Sau khi Tống Ngôn Giản rớt vào hồ, hồ nước không chút do dự đánh hắn văng lên bờ.
Mộc Sương Mộc Tuyết cười khanh khách nhìn một màn này, vốn các cô hy vọng tinh hoa trong hồ nước có thể bức một ít tàn niệm trong cơ thể Tông Ngôn Giản ra. Kết quả hồ nước trực tiếp đánh văng cả Tống Ngôn Giản.
Không cam lòng, Mộc Tuyết xách Tống Ngôn Giản giống như xách bao cát ném vào…. Sau đó bị hồ nước đẩy ra…. Sau đó ném vào….. Sau đó đẩy ra…..
Mười mấy lần như thế, Mộc Tuyết nổi giận, vừa mắng vừa ném Tông Ngôn Giản vào một lần nữa, “Anh là cái đồ bại hoại, luôn chán ghét huyết mạch nhà họ Tống! Núi tuyết của cha anh có thể tan chảy vào anh, em là người ngoài còn có thể nhảy vào trong tắm, bây giờ xử lý hộ cái người có uy cơ uy hiếp tiềm ẩn với anh thì như vậy!
Nếu bây giờ thật sự là Tống Ngôn Môn đứng trước mặt, Mộc Tuyết không nỡ mắng như vậy. Nhưng mà trước mặt bây giờ là một cái hồ nước….. Đương nhiên là có thể muốn mắng sao thì mắng.
Tống Ngôn Mục không biết chuyện gì đang uống canh dưới lầu bổng nhiên phun ra, sau đó ho khan thật lâu, không lễ phép bị ông cụ Tống mắng một hơi, vừa nãy Mộc Tuyết dùng quá sức, trực tiếp ném Tống Ngôn Giản ra giửa hồ, đùng một cái đập vào đám hoa sen.
“A!!!” Đau lòng thét chói tai, Mộc Tuyết lao thẳng vào hồ, may nhờ Mộc Sương thông minh, ôm lấy Mộc Tuyết bay tới đó.
Cho là hoa sen bản thể của mình bị Tống Ngôn Giản nặng 75kg đè gãy lá hay nụ hoa gì đó, sẽ ảnh hưởng tới hồn phách hoặc cơ thể mình…. Kết quả, Mộc Tuyết phát hiện mình đã quá khinh thường mình.
Mấy cây sen vững vàng chống đỡ cơ thể Tống Ngôn Giản, thần kỳ nhất là, nụ hoa sắp nỡ kia bắt đầu dài ra, cong, từ từ vòng mấy vòng quanh Tống Ngôn Giản, nụ hoa có ý thức hạ xuống, lắc tới lắc lui trước mặt hắn.
“Đây là sao vậy?” Mộc Tuyết nghiêng đầu hỏi Mộc Sương.
“Thức ăn.” Mộc Sương nói ít nghĩa nhiều, “Thì ra đây mới chính là thức ăn của cậu.”
“Tớ… ăn người?” Mộc Tuyết bị ‘mình’ dọa sợ….
Liếc Mộc Tuyết một cái, biểu cảm của Mộc Sương càng ngày càng phong phú, “Cậu là hoa sen, không phải hoa ăn thịt người.”
“Vậy ăn thế nào.” Mộc Tuyết khiêm tốn hỏi.
Đỉnh nụ hoa dâng lên, gật đầu một cái với Mộc Sương và Mộc Tuyết. Mộc Tuyết kinh ngạc hơn nữa, từ trước tới giờ chưa từng thấy bụi hoa này có gì khác thường, bây giờ hình như nó nghe hiểu hai người bọn họ đang nói gì vậy.
Sau đó nụ hoa đánh vào mặt Mộc Sương.
Từng cánh hoa sen màu đen lần lượt mở ra, giống như hoa ăn thịt người, đột nhiên nhanh chóng bao lấy đầu Tống Ngôn Giản.
Nhưng lần này Mộc Tuyết không có kinh sợ, bởi vì một giây kia, cô thấy Tống Ngôn Giản mở mắt ra, trong mắt toàn bộ đều là màu đen, không có một chút tròng trắng.
Trong đó, đầy sự ghen tị dơ bẩn, oán hận, không cam lòng, đầy sự trả thù, giết chóc và hủy diệt.
“Tiểu Tuyết, cậu biết hàm nghĩa của hoa sen không?”
