chương 76/ 93

Bị dáng vẻ cao ngạo của Tống Ngôn Giản làm cho tức đến nghiến răng, Ngô Sâm Nhược cắn răng thu tay lại, thật sự cậu không thể bắn, “Tông Ngôn Giản, anh đi cũng chỉ làm cản trở mà thôi! Anh với tiểu Tuyết lại không có quan hệ gì, anh bận tâm làm chi?!”

“Chẵng lẽ cậu thì không cản trở? Hõn nữa, hai người đều là ði cản trở, không thua tôi đâu. Tiểu Tuyết là ân nhân lặng lẽ cứu tôi thoát khỏi bóng đen, tôi vì ân nhân dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ, đây chẵng lẽ không phải là yếu điểm sao?”

Bị Tống Ngôn Giản làm cho nhứt đầu, Ngô Sâm Nhược sờ lên thuốc mê trên người. Đến khi tới đó, nhất định phải làm người này hôn mê!

“Anh cả, trở về đi. Nhà họ Tống cần anh.”

Sau khi yên lặng hồi lâu, Tống Ngôn Mục lên tiếng, lần đầu tiên gọi Tống Ngôn Giản là anh cả.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Ngôn Mục chưa từng kêu Tống Ngôn Giản là anh cả. Bởi vì Tống Ngôn Giản chỉ lớn hơn anh một ngày mà thôi, mà lúc trước, nhà họ Tống coi Tống Ngôn Mục thành người thừa kế mà đào tạo, ông cụ Tống vẫn gọi Tống Ngôn Mục là cháu trai lớn.

Cho nên mọi người ngầm chấp nhận, Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản lớn bằng nhau, không cần dùng tới tiếng anh cả này.

Tỏ ra chẵng sao, nhà chính nhà họ Tống trừ Tống Nghĩa Nhụy thì con của ông cụ đều là con trai, nhà chính đều coi bọn họ như nhau mà đối đãi. Nhưng tất cả người lớn đều ngầm thừa nhận, đối với Tống Ngôn Giản mà nói, thật sự một chút tổn thương cũng không có sao?

“Anh cả, khi em đứng trước mặt anh tiếp nhận tất cả vinh dự và lời khen, anh từng có không cam lòng sao?” Tống Ngôn Mục tiếp tục dững dưng nói, giống như đang nói hôm qua anh không ăn cơm vậy.

Tống Ngôn Giản im lặng, “Làm sao có thể cam tâm. Chúng ta đều lớn lên ở nhà chính, chưa từng so thắng thua, đã trực tiếp định cậu là người thừa kế, đừng nói là anh lớn hơn cậu một ngày, coi như là nhỏ hơn cậu 1,2 tuổi, anh cũng sẽ không cam lòng.

Trưởng bối thiên vị, không thể nào không tạo thành bóng ma trong lòng con trẻ.

Tống Ngôn Mục nghĩ tới Mộc Dong, nghĩ tới Hà Thành Canh. Ðối với Mộc Tuyết mà nói, Mộc Tiền Trình yêu thương Mộc Dong hơn là làm cô tổn thương, Hà Hiểu Lệ và người nhà họ Hà yêu thương Hà Thành Canh hơn cũng là tổn thương.

Nhà họ Tống cũng không thể dựa vào một tay ông cụ Tống mà thành, niên ðại chiến loạn kia những chi nhỏ cũng vác súng đi theo ông cụ Tống trải qua sinh tử trên chiến trường. Của cải nhà họ Tống, tất cả mọi người đều có phần, vậy tại sao khi quyết định gia chủ kế nhiệm, lại chọn người của nhà chính? Chi nhỏ bọn họ cũng có con cháu ưu tú mà.

Thế hệ của cha, đều là anh em hòa thuận, nhất trí với bên ngoài, cho nên chiến thắng chi nhỏ. Mà thế hệ của mình, hoàn toàn không có cạnh tranh gì, ông cụ Tống đã tự xác định mình làm người thừa kế….

Cho nên không chỉ là chi nhỏ, ngay cả Tống Ngôn Giản, cũng không cam lòng.

Nghĩ tới đây, Tống Ngôn Mục cười, “Anh ghét em sao?”

Cười ha ha, Tông Ngôn Giản vui vẻ, “Dĩ nhiên ghét, nhưng mà, sau khi em bị ông nội đuổi, anh không ghét nữa, ngược lại biến thành thương xót.

