tay cho em sức mạnh và cỗ vũ.
Tống Ngôn Mục vốn là làm tốt chuẩn bị, cho dù ông cụ Tống sẽ giận dữ, cũng quyết canh giữ bên cạnh Mộc Tuyết, cùng Mộc Tuyết cho trị liệu Tống Nghĩa Nhụy. Kết quả, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược đã tạm thời thu phục được ông cụ Tống.
Mộc Tuyết cố chấp phải đợi Tống Ngôn Mục đến mới bắt đầu đổi máu, cuối cùng bác sĩ nói muốn truyền máu thì phải xét nghiệm máu trước, Mộc Tuyết mới không cam lòng đi theo.
Lúc ấy Mộc Tuyết là buộc nhân viên y tế đổi máu cho Ngô Sâm Nhược, mà cô và Ngô Sâm Nhược cùng nhóm máu, phản ứng bài xích cũng là nhỏ nhất. Nhưng Tống Nghĩa Nhụy là nhóm máu A, cho dù Mộc Tuyết là nhóm máu O vạn năng, nhưng chân chính xét theo nguyên lý kháng nguyên và kháng thể miễn dịch của nhóm máu, nhóm máu O có thể truyền cho nhóm máu A, máu B, và AB. Bởi vì trong nhóm máu O không có kháng nguyên A và B, nhưng trong máu có kháng thể A và kháng thể B tồn tại.
*Nhóm máu O không có kháng nguyên A cũng không có kháng nguyên B trên tế bào hồng cầu, nhưng lại có cả hai kháng thể A và B trong huyết tương. Kết quả là, những người có nhóm máu O chỉ có thể nhận truyền máu từ những người có cùng nhóm máu O, vì các kháng thể trong huyết tương của nó sẽ tấn công các loại khác. Tuy nhiên, những người có nhóm máu O lại có thể hiến máu cho tất cả các nhóm máu khác, vì nhóm máu O hoàn toàn không có kháng nguyên thù địch trong hệ thống miễn dịch. Chính vì thế, những người mang nhóm máu O được gọi là “nhà tài trợ toàn cầu”
Bác sĩ giảng giải ABO gì đó Mộc Tuyết không hiểu lắm, cái gì như chủ quản không gắn kết có thể dùng nhóm máu O, nhưng hiệu giới phải nhỏ 1:200 mới được. Nhưng cô lại biết một điểm khác, nếu không phải truyền máu trên diện rộng, máu mình rời khỏi thân thể không bao lâu thì dị năng sẽ biến mất. Đây chính là khả năng hồi phục lớn và cự tuyệt ngoại lực.
Nhưng trong lúc truyền máu có phản ứng nghịch thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vạn nhất khi truyền máu thân thể Tống Nghĩa Nhụy sinh ra phản ứng bài xích, nói không chừng còn có thể hại tánh mạng Tống Nghĩa Nhụy.
Càng nghĩ, Mộc Tuyết càng đau đầu. Cô nói sự lo lắng của mình cho cha của Tống Ngôn Mục, Tống Nghĩa Cẩn nghe.
“Bác sĩ, lập tức xét nghiệm máu Mộc Tuyết, nhìn xem có vật chất đặc thù gì không.” Tống Nghĩa Cẩn cấp thầy thuốc ra lệnh.
Bác sĩ gật đầu, lại bổ sung nói,“Nhưng tế bào thân thể của tiểu thư Nghĩa Nhụy rất không ổn định, có khả năng phát sinh biến hóa. Cho nên, tốt nhất là nên xét nghiệm máu.”
Mộc Tuyết gật đầu.
Chờ Tống Ngôn Mục đến, Mộc Tuyết mới chính thức bắt đầu rút máu. Xét nghiệm lúc trước cho thấy, khi Mộc Tuyết máu và Tống Nghĩa Nhụy hỗn hợp cùng một chỗ, sẽ xuất hiện phản ứng bài xích thần kỳ. Trong máu Tống Nghĩa Nhụy có điểm nhỏ màu đen. Cuối cùng nhóm bác sĩ quyết định, trước truyền ít máu cho Tống Nghĩa Nhụy, sau đó quan sát phản ứng.
Tống Ngôn Mục nhìn thấy Mộc Tuyết thì động tác đầu tiên là ôm lấy cô, động tác thứ hai chính là hôn môi.
