chương 9/ 93

Ngô Sâm Nhược lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, động tác thuần thục đốt điếu thuốc: “Chỉ đánh người, không giết người, diệt cỏ không diệt tận gốc?”

Con ngươi Vương Minh co rụt lại: “Mày nghĩ rằng tao không dám?”

Ngô Sâm Nhược từ chối cho ý kiến nhả khói thuốc, nói: “Giết người ban ngày, còn ở chổ đông người thế này, mày cảm thấy kết cục của mày sẽ thế nào?”

“Mày nghe ngóng được, bọn tao cưỡi mô tô đến trường. Vậy mày có biết, nhà của bọn tao như thế nào không? Không cần trả lời, tao biết mầy chắc chắn không biết, nếu không mày sẽ không ngu như vậy. Bởi vì, ở cái khu này, người dám tìm tụi tao gây chuyện quá ít, mà mày, tuyệt đối không đủ trình.” Ánh mắt Ngô Sâm Nhược rất lạnh, cả người phát ra khí lạnh.

Vương Minh không biết tại sao, lại cảm thấy lạnh cả người.

“Mày chưa từng giết người, nhìn mắt mày thì biết ngay, mày chỉ là một đứa bé bị người lớn trong nhà nuông chìu mà hư, rồi tự nghĩ mình có thể vô pháp vô thiên. Cha của mầy mở bảy nhà hàng nhỏ, có mấy cửa hàng, được cho là nhà giàu nhỏ. Nhưng mà nhà của mày chỉ là buôn bán lẻ, ngay cả cánh cửa thương mại của thành phố cũng không bước vào được.” Ngô Sâm Nhược nói tiếp, tiếc hận trong giọng nói càng ngày càng rõ ràng: “Mày có biết tại sao tao lại biết rõ chuyện nhà mày như vậy không?”

Vương Minh lui về sau từng bước.

“Bởi vì Sâm Nhược có thói quen, hễ là người cậu ấy nhìn không vừa mắt, đều sẽ điều tra rõ ràng về người đó, một khi các người rơi vào tay cậu ấy, cậu ấy sẽ trả thù đến khi mình vừa lòng mới thôi.” Vẻ mặt Lưu Sảng chính nghĩa, tươi cười xán lạn, lời nói ra lại làm cho người ta phát lạnh. “Tao đề nghị tụi bây mau cút đi, nếu không, kết cục sẽ thật thê thảm.”

Vương Minh cũng không tin, huy động ống tuýp đi qua chỗ bọn Lưu Sảng: “Mày mẹ nó đánh rắm cái gì, cũng đã đắc tội, quản mày con mẹ gì, cùng lắm thì hôm nay lão tử* đánh chết tụi bây!”

*Lão tử = Bố mày: để lão tử cho ngầu!!!

Không biết từ lúc nào mà trong tay Ngô Sâm Nhược cũng có một cái ống tuýp, nhưng ống tuýp của cậu ấy nhỏ hơn, nhẹ hơn, còn lóe ánh sáng trong suốt, vừa thấy đã biết là một cây ống tuýp sắc bén có thể đâm chết người. Đánh nhau bắt đầu từ hai người bọn họ, giống như đốt pháo, tiếng hét vang trời.

Mộc Tuyết bị đẩy ra, nhưng tiếng sắt va chạm và tiếng chửi rủa hỗn loạn trong gió đập vào mắt Mộc Tuyết, sợ hãi nháy mắt xông lên đầu, Mộc Tuyết sợ tới mức thét chói tai.

Đần độn, không biết mình làm sao đến được dưới lầu nhà mình. Mộc Tuyết hơi tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu phát hiện, trừ Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, còn có một thiếu niên cao lớn anh tuấn xa lạ. Trên vai thiếu niên là áo khoác đồng phục, trên lớp áo màu trắng là huy hiệu. Anh có một đôi mắt đen, sóng mũi cao thẳng, tổ hợp cùng một chỗ khuôn mặt lại hòa nhã, không như Ngô Sâm Nhược ưu thương lạnh băng, cũng không phải một vũng nước đọng, mà là một hồ nước không gợn sóng, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng trong sáng.