Xe chạy trên đường với tốc độ cao, tài lái xe của Tống Ngôn Giản có thể so với những tay đua chuyên nghiệp, tinh xảo tránh né vô số xe, tự do xuyên qua những kẻ hở.

“Ngôn Mục, hai chúng ta không có gì khác nhau. Em đi, anh tới thay thế. Em trở lại, thực lực vượt qua anh, cho nên anh ra đi. Bây giờ em phải đi vào nguy hiểm, như vậy anh thành bảo bối của ông nội…. A…” tự giễu cười một tiếng, Tống Ngôn Giản cũng hỏi ngược lại, “Ngôn Mục, vậy em ghét anh sao? Em cam tâm tình nguyện đi vào nguy hiểm, chắp tay dâng lên vị trí người thừa kế mà em vất vả đoạt lại cho anh sao?”

“Từ nhỏ tiếp nhận tất cả giáo dục cũng là vì ngày sau trong coi gia tộc, đẩy vinh dự của gia tộc lên đỉnh cao hơn. Thậm chí em đã từng cho là, nhà họ Tống tất nhiên phải là của em. Bởi vì vô duyên vô cớ bị trục xuất, bị cô lập, tất nhiên em rất tức giận, cũng rất thất vọng với mọi người. Dĩ nhiên em không cam lòng bị người khác cướp tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng em không ghét, cũng không căm ghét mọi người. Bởi vì em hiểu, người đứng đầu một gia tộc, đứng cao hơn tất cả mọi người, thì tất nhiên sẽ ác hơn tất cả mọi người.”

Khi nói những lời này, Tống Ngôn Mục nhìn Tống Ngôn Giản, “Em đã từng cho là, toàn bộ nhà họ Tống đều là của em, nhưng mà, bây giờ em phát hiện, nhà họ Tống cũng không có gì hay. Cha mẹ thương em như vậy, vẫn sẽ vì lệnh của ông nội mà không tới gặp em, anh và Tử Khâm đều là anh em của em, nhưng nói không chừng sau này sẽ vì quyền lợi mà ngày càng ngăn cách…. Coi như cha mẹ chúng ta, bọn họ không có chút mâu thuẩn nào!”

“Đúng vậy, ví dụ như anh thành người thừa kế, nếu như lại bị thủ tiêu….. Nói không chừng cha anh và cha em sẽ nảy sinh mâu thuẩn, ha ha.” Tống Ngôn Giản lái xe tới chỗ, thắng gấp một cái làm cho Ngô Sâm Nhược ngồi ở ghế phụ mãnh liệt thở gấp.

“Ông nội đã hứa với Mộc Tuyết, nhà họ Tống là của em. Nhưng anh không cam lòng, muốn bày ra sức mạnh trong lần này, sau đó hy vọng có thể cùng em chân chính cạnh tranh lần nữa, chỉ có như vậy.”

Tống Ngôn Giản bắt lấy tay đánh lén của Ngô Sâm Nhược, trong mắt thoáng qua ánh sáng u tối.

Lão đạo sĩ không quản hai anh em này, tự mình mở cửa xuống xe.

Nhà họ Tống đã nói với bên cảnh sát, trước sau 1000 mét trong đoạn đường Mộc Tuyết biến mất cũng bị che lại. Vừa nãy trên đường cảnh sát thấy được đặc điểm của nhà họ Tống nên mới cho đi. Cho nên bây giờ trên đoạn đường này không có bóng người, ngay cả quán tiện lợi trên đường cũng bị dẹp sạch.

Cũng chỉ có ông cụ Tống có thân phận nồng cốt trong quốc gia, mới có quyền hành làm ra chiến tranh lớn như vậy trong thành phố B mà không bị người ngoài biết.

Gọi Xích Ngân Báo mà Mộc Tuyết luôn muốn bắt từ trong không gian ra, còn có một con Hỏa Vân Lang. Khi hai dị thú này rơi xuống đất thì lập tức chạy về trước, sau đó biến mất khi đã chạy khoảng 300 mét.

Kết giới.

Ngón tay kết ấn, lão đạo sĩ quyết định không mang theo ba người này, ống tay áo ông không gió mà bay. Dưới chân bất động, nhưng lại chậm rãi đi về phía kết giới.