Mộc Sương trôi lơ lửng trên không trung, hai tay nâng Mộc Tuyết, mái tóc dài của hai người không gió mà bay.
“Đạo nho và đạo phật đều sùng bái hoa sen, hoa sen đại biểu cho thanh lãnh và trí thông minh. Năng lực lớn nhất của hoa sen là thanh lọc, tiêu trừ tất cả hung ác.” Mộc Tuyết tự lẩm bẩm, sao cô có thể không giải mã được hàm nghĩa đây.
“Nhưng mà, cậu là hoa sen đen.” Mộc Sương nhìn toàn bộ cơ thể Tống Ngôn Giản không ngực co quắp quỷ dị, cô không đưa Mộc Tuyết xuống, mà là lơ lửng trên không trung nhìn. “Kiếp trước mặc dù cậu hèn yếu tự bế, nhưng tâm địa thiện lương, một đời thiện lương lo nghĩ cho người khác. Nhưng dù vậy, cậu vẫn chết thảm. Thù hận trong lòng cùng duyên phận với tớ giúp cậu sống lại, cậu không thay đổi, nhưng cậu đã không còn tin tưởng chuyện ở hiền gặp lành, mà tin tưởng dùng đôi tay của mình trừng phạt tất cả những người hại cậu.
“Cậu thay đổi số mạng của những người xung quanh, đồng thời cũng hướng dẫn bọn họ trừng phạt những kẻ ác kia. Cậu báo thù cũng không phải là máu tanh giết chóc, mà là làm cho bọn họ tự cắn lẫn nhau. Dưới sự dạy dỗ của Tống Ngôn Mục, cậu coi trừng phạt thành thanh lọc.
“Tín niệm để cậu trưởng thành, là trừng phạt những thứ cực phẩm quay quanh cậu. Đúng không?”
Mộc Tuyết gật đầu, “Không sai… Nhưng mà Sương Sương, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao lúc trước bản thể hoa sen của tớ không phải cái dạng hung mãnh này, bây giờ đột nhiên lại thay đổi?”
“Sư phụ của cậu, cái lão đạo sĩ kia. Cụ hiện hóa của ông ta ở trong không gian trở thành căn tu của cậu, bỏi vì vốn dĩ cậu đã có ngó sen, cho nên tớ không chú ý tới. Ông ấy trở thành một trợ lực chống đỡ cho cậu, chúc mừng cậu tiểu Tuyết, hoa sen của cậu thăng cấp.”
Sau khi Mộc Sương nói một đoạn thật dài, đóa hoa kia rốt cuộc dời khỏi đầu Tống Ngôn Giản, sau đó dọc theo cổ không ngừng hút mút, đi thẳng đến bụng, mạnh mẽ cắn một cái, lại dựa vào lực lượng đóa hoa, cắn nát quần Tống Ngôn Giản. Đóa hoa nhanh chóng mở to, bao lấy nửa người dưới của Tống Ngôn Giản.
Ném vấn đề thăng cấp và căn tu của lão đạo sĩ ra sau đầu, cảnh tượng trước mặt làm Mộc Tuyết không có cách nào nhìn thẳng, đặc biệt là đóa hoa một chút thì hút một chút thì kéo, làm cho thân thể Tống Ngôn Giản run lên, mở cặp mắt đã không còn đen thui ra, biểu cảm mê mang, trên cổ họng vẫn còn tiếng rên.
“Anh ấy có thể thấy chúng ta hay không? Đưa mắt anh ấy nhìn qua đây.”
Vừa dứt lời, một lá sen dài ra, trùm lên mặt Tống Ngôn Giản.
Vốn là nhờ Mộc Sương, ai ngờ lá sen lại vô cùng nghe lời. Mộc Tuyết mỉm cười, không tệ không tệ.
“Cho thanh lọc biến thành cắn nuốt, dơ bẩn của đối phương sẽ làm cho cậu càng lớn khỏe. Cậu là hắc liên hoa, hắc liên hoa cắn nuốt sự dơ bẩn, cho nên, tàn niệm trong cơ thể Tống Ngôn Giản là thức ăn của cậu. Thù hận của cậu đã bị hoa sen nuốt sạch, nó đói bụng quá lâu, đã không thể chờ đợi.” Mộc Sương nói tiếp.