Rõ như ban ngày bị bác sĩ y tá còn có người nhà họ Tống vây xem dù da mặt Mộc Tuyết dày tới đâu cũng không nhịn được. Đẩy nửa ngày mới đẩy được Tống Ngôn Mục ra, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục nắm tay cùng nhau đi vào phòng bệnh.
“Cô ba.” Tống Ngôn Mục ngồi ở bên giường, nắm tay Tống Nghĩa Nhụy,“Cô sẽ khỏe lại.”
“Bé ngoan, may mắn có con.” Tống Nghĩa Nhụy gắt gao cầm tay Tống Ngôn Mục,“Sớm một chút trở về nhà họ Tống.”
Trong mắt Tống Ngôn Mục dâng lên ấm áp,“Dạ. Đúng rồi, Ngôn Phong đâu?”
Tống Ngôn Phong, con của Tống Nghĩa Nhụy. Tống Nghĩa Nhụy không có lập gia đình, lại sinh con, cô ấy chưa bao giờ nói cha của đứa bé là ai, người nhà họ Tống cũng chưa bao giờ nói ra với người ngoài về cha của đứa bé, cũng không có nói với những đứa cháu trong nhà.
Nhưng, tính cách Tống Ngôn Phong, khẳng định giống cha hắn. Tống Ngôn Phong không có sự trầm ổn bình tĩnh của nhà họ Tống, ngược lại hung mãnh thô bạo mười phần, hiếu chiến tàn nhẫn, chủ kiến tính cường, không chịu quản thúc không chịu giáo dục, chuyện gì cũng tự mình quyết định. Mấu chốt là, tâm tính đạm bạc, không có khái niệm gì về thân tình và hữu tình, trong mắt hắn chỉ có những trận đấu mang đến kích thích. Hắn giống nhau là một thanh đao của võ sĩ, sinh ra chỉ vì chém giết.
Có lẽ cũng bởi vì Tống Nghĩa Nhụy không có nhiều thời gian chăm sóc hắn mà ra, Tống Nghĩa Nhụy đối với đứa con ruột mình sinh ra tình cảm vô cùng phức tạp, trong lòng vô cùng vướng bận, nhưng khi nhìn hắn lại không có cách nào thân cận. Nhà họ Tống là gia tộc lớn, mặc dù anh em tình cảm tốt, cũng không có bao nhiêu thời gian đi quan tâm con cái của anh em.
Tống Ngôn Mục xem như rất chiếu cô Tống Ngôn Phong, đáng tiếc Tống Ngôn Phong không cảm kích, không ít lần khơi màu chiến đấu với Tống Ngôn Mục. Nhưng mà Tống Ngôn Mục bình thường cũng không để ý, mỗi lần đều là vỗ bả vai Tống Ngôn Phong, nói một câu được rồi, về nhà đi.
“Sau khi con rời khỏi, nó liền quẩy balo lên nói muốn đi du lịch thế giới. Những người đi theo nó đều bị nó cắt đuôi, hiện tại cô cũng không biết nó ở nơi nào.” Nhắc tới đứa con này, Tống Nghĩa Nhụy có chút mất mát,“Cũng tại cô lúc ấy không có chú ý, rõ ràng nó chính là tính tình ngang bướng……”
“Không sao cả, nó chơi đủ, tự nhiên sẽ về nhà.” Tống Ngôn Mục an ủi,“Phải bắt đầu truyền máu, có lẽ cô sẽ rất đau, nếu có gì không khoẻ lập tức nói ra.”
Tống Nghĩa Nhụy gật đầu.
Máu của Mộc Tuyết đưa vào thân thể Tống Nghĩa Nhụy, trên da Tống Nghĩa Nhụy lập tức xuất hiện một ít điểm đen, Tống Nghĩa Nhụy đột nhiên kêu thảm thiết, làm mọi người ở đây cũng giật mình.
“Đây là có chuyện gì?” Ông cụ Tống tử tức giận.
Không đợi bác sĩ giải thích, đương nhiên bác sĩ cũng vô pháp giải thích, Mộc Tuyết nói ra suy đoán của mình,“Phản ứng bài xích, máu của con bài xích vật thể độc hại trong cơ thể dì Nghĩa Nhụy. Bác sĩ, nếu độc tố hoặc là vật chất có hại ngưng tụ ở trong da, các người có biện pháp loại bỏ sao?”
Tuy rằng không biết tại sao phản ứng lại không giống với Ngô Sâm Nhược, khi đó Ngô Sâm Nhược hôn mê, nhưng cũng không có xuất hiện vết đen trên da, cũng không biết có phải vì đã rút hết máu trước hay không.