Hai anh em quay đầu lại, phát hiện lão đạo sĩ đã biến mất.

Ngô Sâm Nhược quay đầu trước hai anh em nhà họ Tống, không nói hai lời mà đi về hướng lão đạo sĩ biến mất. Tống Ngôn Giản và Tống Ngôn Mục phản ứng cũng mau, bước nhanh theo Ngô Sâm Nhược, cùng nhau tiến vào kết giới.

Trước mắt thoáng qua ánh sáng trắng, Tống Ngôn Mục phát hiện mình đang ngồi trên ghế salon, đối diện là chú năm Tống Nghĩa Đức và Ngô Thiên Tứ đã lâu không gặp, mà bên cạnh anh…. Là Ngô Sâm Nhược 12 tuổi.

Đây là, trí nhớ?

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Nghĩa Đức và Ngô Thiên Tứ có quan hệ hợp tác. Chú năm nói để cho Ngô Thiên Tứ đưa đứa con trai xấp xỉ tuổi với anh tới làm bạn với anh, lúc trước Ngô Thiên Tứ đưa Ngô Tân Ngô Lỗi tới, nhưng Tống Ngôn Mục không phản ứng dù chỉ là một chút.

Bất đắc dĩ, Ngô Thiên Tứ mới được Ngô Sâm Nhược mang đến.

Ngày thứ nhất, Ngô Sâm Nhược vẫn mặt lạnh đối với mình, giống như phòng bị mãnh thú vậy. Cái này so với Ngô Tân Ngô Lỗi giả vờ thân thiết nhiệt tình thì tốt hơn nhiều, Tống Ngôn Mục vừa bị trục xuất khỏi nhà họ Tống, ghét nhất là người khác nhìn vào địa vị mà nhiệt tình với anh. Những thứ đó đều là giả tạo.

“Tôi không thích cậu.”

Tống Ngôn Mục nghe được Ngô Sâm Nhược nói như vậy, sau đó mặt Ngô Thiên Tứ đối đen.

Sau đó Tống Ngôn Mục nghe được giọng nói của mình, “Tôi làm anh trai cậu, sao này sẽ chăm sóc cậu, như vậy cậu sẽ yêu thích tôi sao?”

Ngô Sâm Nhược ngẩn người, cậu nghi ngờ nhìn Ngô Thiên Tứ đang kiềm chế lửa giận, lại nhìn Tống Ngôn Mục đang cười thẳng thắn, hừ một tiếng không trả lời.

Sau đó cảnh tượng nhanh chóng biến hóa, giống như một cuộn phim. Mình và Sâm Nhược thành anh em tốt, mà đứa bé nhà họ Lưu – Lưu Sảng cũng là anh em tốt của Sâm Nhược, ba người bọn họ giống như là tam giác sắt vậy, thưởng thức lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng biến cố phát sinh, khi ăn tết chị cả của Ngô Sâm Nhược – Ngô Du Hà sử dụng âm chiêu, mà bọn họ lại không có ai phát hiện. Chờ nhà họ Ngô ép Ngô Sâm Nhược xuất ngoại mà không được, những tấm ảnh Ngô Du Hà chụp được rải tung tóe trên sân trường. Dưới sự tức giận Ngô Sâm Nhược đi tìm Ngô Du Hà lý luận, cuối cùng lỡ tay giết chết Ngô Lỗi, làm Ngô Du Hà bị thương, bị nhà họ Ngô “đại nghĩa diệt thân” truy tố. Lưu Sảng vì chặn đường cứu Ngô Sâm Nhược bị Ngô Tân dẫn người đánh gãy chân.

Ngô Sâm Nhược ôm đầu đứng ở góc phòng gào thét, mình và Lưu Sảng – đang chống gậy đứng một bên, im lặng không lên tiếng.

“Tôi muốn giết Ngô Du Hà, tôi nhất định phải phá hủy nhà họ Ngô…. Tôi muốn bọn họ thống khổ và tuyệt vọng mà chết…”

Tống Ngôn Mục rất kinh ngạc, chuyện này chưa từng có… Đây là chuyện xảy ra khi Ngô Sâm Nhược học sơ trung năm hai? Ngô Du Hà bỉ ổi tìm người hãm hại Ngô Sâm Nhược rồi chụp hình lại…. Mộc Tuyết?? Lưu Sảng sẽ bị Ngô Tân đánh gãy chân? Lúc trước người bị Ngô Tân đánh gãy chân là Trương Hồ mà?!