“Mộc Tuyết, em còn nhớ chuyện lúc nãy không?” Tay thiếu niên đặt lên trán Mộc Tuyết, cảm giác ấm áp giống như ánh mặt trời.

Toàn thân thiếu niên tản ra hương cỏ xanh mát, Mộc Tuyết có chút nghi hoặc: “Anh là ai?”

“Xem ra là không nhớ. Mộc Tuyết, xin chào, tôi tên là Tống Ngôn Mục, là anh của Sâm và Sảng. Vừa nãy xảy ra một vài chuyện kỳ quái, nhưng bây giờ tinh thần của em không tốt lắm, cho nên chuyện này chúng ta nói sau, em về nhà nghĩ ngơi trước đi.” Tống Ngôn Mục bình tĩnh, cũng không kinh ngạc sau khi thấy chuyện quái dị: “Sâm Nhược, a Sảng, trong khoảng thời gian này các cậu chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Còn lại để anh xử lý.”

Ngô Sâm Nhược vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt dao động, tất nhiên là đang thất thần. Mà vẻ mặt Lưu Sảng lại phấn chấn, há mồm lại không dám nói chuyện, hết sức kỳ quái.

Nghe thiếu niên nói chuyện chững chạc như người trưởng thành, không hiểu sao Mộc Tuyết lại an tâm. Vì thế cô gật đầu, sau khi chào tạm biệt Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, xoay người lên lầu.

Trong nhà không có ai, Mộc Dong và Hà Thành Canh vẫn chưa về. Mộc Tuyết mệt mỏi đi vào phòng làm cho mình một chén bột, ăn xong mới về phòng ngủ. Thấy Mộc Dong lại đổi giường cô cũng không tức giận, mà là trực tiếp nằm ngã xuống giường ngủ.

Một đêm không mộng mị, buổi phát hiện chỉ có Hà Thành Canh, Mộc Tuyết ở phòng bếp làm bữa sáng thuận miệng hỏi: “Mộc Dong đâu? Không có về?”

Hà Thành Canh cười hì hì trả lời: “Dong Dong nói đi về nhà mẹ. Tiểu Tuyết, chị nên cẩn thận một chút nha, dì Mộc là người bao che khuyết điểm.”

Mộc Tuyết ngừng động tác chiên trứng, mắt nhìn lên, lộ ra tròng trắng: “À? Ý của cậu là, Cô cả muốn trả thù tôi?”

Hà Thành Canh theo bản năng dịch qua một bên: “Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở chị.”

“Cám ơn, cho nên, cho cậu một cái trứng chiên.” Mộc Tuyết vừa nói vừa làm, làm cho Hà Thành Canh một phần bữa sáng.

Mộc Quế, cái người cô nghèo kiết hủ lậu không biết xấu hổ, kiếp trước ức hiếp làm khó cô nhiều nhất, bịa đặt nói cô làm □ cô Ngải Tư, xúi giục Mộc Dong cướp đồ cưới của cô…… Ha ha, Mộc Tuyết hưng phấn trong lòng. Đến đi, cho dù tôi bị đánh, cũng không để cho bà yên ổn.

Nhìn cái xẻng trong tay, khóe miệng Mộc Tuyết gợi lên, lại có trò hay để chơi.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan học là cuối tuần. Các học sinh điều rục rịch, giờ học cũng không yên. Mộc Tuyết cũng không tĩnh tâm dược, nhưng mà cô không tĩnh tâm, là bởi vì chuyện ngày hôm qua bỗng nhiên mất trí nhớ cùng với sáng sớm hôm nay biết được cô cả muốn tới nhà. Cô tự hỏi phải đối phó ra sao, phải phản kháng và công kích như thế nào.

Thái độ của Lâm Dư Phỉ hôm nay rất khác thường, đối xử thân thiện với Mộc Tuyết, hỏi han ân cần giống như chuyện mấy ngày trước không có xảy ra. Mà Mộc Tuyết, tính chậm rãi trả thù Lâm Dư Phỉ, cái gọi là thù sâu như biển ngược lại không vội. Bởi vì bây giờ tình trạng gia đình Mộc Tuyết, thật sự là hậu hoạn quá nhiều, trị bên ngoài thì phải yên bên trong trước. Bằng không châm lửa phía sau, phía trước thất bại, lúc đó mới là chịu không nổi.