“Chờ một chút, thù hận của tớ bị hoa sen ăn sạch? Đây là lọc sạch mà.” Mộc Tuyết bị Mộc Sương ôm bay vòng vòng làm cho choáng váng, chỉ bắt được điểm mấu chốt.
Mộc Sương không định nói, đều là hoa sen, bất luận như thế nào vẫn là thanh lọc. Nhưng hoa sen lọc sạch là để cho tình cảm dơ bẩn trở nên trong sạch, để cho người xấu biến thành người tốt. Đâu giống như hoa sen của Mộc Tuyết, trực tiếp ăn dơ bẩn và biến nó thành chất dinh dưỡng…. Dĩ nhiên, dù sao cuối cùng đều làm dơ bẩn biến mất.
Hiểu điểm này Mộc Tuyết sờ cằm, “Tớ cảm thấy đợi sau khi giúp Ngôn Mục giải quyết xong chuyện này, tớ có thể trở thành một nhà tâm lý học tội phạm lợi hại, không cần suy đoán gì hết, mà là đặc biệt tẩy não các tội phạm… Ăn tình cảm dơ bẩn của họ, sau đó biến bọn họ trở thành ngu dại…..”
Trong quá trình hai người bàn luận về khả năng của hoa sen, đóa hắc liên đã chia năm sẽ bảy quần áo trên người Tống Ngôn Giản, hút xong mặt A lại bắt đầu mặt B, cánh hoa màu đen bao toàn bộ mông Tông Ngôn Giản, hình ảnh này vô cùng cùng ‘ba chấm’.
Loại chuyện này….. Nhất định không thể nói cho Tống Ngôn Giản biết…. Càng không thể để cho Tống Ngôn Mục biết….
Chờ sau khi toàn bộ bóng tối xâm nhập trong cơ thể Tống Ngôn Giản bị ăn hết, Mộc Sương thở phào nhẹ nhỏm.
“Chẵng qua là linh hồn của hắn được ngọc lưu ly giấu kín, tàn niệm bị ăn hết thì hắn sẽ tỉnh lại. Bản lĩnh của lão đạo sĩ đủ mạnh, nếu không khi Tống Ngôn Giản bị xâm nhập, hắn đã âm thầm giết ông cụ Tống và Tống Ngôn Mục cũng nên, người khác căn bản không đoán được.”
Cảm xúc của Mộc Tuyết ngưng trọng, gật đầu một cái, “Những người trong đêm đó, chúng ta phải đi xem một chút.”
Ăn cơm tối xong, ông cụ Tống gọi cho Nguyên Phong đạo trưởng đi nhìn Tống Ngôn Giản. Mà Nguyên Phong đạo trưởng đang thử nhiều đồ trừ yêu ma quỷ quái đã lâu không dùng, cũng chỉ có thể đem vào hồ lô để thử, nếu bóng đen bị hồ lô nhốt, nói không chừng mang Tống Ngôn Giản vào sẽ có chuyển biến.
Ngô Sâm Nhược không cẩn thận, làm đổ chén canh lên người ông cụ Tống.
Bữa cơm này ông cụ Tống ăn không vui, đầu tiên là Tống Ngôn Mục sặc canh, phải đổi thức ăn và khăn trải bàn. Sau đó còn nuôi của Tống Nghĩa Nhụy lại làm đổ một chén canh, có trực tiếp đổ lên người ông….
Mà Ngô Sâm Nhược lại là một đứa bé mặt lạnh, vừa nói xin lỗi vừa đỡ ông đi thay quần áo, ông không thể khiến trách cậu như Tống Ngôn Mục. Bởi vì hình như cậu còn mất hứng hơn so với ông…
Chờ ông cụ Tống thay quần áo xong, cùng Nguyên Phong đạo trưởng đi vào phòng Tống Ngôn Giản thì Tống Ngôn Giản đã nằm trên giường, chỉnh tề nằm trên giường.
Ngồi trên ghế salon cạnh mép giường nhìn Tống Ngôn Giản, ông cụ Tống vừa khổ sở vừa yêu thương xoa trán hắn, “Ngôn Giản, là ông nội hại con…..”
Tống Ngôn Mục đứng một bên, một cái bóng như lưỡi dao kéo dài trên sàn nhà. Bóng đèn di chuyển một chút, sau đó bất động.
Ngay khi ông cụ Tống nói xong, Tống Ngôn Giản mê mang mở mắt, còn nhân tiện hết sức lừa tình “A” một tiếng.