Hoặc là nói, nếu không có Mộc Tuyết… Nếu không có Mộc Tuyết thì tất cả những chuyện này sẽ xảy ra?!

Tiếp theo, cảnh tượng chuyển đổi vô cùng nhanh, một lúc là mình nắm tay Sâm Nhược nói, cậu chờ anh, anh nhất định sẽ cứu cậu ra khỏi tù, một lúc sau Hà Lệ Phong nói với mình công ty phá sản, một lúc là mình ở sân bay tiễn Lưu Sảng xuất ngoại, cảnh tượng sau đó là một mình mình chán nản ngồi trong phòng làm việc, trước mắt là tài liệu Ngô Sâm Nhược bán mạng mua đi bán lại hàng hóa kiếm tiền cho mình. Về sau nữa, chính là mình liều mạng gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược kêu cậu mau rời đi, không đáng giá phải chết vì thù hận…

Nhưng mà, Tống Ngôn Mục chỉ có thể đứng ở vòng vây ngoài tiểu khu, gào thét nhìn đám nổ mây khói lượn lờ, Ngô Sâm Nhược mang lựu đạn bị cảnh sát đánh gục, biệt thự không bóng người vẫn bị nổ tung.

Như vậy vẫn chưa kết thúc, biểu cảm Tống Ngôn Mục lại phiền muộn như lần đầu gặp Sâm Nhược – khi gặp Lưu Sảng, cậu nói, anh em, em muốn thay Sâm Nhược báo thù, anh có giúp hay không? Không giúp cũng được, từ nay về sau em không có người anh em này.

Bọn họ bắt đầu đánh cuộc tất cả, dùng hết tất cả thủ pháp a dua nịnh hót, chỉ vì góp nhặt lực lượng, chỉ vì có thể báo thù cho người anh em đã chết.

Rồi sau đó, đang chuẩn bị tiệc cưới, Lâm Dư Phỉ ôm đứa bé và cầm theo bản giám định AND xuất hiện, nhiễu loạn, còn lấy hình khiêu dâm của Lưu Sảng ra, cùng với báo cáo giám định bệnh AIDS.

Đột nhiên tiếng súng vang lên, Tống Ngôn Mục thấy ngực Lưu Sảng bị bắn máu chảy ướt cả áo, một viên đạn khác thì bắn vào trán mình.

Cực kỳ ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng lưu ly chói lọi màu xanh biết bao phủ tất cả.

Trong kết giới là màu trắng trống rỗng.

Lão đạo sĩ đứng tại chỗ bấm ngón tay tính toán, ông luôn muốn xem thử rốt cuộc Mộc Tuyết làm được những gì, vì Mộc Tuyết mang theo tiểu Lang và chim bồ câu từ không gian của ông, dĩ nhiên ông có thể tìm được cô.

Bọn họ vẫn ở trong mãnh hư không này.

Tùy tiện rơi vào –  hai người Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản cắt đứt động tác của lão đạo sĩ, Ngô Sâm Nhược cũng cùng rơi xuống.

Biểu cảm của ba người bọn họ – rất quái dị.

“Sâm Nhược, cậu nhìn thấy cái gì?” Tống Ngôn Mục nói trước, “Anh nhìn thấy không có Mộc Tuyết, kết của của anh và cậu còn có Lưu Sảng.”

Sắc mặt cũng không tốt, Ngô Sâm Nhược gật đầu, “Em chỉ thấy được kết cục của em, chết đi trong thống khổ và tuyệt vọng… Em không có xuất ngoại, cũng không có đi theo Nghĩa Nhụy tiểu thư, càng không tới nhà họ Tống để phụng bồi anh. Khi Nghĩa Nhụy tiểu thư bị bắt ở nước Pháp, sau khi trở về thì mắc bệnh ung thư rồi chết. Số mệnh của chú Tống Nghĩa Đức cũng không giống như bây giờ…. Mà anh đã từng trở lại, những bởi vì nhà họ Tống gặp tai ương không ngừng nên bị trục xuất lần nữa..”