“Hoặc là, trước rút đi một ít máu của dì Nghĩa Nhụy, lúc trước tôi mcũng yêu cầu nhân viên y tế làm vậy với Sâm Nhược.” Mộc Tuyết tiếp tục nói,“Phương diện tri thức Y học tôi không hiểu, đều tôi có thể làm chỉ có như vậy.”
Cuối cùng, nhóm bác sĩ phát hiện, nếu rút đi một bộ phận máu của Tống Nghĩa Nhụy, phản ứng này cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng khi đưa máu Mộc Tuyết vào, Tống Nghĩa Nhụy sẽ rất đau đớn, hơn nữa một lần không được bao nhiêu.
Sau khi máu của Mộc Tuyết truyền vào, dụng cụ kiểm tra đo lường trị số cơ thể của Tống Nghĩa Nhụy thay đổi. Điểm ấy đủ để khẳng định máu Mộc Tuyết có tác dụng. Nhóm bác sĩ thật hưng phấn, thậm chí đưa ra ý tưởng đem Mộc Tuyết ra làm thí nghiệm (bác sĩ lúc nào cũng vậy… Cho xin đi… Đây là con người nhé), cuối cùng bị ánh mắt lạnh như băng của Tống Nghĩa Cẩn đánh gãy.
“Mộc Tuyết, là con dâu của tôi, là người nhà họ Tống.” Tống Nghĩa Cẩn nói một câu, nhóm bác sĩ nháy mắt đã hiểu. Không yêu cầu gì nữa, hết sức chuyên chú trị liệu cho Tống Nghĩa Nhụy.
Cuối cùng bọn họ cũng không tìm được thành phần đặc biệt nào trong máu Mộc Tuyết, vì thế chỉ có thể đưa ra phương án giải quyết, là Mộc Tuyết cần cố định rút ra máu, sau đó từ từ đưa vào thân thể Tống Nghĩa Nhụy. Như vậy thong thả thay đổi thân thể Tống Nghĩa Nhụy, thời gian cũng phải hơn một năm. Nói như vậy, Mộc Tuyết sẽ không thể rời khỏi thành phố B.
Biết được tin tức này, Mộc Tuyết ngược lại rất vui vẻ.
“Ngôn Mục, thi vào trường đại học ở thành phố B đi!”
Tống Ngôn Mục đang cầm mặt Mộc Tuyết, hôn một ngụm,“Được. Nhưng mà, chúng ta vẫn nên về thành phố Hải Đường trước, không bao lâu nữa sẽ thi, máu em hiến lúc nãy, đủ để bọn họ dùng đến khi anh chấm dứt kỳ thi.”
Nghĩ mình đã lâu không nhìn thấy mẹ, còn có đám người Lan Tử Lưu Sảng, đương nhiên còn có nhóm cực phẩm vẫn chưa dọn xong, Mộc Tuyết gật đầu.
“Được.”
Trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết ở lại bệnh viện, Tống Ngôn Mục cũng ở cùng.
Ngô Sâm Nhược giống như con trai ruột ở bên cạnh Tống Nghĩa Nhụy, từ gọt trái cây đến đổi ga giường. Điều này làm cho Mộc Tuyết vô cùng giật mình, chẳng lẽ Ngô Sâm Nhược thích phụ nữ lớn tuổi? Không đúng, cảm giác này là sự yêu thích đối với mẹ.
Trên thực tế, mẹ của Ngô Sâm Nhược – Phương Thụy Mẫn từng rất yêu thương Sâm Nhược, nhưng khi đó Sâm Nhược vẫn là trẻ con, không có trí nhớ. Chờ Ngô Sâm Nhược bắt đầu có ý thức, Phương Thụy Mẫn đã bị Ngô Thiên Tứ bức đến nỗi tính cách đại biến, không bao giờ còn dịu dàng như quá khứ. Quá nhiều vũ nhục làm cho tâm tính của bà ta mất thăng bằng và cũng không thể tiếp tục thân cận với Ngô Sâm Nhược.
Tuy rằng, bà ta vẫn là mẹ Sâm Nhược, nhưng đối với đứa con Sâm Nhược này, trên người Sâm Nhược chảy dòng máu của Ngô Thiên Tứ, bà ta chỉ có thể cảm nhận được thống khổ.