A?! Suy nghĩ của ông cụ Tống không theo kịp tiết tấu.
Đầu Tống Ngôn Mục đầy hắc tuyến, mặt Ngô Sâm Nhược lại tái xanh.
Tầm mắt mông lung dần rõ ràng, rốt cuộc Tống Ngôn Giãn nhìn rõ, không có người đẹp điên cuồng quỳ lụy dưới chân hắn, lật tới lật lui hắn hôn nhẹ đùa bỡn.
Trước mắt rõ ràng là phòng của mình, vệ sĩ đứng bốn góc, người trước mặt là ông nội và em trai, còn có Ngô Sâm Nhược.
Được rồi, vừa nãy nhất định là mình đã nói cái gì đó khó nghe, sắc mặt ông nội có chút nghiêm nghị, mà Ngôn Mục và Sâm Nhược hình như muốn bóp chết mình vậy. (haha)
Nhưng mà da mặt Tống Ngôn Giản có thể so sánh với tường thành, độ dày vô cùng tuyệt vời, sau khi hắn tỉnh hoàn toàn, lập tức giả vờ yếu đuối với ông cụ Tống, “Ông nội….. Con thật là chóng mặt…”
Nguyên phong đạo trưởng đi tới cửa sổ nhìn một chút, tiểu đồ đệ mình thu có bản lĩnh bực này sao? Vậy tại sao lần trước không làm?
Đỡ Tống Ngôn Giản, ông cụ Tống tự mình đỡ hắn ngồi dậy….
Sau đó hiện trường im lặng hoàn toàn……
Tại sao Tống Ngôn Giản lại trần truồng không mặc quần áo?!
Tống Ngôn Giản lại không kinh ngạc gì, hắn tưởng là mọi người để hắn ngủ trần truồng. Ông cụ Tống quét mắt nghiêm mặt nhìn bốn vệ sĩ, bốn vệ sĩ vẫn không nhúc nhích. Quả đấm Tống Ngôn Mục xiết chặc, gần như muốn cho Tống Ngôn Giản một quyền. Ngô Sâm Nhược càng không cần phải nói, gần như là tràn đầy sát khí.
Cảm nhận được hai người hơi khác, trong đầu ông cụ Tống sáng đèn.
“Ngôn Mục, đây là xảy ra chuyện gì?”
Tống Ngôn Giản cũng nghiêng đầu nhìn Tống Ngôn Mục, sao thế, là Ngôn Mục cỡi sạch mình?
“Con không biết.” Tống Ngôn Mục cắn răng nghiến lợi nói, “Con chỉ đoán, là tiểu Tuyết trở lại cứu anh ấy, thuận tiện lột sạch anh ấy.”
Lão đạo sĩ không chú ý nên bị nước miếng của mình làm sặc, ho khan. Mình là bởi vì cảm giác được Mộc Tuyết mang hồ lô đi khỏi, mà Tống Ngôn Mục tại sao lại biết?
Tất cả mọi người đều không hiểu, kể từ lần trước sau khi Tống Ngôn Mục cảm nhận được sự thống khổ của Mộc Tuyết khi truyền máu cho Ngô Sâm Nhược, đối với Mộc Tuyết – anh cũng có linh cảm kỳ diệu. Ở dưới lầu ăn cơm bị sặc, anh cảm thấy không thích hợp. Kết quả vừa lên đây, Mộc Tuyết nhảy từ cửa sổ xuống xém chút trật chân, trong nháy mắt anh đã cảm nhận được.
Tiểu Tuyết, chờ sau này anh tính sổ với em, lại dám giấu anh đi làm chuyện này.
Nghe lời này mặt ông cụ Tống cũng có chút đen, cháu dâu thứ hai lại làm ra chuyện này…. Tuy rằng là vì cứu người, nhưng cũng hơi kinh hãi thế tục.
Nhưng may mắn là, Tống Ngôn Giản đã tỉnh lại.
Mộc Tuyết chỉ kịp nhét Tống Ngôn Giản vào chăn rồi nhảy từ cửa sổ xuống, thiếu chút nữa trật chân, nhảy cà tưng lăn một vòng rồi gặp được người tiếp ứng, sau đó bị nhét vào xe, lặng yên không một tiếng động biến mất từ cửa sau nhà họ Tống.
Xoa cổ chân, không có gì đáng ngại, Mộc Tuyết nằm ở ghế sau. Nghĩ tới lời Mộc Sương vừa nói, Mộc Tuyết ngồi thẳng lên, gọi điện thoại cho Tống Nghĩa Nhụy.