Nhưng mà, Ngô Sâm Nhược không có nói, trong ảo cảnh cậu thấy Mộc Tuyết, bọn họ là bạn học cùng trường, cùng một khối. Nhưng chỉ gặp thoáng qua, Mộc Tuyết lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ cúi đầu, dè dặt đi theo Lâm Dư Phỉ. Chỉ cần Lâm Dư Phỉ nói gì với cô, cô sẽ thụ sủng nhược kinh lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Tại sao ở trong ảo cảnh, mình chưa từng làm bạn với Mộc Tuyết chứ? Bởi vì không xuất hiện cùng lúc với Mộc Tuyết, nên mới phát sinh trong tương lai sao?

Dùng những lời nói ngắn gọn nhất nói về chuyện của mình, trong đầu Tống Ngôn Mục bắt đầu nghĩ chờ sau khỉ trở về sẽ giải quyết chuyện này, còn phải thu thập Lâm Dư Phỉ. Trước kia chỉ có Mộc Tuyết hận ả, bây giờ Tống Ngôn Mục muốn tự tay thu thập. “Sâm Nhược, sau khi cậu chết, nhà họ Ngô và nhà họ Tống kết thông gia, Ngô Du Hà gã cho người của chi “Kỷ”. Anh và Lưu Sảng báo thù cho cậu, cuối cùng bị bắn chết trong buổi lễ đính hôn. Lâm Dư Phỉ còn tham gia vào, thúc đẩy cái chết của anh và Lưu Sảng.”

Chân mày Ngô Sâm Nhược vặn chặc, Lâm Dư Phỉ này…. Nên giết hay giày vò.

Một một ở bên cạnh nghe Tống Ngôn Giản cũng nói chuyện, “Nhưng chuyện cũng không có kết thúc như vậy. Sau khi em chết, bác cả và người của nhà họ Lưu cùng nhau điên cuồng trả thù, giết tất cả người nhà họ Ngô, vì vậy cũng khai chiến với chi nhỏ. Mặc dù anh là gia chủ mới, nhưng lại đứng bên phía chi nhỏ…” Nói tới đây, Tống Ngôn Giản mở hai tay mình ra nhìn, “Anh giết hết tất cả mọi người trong nhà, sau đó bắt đầu hủy diệt chi nhỏ, tất cả mọi người đều chết, chỉ bỏ qua Tống Huệ Ninh. Không, phải nói là, Tống Huệ Ninh vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Đối với Tống Ngôn Giản mà nói, cảnh này quá kinh khủng. Hắn trơ mắt nhìn gia tộc biến mất trong tay mình, người thân bị mình giết…. Mà mình, giống như ăn phải đồ ăn quỷ dị.

Tống Huệ Ninh lại thân mật dịu dàng gọi mình “Anh”, không cần suy nghĩ cũng biết là cái quái gì.

Chậc, xem ra kiếp này có sự tham hợp của Một Tuyết, lại làm mạng quỹ của mọi người chệch đường ray.

Lão đạo sĩ nghe xong lời nói của ba người, khi sắp xếp mệnh quỷ của Tống Ngôn Mục cũng thuận tiện tính toán tương lai cho Tống Ngôn Giản, bây giờ trong lòng sáng vô cùng. Ông lấy giọng của người từng trải an ủi ba tiểu tử, “Ba cậu vừa trải qua, là trận pháp sửa đổi số mạng của Tống Ngôn Mục. Xem ra kiếp trước Tống Ngôn Mục đã trở lại, khi đó trận pháp cũng bị sửa đổi…. Tống Ngôn Giản, kiếp trước cậu bị tàn niệm thao túng.”

Lời trấn an của lão đạo sĩ làm Tống Ngôn Giản bối rối trong lòng, hắn biết mình sẽ không làm loại chuyện này, vừa nãy trong ảo cảnh, hắn không chỉ làm, mà còn làm vô cùng tàn nhẫn. Những chi tiết kia, hắn cũng không dám nói ra, nếu không Tống Ngôn Mục nhất định sẽ đánh hắn một trận.

“Nguyên Phong đạo trưởng, ông nói kiếp trước?” Tống Ngôn Mục nhạy bén bắt được mấu chốt.

Se râu cười một tiếng, Nguyên Phong đạo trưởng không nói, khó gặp “Vô Lượng Thiên Tôn” từ trong miệng ông chạy ra.