Mặc kệ thế nào, kiếp này, không thể để cho bọn họ yên ổn!

Một giây không chú ý, Mộc Tuyết phát hiện, mình vậy mà lại đứng trong không gian.

[ Khi tinh thần của cô tập trung quá mức, cô sẽ đi vào nơi này.]

Không gian tốt tính nhắc nhở.

Bây giờ vẫn còn ở lớp học, Mộc Tuyết ảo não, nhanh chóng ra ngoài. Nhưng tư tưởng của cô vừa động, lời nói của không gian làm cho cô lập tức dừng lại.

[ Lá cây màu lam phát ra dị năng, buổi chiều ngày hôm qua, khi cô bị tập kích.]

Là cái gì?

[ Cảm xúc cuốn hút. Cảm xúc của cô có thể cuốn hút người chung quanh, hơn nữa đây là cảm xúc tiêu cực của chủ nhân.]

Không gian chẳng những nói, còn cho Mộc Tuyết xem. Giữa không trung xuất hiện một tấm kính sáng, bên trong là cảnh xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi Mộc Tuyết thét chói tai, người xung quanh cũng thét chói tai theo, té vô cùng hỗn loạn, thậm chí bắt đầu đánh lẫn nhau. Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược cũng bị ảnh hưởng, cùng mọi người đánh nhau. Trong hoàn cảnh này, góc nhìn của Mộc Tuyết không có thay đổi gì, chỉ là đứng ngơ ngác tại chỗ.

Sau đó, có vài cánh sát tới, khống chế được chuyện xảy ra, nhưng mà cảm xúc của cảnh sát cũng dần mất khống chế. Cái người gọi là Tống Ngôn Mục đi tới, đứng trước mặt cô.

“Không cần sợ hãi, bọn tôi đến rồi.”

Một câu trầm ổn hữu lực, giống như là thần chú, làm cho Mộc Tuyết không khống chế được bình tĩnh lại. Mọi người xung quanh cũng chậm rãi bình tĩnh, mọi người điều u mê, không biết nguyên do.

Tiếp sau đó, cô đần độn đi theo Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục dẫn theo Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, đi theo cảnh sát, lấy khẩu cung rồi đi.

Cây Lam Diệp ở trong không gian đen tối, phát ra ánh sáng đen lóng lánh.

Tay Mộc Tuyết vịn ở trên cây, thật cẩn thận vuốt ve, giống như đang an ủi Ngô Sâm Nhược.

“Nó được hình thành nhờ Ngô Sâm Nhược, như vậy, năng lực của nó, có quan hệ gì với Ngô Sâm Nhược?”

[ Tính chất đặc biệt. Tính chất đặc biệt của Lưu Sảng là trọng nghĩa khinh tài, đồng thời là người vận động rất giỏi, cho nên mới biến ra cây Kim Diệp. Sâu trong lòng Ngô Sâm Nhược là nồng đậm uất ức, hơn nữa, hắn có một mong ước mãnh liệt, chính là người xung quanh có thể cảm nhận tâm trạng của hắn, hắn thống khổ và bất đắc dĩ, hắn bất hạnh và bi ai.]

Mộc Tuyết yên lặng.

Từng nghe một câu, hạnh phúc gia đình chỉ có một, nhưng bất hạnh lại có rất nhiều.

Vui vẻ, hớn hở, hân hoan, thỏa mãn, đều là hạnh phúc.

Tịch mịch, mất mác, phiền muộn, đau khổ, buồn rầu, ưu sầu, kiềm chế, uể oải, sa sút, lo âu, tức giận, ghen tị, căm ghét, phiền não, coi là kẻ thù, điên cuồng, chán chường, tuyệt vọng, sa đọa, lại không thể dùng một từ nói hết.

Hạnh phúc của một người có thể khoe khoang, nhưng đau khổ của một người lại không có cách nào nói ra.

Gia đình Ngô Sâm Nhược, rốt cuộc như thế nào?