“Dì Nghĩa Nhụy, con là tiểu Tuyết. Con muốn tới bệnh viện….. Đúng, nhưng người bị bóng tối nuốt mất đêm đó.”
Tông Nghĩa Nhụy không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng. Tài xế nhận được chỉ thị, quẹo cua một cách xinh đẹp, thay đổi hướng đi, lái xe tới bệnh viện.
Mặc dì chú bảy quản gia đã tỉnh, nhưng ông cụ Tống lo lắng chú ấy đã bị xâm nhập, cho nên sau khi trưng cầu ý kiến của chú ấy, vẫn đưa chú ấy đi vào bệnh viện.
Khi Mộc Tuyết đến bệnh viện, Tống Nghĩa Nhụy đã phái người tới, vừa là vì trợ giúp Mộc Tuyết, cũng là vì bảo vệ Mộc Tuyết.
Ban đêm, ở cửa bệnh viện, ánh đèn mờ nhạt, những cái bóng loang lổ trên mặt đất. Mộc Tuyết nhìn qua một cái, cảm thấy có nhiều ảnh mị quỷ quyệt ở đây, phập phồng chập chờn bất thường.
Hình như sau khi hoa sen hút tàn niệm và các loại cảm xúc xấu của Tống Ngôn Giản, thực lực của mình đã tăng?!
“Mọi người chỉ có thể đi theo tôi tới bên ngoài chân cầu thang, không được theo tôi lên lầu. Cố gắng đến gằng chỗ sáng, không nên để dính vào những cái bóng khác.” Mộc Tuyết nghiêm túc dặn dò.
Những người này, đều là tâm phúc của Tống Nghĩa Nhụy, bọn học nhận được mệnh lệnh là phải nghe theo tất cả an bài của Mộc Tuyết, dĩ nhiên là nói gì nghe nấy.
Quả nhiên thế lực của Tống Nghĩa Nhụy rất lớn, nhất là ở nhà họ Tống vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào). Bảo vệ của bệnh viện giống như không nhìn thấy một đám người lớn như vậy, mở cửa để cho bọn họ đi vào. Nhân viên quản lý dưới lầu cũng mở toan cửa cho bọn họ đi vào, ngay cả camera giám sát cũng tạm dừng.
Sau khi đi vào tầng này, Mộc Tuyết sáng suốt không đi thang máy.
Đùa chắc, chỗ không gian thu hẹp như vậy, cơ thể cô không thể vào không gian, vạn nhất thang máy rơi xuống thân thể của cô chắc chắn sẽ té chết.
Phòng bị đạt tới cảnh giới cao nhất, Mộc Tuyết đẩy cửa cầu thang ra, một mình đi vào.
Đèn ở đây đã sớm được mở sáng toàn bộ, đường đi ở tầng này cũng sáng như ban ngày, nhưng những ánh đèn sáng ngời này, làm cho người ta có cảm giác không bình thường.
Tại sao trừ nhân viên làm việc bên ngoài, bên trong không có bất kỳ ai tỉnh lại?!
Tầng dưới cùng – toàn bộ nhân viên đều tập trung trong phòng khách lớn có đèn thủy tinh, ánh sáng chỗ này được thiết kế không nhìn thấy bóng. Điện thoại của bảo vệ đều kêu lên, người đi theo Mộc Tuyết lấy đèn giá gỗ vây quanh ký túc xá.
Nếu như hôm nay Mộc Tuyết không tới đây, ở đây sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được!!
Nhưng Mộc Tuyết giống như khắc tinh của tàn niệm kia vậy, hết lần này tới lần khác phả hỏng chuyện của nó.
Trong bóng tối thâm trầm, một đôi mắt màu đó tán loạn hận ý mãnh liệt.
Đi một mình trên cầu thang, Mộc Tuyết từ từ đi lên lầu 6.
Lần đầu tiên đi qua lầu 5, trong đầu Mộc Tuyết nghĩ – rốt cuộc cũng phải đi lên.
Lần thứ 2 đi qua lầu 5, Mộc Tuyết không chú ý, trong đầu nghĩ – rốt cuộc cũng phải đi lên.
Lần thứ 3 đi qua lầu 5, Mộc Tuyết có chút nghi ngờ, trong đầu nghĩ – rốt cuộc cũng phải đi lên.