“Kiếp trước, không có Mộc Tuyết.” Tống Ngôn Gian bắt được mấu chốt trong ảo cảnh của ba người, “Kiếp này Mộc Tuyết xuất hiện, thay đổi số mạng mỗi người, phải không?”

Nguyên Phong đạo trưởng gật đầu.

“Nhưng mà, bây giờ Mộc Tuyết ở đâu?” Tống Ngôn Giản nhìn tìm khắp nơi, trong không gian to lớn màu trắng này, căn bản không có tung tích của Mộc Tuyết.

Thật ra thì lúc Nguyên Phong đạo trưởng tiến về, cũng nhìn thấy ảo cảnh. Trong ảo cảnh ông cụ Tống không tự mình lên núi tìm ông, cho nên ông không có rời núi. Nhưng Thanh Linh Tử nhận được ủy thác của Tống Ngôn Giản, trời xui đất khiến đến thành phố B, cuối cùng cũng chết ở nơi này. Mà Tống Ngôn Giản, từ đó về sau bị bóng đen thao túng. Chờ sau khi ông cụ Tống chết và Nguyên Phong đạo trưởng phát hiện mạng quỹ dị thường, khi tới đối chiến với nhà họ Tống. Tống Ngôn Giã đã bị ma thể chiếm đoạt. Nguyên Phong đạo trưởng tập hợp liên hiệp đạo giáo để giải quyết. Nhưng mà, nhà họ Tống đã xong rồi, mạng của tất cả mọi người đều bị cưỡng ép kết thúc, vận số quý tộc dày đặc – đại biểu nhân dân toàn quốc cũng chết, thậm chí ảnh hưởng đến vận nước.

Trong ảo cảnh Nguyên Phong đạo trưởng đã tự bế quan bảy bảy bốn chín ngày, định có thể trao đổi với vài tôn sư linh thức, rốt cuộc nên bổ sung những chỗ hở sổ mạng này như thế nào.

Kết quả, ông nhận được một câu, tất cả đều có định số!

Đạo tâm kiên định Nguyên Phong đạo trưởng dùng bùa chú đánh tan ảo cảnh, ông vừa đi ra, ba người đó cũng tới. Ông còn chưa kịp tìm Mộc Tuyết đấy.

Vừa mới hỏi Mộc Tuyết đâu? Ngô Sâm Nhược lập tức cau mày ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trừng lớn mắt.

Không trách lão đạo sĩ khinh thường, bọn họ đều rơi xuống từ phía trên, tự nhiên sẽ xem thử trên đỉnh đầu có còn thứ gì khắc hay không.

Mộc Tuyết nằm ngang nhẹ nhàng tung bay ở đó, mặc trên người một bộ Hán phục, tay áo rộng không gió mà bay.

“Tiểu Tuyết” Tống Ngôn Mục cũng ngẩng đầu phát hiện, kinh hô thành tiếng.

Phất trần của lão đạo sĩ vung lên, một cỗ lực kéo Mộc Tuyết chậm rãi hạ xuống, chờ sau khi Tống Ngôn Mục ôm lấy Mộc Tuyết, phát hiện cô đã ngủ.

Giống như dùng hết khí lực ăn một bửa thỏa thích, thỏa mãn vô cùng – ngủ.

Ngô Sâm Nhược không chút luyến tiếc bấm vào nhân trung của Mộc Tuyết, dưới mũi đau nhứt làm cho Mộc Tuyết không cam lòng tỉnh lại.

Ngay khi Mộc Tuyết mở mắt, không gian của tàn niệm đã bị hút sạch – sụp đổ. Tống Ngôn Mục ôm chặc Mộc Tuyết, trong nháy mắt tất cả mọi người rơi xuống, hung hẵng ngã xuống trên mặt đất ẩm ướt tanh hôi.

Đây là đâu?!

Trước mặt năm người Mộc Tuyết xuất hiện một lối đi thật dài, không có chút ánh sáng nào, duy chỉ có ngọc lưu ly trên người họ soi sáng con đường.

Tống Ngôn Mục nắm chặc tay Mộc Tuyết, bây giờ không phải lúc để nói chuyện, nhưng anh không muốn để Mộc Tuyết rời khỏi mình nữa bước. Còn có bộ đồ cổ trang này không biết từ đâu mà ra?! Quần áo khi Mộc Tuyết đóng phim sao?