Nhưng mà Mộc Tuyết vẫn chưa cảm khái xong, đã bị cưỡng chế lôi ra. Vừa ra ngoài cô phát hiện giáo viên môn tiếng Anh đang nghiêm túc đứng trước mặt cô.

“Thực xin lỗi thầy, tối hôm qua em không ngủ được, nên mới thất thần.” Mộc Tuyết đứng lên, giải thích trước, thái độ cung kính mười phần.

Thầy dạy tiếng Anh há mồm, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ kêu cô đọc lại bài học hôm nay một lần.

Đã lâu không dùng tiếng Anh, Mộc Tuyết đọc lắp bắp, cả lớp cười vang. Thật vất vả đọc xong, Mộc Tuyết ngồi xuống, không ngờ lại thấy khóe miệng của Lâm Dư Phỉ nhếch lên.

Cười, tôi xem cô kiếp này còn có thể cười như vậy đến cuối cùng hay không! Mộc Tuyết cắn răng.

Sau khi tan học, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng vẫn chờ cô như cũ. Vừa thấy cô, Lưu Sảng lập tức vui mừng chạy tới: “Tiểu Tuyết tiểu Tuyết, em thật sự là nữ quỷ đầu thai đúng không? Anh cảm thấy dường như em có siêu năng lực!”

Mộc Tuyết cười gượng: “Anh suy nghĩ nhiều.”

Lưu Sảng thêm mắm thêm muối nói hết chuyện ngay hôm qua: “Anh Ngôn Mục nói sóng điện não của em có lực ảnh hưởng rất mạnh, bởi vì lúc ấy mọi người không hiểu vì sao đều cảm giác thật sợ hãi, chỉ đánh lung tung không định hướng.”

Mộc Tuyết tiếp tục cười gượng: “Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, em không nhớ gì hết.”

Ngô Sâm Nhược một bên im lặng không lên tiếng lúc này mới nói: “Anh Ngôn Mục kêu bọn tớ nói tình trạng lúc đó cho cậu nghe, cũng dặn cậu chú ý, đừng để cho người khác biết, cũng không được để cảm xúc thây đổi quá lớn. Bằng không sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp chuyện lớn.”

Mộc Tuyết gật đầu: “Oh. Nhưng mà đây cũng không phải tại tớ.” Đương nhiên không phải tại tôi rồi, muốn trách thì phải trách cây Lam Diệp của cậu.

“Thật hâm mộ cậu.” Ngô Sâm Nhược nỉ non,

Mộc Tuyết không biết nên phản ứng như thế nào, cô ừ a thật lâu, cuối cùng nghĩ được một biện pháp báo đáp cây Lam Diệp của Ngô Sâm Nhược.

“Sâm Nhược, nếu, nếu tớ thật sự có năng lực này, như vậy, khi cậu cần, dẫn theo tớ đi.”

Ngô Sâm Nhược đi phía trước sống lưng đột nhiên cứng đơ, sau đó nói.

“Tốt.”

“Tiểu Tuyết tiểu Tuyết, cuối tuần có rảnh không? Anh Ngôn Mục nói muốn làm cho thí nghiệm cho em!” Lưu Sảng thấy Mộc Tuyết có hơi thừa nhận, vội vàng nói.

Mộc Tuyết cười gượng: “Không có thời gian.” Đùa chắc, cô có ngốc cũng biết, bất kể là không gian hay là dị năng, cũng không được để người khác biết.

Lưu Sảng thất vọng muốn khóc, xem ra muốn xác nhận Mộc Tuyết có phải nữ quỷ đầu thai hay không, không dễ dàng.

Tới dưới lầu nhà mình Mộc Tuyết xuống xe, tạm biệt Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, sau đó về nhà.

Vừa mở cửa phòng ra, chào đón cô là ánh mắt [ mày chết chắc rồi ]. Mộc Tuyết nhìn trên sàn giầy có thể biết, cha mẹ đã về, hơn nữa cô cả và dượng cũng tới.

Ha ha, Mộc Tuyết âm trầm cười, tới giờ chiến!

Bình luận





Chi tiết truyện