Lần thứ tư đi qua lầu 5, Mộc Tuyết ngừng lại đối mặt với bảng lầu 5, cười.
Lần đầu tiên trong đời gặp phải cảnh tương tự như quỷ gõ tường, cô hẳn là nên hét lên một tiếng để đáp lại nhỉ? Thì ra khi người ta vòng vong quanh một chỗ, suy nghĩ cũng sẽ vòng vo theo.
Đây là không gian và thời gian hợp thể? Nếu như mình là người bình thường, đoán chừng sẽ lượn quanh chỗ này tới chết.
Đáng tiếc, Mộc Sương lại có thế nhìn thấy hết những thứ này. Lúc đi qua lần 2, Mộc Sương đã phát hiện kỳ quái. Sau hai lần, chỉ là vì nhìn điểm nào không đúng mà thôi.
Bản nhắc nhở lầu 5 đặt ở khúc quanh, Mộc Tuyết cười một tiếng, đạp một cước.
Ba! Bảng ngã xuống, một bóng đen nhanh chóng chạy trốn. Mộc Tuyết lanh tay lẹ mắt đạp một chân lên, đồng thời đưa tay hung hăng nắm thứ kia từ trên mặt đất lên.
Ngón tay ma sát trên nền đá hoa cương tới chảy máu, có thể thấy một cú này của Mộc Tuyết sử dụng bao nhiêu lực. Bóng đen kia sau khi bị Mộc Tuyết bắt thì định lợi dụng vết thương mà chui vào người Mộc Tuyết, nào biết vừa đụng vào máu Mộc Tuyết, lập tức phát ra tiếng thét chói tai như tiếng chuột kêu.
Mỗi ngày đều uống nước trong hồ làm cho cả người Mộc Tuyết đều có lực bài xích, hiệu quả trong máu Mộc Tuyết cũng không giảm, bóng đen đáng thương này bị thương rồi.
“Tàn niệm, tối nay bọn bây muốn làm gì ở chỗ này vậy? Khai phái đúng không?” Mộc Tuyết cố nở một nụ cười tàn nhẫn, “Bọn bây có thể truyền tin cho nhau à? Cho nên khi cái bóng đen trong cơ thể Tống Ngôn Giản bị tao ăn, mày cũng cảm nhận được sự kinh khủng, cho nên định….”
Thuận miệng nói bậy, Mộc Tuyết dừng lại, “Định tối nay xâm nhập hết những người ở đây, điều khiển bọn họ?!”
Bóng đen kia giùng giằng, thét lên, căn bản không phải tiếng nói của loài người. Nó chỉ là tàn niệm mà thôi, là linh hồn chứa đựng thứ dơ bẩn, mang theo dục vọng giết hại của chủ nhân.
Có lẽ, mình đã đoán đúng. Mộc Tuyết cẩn thận cảm thụ cảm xúc của bóng đen này, đúng, bóng đen này có cảm xúc rất đặc, mất khống chế căm ghét cùng giết hại điên cuồng, dùng giết hại để làm cho tai tiếng nhà họ Tống lớn hơn, làm cho bọn họ dính vào nhiều phiền toái, đủ các loại phiền toái.
Nếu đã háo hức như vậy, vậy cô đành chơi với chúng nó.
Nắm chặt bóng đen, Mộc Tuyết bắt đầu sử dụng dị năng.
Giết hại và cộng sinh có thể cùng tồn tại, lại có thể kiềm chế cảm xúc giết chóc, là cái gì đây?
Là sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi, có thể làm cho người yếu đuối nhất cầm dao lên chỉ vì sinh tồn, bởi vì sợ hãi, có thể làm cho chiến sĩ máu lạnh nhất không thể không lùi về phía sau, quân lính tan rã.
Gợn sóng háo hức lấy Mộc Tuyết làm trung tâm, bắt đầu bay lượn nhanh, giống như khí quyển tạo thành gió bảo, cảm xúc sợ hãi mãnh liệt bắt đầu len lõi vào mỗi một xó xỉnh.
Bóng đen trong tay bị ảnh hưởng, nó đung đưa trái phải, tựa như lá cây trong cơn bảo mạnh, bị chà xát phải lăn qua lộn lại, nhưng bởi vì ngón tay cố định nó, khiến nó không bị gió xé.