Loại thời điểm này, Ngô Sâm Nhược trải qua huấn luyện đặc công đáng tin hơn. Cậu mò máy xác định vị trí trên người mình, đè một cái, sau đó hình như trong lòng nghĩ gì đó, cuối cùng nhắm mắt lại lẩm bẩm.

Mộc Tuyết ngại nói, thật ra thì bộ dáng này của Ngô Sâm Nhược càng giống đệ tử của lão đạo sĩ hơn.

Thật ra thì Ngô Sâm Nhược đang tính toán tọa độ cặn kẽ, sau đó dò xét với bản đồ thành phố B, tìm ra vị trí của bọn họ.

Đáp án này, vẫn ở trong phạm vi của Ngô Sâm Nhược, bởi vì khi điều tra những chi nhỏ cậu đã chạy khắp nơi quanh đây.

“Chúng ta ở nhà Tống Huệ Ninh, em tính toán không đặc biệt cặn kẻ, có lẽ chúng ta ở dưới lồng đất nhà bọn họ.” Ngô Sâm Nhược trở về từ khoa học tột đỉnh trở về, bình tĩnh nói.

Không hiểu sao lại bị truyền tống tới đây, chẵng lẽ nơi này là sào huyệt của tàn niệm.

Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản còn có Mộc Tuyết đều nghĩ như vậy, lão đạo sĩ nghe được tiếng của con báo từ chỗ sâu, sau đó ba đạo bạch quang nhanh chóng trở về hồ lô.

Phía trước có thứ gì, mà ngay cả thụy thú cũng bị ép trở lại.

“Tiểu Tuyết, phía trước có nguy hiểm.” Lão đạo sĩ rút Thất tinh kiếm ra, “Tống Ngôn Mục, cậu vào hồ lô đi, đây không phải trường hợp mà cậu có thể tham dự.”

Quả quyết bị đuổi, Tống Ngôn Mục yên lặng siết chặt hồ lô của mình, Mộc Tuyết bắt lấy vạt áo của Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược, ném hai người họ vào không gian của mình. Dù sao bại lộ không gian với Ngô Sâm Nhược cũng không phải chuyện ghê gớm gì, Tống Ngôn Mục đã đi vào một lần, dù gì thì Hoa Bào và Hắc Hồ vẫn còn ở bên trong.

Lão đạo sĩ trợn mắt nhìn Mộc Tuyết, Mộc Tuyết trừng lại lão đạo sĩ, kết quả Tống Ngôn Giản ở một bên bị bơ lên tiếng, “Cho nên hai người đồng ý tôi có năng lực hơn so với hai người bọn họ, cho nên định mang tôi đi đánh giặc phải không?”

“Anh tới làm gì?” Mộc Tuyết không chút khách khí trả lời, “Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược chắc chắn là vì lo lắng cho tôi, anh tới xem náo nhiệt hả?”

Lão đạo sĩ vừa nghe đã biết Mộc Tuyết không muốn nhét Tống Ngôn Giản vào không gian, chỉ đành phải thở dài ném Tống Ngôn Giản vào không gian của mình.

“Đi thôi tiểu Tuyết.”

Mộc Tuyết rút kiếm bạch ngọc từ lá quế ra, vừa nãy chỉ ăn tàn niệm, chưa có dịp dùng thanh kiếm này. Bây giờ cô phải thử xem kiếm bạch ngọc có công hiệu gì.

Trong đoạn đường thật dài không có một tí âm thanh nào, Mộc Tuyết đưa lưng về phía lão đạo sĩ, quay mặt ngược lại với lão đạo sĩ, hai người một tiến một thối, chậm rãi đi tới trước. Đây là kỹ năng và chiến thuật Hà Lệ Phong và Hoa Báo dạy cho Mộc Tuyết, vì phòng kẻ thù tập kích từ sau lưng.

Lão đạo sĩ rất hài lòng tiểu đồ đệ phòng vệ phía sau lưng của ông như vậy,  bốn phía xung quanh ông đột nhiên sáng lên.

Trong lòng nghĩ lại đạp trúng kết giới, lão đạo sĩ một tay kết ấn ngăn cách ảo cảnh tay kia với tới bắt Mộc Tuyết, nhưng bắt hụt.

Bình luận





Chi tiết truyện