Điểm này, từ khi Phương Thụy Mẫn đi ra nước ngoài thì không còn liên lạc với Ngô Sâm Nhược, cũng đủ để chứng minh rồi.
Mà Tống Nghĩa Nhụy, tương đương với một Phương Thụy Mẫn khác. Tống Nghĩa Nhụy không thể bao dung tất cả với con mình, nên chuyển loại tình cảm mẹ con này lên Ngô Sâm Nhược. Bà (vì bây giờ đã nói rõ là coi như mẹ con nên mình sẽ đổi ngôi) là thầy của Sâm Nhược, là người huấn luyện, người dẫn đường, vừ là bạn, vừa là chị, vừa là mẹ. Tống Nghĩa Nhụy không chút keo kiệt dạy Ngô Sâm Nhược, hoàn toàn coi cậu như người thừa kế của mình mà đối đãi.
Mà Ngô Sâm Nhược, nhận phân tình này, đồng dạng hồi báo thứ bán thân chưa từng sử dụng, ‘sự quan tâm đối với mẹ’.
Mỗi ngày đều phải đến chuyển động một lần, mỗi ngày Tống Ngôn Giản đều cho Tống Ngôn Mục những lời nói sắc bén, càng nhiều thời gian đều dùng để quan sát Ngô Sâm Nhược.
Ngô Sâm Nhược có đôi mày sắc bén và gương mặt như vẽ, đôi mắt đen kiên nghị, lưng thẳng và hình thể hơi gầy yếu, còn có khi nhìn về phía Tống Nghĩa Nhụy và Mộc Tuyết cả người dào dạt tín nhiệm cùng ấm áp, đều làm cho Tống Ngôn Giản cảm thấy thật…… Thần kỳ.
Cô gái kim cương (giống như lực sĩ…. Ý là có cơ đấy) Tống Tử Khâm đã tới bệnh viện một chuyến, khi lôi kéo Mộc Tuyết vô cùng thân thiết nói chuyện phiếm, nhìn lướt qua Tống Ngôn Giản, nhất thời giống như ăn phải một ký tiêu, cả người buồn nôn đến không gì so sánh nổi.
Mộc Tuyết kỳ quái nhìn biểu cảm của Tống Tử Khâm, lại nhìn Tống Ngôn Giản, cô không có cảm thấy cái gì không thích hợp mà?!
“Tiểu Tuyết, cái người đẹp trai kia……”
“Ngô Sâm Nhược.”
Tống Tử Khâm gật đầu,“Đúng, Ngô Sâm Nhược, cậu ta thích đàn ông hay phụ nữ?”
Mộc Tuyết choáng váng,“Phụ nữ, cái đó, làm sao vậy?”
Lúc này Tống Ngôn Mục không có ở phòng bệnh, mà là bên ngoài cùng Hà Lệ Phong xử lý sự vụ công ty. Tống Tử Khâm kề tai Mộc Tuyết nói nhỏ,“Cậu nhìn ánh mắt của anh cả tớ – Tống Ngôn Giản, quả thực là muốn nuốt Ngô Sâm Nhược! Tớ hoài nghi anh cả tớ giống với chú năm!” (D: ta cũng muốn…. Nhược vs Giản… nhưng vậy thì tội bé Tử….)
Nói thật, Mộc Tuyết đúng là không cẩn thận đánh giá Tống Ngôn Giản, lần trước nhìn thấy hắn khi Ngôn Mục và bạn tốt hội hợp, chỉ cảm thấy người này không đơn giản, sâu không lường được, thực lực mạnh mẽ. Hiện tại bị Tống Tử Khâm nói như vậy, cô thật sự nhìn kỹ Tống Ngôn Giản, cũng là người anh tuấn phi phàm, mới 10 mấy tuổi đã có khí thế không giận mà uy, toàn thân đều là quý khí ngạo mạn, khí thế lơ đãng bức người.
Nhưng, Sâm Nhược…… Mộc Tuyết cả người hắc tuyến, huých cánh tay Tống Tử Khâm,“Anh cả cậu không quen bạn gái?”
“Có, nói không chừng anh cả của tớ ăn cả hai! Tớ cảm thấy ánh mắt kia rất chuyên chú rất buồn nôn…… Cậu nói với Ngô Sâm Nhược, Ngôn Giản và Ngôn Mục đều giống nhau nếu coi trọng cái gì thì nhất định phải bắt cho bằng được, cái này chắc là cậu rất rõ.” Tống Tử Khâm khó có khi nói với người khác những thứ này, hiện nay hoàn toàn coi Mộc Tuyết thành chị dâu, hơn nữa cô ấy cảm thấy Mộc Tuyết không có nhiều tâm tư, nếu không nói chuyện này thì rất đáng lo.