Bản thể hoa sen của Mộc Tuyết trong không gian vừa mới ăn một bửa tiệc lớn, giờ phút này cảm nhận được bóng đen trong tay Mộc Tuyết được tạo thành từ cảm xúc dơ bẩn, bắt đầu không chịu cô đơn uốn éo tới lui trong không gian, im lặng biểu hiện nó rất đói. (so ciu quá)
Đầu ngón tay động một cái, bóng đen trên tay Mộc Tuyết biến mất. Trong không gian – Mộc Sương ăn ý bắt lấy bóng đen bay tới bên cạnh hoa sen, đóa hắc liên lập tức mở lớn bao lấy cánh tay Mộc Sương, bắt đầy mút -> nuốt.
Hai tay trống không, thúc giục dị năng, Mộc Tuyết đi lên lầu 6.
Trên ban công, một đám người đứng đó, mỗi người đều có một đôi mắt đen thui không có tròng trắng. Bọn họ chính là vệ sĩ và người hầu nhà họ Tống, còn có nhân viên của tầng này.
“A~ tàn niệm, bọn bây còn công hãm nhân viên ở đây. Không phải nói chỉ có những người liên quan với Tống Ngôn Mục mới gặp chuyện quỷ dị sao? Vậy những nhân viên này là sao thế?”
Mặc dù biết bóng đen không trả lời, Mộc Tuyết vẫn không nhịn được mà hỏi, dẫu sao trước mặt có một đám người có động tác và biểu cảm y đúc nhau. Nói không có một chút sợ hãi nào, là nối dối. Mộc Tuyết lầm bầm lầu bầu hóa giải sợ hãi trong lòng.
Chú bảy quản giá đứng trước mặt đám người, nhìn có vẻ là người dẫn đầu.
“Dã quỷ, đây không phải là chuyện mà cô nên nhúng tay vào.”
Lại có thể nói chuyện! Mộc Tuyết dừng bước, hình thể khí lần trước của chú bảy quản gia là một cái quan tài, nói rõ người này là người nhân vật hung ác. Mà người như vậy lại là quản gia, đủ để nói rõ trước kia ông cụ Tống đã làm bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng mà, khí màu đen, là khí của người sắp chết.
Sương, cậu nhìn thử đi. Mộc Tuyết nói trong lòng.
Nhanh chóng trao đổi, Mộc Tuyết biết nguyên nhân. Bây giờ chú bảy, đã không còn hơi thở.
Giống như Tống Ngôn Giản vậy, Tống Ngôn Giản không có hơi thở là bởi vì linh hồ hắn bị bức bách và đạt đến cực hán, gần như không có trạng thái linh hồn. Mà linh hồn của chú bảy quản gia, đã hoàn toàn không còn.
Mà một hàng người kia, cũng không có hơi thở. Mà bọn họ không có ngọc lưu ly, chắc chắn không thể giữ được linh hồn.
Đó là…. Con rối sao?
“Chú bảy à, bây giờ chú là tàn niệm, hay là linh hồn?” Mộc Tuyết cười hì hì trả lời, đồng thời đưa tay vào túi quần viết mấy chữ lên ngọc lưu ly.
“Dã quỷ, cô muốn giúp Tống Ngôn Mục?”
“Tàn niệm, bọn bây muốn hại Tống Ngôn Mục?”
Mộc Tuyết đã chuẩn bị xong, đối mặt với đôi mắt đen như mực không có tí tròng trắng của chú bảy quản gia, con ngươi Mộc Tuyết cũng xám ngắt.
“Đã từng, là Tống Ngôn Mục. Bây giờ, là cả nhà họ Tống, từ nhà chính tới chi nhỏ, không chừa một mống.” Chú bảy đột nhiều cười quái dị, “Khanh khách khanh khách khanh khách, cắn trả, tuyệt vời biết bao nhiêu! Dã quỹ, gia nhập với chúng tôi đi, không thực hiện được tâm nguyện vĩnh viễn không thể siêu sinh….”
Đứng nghe đối phương nói nhảm, Mộc Tuyết không rảnh! Kiếp trước cô ngu ngốc nghe lời của Trương Hồ, sau đó bị giết chết. Cái gì cũng không cần hỏi, trực tiếp cắn đứt động mạch chủ của đối phương thì tốt biết bao nhiêu.
Cho nên sau khi dùng lời nói hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thừa diệp đối phương có sơ hở, Mộc Tuyết dùng một tay ném ra vô số gai, một tay vẩy nước trong hồ, nhanh mạnh chuẩn như chim ưng nhào tới.