Mộc Tuyết suy nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra Tống Ngôn Mục coi trọng cài gì nhất định phải bắt, chỉ là cô mơ mơ màng màng đã đi theo Tống Ngôn Mục. Xem ra mình trùng sinh, chỉ số thông minh cũng không được đề cao, Mộc Tuyết nhịn không được yên lặng thở dài.
Nhưng mà căn bản không cần Mộc Tuyết nhắc nhở, Ngô Sâm Nhược đối Tống Ngôn Giản không lên tiếng quấy rầy đã đột phá cực hạn nhẫn nại.
“Tống Ngôn Giản.” Ngô Sâm Nhược đứng trước mặt Tống Ngôn Giản, nói thẳng,“Anh nhìn tôi nhiều ngày như vậy, nhìn đủ chưa?”
Tống Nghĩa Nhụy đã sớm phát hiện ánh mắt Tống Ngôn Giản rất chuyên chú, nhưng bà không vạch trần. Nhưng Ngô Sâm Nhược sâu sắc như vậy, sao có thể xem nhẹ chuyện này.
Nhưng ngày nay Ngô Sâm Nhược trừ Tống Ngôn Mục, Tống Nghĩa Nhụy và Mộc Tuyết thì đều bỏ mặc, cậu có gương mặt tối tăm trường kỳ và khí thế lạnh như băng, mọi người tự nhiên cũng sẽ không ăn no rửng mỡ tìm cậu nói chuyện. Nhưng Tống Ngôn Giản lại có các loại ý đồ nói chuyện với Ngô Sâm Nhược, cuối cùng không được người ta để ý.
Cho nên, đối thoại đột nhiên này, làm cho Tống Ngôn Giản sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh* không hiểu. (* được sủng ái mà kinh sợ)
“Ngô Sâm Nhược.” Tống Ngôn Giản chống cằm,“Làm bạn nhé?” (D: Dễ thương quá ^^)
Ngô Sâm Nhược yên lặng nhìn Tống Ngôn Giản,“Tính cách không hợp, tôi không muốn làm bạn với anh.”
Tống Ngôn Giản vô tội hỏi lại,“Khí tràng của cậu tối tăm, của tôi như ánh mặt trời, quả thật không giống nhau, nhưng như vậy mới cần trung hoà, chẳng lẽ không đúng sao? Tôi tự thấy mình hoàn toàn có tư cách làm bạn của cậu (thật ra ta muốn để em cơ), chẳng lẽ toio không đủ cao không đủ đẹp không đủ thông minh?”
Mộc Tuyết ở một bên nghe bật cười,“Sâm Nhược kết bạn không phải dựa vào những điểm đó, là thành tâm, thành ý thiệt tình, hoặc là đồng loại.”
Ngô Sâm Nhược gật đầu. Lúc trước khi cậu và Lưu Sảng cùng nhau nhận Mộc Tuyết làm em gái, một là vì nhận định Mộc Tuyết là đồng loại, hai là vì Mộc Tuyết là người chân thành. Cho dù cả người hận ý, cũng không thể che lấp sự chân thành kia.
“Tôi rất chân thành.” Tống Ngôn Giản cười như không cười,“Chẳng lẽ mọi người không cảm giác được?”
Nghe Tống Ngôn Giản nói hết những lời này, mọi người ở đây đều xoay đầu, không hề để ý đến hắn. Tống Nghĩa Nhụy bị cảnh tượng này làm cười một tiếng.
Đề tài kết bạn này Tống Ngôn Giản không có nhắc lại. Nhưng sau ngày hôm, bệnh viện Tống Nghĩa Nhụy nằm vô duyên vô cớ nổi lên một trận lửa lớn, tuy rằng không đốt tới chỗ nằm của Tống Nghĩa Nhụy, nhưng người nhà họ Tống vẫn bị hoảng sợ.
Lấy địa vị của nhà họ Tống ở thành phố B, cấp bậc củaTống Nghĩa Cẩn ở chính phủ, còn có tính chất công việc của Tống Nghĩa Nhụy. Bệnh viện này đã được bảo vệ tuyệt đối, tại sao có thể bị người khác châm lửa đây?
Bình luận
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1