Gai đâm vào sẽ gây tê cơ thể người, nước hồ sẽ bài xích bóng đen. Dù sao thì cứ thử xem xem có hiệu quả không, nếu không có hiểu quả thì cũng sẽ có tác dụng làm nhiễu loạn tầm nhìn. Mộc Tuyết vừa mới ngã nhào trước người chú bảy quản gia, những tên vệ sĩ da đen mắt trứng lập tức dữ tợn đi lên.
Nếu thật sự đánh nhau, Mộc Tuyết chắc chắn hôm nay xong rồi. Nhưng lúc này, Mộc Tuyết ngưng tụ toàn bộ tinh lực, nhét năm người hộ vệ vào không gian trước, ở bên trong – Mộc Sương phối hợp bắt lấy người rồi ném qua cho hắc liên. Đóa hắc liên kiềm lòng không đậu một hơi bao hết năm người, liều mặng mút hút. Thừa diệp này, Mộc Tuyết nhảy lên, dậm trên đầu chú bảy quản gia, lấy tay vỗ tay, rào một tiếng – nước từ trong bàn tay hắt xuống.
Đúng như dự đoán, sau khi nước trút xuống người chú bảy, toàn bộ hóa thành hơi nước. Mà hình như chú bảy bị nước làm bỏng, da cả người trở nên đen nhánh, bắt đầu kêu gào không ngừng.
Những người bị tàn niệm xâm nhập bắt đầu nỗi điên công kích Mộc Tuyết, Mộc Tuyết vừa nhảy lên tránh né, vừa ném người trong không gian ra rồi bắt người bên ngoài vào. Lần đầu tiên ra vào không gian nhiều như vậy, còn phải khống chế dị năng, lại phải tránh né công kích, Mộc Tuyết có chút lực bất tòng tâm. Động tác của cô dần dần chậm lại, vết thương trên người cũng nhiều hơn. Đặc biệt có một nhân viên cầm ống sắt, hung hăng đánh vào lưng Mộc Tuyết.
Quỳ sụp xuống đất Mộc Tuyết ngữa về phía sau, nước tung tóe trên người người nọ. Hung hăng trợn mắt nhìn người nhân viên gào thét thống khổ, Mộc Tuyết nhân cơ hội tăng và mở rộng dị năng.
Khi dị năng đạt tới đỉnh điểm, gió bão háo hức rốt cuộc mất khống chế. Thời tiết gió báo sẽ đưa tới mưa to hạ nhiệt, mà gió bão háo hức cũng làm cho tất cả tàn niệm lui từng bước. Bọn chúng rối rít chạy ra từ thân thể người khác, tập trung trên người chú bảy. Mà những người mất đi bóng đen, toàn bộ xụi xuống đất.
Hiệu quả không tệ! Tập trung giải quyết!
Không để ý sống lưng đau đớn, Mộc Tuyết vận lực, nhào tới bắt chú bảy, ném vào không gian.
Hoàn thành hết thảy, mồ hôi cô rơi như mưa, trên người có rất nhiều vết thương chảy máu và vết bầm. Tê liệt ngã xuống trên đám cơ thể người ngổn ngang trên hành lang, Mộc Tuyết hổn hển thở từng ngụm.
Trong không gian, khi chú bảy bị ném vào, Mộc Sương bay lên bắt lấy rồi ném tới chỗ hoa sen. Hinh như hoa sen cảm nhận được trình độ dơ bẩn của người này rất nồng, đột nhiên tăng lên gấp đôi, hợp bảy tám lá tiếp lấy chú bảy quản gia, trực tiếp gói kín lại.
Dù vậy, chú bảy quản gia vẫn đứt quảng – nói.
“Dã quỷ… Vô dụng, hận ý và ác độc là ôn dịch, nó có thể lây truyền cho mỗi người… Tiền tài và quyền thế có thể đánh bại nhân tính…. Dã quỷ…. Cô không cứu được nhà họ Tống…”
Chờ khi Mộc Tuyết vào không gian, đóa hoa sen lớn gấp đôi ấy vừa vặn làm động tác nuốt ừng ực, sau đó phút chốc ném chú bảy quản gia lên bờ.
Mộc Sương bay xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn Mộc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, những người đó không có linh hồn.”
Bình luận
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1